Rồng đất xoay người, mặt đất nứt ra cái khe, nhỏ bé như bọn họ sao chịu nổi thiên tai như vậy, lạch trời to lớn khiến mọi người đều rơi xuống đó, rồi tự dưng xỉu.
Người tỉnh lại đầu tiên là cháu gái của trưởng thôn Điền, Điền Điềm. Năm nay Điền Điềm mười ba tuổi, đã là thiếu nữ, nếu ở thời bình, qua hai năm là tới tuổi đính hôn, nhưng qua một năm chạy nạn, cô gầy guộc nhỏ bé trông chưa tới mười tuổi.
Gầy trơ cả xương, đầu to mình nhỏ, chỉ có đôi mắt to tròn.
Điền Điềm là người tỉnh lại đầu tiên, bị nước mưa tưới tỉnh.
Lâu lắm rồi cô không uống nước, mơ màng cảm giác có người rót nước lên người mình, cô hơi hé miệng, giọt nước rơi trên môi, bờ môi khô nứt được thấm ướt, Điền Điềm giãy giụa mở mắt ra.
Điền Điềm nhìn thấy xung quanh đều là người trong thôn quen thuộc rải rác ngã ở xung quanh, có cha mẹ, ông bà nội của cô, anh trai cũng ở đây.
Điền Điềm lập tức giãy giụa đến chỗ cha mẹ, lắc người bà:
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!”
Nước mưa lớn dần, Điền Điềm giơ tay lau nước dính trên mặt, chợt nhận ra mưa rơi, có mưa!
Điền Điềm bất chấp vui sướиɠ, kêu gọi:
“Mẹ, mẹ . . .”
Mẹ của Mạc Nam tên là Tống Xuân Mai.
Con gái không ngừng kêu gọi khiến Tống Xuân Mai mở mắt ra.
Điền Điềm mừng muốn khóc:
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi, mưa rơi, mẹ hãy nhìn đi, có mưa!”
Điền Điềm không nói nhiều hơn, lại bò đến cạnh cha:
"Cha, cha, mau tỉnh lại, cha . . .”
Cha của Điền Điềm cũng dần tỉnh lại, tiếng kêu gọi của Điền Điềm đánh thức người khác, mọi người từ từ tỉnh dậy rồi gọi người cạnh mình. Mãi cho tới khi tất cả đều lục tục tỉnh lại, vài người tuy đã tỉnh nhưng nằm bất động, bọn họ đã đói thật lâu, lại bị té ngã, không còn sức lực.
Nhưng dù vậy mọi người cũng vui vẻ, dù sao có mưa rơi.
Ông trời thương xót, mưa rốt cuộc rơi.
Một số người già không quan tâm quá nhiều, ngửa đầu há to mồm muốn uống đến bụng căng phồng, bọn họ đã thiếu nước quá lâu.
Vào lúc này, hai người Trương Hoành và Vương Thành đến.
Hai bên hù dọa nhau.
Thấy hai người mặc quần ào kỳ lạ và phát sáng chạy mất hút, ông cụ Điền không sợ mà nói:
"Không phải quỷ thì tốt rồi, tốt quá rồi.”
Nếu bỏ chạy thì đại khái không phải quỷ.
Cũng là lúc này, mọi người mới có thời gian nhìn xung quanh, sau đó lại phát ra tiếng hét giật mình. Nơi bọn họ ở là một bờ cát, gần đó là sóng biển đánh vào đá ngầm phát ra tiếng động, đưa mắt nhìn biển cả không thấy cuối.
Xa xăm còn hơn đội ngũ chạy nạn của họ.
“Sao chúng ta đến chỗ bờ biển?”
“Chuyện gì thế này? Chẳng phải chúng ta đang đi trên đường lớn hướng phương nam à?”