Chương 8

Đội trương đội hộ vệ về sau Cố Thâm và Phó đội trưởng một bước.

Anh ta tìm bệ hạ, khẩn trương quan sát sắc mặt bệ hạ: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Lúc ấy cũng không biết bệ hạ nhận được tin tức gì, thần sắc vội vàng trực tiếp đứng dậy rời đi, hiếm thấy tâm trạng khẩn trương cùng nôn nóng, vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện.

Lúc ấy tất cả mọi người còn hoài nghi là Omega gặp chuyện, nhưng vừa nãy còn thấy phó đội trưởng ngủ như heo, còn chảy nước miếng, cũng không giống đã xảy ra chuyện.

Chẳng lẽ là thử đúng rồi, vị Omega này thật sự có vấn đề???

Đội trưởng đội Hộ Vệ phát huy tưởng tượng miên man suy nghĩ, phi thường lo lắng cảm xúc của bệ hạ, vừa mới ổn định tin tức tố thật sự không thể tiếp tục phát tình.

Yến Hàn đang còn khóa rương đựng đồ, thần sắc bình tĩnh nói: "Không có việc gì."

Đội trưởng đội Hộ Vệ cảm thấy bệ hạ đang tỏ vẻ kiên cường, thật cẩn thận nói: "Không sao, nếu thương tâm có thể phát tiết ra, hiện tại là buổi tối mọi người đều ngủ rồi......"

Yến Hàn ngước mắt, thần sắc cười như không cười: "Cậu rất rảnh?"

Hộ Vệ Đội đội trưởng: Hu hu.

Anh ta ôm lấy trái tim nhỏ vừa bị thương của mình, bệ hạ còn rất tốt.

Chờ Đội trưởng đội Hộ Vệ yên tâm rời đi, Yến Hàn tựa lưng vào ghế ngồi thả lỏng thân thể, ngón tay chống thái dương nhắm mắt dưỡng thần.

Từ phản ứng của Đội trưởng đội Hộ Vệ có thể nhìn ra, bộ dáng vội vàng hôm nay của hắn rất khác thường...... Đừng nói bọn họ, ngay cả chính hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày bởi vì hắn không nhặt được trái cây mà nóng nảy sợ hãi.

Sợ hãi.

Thật vớ vẩn.

Nếu đem chuyện này nói ra chắc chắn sẽ không có ai tin.

Vị Omega này ảnh hướng đến hắn quá lớn. Là một quốc vương thống trị một đế quốc, hắn nên cảnh giác với loại ảnh hưởng này, vâng theo bản năng của quân chủ dựng thẳng lên bức tường cao chống đỡ -- giống như hắn lúc trước vậy.

Chính là làm Alpha, chuyện tình cảm cùng nhu cầu sinh lý làm hắn vô pháp ức chế. Đến bay giờ hắn vẫn còn ngửi được mùi hương thanh đạm thoáng qua kia, đây là mùi vị còn sót lại khi hắn nhặt trái cây lên.

Không phải tin tức tố, nhưng lại là mùi vị của Omega, nên vẫn như cũ có thể làm hắn cảm thấy sung sướиɠ.

Lực ảnh hưởng phi thường lớn.

Có lẽ về sau hắn sẽ vì y mà mất khống chế.

Yến Hàn xoa xoa giữa mày, cảm thụ được lý trí cùng tình cảm tranh đấu, đầu liền đau âm ỉ.

Đâycó lẽ là cảm giác mà không ai muốn trải qua.

Nhưng tính cách của Yến Hàn cũng không phải loại sẽ trốn tránh, hắn vứt lại hết âm mưu quỷ kế cùng lý trí của quân vương, lấy tay để lên ngực, lấy cảm nghĩa của một Alpha bình thường tự hỏi: Ngươi cảm thấy chính mình có thể rời đi y sao?

Nếu có thể, vậy thì nhanh chóng tiền trảm hậu tấu, đau ngắn còn hơn đau dài.

Nếu không thể, vậy thì cũng phải giải quyết nhanh gọn, đem hết tất cả những gì mình có đến bảo vệ y, cho chình mình lúc này một đáp án.

Có thể sao?

......

Ngày kế, Cố Thâm lại ôm hạt dưa ngồi ở cửa hàng hóng chuyện.

Chuyện tối qua làm nên động tính rất lớn, đặc biệt là khi Điên Lão Nhị nổi trận lôi đình trực tiếp treo giải thưởng, chỉ cần có người cung cấp được manh mối liền thưởng cho mười vạn tinh tế, dẫn tới toàn bộ Vùng Xám đều biết.

Liên tiếp hai đại thế lực bị tập kích, Tiền Lão Tam ít nhất vẫn là vòng ngoài, Điên Lão Nhị là trực tiếp bị sờ đến vòng trong, đến cả nhà chỉ huy cũng bị sập sau một đêm. Tính chất không giống nhau, tạo thành thương tổn càng không giống nhau.

Mỗi người ở đây đều cảm thấy bất an, suy đoán xem có phải thời thế thay đổi.

"Mọe nó, tôi còn đang đoán chuyện của Lão Tam có phải do Lão Nhị làm không, như thế nào hiện tại Lão Nhị còn thảm hơn?"

"Này coi như là vận mệnh đi, tinh cầu chủ yếu, lần này Lão Nhị cũng quá thảm rồi, vừa so sánh như vậy liền thấy Lao Tam vẫn còn may chán."

"Đây là không có so sánh mới không thấy tổn thương hả."

"Tôi rất là tò mò ai có thể làm ra chuyện này, không nhìn chằm chằm vào người đứng đầu, cũng không nhìn vào người yếu nhất, ngược lại nhìn chằm chằm vào giữa để đả kích, đây là cái tật xấu gì?"

"Có lẽ do ở giữa vừa không tính mạnh nhất lại cũng rất nhiều tài nguyên?"

"Cậu đã thuyết phục được tôi."

Bởi vì chuyện lần này xảy ra chủ yếu ở tinh cầu trong, cho nên không cần người đến đưa tin nóng, mọi người đã tự phát huy tưởng tượng, dựa vào nó để ăn dưa.

Cố Thâm nghe xong không còn hứng thú, vừa lúc trở lại hậu viện liền gặp được Yến Hàn hai mắt ửng đỏ.

Y trên dưới đánh giá một cái, kinh ngạc nói: "Anh sẽ không lại......"

"Không phải phát tình." Yến Hàn dẫn đầu đánh gãy lời cậu định nói, thuận tiện cướp luôn hạt dưa: "Đêm qua không ngủ."

Tuy rằng hạt dưa không phải dùng tiền mình mua, nhưng lại cướp từ trong tay y nên vẫn là rất đau lòng, liền cướp lại về một nửa, ác thanh ác khí nói: "Vì cái gì không ngủ? Bị tôi dọa sợ rồi sao?"

Yến Hàn nhướng mày, ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn một vòng, lộ ra biểu tình "cậu sao?".

Cố Thâm: "......"

Trước khi Cố Thâm thẹn quá thành giận, đội trưởng đội Hộ Vệ nhanh chóng chạy tới cổ vũ.

"Oa tôi nghe hết mọi chuyện rồi, tối qua Cố tiên sinh trực tiếp cho một tòa nhà sụp đổ để kéo dài thời gian, thật sự quá lợi hại!"

Phó đội trưởng theo sát sau đó: "Siêu lợi hại!!"

Những chiến sĩ có mặt: "Lợi hại!!!"

Cố Thâm: "......"

Thôi ứ thèm tức nữa.

Trong viện vô cùng náo nhiệt, không chỉ không có ý định tan vỡ, mà còn có xu thế người một nhà tương thân tương ái. Đến nỗi cố thâm đang định có ý nghĩ xấu cũng không còn cảm giác thành tựu.

Y cảm thấy chính mình phi thường lợi hại, kết quả không có ai sợ hết.

Vậy tại sao bọn họ còn phải thử y?

Cố Thâm không làm rõ được mạch nào của những người này, chỉ có thể nói xã hội hiểm ác, phải tự mình bảo vệ tốt chính mình. Chính là vậy.

Ngược lại là Yến Hàn liếc y một cái, ý thức được việc mình thử y đã bị lộ, Omega đang không vui.

Yến Hàn trầm ngâm một lát, lộ ra biểu tình thịt đau, chia cho y hai cái hạt dưa.

Cố Thâm: "......"

Dùkhông muốn nhưng đối phương thực sự rất hiểu y.

Tuy rằng không muốn, nhưng hai hạt dưa thì vẫn là hạt dưa, y vẫn muốn ăn!

Dù không muốn, nhưng... thực sự tâm trạng của y đã tốt hơn.

