Ông cụ vô cùng khó chịu khi phải nói ra lời này, nhưng bắt buộc phải làm như vậy, nếu đưa cho đứa nhỏ ăn thì cũng không giữ được, có một số kẻ điên càng thích ăn con nít!
Ông cụ Điền cắn răng, nói:
“Thôn chúng ta một đường đi tới, mặc kệ thế nào vẫn phải kiên trì có đủ mọi người, chúng ta . . . ủa?”
Ông cụ đang nói chợt cảm giác có luồng gió thổi qua, không chỉ mình ông cụ Điền, người khác cũng cảm giác được, gió rất lớn, không phải gió nhẹ như vừa rồi, mọi người vốn nóng đến mức sắp hòa tan bỗng chốc cảm thấy giảm nhiệt một nửa.
“Có gió, có gió! Mọi người cảm giác được không? Gió thổi!”
“Gió, thật sự có gió . . .”
"A! Các người xem, có mây đen! Chân trời có mây đen, có phải là sắp đổ mưa không? Mưa sắp rơi ư . . .”
Mọi người lao nhao nói chuyện, chợt nghe chân trời truyền đến tiếng sấm nổ.
Mọi người đều đứng lên, tràn đầy vui sướиɠ gần như hoa tay múa chân. Thời tiết oi bức, lần trước mưa rơi là vào bốn tháng trước, hiện giờ rốt cuộc sắp có mưa sao? Mọi người liếʍ môi, ước gì mưa rơi để uống no bụng.
“Mưa rơi, sắp có mưa, rốt cuộc có mưa rồi. Ông trời sẽ không bỏ mặc chúng ta chết dần chết mòn, nhất định như vậy . . .”
“Ta chết khát mất, mưa mau rơi đi . . .
Đám người tràn đầy vui sướиɠ, ông cụ Điền ngước đầu nhìn bầu trời, nói:
“Mọi người . . .”
Ông cụ còn chưa kịp nói nhiều hơn thì mọi người cảm giác đất rung núi chuyển, người thôn họ Điền đều tái mặt.
Ông cụ Điền tuyệt vọng nhắm mắt lại, rít gào:
“Rồng đất xoay người!!!”
Ầm ầm ầm!!!
Đất rung núi chuyển từ gần ra xa, tiếng gầm rống gào thét kêu gọi liên tiếp vang lên.
Chỗ thôn họ Điền đứng, mặt đất vỡ ra một khe hở, cháu gái nhà họ Điền là Điền Điềm rơi xuống đầu tiên, mẹ của cô bé khóc la bắt lấy con gái, còn chưa phản ứng lại thì một lạch trời to lớn nhanh chóng gãy vỡ ra, mọi người chưa kịp phản ứng, tất cả người thôn họ Điền đều rơi vào khe hở, không ai may mắn thoát khỏi.
…
Năm 1990, đầu mùa hè.
Đêm khuya thanh vắng, trên bầu trời mây đen dày đặc, mưa phùn rơi liên miên, cơn mưa này bắt đầu từ tối hôm trước, rơi lúc lớn lúc nhỏ nhưng không ngừng phút nào, mưa liên tiếp mấy ngày khiến nhà cửa ẩm ướt.
Nhưng dù vậy không làm người ta khó ngủ, trong căn nhà ba gian trên đỉnh núi của đảo Ngư Thạch, bốn chàng trai trẻ đang ngủ ngon lành, mặc kệ mưa rơi hay triều tịch đều không ảnh hưởng bọn họ ngủ say.
Ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, giống như có cái gì rơi xuống.
Vài người vốn đang ngủ ngon đều bật dậy, động tác nhanh nhẹn.
Một người trẻ tuổi nhất ngơ ngác la lên:
“Có kẻ địch tấn công!”
Mấy người khác phản ứng cũng nhanh, thanh niên lớn tuổi nhất nhanh chóng quát mắng cậu ta:
“Đừng nói bừa, không có chiến tranh thì kẻ địch nào tấn công?”
Thanh niên vừa nói xong lại bảo:
“Tôi đi ra ngoài nhìn xem có phải là thiên thạch gì không.”
Phản ứng của thanh niên nhanh chóng, lại dặn dò:
“Vương Thành, cậu đi với tôi, Lý Dương, Triệu Học Đông ở yên tại chỗ chờ lệnh, đồng thời liên hệ báo cáo với cấp trên.”
“Rõ thưa tiểu đội trưởng!"
Tuy rằng chỉ có bốn người, nhưng thanh niên chỉ huy tên Trương Hoành này là tiểu đội trưởng của bốn người. Hòn đảo nhỏ mà bọn họ đang ở tên là đảo Ngư Thạch, đất liền gần nhất là huyện An Hải. Đảo nhỏ này không có người dân ở, chỉ có một trạm quan sát, bởi vì vị trí địa lý và suy xét các mặt khác, dù là trạm quan sát cũng chỉ có bốn người, thường ngày dù là ngư dân ở gần đó cũng ít khi lên đảo.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin