- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
- Chương 42
Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
Chương 42
Cố Thâm cảm thấy là lạ.
Rõ ràng chung quanh đều là những người quen thuộc, vẻ mặt của họ vẫn bình thường, vẫn là nhóm bạn ồn ào náo nhiệt kia, nhưng y vẫn cản thấy không thích hợp.
Giống như khi lớp 2 bị đưa đi, học viên lớp cuối có lẽ sẽ bát quái thảo luận, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ ——
"Trời ơi, rốt cuộc cũng đem đám □□ kia tiễn đi, nhóm giáo sư lãnh đạo cuối cùng cũng làm được một việc tốt."
"Làm tốt lắm, bảo đảm an toàn của mọi người mới quan trọng nhất, ai biết được trong lòng bọn họ đang nghĩ chuyện ác độc gì."
"Này mấy cậu biết chưa, nghe nói lớp bọn họ quan hệ rất rối loạn, còn luôn thổi phồng Omega của họ là người đẹp nhất, là hoa khôi của trường nữa."
"Thiệt hay giả?"
"Mọi người đều nói có thể giả hay sao."
"......"
Cố Thâm nghiêng mắt liếc nhìn một cái. Người nói câu này có biệt hiệu là Vương bát quái, luôn tự xưng là người có tin tức đệ nhất, không truyền qua tay cũng chưa nói sai bao giờ, nghe nói đã sớm bị bộ tình báo theo dõi, chỉ chờ đến khi cậu ta lên năm 3 liền tuyển người đi thực tập.
Câu cửa miệng của cậu ta luôn là " lời truyền miệng qua tai mọi người sẽ thành tam sao thất bản, cho nên tôi càng nguyện ý tin tưởng năng lực của mình ".
Mà hiện tại......
Cố Thâm quay lại, tiếp tục xem thi đấu.
Y vốn là người ít nói, những học viên khác cũng không phát hiện ra có chuyện gì. Mà ngược lại, Bệ hạ ở trên đài cao đột nhiên nhíu mày, xoay người phân phó vài câu.
Giải Phồn theo tiếng rời đi.
Người hầu tiến lên đem đồ vật trên bàn đổi thành cái mới, đồng thời thêm vào không ít đồ ăn vặt, cũng thay đổi ghế thành ghế dựa mềm mại.
Tân vương Trùng tộc nhắm mắt, không cần đoán cũng biết là ai tới, cho nên lập tức thu hồi tầm mắt hạ quyết tâm giảm bớt cảm giác tồn tại.
Chờ đến khi chuẩn bị ổn thỏa, Cố Thâm vừa vặn đến nơi.
Yến Hàn vỗ vỗ vị trí bên người: "Lại đây ngồi."
Cố Thâm đi qua, hướng tân vương Trùng tộc gật đầu ý bảo. Người sau mỉm cười chào lại, rất nhanh lại dời đi ánh mắt.
"Sao sắc mặt khó coi vậy, không thoải mái?" Yến Hàn nắm lấy tay thanh niên, có chút lạnh, lập tức gọi người bên cạnh đi tìm một cái áo khoác.
Cố Thâm nói không có.
Mấy ngày nay trên Hoang Tinh càng thêm lạnh lẽo, mặt trời đỏ rực trên cao chỉ như để trang trí, nhiệt độ không khí liên tục giảm thấp, có đôi khi gió thổi tới trên mặt liền như một lưỡi đao sắc bay qua, chẳng sợ đồ tác chiến có thể chống lạnh, ngồi ở dưới xem lâu như vậy vẫn sẽ làm tay chân lạnh lẽo, điều này thực bình thường.
Nhưng Yến Hàn không đồng ý, vẫn như cũ đem người bọc đến kín mít, tiếp tục nắm lấy tay y nói: "Trên đài cao nhiệt độ còn lạnh hơn, mà tay anh vẫn luôn nóng, cái này gọi là hiện tượng gì?"
Cố Thâm: "Có chỗ nào trên người anh mà không nóng?"
Tân vương Trùng tộc: "Phốc khụ khụ khụ ——"
Cố Thâm: "?"
Yến Hàn: "Đừng để ý đến hắn, đầu óc vàng không cứu được."
Cố Thâm: "......"
Tân vương Trùng tộc: "......"
Trên đài cao đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Có lẽ là cảm thấy xấu hổ, chờ đến khi thi đấu kết thúc tân vương liền hoả tốc rời đi, một giây cũng chưa dừng lại.
Yến Hàn nắm đôi tay đã khôi phục ấm áp của thanh niên nhìn theo gã, xoay người cười nói: "Đi thôi bảo bối, chúng ta trở về phòng tham thảo một chút vấn đề."
Cố Thâm: "......"
Dưới ống tay áo rộng lớn y yên lặng nắm chặt tay lại, ngay khi cửa đóng lại trong nháy mắt nghĩ thầm, nếu đối phương thật sự dám tham thảo vấn đề nóng hay không nóng này, y nhất định sẽ cho đối phương hai đấm, để cho hắn thanh tỉnh một chút.
Yến Hàn áo khoác, lôi kéo cà vạt xoay người nhìn y: "Có phải nghĩ đánh anh hay không?"
Cố Thâm: "Anh đoán."
Yến Hàn bật cười, đem cà vạt ném đến một bên, tiến lên hai bước đem áo khoác Cố Thâm cởi ra.
Hai tay trắng nõn của thanh niên hơi rũ xuống, tư hé thảo lỏng, không phải nắm tay.
Yến Hàn nhướng mày, còn muốn trêu chọc y một chút, kết quả lại bị đẩy ra.
"Hôm nay em phát hiện lớp cuối không thích hợp......" Cố Thâm nhanh chóng đem chuyện dị thường ngày hôm nay kể lại.
Yến Hàn thu lại nụ cười, cũng nghiêm túc theo, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt một câu: "Nói cách khác, đối phương treo đầu dê bán thịt chó muốn lợi dụng lớp cuối đến uy hϊếp em?"
"Tám, chín phần mười."
"Vậy tại sao lại bại lộ nhanh như vậy?"
Yến Hàn nói: "Có lẽ là quá vội vàng nên để lộ sao sót, nhưng lấy tính cách của thủ lĩnh, có lẽ khả năng lớn là có hậu chiêu."
"Nếu không, em......"
"Không được!"
"Em còn chưa nói muốn làm gì đâu."
"Cái gì cũng không được!"
Yến Hàn từ chối toàn bộ, lại sợ chính mình nói quá mức cứng rắn, liền giải thích nói: "Anh biết em muốn làm gì, nhưng lần trước em đã dùng biện pháp khôi phục nguyên hình rồi, còn lần này không cách nào cam đoan được đây có phải cãi bẫy mà đối phương dựng sẵn để em nhảy vào không, cho nên không thể mạo hiểm."
"Hơn nữa em cũng không cần quá lo lắng, lúc ấy lớp 2 kiểm tra không đạt tiêu chuẩn đã làm cho bên trạm cứu trợ cảm nhận được không đúng, bọn họ trong tối ngoài sáng...... Bao gồm cả chúng ta cũng luôn phái người đi theo, cho dù em không tin bọn họ thì cũng phải tin anh chứ, cho nên đừng hoảng hốt."
Cố Thâm nói y không hoảng, dừng một chút, lại nói: "Bọn họ dám ở dưới mí mắt của hai nước động thủ, lỡ may cũng động thủ với anh thì sao?"
"Chẳng lẽ anh phải trơ mắt nhìn em bị tổn thương?" Yến Hàn cũng không ngoài ý muốn, "Nếu bọn họ dám động thủ với em tự nhiên phải suy xét đến thực lực của anh, lại nói quan hệ giữa bọn anh luôn là kẻ địch, bây giờ ông ta vẫn chưa động thủ với anh chỉ vì đang đợi thời cơ thôi."
Ba phương thế lực giữ vững trạng thái chân vạc lâu như vậy rồi, mà phàm là những người đã ngồi lên cái địa vị cao này đều có mộng tưởng thống nhất tinh tế, trở thành bá chủ? Đây là điều bình thường, chỉ là thân thể của thủ lĩnh chính là nguyên nhân khiến cho sự việc diễn ra sớm hơn mà thôi.
Yến Hàn không chút ngoài ý muốn.
Cố Thâm nói: "Vậy anh có nghĩ tới không?"
Yến Hàn: "Nghĩ tới, cho nên trở thành một người chiến sĩ."
Cố Thâm: "Sau đó thì sao?"
Yến Hàn: "Liền không có sau đó."
Yến Hàn không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt trầm xuống: "Cục diện không có cơ hội rất khó đánh vỡ. Huống hồ chiến tranh chân chính ở tinh hệ chưa bao giờ là tranh giành địa bàn, mà là sinh tồn."
Khác với Trùng tộc, cách sống của nhân loại chính là lấy tư duy phá hư tinh cầu tới để xem —— hơn nữa còn là dạng phá hư đến không cách nào hồi phục, nhân loại ngày càng tăng lên thì nơi sinh sống ngày càng thu hẹp lại, các nguồn năng lượng cũng ngày càng hao tổn.
Giống gần mấy năm gần đây số người ở trạm cứu trợ ngày càng nhiều, bọn họ mỗi ngày đều sẽ thức tỉnh đồng loại, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều, mà tính cách mỗi người lại rất lộn xộn, có người tốt có người xấu, cuối cùng dẫn tới cục diện hiện tại.
Yến Hàn nói, căn cứ vào thăm dò phân tích của viện nghiên cứu, gần mười năm về sau sẽ có gần 3-6 loại năng lượng hiếm dần dần biến mất ở các tinh hệ.
Giống như linh khí, lại thêm 10 năm nữa sẽ có khả năng chỉ có những người còn tồn tại linh khí trong cơ thể như Cố Thâm để chứng minh bọn họ từng tồn tại, về sau sẽ không còn tái sinh nữa, trở thành một phần lịch sử trong quá khứ.
"Cho nên, em cần phải bảo đảm chính mình sống cho thật tốt, đừng có dùng linh lực lung tung biết không?" Yến Hàn đem đề tài quay trở lại.
"Kỳ thật linh lực của em còn rất nhiều."
"Ừ?"
"...... Đã biết."
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, gió lạnh bị ngăn cản ở ngoài cửa sổ gào thét đi qua, làm cho trong phòng càng thêm an tĩnh.
Một cái tay gầy đến khô khốc từ trong bóng đêm vươn ra, lấy đi khăn giấy, rất nhanh truyền đến tiếng ho khan.
Bảo tiêu áo đen rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Cũng không biết qua bao lâu, khăn giấy bị vứt trên mặt đất hơi lộ ra màu đỏ đen lại rất nhanh bị mũi chân nghiền nát.
"Vẫn không có động tĩnh?" Âm thanh khàn khàn phá vỡ yên tĩnh.
Bảo tiêu áo đen liên tục trầm mặc.
"Phế vật!" Thủ lĩnh đột nhiên vỗ bàn, sắc mặt trong nháy mắt nổi lên màu xám, rào rạt rớt xuống không ít mảnh vụn.
"Tôi thấy ông vẫn là đừng nên nóng giận." Trên nóc nhà truyền đến âm thanh, nhưng lại không có bất luận thân ảnh nào, "Tôi không muốn hợp tác với người chết."
Bảo tiêu lập tức quỳ một gối xuống đất trang trọng hành lễ.
Thủ lĩnh lòng dạ khó chịu: "Ga Phó trưởng quá lo lắng."
"Hừ."
Nóc nhà sột sột soạt soạt một lát, một con rắn đen rơi xuống biến thành người, dựng đồng nguy hiểm nhìn chằm chằm thủ lĩnh: "Tôi nói rồi, không cần xưng hô tôi là Ga Phó trưởng."
"Tốt thôi Ga phó trưởng."
"Ông ——!"
Hai người bắn tên tứ tung, thoạt nhìn hoàn toàn không có hữu hảo nhưng đến cuối cùng lại ngồi ở cùng nhau.
"Vừa mới nói đến đâu rồi?" Hắc xà chọn lựa nửa ngày, xách ra một cái chén trà, ánh mắt ý bảo pha đi.
"Không có mắc câu." Thủ lĩnh che miệng thật mạnh ho hai tiếng, rồi cố ý dùng tay che miệng đi châm trà.
"......"
Hắc xà bất động thanh sắc ngồi thẳng thân mình, không có chạm qua cái ly, cười nhạo nói: "Nói cách khác, từ khi tiến vào Hoang Tinh đến bây giờ ông chỉ bận công không, không có chút thu hoạch?"
"Không thì sao? Cố Thâm bị bảo vệ kín kẽ không một khe hở còn chưa nói, hiện tại y cũng không chịu đi ra, chúng tôi còn có biện pháp nào khác sao?"
"Ngu xuẩn, sao ông không ra tay từ chỗ Yến Hàn ấy?"
"......"
Theo thời gian, khoảng cách đến ngày kết thúc thi đấu cũng càng ngày càng gần. Mọi người đã sớm trải qua mới mẻ, bị khí hậu ở Hoang tinh tra tấn đến đặc biệt muốn trở về.
Vừa nghĩ vừa trông, tâm tâm niệm niệm rốt cuộc nghênh đón được ngày này.
Trường quân đội lấy được thành tích tuyệt đối trong lần quan hệ hữu nghị này, giờ phút này tâm tình thoải mái lại tự do tự tại, hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng nào, mọi người di chuyển đi ăn tiệc tối, ăn đến nỗi cái bụng tròn vo..
Cố Thâm thích thịt nướng, ngồi ở bên người đầu bếp, vừa ăn vừa chờ.
Sau đó có một Omega ngượng ngùng xoắn đít đi đến trước mặt y mời cơm, Cố Thâm xuất phát từ nguyên nhân lễ phép liền nhanh chóng cự tuyệt.
Nhưng ngay sau đó lại có Alpha bưng đồ uống nhiệt tình bắt chuyện, ánh lửa trong mắt chói lọi đến làm người hiểu rõ.
Cố Thâm đã hiểu, dứt khoát làm sáng tỏ nói: "Tôi có A."
Đối phương hoài nghi: "Gạt người đúng không? Sao chúng tôi chưa từng nghe nói qua?"
Cố Thâm nhìn huy chương Liên minh trước ngực cậu ta, nhàn nhạt nói: "Bởi vì người yêu tôi điệu thấp."
Đối phương vẫn không tin, nhưng cũng hiểu rõ coi như là giả thì đối phương vẫn cự tuyệt mình, cho nên chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Cự tuyệt một người nhưng vẫn còn vô số người nhào tới, làm cho khi vừa có người ngồi cạnh, Cố Thâm cơ hồ là phản xạ có điều kiện nói: "Không hẹn, có A."
"Thế sao." Thanh âm lành lạnh, không cần ngẩng đầu cũng biết biểu tình của đối phương là như thế nào.
Cố Thâm nhanh chóng quyết định, gắp một miếng thịt chấm nước chấm giơ lên miệng hắn: "A."
Yến Hàn dừng một chút, vẫn là cúi đầu cắn xuống: "Thích?"
Cố Thâm tự mình cũng ăn một miếng: "Ừ."
"Thích cũng không thể ăn quá nhiều, đợi lát nữa nhớ phải ăn chút trái cây."
"Uống trà không được sao?"
"Sẽ không ngủ được."
"Cũng đúng."
Đề tài cứ như vậy bị Cố Thâm dùng một miếng thịt kéo xa.
Yến Hàn nhìn như bình tĩnh, nhưng khi xoay người lấy khăn giấy, ánh mắt so với gió ở Hoang Tinh càng giống dao nhỏ hơn, nhìn một vòng liền đem toàn bộ Alpha áp chế, nháy mắt quét sạch đám người chung quanh —— bao gồm cả đầu bếp, ổng nói đi tìm thêm miếng thịt khác rồi mất tăm luôn không thấy trở về.
Cố Thâm: "......"
Y ngẩng đầu, vừa lúc Yến Hàn duỗi tay lại đây, dùng khăn giấy lau đi nước chấm dính trên khóe miệng thanh niên, từ động tác đến ánh mắt đều tràn đầy sự ôn nhu.
Thôi.
Dù sao cũng ăn ngang bụng rồi.
Cố Thâm phi thường tốt tính tiếp tục chiến đấu với đống trái cây.
Y cố ý lấy một quả chua nhất ở bên người nói: "Thấy không? Hiện tại anh giống nó y đúc."
Yến Hàn cúi đầu ăn luôn, hàm răng đâm thủng vỏ trái cây rồi lập tức nếm được vị chua trong miệng, đột nhiên giơ tay chống lên cái ót của Cố Thâm hôn lấy.
Cố Thâm nháy mắt nhăn mặt.
Đây là lần đầu tiên bọn họ hôm môi mà khách khí đến vậy, một quả chua mà bị người này nhường người kia đẩy đi đẩy lại trong khoang miệng, cứ thế lặp đi lặp lại, đến cuối cùng không rõ là quả nó chua hay vẫn là bọn họ chua.
Đến khi ăn xong, Yến Hàn sờ sờ khóe mắt thanh niên, cười nói: "Sao lại khóc rồi?"
Cố Thâm: "Cái này vẫn chưa quen lắm."
Yến Hàn tức khắc cười to hơn, tìm một miếng dưa hấu siêu ngọt đút y ăn.
Hai người tuy rằng điệu thấp, nhưng thân phận của Yến Hàn đã chú định là một viên kim cương lấp lánh nhất trong đám người, lúc này nhìn bọn họ thân mật như vậy, mọi người nhịn không được vỗ vỗ ngực, nỗ lực đem miếng cẩu lương nghẹn trong miệng nuốt xuống.
Thì ra thật sự có A!
Thì ra đây là điệu thấp mà y nói!!
Về phương diện khác, hai người dẫn đầu yêu nhau, dẫn tới không khí còn yên lành đột nhiên nóng lên, thậm chí còn xảy ra chuyện hai A bởi vì tranh một Omega mà đánh nhau.
Lúc còn đang rộn ràng nhốn nháo, đột nhiên một mùi hương thơm mát nhàn nhàn từ chỗ nào đó bay qua.
Thanh đạm, lại hơi lạnh.
Phản ứng đầu tiên của Yến Hàn là xoay người nhìn về phía Omega bên người, xác định thần sắc y vẫn như thường, lại tiếp tục thăm dò chỗ cổ tay áo, xác định vòng ức chế vẫn còn trên tay, lúc này mới thả lỏng.
Vòng ức chế tên đúng với nghĩa, khi đeo nó lên có thể ngăn cách tin tức tố, cho nên Cố Thâm không ngửi thấy gì, chỉ là thấy thần sắc Yến Hàn không đúng liền có chút suy đoán, giơ tay muốn lấy xuống.
"Đừng nhúc nhích." Yến Hàn mới vừa phân phó xong, vốn còn đang bình tĩnh mà vừa thấy Cố Thâm muốn lấy vòng ức chế xuống liền nhất thời thay đổi: "Có Omega tiến vào kỳ phát tình, cũng là cao cấp giống em, cho nên em cũng sẽ chịu ảnh hưởng."
"Vậy còn anh?" Cố Thâm nhíu mày.
"Anh có em."
"......"
Cố Thâm không lời nào để nói.
Yến Hàn xoa bóp mặt y, bất động thanh sắc đem vòng ức chế thít lại càng chặt, rồi mới đẩy cổ tay áo xuống.
Chút tiểu nhạc đệm này rất nhanh đã bị các chiến sĩ luôn túc trực 24/24 giải quyết, thậm chí vì phòng ngừa đám tiểu tử này củi khô bốc lửa liền tại hiện trường tổ chức kiểm tra đọ xứng đôi, đồng thơid đế quốc còn phát cho mỗi người một vòng tay ức chế, có thể nói đặc biệt giàu.
Mọi người: "......"
Tự dưng hết muốn yêu đương.
Không khí nóng bỏng vừa rồi nháy mắt tiêu tan thành mây khói. Mọi người thành thành thật thật ăn cơm nói chuyện phiếm, sau khi ba vị thủ lĩnh rời đi, cũng chạy nhanh trở về phòng.
Tin tức tố của Yến Hàn có ngưỡng pheremome rất cao, chút tin tức tố này căn bản không để ở trong mắt, cái hắn càng để ý chính là tin tức tố có độ tương đồng đến 70% với Cố Thâm kia, lại còn trùng hợp đến kỳ phát tình vào lúc này.
Nghe nói là Liên minh đã đến đón học viên đi thì Yến Hàn liền càng xác định: "Đây là hướng anh mà tới."
Cố Thâm: "Mỹ O kế?"
Yến Hàn: "Mỹ O thế thân châm ngòi ly gián kế."
Cố Thâm: "......"
Cố Thâm đột nhiên tâm huyết dâng trào: "Chúng ta có cần phải phối hợp một chút không? Hình như đã lâu lắm rồi chúng ta không cãi nhau."
"Không." Yến Hàn dùng biểu tình nghiêm túc nhất nói: "Anh càng thích đánh nhau."
Đến nỗi là đánh nhau kiểu gì, Cố Thâm thật sự không muốn nháy mắt đã hiểu chút nào đâu, cũng biết người này là đang uy hϊếp y, nên chỉ có thể thành thật vứt bỏ linh cảm vừa rồi, tiếp tục nói chính sự.
"Lúc này cách thành công còn rất xa, bọn họ khẳng định chưa từ bỏ ý định."
"Ừ, cho nên để anh cắn nhiều thêm mấy cái."
"Không cần, anh tự đi mà mang vòng ức chế đi."
"Các nhân tố ảnh hưởng đến ngoại vật quá nhiều, vẫn là tự thân thể đối kháng an toàn hơn."
"Anh tránh ra......"
Chính sự lại lần nữa bị cắt đứt.
Cũng không biết là do không yên tâm chính mình hay là lo lắng cho đối phương cũng sẽ hướng Cố Thâm giờ trò như vậy, cho nên đêm nay Yến Hàn phá lệ nghiêm túc cắn lâu hơn chút, cũng phá lệ dính người......
Ngày hôm sau khi chuẩn bị rời đi Hoang Tinh.
Cố Thâm dậy trễ, cũng may bọn họ là chủ nhà cho nên có rời đi cuối cùng, cũng coi như có thể đuổi kịp.
Biến cố cũng chính lúc này xảy ra.
Ngày thường Hoang tinh cỏ hoang mọc thành cụm ngay cả cứt chim cũng ít hơn những nơi khác, đột nhiên lại toát ra vô số con diều hâu, giống như châu chấu nhảy vào, đen nghìn nghịt bao phủ không trung, nhiễu loạn đường hàng không.
Mọi người kinh hô kỳ cảnh, mở quang não ra để chụp ảnh mới đột nhiên phát hiện nơi này không có tín hiệu với bên ngoài.
Trước mắt các thiết bị trên Hoang Tinh còn chưa rút về, phòng che chắn khí liền đặt ở bên ngoài liếc mắt một cái là có thể thấy, lấp lấp ánh xanh, rõ ràng báo hiệu vẫn hoạt động bình thường.
Nhưng quang não của bọn họ lại không có tín hiệu.
Mạc danh, mọi người đều có một dự cảm xấu.
Cố Thâm nhắn một tin tức đến cho Yến Hàn: "Có thể thấy không?"
