Tống Xuân Mai rũ mi cụp mắt không nói lời nào, thời buổi này, đừng thấy con dâu tính tình đanh đá mà tưởng bở, trong nhà còn mẹ chồng, hầu hết đều là mẹ chồng quán xuyến gia đình. Nếu bất hiếu sẽ bị người ta đàm tiếu chỉ trích đến không đứng thẳng lưng.
Tống Xuân Mai không già mồm tranh cãi với mẹ chồng, còn Điền Điềm liếc mẹ mình một cách thương cảm.
Khà khà!
Không được cãi mẹ chồng, chẳng lẽ không mắng được con gái à?
Tống Xuân Mai trừng mắt lườm con gái một cái, nói: “Con ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi lẹ đi, đừng rề rà ảnh hưởng đến người ta."
Điền Điềm "dạ" một tiếng dài thườn thượt.
Trần Lan Hoa cũng thúc giục: “Con đi nhanh đi, đừng để người ta phải chờ.”
Cũng may người đứng đầu gia đình - đồng chí Điền Viễn Sơn đã lên tiếng: “Để cháu nó từ từ ăn, sốt ruột làm cái gì, bác sĩ Tiểu Quan cũng phải nghỉ trưa mà."
"Cha à, hôm nay có vật tư gì đến ạ? Con gái con lứa như Điền Điềm thì giúp được gì, sao không gọi con và mấy người lớn tuổi đi, con giỏi làm việc lắm." Điền Thanh Tùng, cũng là cha của Điền Điềm cất lời. Ông cũng muốn được ngồi máy kéo nữa.
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, mà đã nhắc rồi, Điền Viễn Sơn hung hăng trừng mắt lườm con trai một cái, nói: "Con còn không biết xấu hổ mà nói chuyện này à, đúng là đồ mất mặt, cả đám mấy đứa vừa thấy bác sĩ Tiểu Quan đã nói cà lăm, bác sĩ Tiểu Quan người ta sao không biết xấu hổ gọi mấy đứa mày đi giúp đỡ chứ?"
Tống Xuân Mai lập tức dùng ánh mắt "chết chóc" nhìn thẳng vào Điền Thanh Tùng.
Điền Thanh Tùng vừa thấy bà nhìn, mở miệng phân bua ngay, ông cảm thấy bản thân đúng là… "Ôi chao, không phải đâu, cha à, người ta là gái chưa gả, làm sao con có thể không biết xấu hổ mà nói lắm lời với người ta? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không hay, ảnh hưởng đến danh dự người ta! Vả lại cũng ảnh hưởng tới danh dự của con, đúng không vợ?"
Ông lại nhìn Điền Thanh Bách: “Đúng không? Em Hai?”
Điền Thanh Bách bùi ngùi gật đầu, nói vậy cũng có lý.
Nhưng mà bác sĩ Tiểu Quan đã để lộ chân!
Đám đàn ông đàn ang bọn họ sao dám lại gần?
Ông cụ Điền "à" lên một tiếng, nói: “Được rồi, Điền Điềm ăn xong rồi thì cháu đi đi."
Điền Điềm lén liếc nhìn ánh mắt hâm mộ của cha ruột và chú Hai, đắc ý hất cằm lên, mắt thấy mẹ đã sắp mắng, cô nhanh chóng đứng dậy, cười hì hì bỏ chạy nhanh như chớp. Điền Điềm mới vừa ra khỏi cửa, còn chưa chạy được bao xa đã phát hiện ra có người nhìn mình, cô khó hiểu quay đầu lại liếc nhìn, nhưng không thấy ai cả.
Cô do dự nhìn xung quanh một chút, thật sự là không có ai.
Điền Điềm nhanh chóng chạy đến Ủy ban thôn, nơi này rất quen thuộc với cô, dù sao đây cũng là nơi cô đi học.
“Bác sĩ Tiểu Quan ơi.” Cô vừa vào cửa đã cất giọng lảnh lót chào hỏi.
Quan Lệ Na trả lời: “Chị ra ngay đây.”
Cô ấy không rề rà lâu, nhanh chóng đổi một bộ đồ ngụy trang, dù sao cũng phải làm việc. Tuy rằng có gọi thêm Điền Điềm, nhưng mà sao có thể trông cậy một đứa bé mười mấy tuổi làm việc cơ chứ.
Quan Lệ Na: “Chị lái xe, lần đầu em ngồi xe nhớ ôm chị, đừng để bị ngã."
Điền Điềm ngạc nhiên trợn to mắt, nói: “Bác sĩ Tiểu Quan, chị cũng biết lái xe ạ?”
Cái cục sắt kia trông khó nhằn như vậy, ấy vậy mà bác sĩ Tiểu Quan lại biết lái nó!
Đôi mắt Điền Điềm lại phát ra ánh sáng lấp lánh!
Quả nhiên là bác sĩ Tiểu Quan, cô ấy đúng là quá lợi hại.
Điền Điềm nhìn Quan Lệ Na bằng ánh mắt sùng bái, cảm thấy bác sĩ Tiểu Quan quá giỏi!
Quan Lệ Na: “Đi, lên xe!”
Dưới ánh mắt sùng bái của Điền Điềm, bỗng cô ấy cảm thấy mình không lái máy kéo, mà lái xe tăng!