- -

Bởi vì người người ở Vùng Xám cảm thấy bất an, dẫn tới tổng thể phòng thủ đều tăng cường gấp 5,6 lần cho nên rất khó ra tay. Yến Hàn dứt khoát cho mọi người nghỉ ngơi dài hạn, cho phép bọn họ đi ra phố chơi đùa.

Cố Thâm đối với thế giới bên ngoài cảm thấy rất hứng thú, mỗi lần có người làm chuyện gì, chỉ cần kêu một tiếng, y liền đeo mặt nạ đi theo.

Những người khác cũng đối Cố Thâm đặc biệt yên tâm, dù sao thì bọn họ cũng đánh không lại, có đôi khi còn tách ra đi.

Liên tiếp mấy ngày, cư nhiên có người theo dõi Cố Thâm.

"Rốt cuộc chờ được đến khi bé đi riêng, tiểu O lá gan không nhỏ nha, loại địa phương này mà cũng dám đi một mình."

Người này cười hắc hắc, đầy mặt đáng khinh xoa tay: "Bé yên tâm, anh trai sẽ không đánh dấu bé đâu, anh trai chỉ là......"

Phanh!!!

Lời nói cũng chưa nói xong, đã bị một quyền gục ngã.

Nam nhân đáng khinh phun ra 2 hàng máu mũi, ngơ ngác ngồi trên mặt đất kêu ngao ngao.

Cố Thâm vỗ vỗ tay, ghét bỏ nói: "Loại như ngươi cũng không chịu nghĩ lại xem tại sao một omega lại dám tự đi một mình?"

Nam nhân đáng khinh chảy ra 2 hàng nước mắt.

Cố Thâm xem bộ dáng của hắn càng thêm ghét bỏ, xoay người đi được hai bước, nghĩ nghĩ, đột nhiên quay trở lại hỏi: "Có tiền không?"

Nam nhân đáng khinh trừng lớn đôi mắt: "???"

Cố Thâm nắm tay: "Sao?"

Nam nhân đáng khinh: "Có có có! Tôi có! Tôi cho cậu hết!!!"

Cuối cùng, Cố Thâm đánh cướp được một bút tiền trinh, dùng nó mua hai bao hạt dưa.

Kết quả còn chưa đi xa lại bị người ngăn cản.

Đối phương cười dữ tợn, cầm chủy thủ khoa tay múa chân còn chưa nói lời nào, Cố Thâm trực tiếp nhẹ nhàng đoạt lấy, còn xoay xoay dao như xoay bút, cuối cùng vung tay chém đứt tóc tên kia.

Người nam nhân cầm dao xém bị hói: "......"

Cố Thâm nói: "Có tiền không?"

Nam nhân cầm dao: "...... Có QAQ."

Sau đó Cố Thâm lại mua hai bao hạt dưa.

Y phát hiện, khi làm Omega ở phương diện nào đó đích xác bị chịu kỳ thị, bởi vì vừa tách ra này một lát, y đã mua được hơn hai mươi bao hạt dưa.

Đương nhiên, trong đó có hơn phân nửa là do nam nhân cầm chủy thủ xém bị trọc đầu cống hiến. Bởi vì hắn kỹ không bằng người, lại còn không phục kêu 500 anh em tới, sau đó mỗi người lại mua cho Cố Thâm hai bao hạt dưa. Cố Thâm đến bây giờ còn nhớ rõ, ánh mắt mà các anh em đến giúp tên nam nhân cầm chủy thủ kia như nào.

Ôm một đống hạt dưa về nhà, không chỉ riêng đội trưởng đội Hộ Vệ, ngay cả Yến Hàn đều ngước mắt nhìn qua, thần sắc kinh ngạc: "Phát tài?"

Cố Thâm cân nhắc, phảng phất đả thông hai mạch Nhâm Đốc: "Đúng!"

Sau đó đánh bay móng vuốt đang có ý đồ lấy vật của của Yến Hàn: "Hai bao hạt dưa đổi một Quang Não."

Yến Hàn: "Cậu đang nói giỡn?"

Cố Thâm giải thích: "Không cần quá tốt, có thể chuyển tiền là được."

Yến Hàn hiểu rõ, nhìn qua hạt dưa trong l*иg ngực y, bắt đầu chào giá: "13 bao."

Y tổng cộng mới có 24 bao!

Cố Thâm nổi giận: "Anh mặt dày thêm chút nữa?"

Yến Hàn cầm quyền chủ động, lạnh lùng cười: "Không lấy 14 đã bao không tồi."

Cố Thâm: "Tối đa 12 bao!"

Yến Hàn: "Không được, mười ba, thiếu một bao đều không được."

Quý Thần nghĩ đến "hạt dưa" lang thang bên ngoài, liền giơ tay lên bóp mũi rồi ném cho hắn.

Yến Hàn tha thứ y lấy mất của hắn 0.5 thành, cất hết hạt dưa rồi bảo đội trưởng đội hộ vệ lấy Quang Não đưa tới.

Đội trưởng đội hộ vệ đưa cho Cố Thâm, đưa lưng về phía bệ hạ, khẩu hình nói: "Tốt, tốt nhất!"

Cố Thâm vui vẻ, đưa cho anh ta một bao hạt dưa.

Chờ người đi xa, Yến Hàn liếc nhìn anh ta một cái.

Đội trưởng đội hộ vệ yên lặng đem hạt dưa đặt ở trên bàn: Hu hu.

......

Ăn xong bữa tối, Cố Thâm cố ý chờ đến đêm hôm khuya khoắt mới ra cửa.

Nếu nói cảnh tượng đường phố ban ngày rất phồn hoa thì ban đêm chính là quỷ người khó phân. Bóng đêm vừa buông xuống, du͙© vọиɠ của con người như được bàng trướng, bày ra sự tàn khốc chân chính của Vùng Xám.

Phía sau bóng đêm, Cố Thâm từ từ đi dạo phố, không nghĩ tới mị lực của y lại lớn như vậy, mới đi một hồi đã hấp dẫn mười mấy người tới.

Bọn họ thậm chí còn cãi nhau xem ai là người nhìn thấy Omega trước, sau đó mới tính đánh nhau.

Cố Thâm dừng lại bước chân xem diễn, chờ bọn họ kết thúc, nhanh chóng xông lên, dùng một sợi dây thừng trói bọn họ lại.

Cố Thâm mở Quang não ra hỏi: "Có tiền không?"

Mọi người: "......"

Chờ thu thập được 3, 4 lượt, Cố Thâm đang đứng ở trong góc đếm tiền, lại đột nhiên nghe được một đạo âm thanh quen thuộc, hắc hắc cười nói: "Đây là cái nào lớn mật......"

Cố Thâm quay đầu nhìn lại, thật trùng hợp, cư nhiên nam nhân đáng kinh lúc sáng.

Nam nhân đáng khinh: "......"

Trời xanh a! Tại sao hắn lại gặp phải tên ma quỷ này nữa vậy!! Bây giờ hắn chạy còn kịp không!!!

Đương nhiên là không kịp rồi.

Cố Thâm một quyền đánh gục, hỏi hắn: "Có tiền không?"

Nam nhân đáng khinh vừa chảy máu mũi vừa khóc lóc nói: "...... Có."

Người khác không nói, đời này hắn sẽ không ra đường làm nam nhân đáng khinh nữa, hắn thề hắn sẽ hoàn lương, nỗ lực kiếm tiền hu hu hu.

Cứ như vậy, Cố Thâm dẫm lên ánh trăng cùng nước mắt thu hoạch một bút tài phú không nhỏ.

Làm Omega thật tốt, chiếm trước tiên cơ làm giàu.

Cố Thâm phi thường vừa lòng, mỗi ngày đều hứng thú bừng bừng ra cửa đánh cướp.

Sau vài ngày, chuyện bát quái trên phố chuyển từ Điên Lão Nhị sang vị Omega thần bí đi câu cá, chuyên môn đánh cướp cái loại nam nhân đáng khinh, thành công bức cho 36 người phá sản, quyết định hoàn lương.

Cố Thâm: "......"

Khó trách gần đây người càng ngày càng ít.

Cố Thâm cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cũng may Yến Hàn tiếp tục kế hoạch, bổ sung thêm chút thời gian cho y.

Sau khi dọn sạch vũ khí của Điên Lão Nhị, bước kế tiếp bọn họ nhắm đến lão đại.

Lão đại là chân chính lão đại, không chỉ có một nửa giang sơn ở Vùng Xám, mà còn rất khó xơi, ngoại hiệu là Cá Trạch, ý là giảo hoạt rất khó bắt.

Yến Hàn cũng cố ý trình bày thuộc tính của gã: "Người này miệng lưỡi trơn tru, đi một bước xem ba bước, nếu không thể một kích trúng đích thì ngàn vạn lần không cần ham chiến.."

Mọi người đều gật đầu vì thế Cố Thâm cũng gật đầu theo.

Yến Hàn liếc nhìn y một cái: "Cậu không cần đi tinh cầu của Lão Đại, cậu có chuyện khác cần làm."

Cố Thâm: "......"

Không biết vì cái gì, y mạc danh nhớ tới cái xưng hô kia.

Thọc gậy bánh xe.

......

Ba ngày sau, Điên Lão Nhị lấy lại hết tất cả vật tư về, từ trong trăm chiến hạm hộ tống tiến vào Vùng Xám.

Đen nghìn nghịt, giống như đại bàng giương cánh từ từ bay qua, rồi tụ lại trên đình đầu mọi người tạo thành một bóng ma lớn.

Sắc mặt Điên lão nhị vừa mới thả lỏng, liền thấy thuộc hạ tỏ vẻ ấp úng, đầy mặt do dự.

Gã phiền nhất là cái bộ dạng này, vỗ bàn nói: "Có việc gì cứ nói thẳng."

Thuộc hạ khẽ cắn môi hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: "Lúc chúng tôi đi đoạt lại vật tư, có cùng đối phương khai hỏa."

Điên lão nhị cười nhạo: "Cái này không phải đánh rắm sao? Nếu còn không khai hỏa tôi mới mắng cho mấy người một trận."

Thuộc hạ căng da đầu nói: "Nhưng sau khi gϊếŧ sạch sẽ mới phát hiện đó là người của Tiền Lão Đại."

Điên lão nhị sắc mặt biến đổi: "Ngươi nói cái gì?"

Thuộc hạ dứt khoát nhắm mắt nói: "Lúc ấy chúng tôi cũng rất khϊếp sợ, nhưng trên chiến hạm với vũ khí thực sự có ấn ký của Tiền Lão Tam, trên y phục cũng có. Chúng tôi lo lắng nhận sai, còn đem về mấy thi thể hoàn chỉnh, ngài có thể đi qua nhìn xem đã gặp qua hay chưa......"

"Hơn nữa." Thuộc hạ lại bổ sung: "Bên ngoài nói Tiền Lão Tam bị cướp căn bản không tồn tại, nơi đó chỉ có người của 4 nhà chúng ta."

Điên lão nhị đã hoàn toàn trầm mặt: "Cậu nói thật?"

Thuộc hạ dùng sức gật đầu: "Tôi cùng các anh em khác đều nhìn thấy, ngài có thể đi hỏi."

Điên lão nhị đứng dậy, mang theo lửa giận tiến thẳng đến đội chiến hạm.

Cố Thâm từ xa đã thấy một đầu tóc vàng hùng hổ đi qua còn tưởng chó nhà ai chạy ra, sau lại càng tới gần mới phát hiện là một người.

Trong tư liệu có nhắc tới Điên Lão Nhị.

Hiện tại mặt mà y đeo là đại đội trưởng đi đoạt lại vật tư, cho nên chủ động tiến lên đón người, cười nói: "May mắn không làm nhục mệnh."

"Ừ, làm không tồi." Điên lão nhị không chút che dấu tâm tư của mình, trả lời có lệ hai câu rồi đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói các cậu mang về tới một chiến hạm cùng mấy thi thể?"

Cố Thâm quét mắt nhìn người phía sau gã, cũng chính là phó đội trưởng, làm bộ do dự gật gật đầu: "Sự tình có chút phức tạp, ngài trước đừng kích động......"

Điên lão nhị vừa nghe những lời này liền từ giận: "Ít nói nhảm, kéo người tới cho tao, để tao coi xem rốt cuộc là ai!"

Người mới vừa trở về còn có chút do dự, người trong căn cứ đã vội lên tiếng, hai ba người đi vào kéo những thi thể trong chiến hạm đi ra xếp cùng một chỗ.

Đúng là tiêu chí thuộc về Tiền Lão Tam, sự việc rõ ràng cho dù mắt mù cũng có thể nhìn ra.

Điên lão nhị hoàn toàn nổi giận: "Hắn tìm chết!"

Cố Thâm bất động thanh sắc thêm ít lửa: "Ấy ngài khoan hãy nóng giận, không phải mấy ngày trước bọn họ còn bị cướp sao? Nói không chừng vũ khí chính là bị đoạt khi đó, trước từ từ tâm sự đã ròi nói sau."

Ánh mắt của Điên lão nhị có chút kì dị, như thể nghĩ đến cài gì, rất nhanh kiềm chế lại: "Báo cho Tiền Lão Tam, là ta phải đến xem hiện trường, coi như là giao lưu manh mối."