Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Tiểu Khu Chỉ Có Một Mình Tôi

Chương 5: Bảng kiểm tra sức chiến đấu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Nghiêu cười như không cười, đưa tay đẩy điếu thuốc về phía tên mập, hắn ta cũng không khách sáo, bỏ điếu thiếu lại vào túi của mình, hắn ta cười lấy lòng: "Anh Lục sao không vào trong ngồi cho mát mẻ?"

Lục Nghiêu phất tay với hắn: "Làm việc của cậu đi."

"Được rồi, từng người một." Tên mập lấy điện thoại ra, khuôn mặt hắn vừa to vừa tròn nhìn như cái bánh bao đỏ rực vì bị nướng dưới ánh mặt trời. Hắn gọi cú điện thoại đầu tiên, bên kia còn chưa kịp lên tiếng hắn đã òa khóc: "Tiểu thư, không phải tôi không muốn vào! Bảo vệ của các người hung dữ quá, anh ta dọa sẽ ném cái xe điện của tôi xuống mương đó..." Hắn ta khóc lóc nửa ngày, bên kia cũng không biết nói gì, cả hai lẩm bẩm mắng Lục Nghiêu mấy câu, sau đó tên mập liền vui vẻ: "Được, được, vậy tôi để đồ ăn ngoài cổng sắt, lát nữa cô nhớ ra lấy."

Mười mấy cuộc điện thoại gọi xong, tên mập đã gào khóc đến khàn cổ họng, nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền cảm thấy hài lòng mà cất điện thoại. Hắn ta nhét cho Lục Nghiêu một hộp cơm, lấy lòng nói: "Sau này còn nhờ anh Lục chiếu cố nhiều, chất lượng đồ ăn nhà tôi không dám so với bên ngoài nhưng ít nhất có thể đảm bảo sạch sẽ."

Lục Nghiêu cũng không khách khí, tên mập trèo lên xe điện, lúc sắp đi như nhớ ra chuyện gì liền quay đầu nói: "Đúng rồi, bên chuyển phát nhanh đổi người rồi đó."

Lục Nghiêu gật đầu: "Sáng nay đã gặp một lần."

Tên mập thở dài: "Aida, không biết lần này có thể trụ được bao lâu."

Người giao hàng cũ kỳ thực làm cũng không lâu lắm. Người đó tương đối cao, cũng tính là đẹp trai, tuổi tác không quá lớn, vẫn còn chút hiếu thắng, ngày đầu tiên nhận việc đã đánh nhau với Lục Nghiêu. Bị Lục Nghiêu quật ngã xuống mương. Ngày hôm sau, tên đó lại như được bơm máu gà, lúc giao hàng đến tiểu khu lại muốn leo tường vào, lần này bị Lục Nghiêu trực tiếp đạp một cước ngã từ trên tường xuống, mông chổng lên trời, đầu thì không biết vì sao chui thẳng vào chuồng chó đặt cạnh chân tường... Cứ liên tục nửa tháng như vậy, Lục Nghiêu không được nghỉ ngơi một chút nào, thật sự mà nói thì đánh người cũng rất tốn sức đó!

Lúc đó Lục Nghiêu rất đau đầu, tên mập giao đồ ăn đến nhìn mà thở dài, thành tâm khuyên người anh em chuyển phát nhanh một câu "không bằng cậu đi đăng ký một lớp học, dạy cậu cách khóc thảm thiết đi". Chính là nếu Lục Nghiêu không thấu tình đạt lý, cậu ta liền khóc một trận với khách là được.

Thanh niên kia không thích như vậy, kiến trì muốn đối đầu với Lục Nghiêu.

Thanh niên kiên trì được nửa tháng, ngày thứ mười lăm liền thở ngắn than dài lái chiếc Ferrari của mình đến - này chính là phú nhị đại* ra ngoài trải nghiệm cuộc sống chứ giao hàng cái gì. Trước khi đi thanh niên còn muốn bắt tay với Lục Nghiêu, nhưng ngồi xổm nửa ngày trước cửa phòng bảo vệ, cuối cùng không nói câu nào đã ra về - lý do rất đơn giản, nửa tháng bị ăn hành, bây giờ nhìn thấy Lục Nghiêu, cậu ta liền run rẩy theo bản năng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

Sau đó mấy ngày thì thanh niên sáng nay Lục Nghiêu gặp đến thế chỗ.

Trên khuôn mặt của tên mập lộ ra nét buồn bã, trước khi đi còn để lại số điện thoại cho Lục Nghiêu: "Lần sau chuyển phát nhanh đến bảo cậu ta liên lạc với tôi một chút, nói cậu ta ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện xông vào tiểu khu nữa. Chết một người cũng không phải chuyện lớn, bùm một cái cậu ta liền biến mất."

Nói xong, tên mập liền cưỡi chiếc xe điện nhỏ của mình rời đi.

Lục Nghiêu quay đầu nhìn lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Yến Khinh. Thiếu niên vẫn ngoan ngoãn ngồi chỗ đó, giống như một chú thỏ dựng thẳng lỗ tai, đáng thương nhìn hắn.

Lục Nghiêu mềm lòng, xách hộp cơm đi vào, đặt lên bàn: "Ăn đi, ăn xong tôi dẫn cậu đi xem nhà."

Yến Khinh mở hộp ra, bên trong là cơm cà ri, mặt cậu không chút thay đổi, cũng không nói thích hay không. Yến Khinh mở đũa dùng một lần ra, gắp một miếng cho vào miệng, phồng má nhai kỹ nuốt chậm, nuốt xuống rồi lại gắp miếng khác, không nhanh không chậm, một chút tiếng động cũng không có.

Một tin nhắn gửi đến điện thoại di động của Lục Nghiêu, là lão Ngũ trả lời hắn: Chúng ta thương lượng chút đi, cuối năm trở về Đế Đô đánh chết tên lãnh đạo, khốn nạn, con mẹ nó anh biết sáng sớm tôi vừa mở mắt đã phát hiện trên giường mình có thêm năm người là cảm giác như thế nào không? Còn may đều là đàn ông, bằng không vợ tôi đi làm ca đêm về lập tức băm chúng tôi thành thịt băm.

Lục Nghiêu muốn hỏi cậu ta có muốn dùng ba trăm người đổi lấy một người không, kết quả còn chưa gõ xong, lão Ngũ lại gửi một tin nhắn đến: Cái này còn chưa tính, tôi thật vất vả mới thành công thuyết phục vợ giữ bọn họ ở lại, vừa mở cửa ban công đã thấy một đống người nằm xếp chồng lên nhau, ngủ ngon lành! ahihi tôi biết ngay lão lãnh đạo rác kia không tốt như vậy mà. Còn may ban công nhà tôi có màn che, bọn họ lại đến lúc nửa đêm, bằng không hàng xóm của tôi nhất định đã báo cảnh sát rồi!

Lại một tin nhắn mới!

Tôi đếm qua ba trăm người, tôi lo tóc tôi sẽ rụng hết mất! Giá nhà ở Thượng Hải quá đắt. Căn nhà rác của tôi bây giờ có đến hai mươi tám người ở, nửa đêm thức dậy đi vệ sinh còn giẫm trúng đầu tên nào đó. Mấy ngày nay tôi còn phải chạy ra đầu ngõ xin ông bà nội cho bọn họ ở nhờ. Nhiên tiện thì ông* gọi tôi có chuyện gì không? Có bao nhiêu người qua chỗ ông?

Lục Nghiêu dừng một chút, nhắn "Ba nghìn" sau đó liền tắt điện thoại để lên bàn, coi như không có chuyện gì.

Mặc kệ thế nào, Yến Khinh cũng rất vừa mắt.

Lục Nghiêu cảm thấy thỏa mãn. Các vị lãnh đạo hẳn là rất yêu thương hắn!

Điều kiện sống ở các nơi không giống nhau, vị trí của Nghiệp Thành tương đối đặc thù, vừa vặn nằm trên "trạm kiểm soát" nên giá nhà không cao. Nhưng Thượng Hải thì khác, tất cả mọi người đều phải sống qua ngày, nếu đặt nơi cư trú ở những chỗ không có con người khẳng định đám "người" này sẽ nháo một trận lớn. Nói không chừng trong lúc tức giận, ác tính trong lòng nảy sinh, sau đó xông ra đường tùy tiện bắt mấy người ăn vào bụng.