Yến Hàn: "Đứng ở tại chỗ."
Xem ra ở trên Hoang Tinh vẫn có thể sử dụng bình thường, chỉ là không thể liên hệ ngoại giới.
Cố Thâm trả lời được, liền thành thành thật thật đứng ở tại chỗ chờ đợi, thuận tiện ngửa đầu quan sát không trung.
Y có thể cảm giác được đám chim này tản mát ra linh khí rất nồng hậu, chính theo bọn nó bay lượn lung tung trên bầu trời liền giống như một tấm lưới trời phức tạp......
Oanh ——
Một đạo ánh sáng bạc bay lên, cùng với tiếng nổ là vô số giọt máu rơi xuống.
Trong nháy mắt đàn chim bị tạo ra một lỗ hổng, lại rất nhanh chớp cánh bổ sung lại.
Lửa đạn trên mặt đất giống nhue cũng không vội, đông một chút tây một chút, chỉ đơn giảm muốn tạo ra lỗ hổng không để đàn chim hoàn toàn tạo thành một tấm lưới trời —— nhìn dáng vẻ hẳn là chỉ thị của trạm cứu trợ, bọn họ đang kéo dài thời gian.
"Cố tiên sinh." Giải Phồn thở hổn hển chạy tới, "Bệ hạ để tôi tới đón ngài, bây giờ ngài ấy đang mở họp không thể rời đi.."
Cố Thâm thu hồi tầm mắt, đáp ứng: "Được."
Giải Phồn tiến lên một bước lại dừng lại, nhìn trái phải: "Tôi đi tìm một chiếc xe."
Tình huống hiện tại rất khẩn cấp, anh cũng không thể để Cố tiên sinh cũng chạy bộ như anh, cho nên chỉ có thể tìm một chiếc xe bay quân dụng, người nhanh chóng xuất phát.
Trên đường, Cố Thâm vẫn luôn nhìn về phía ngoài cửa sổ đột nhiên chớp đôi mắt: "Giải Phồn, anh có cảm thấy rừng cây cách chúng ta ngày càng gần không?"
Giải Phồn ngắm nhìn, sắc mặt đen lại: "Đúng vậy, so với ngày hôm qua ít nhất gần 20 mét."
Anh nói xong lại nhanh chóng đem phát hiện mới này báo lại cho bộ chỉ huy, yên lặng tăng mạnh chân ga.
Không biết vì sao, tim đập anh đập vô cùng lợi hại, luôn cảm thấy rất bất an.
Đàn chim che trời, ánh đèn xe bay chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng tình hình giao thông phía trước. Mãi đến khi lại có một ánh sáng bạc bắn lên không trung, mới thấy được có vật chắn phía trước, nhưng phanh lại đã không còn kịp rồi.
Oanh ——
Một tiếng nổ lớn vang lên một nửa đột nhiên thu nhỏ, xe bay giống như chui vào trong nước, nháy mắt biến thành một thế giới khác so với phía sau.
Yên tĩnh nhanh chóng lan tràn.
Xe bay mở ra hình thức bảo hộ, nhanh chóng chủ động giảm xóc.
Cố Thâm ngẩng đầu.
Giải Phồn ngồi trên ghế điều khiển đã hôn mê bất tỉnh, không có ngoại thương.
Ngoài cửa sổ có ánh dương ấm áp, bầu trời cũng không còn đám chim đen nghìn nghịt nữa, rừng cây đi vào một vị trí vô cùng an tĩnh, không có khói lửa chiến tranh, không có thương vong hài cốt, hết thảy đều bình thường.
Cố Thâm đánh giá một lát, cởi đai an toàn xuống xe.
Khu an toàn nằm ở phía sau xe, khoảng cách không tính gần cũng không tính rất xa, ít nhất Cố Thâm có thể nhìn được bên trong không có gì, ngay cả chiến sĩ tuần tra cũng không có, giống như bài trí cho có lệ.
Giống như chỉ còn lại có hai người là y và Giải Phồn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
- Chương 42