Cuối cùng đành tìm một con đường lớn, mời phương sĩ* mở một mảnh đất, ngoài mặt thì xây vài tòa nhà cho năm, sáu mươi hộ, nhưng tổng dân cư trên thực tế là hơn năm nghìn 'người'. Mấy năm nay Thượng Hải phát triển tốt, không bao lâu khu dân cư kia đã đầy, lão Ngũ chỉ có thể cùng vợ hắn ra ngoài mua nhà. Mấy ngày trước lão Ngũ còn đang lo không biết làm thế nào được mua thêm mảnh đất mới, vậy mà lãnh đạo còn vứt cho hắn một cục nợ lớn như này.

Yến Khinh đặt đũa lên hộp cơm, rồi đẩy về phía Lục Nghiêu: "Em ăn xong rồi."

Hộp cơm tổng cộng có ba ngăn, một ngăn đựng cơm, một ngăn đựng cà ri, ngăn còn lại là bông cải xanh cùng với mấy miếng thịt gà, một nửa đã bị động qua, còn một nửa thì vẫn còn nguyên như lúc đầu. Lục Nghiêu cúi đầu nhìn một lúc, phát hiện ra Yến Khinh dùng đũa ngược.

Liêu Nghiêu sắc mặt không đổi kéo túi đựng cơm sang, lấy trong đó ra một cái thìa nhựa: "Loại cơm cà ri này thường sẽ có một đôi đũa và một cái thìa."*

Yến Khinh khẽ gật đầu: "Nhớ rồi."

Lục Nghiêu vừa ăn xong mấy miếng cơm thì bên ngoài vừa vặn có một chiếc xe tải đi đến, phía sau chở chiếc giường anh mua cho Yến Khinh, chiếc giường gỗ dành cho một người. Hai nhân viên chuyển đồ lau mồ hôi nói với hắn: "Anh bạn, mở cổng ra chút, ở tòa nhà nào?"

Lục Nghiêu nói: "Không cần, đặt ở trước cổng là được."

Hai nhân viên kia cũng không hỏi nhiều, bọn họ vất vả đỡ giường xuống sau đó đặt cạnh cổng sắt.

Yến Khinh hỏi: "Muốn bê lên sao?"

Lục Nghiêu phất tay: "Cứ đặt đấy trước đi, tôi dẫn cậu lên lầu trước."

Tiểu khu có một bồn hoa lớn, bên trong có trồng củ cải, bắp cải cùng với các loại trái cây, bên ngoài còn có mấy cây gia vị như cây hồ tiêu, Lục Nghiêu thuận miệng nhắc: "Không có tiền ăn cơm có thể ra đấy lấy một chút đồ về nấu cũng được."

Tiểu khu tổng cộng có tám tòa nhà, Lục Ngiêu ở tầng ba tòa nhà số 8. Tòa bên cạnh là đám sinh vật tầng đáy trong tiểu khu, loại mà ai cũng có thể đến gặm một, hai miếng. Lúc đấy tiểu khu vừa mới xây, dân cư mới chuyển vào xi măng còn chưa khô. Bọn họ đều muốn tránh xa Lục Nghiêu. Sau đó lập ra một cái bảng đo sức chiến đấu rõ ràng - đánh đến máu thịt tung tóe để điền tên mình lên.(1) Như vậy là có thể ở tòa nhà số nhỏ hơn.

Trên tầng Lục Nghiêu ở vẫn còn trống, trên hành lang tầng ba có một đứa nhỏ đứng ở cửa nhà hàng xóm nhìn thật lâu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đây là chuyện diễn ra hàng ngày, Lục Nghiêu cũng không quá để ý: "Không còn cách nào khác, bên trong có người."

Lúc này Yến Khinh mới đi theo hắn lên tầng.

Căn nhà đều là hai phòng ngủ tiêu chuẩn, một phòng khách, một phòng vệ sinh và ban công, có đầy đủ đồ trang trí cần thiết. Sàn ban công vẫn là xi măng, nếu muốn lót gạch nền thì phải tự bỏ tiền ra. Lục Nghiêu vào nhà vệ sinh xem thử bình nóng lạnh, còn mới tinh, dùng cũng không tệ lắm, hắn vỗ vỗ tay nói: "Cũng được, cậu có thể thu dọn đồ đạc vào trước, chờ buổi chiều học sinh tan học tôi tìm mấy đứa mang giường lên cho cậu."

Yến Khinh gật đầu.

Lục Nghiêu khinh ngạc: "Không hỏi buổi tối sẽ ngủ như thế nào sao?"

"Có giường." Nghĩ nghĩ một chút Yến Khinh nói: "Nếu anh muốn nghe, vậy...buổi tối em ngủ như thế nào?"

Lục Nghiêu thở dài một hơi: "Chờ tôi tan ca sẽ mang đệm chăn cho nhóc. Mùa hè cũng không lạnh, ngủ tạm trước vậy."

Yến Khinh hỏi: "Có phải em gây phiền toái cho anh không?"

Lục Nghiêu trực tiếp nói: "Rất nhiều phiền toái."

Lục Nghiêu nói xong lại cảm thấy như vậy có chút nghiệm túc quá, hắn sờ đầu nhóc con: "Quên đi, tôi cũng không trách nhóc. Nếu nhóc muốn có tiền thì phải chờ thêm hai ngày nữa, tôi đi hỏi cấp trên một chút."

Yến Khinh rũ mắt xuống, nhìn quá có chút mất mát. Lục Nghiêu chỉ mới gặp qua loại người không vui sẽ lăn lặn gào khóc, chưa từng thấy qua tình huống không nói một lời nào như vậy, làm cho lòng người đều thổn thức, Lục Nghiêu giống như né tránh mà đem điều khiển tivi nhét vào trong tay cậu: "Ngồi xem một lát đi, đói bụng có thể đến phòng bảo vệ tìm tôi."

Nói xong hắn liền chạy trối chết, Yến Khinh nhìn bóng lưng hắn, nắm chặt điều khiển từ xa trong tay, khẽ mím môi.

Lục Nghiêu thật ra là một người vừa bướng bỉnh lại rất nói chuyện. Muốn đối phó với hắn, bạn phải thể hiện thật tốt, nói rõ hắn là bạn trong mắt bạn, sau đó đặt trước mặt hắn một ly sữa nóng và một lý coca-cola, nói với hắn sữa là của bạn.

Lục Nghiêu ghét uống sữa, mỗi khi uống hắn sẽ muốn nôn. Việc của bạn là mang thứ mà hắn ghét đi, để hắn phải chọn cái còn lại, chính là Coca. (2)

Nhưng nếu như giả thiết này không được thiết lập ngay từ đầu, bạn dám bày ra vẻ cà lơ phất phơ, mang bộ dáng đại gia đến gặp hắn, hắn sẽ trực tiếp nhấn đầu bạn lên tường. Dùng vẻ mặt dữ tợn mà nói, lão tử không thích uống sữa mày không biết sao? Sau đó hắn sẽ buộc bạn phải uống cái cốc trộn lẫn sữa và coca - giá trị vũ lục của Lục Nghiêu bình thường đều dùng như vậy.

Yến Khi nghe tiếng cửa chống trộm đóng rầm một tiếng liền dời mắt đi chỗ khác, sau đó nhìn chằm chằm TV.

Trong góc phòng đặt hai cái bọc nhỏ, trong đó có một cái bọc đựng đầu Yến Trọng.

_____________

Tác giả có điều muốn nói: Nhịp điệu có vấn đề gì có thể nói với tôi, tôi viết lộn xộn rồi:((

Min BXG: đúng là lộn xộn thật, có mấy đoạn đọc xong trả hiểu gì. Mình đã cố edit nó dễ hiểu hơn mà lúc đọc lại thì vẫn thấy cấn cấn...
« Chương TrướcChương Tiếp »