Chương 45

Ông cụ Điền gật đầu lần nữa, Điền Điềm cũng rất chăm chú nghe.

“Bắp thì sao? Đông Tử nói đi.”

Điền Đông: “Không tới hai hào, cũng sẽ dao động nhưng dao động không lớn.”

Ông cụ Điền hài lòng nhìn về phía Điền Nam: “Nói đi, muối bán sao?”

Điền Nam có hơi khẩn trương nên nói lắp: “Ba, ba hào ạ.”

Ông cụ Điền gật đầu: “Đúng rồi.”

Ông cụ lại hỏi Điền Bắc: “Đường thì sao?”

Sau một phen tra khảo, có thể thấy được mọi người đều đã nhớ rõ trong lòng, ông cụ gật đầu: “Cả nhà mình nghiêm túc nghe là tốt, sau này dù có giảng gì cũng phải nghiêm túc ghi nhớ, sau này còn dùng trong sinh hoạt.”

“Ông, chúng cháu hiểu rồi.”

Điền Điềm xoa tay nhỏ, cô cảm thấy chỉ có đồ ngốc mới không nghe.

Cô lại hỏi: “Buổi chiều phải chia đất, có phải mang theo gậy gỗ đi không?”

Khóe miệng ông Điền cong lên, Trần Lan Hoa đồng tình nói: “Đúng vậy, mình à, chúng ta có phải đem theo dao phay gì đó không, phân chia đất có khi sẽ đánh nhau đó.”

Ai mà không muốn chiếm nhiều đất!

Ông cụ Điền: “...”

Cạn lời, ông cụ thấy tốt nhất đừng để vợ mình hỏi, hỏi là cạn lời.

Điền Điềm đi theo bà con bé đã học phải mấy thứ không hay rồi.

“Không cần, đừng để người ngoài chê cười. Tới cả con gái cũng được chia, có thể thấy người ta chú trọng công bằng, mình tỏ vẻ sân si như vậy sẽ làm phiền người ta. Đừng cố làm mấy chuyện gây mất lòng.”

Mọi người nghĩ thấy cũng hợp lý.

Thật lòng mà nói, mọi người không ngờ con gái cũng được chia đất. Đây là chuyện tốt mà họ chưa từng thấy! Già trẻ lớn bé trong nhà đều rất vui, chuyện tốt như bánh rơi trên trời xuống như vậy không vui mới là ngốc!

Người nhà họ Điền thì vui mừng khôn xiết, nhưng lại có người đang không vui.

Lúc này ở nhà Điền Phú Quý, Điền Phú Quý trầm mặt ngồi trên giường. Nhìn bộ dạng này của ông ta, mẹ ông ta Chu Tuyết Hoa cũng không dám lớn tiếng, bọn nhỏ trong nhà càng rón ra rón rén không dám gây ra chút tiếng động nào.

So với các nhà khác tươi cười rạng rỡ, Điền Phú Quý lại không mấy vui vẻ. Ông ta vốn đã tính toán kỹ lưỡng, nhà ông ta có điều kiện lại còn có vàng cất trữ, đợi sau khi ổn định sẽ có thể Đông Sơn tái khởi trở thành nhà giàu số một trong thôn.

Hơn nữa con gái nhà ông ta nhiều. Tuy con gái cũng được chia, ông ta không bị thiệt nhưng nhà ông ta có, nhà người khác cũng có nên ông ta không vui. Mọi người đều sống tốt thì sao ông ta trở nên nổi bật được?

Hơn nữa ông Điền Viễn Sơn còn lên làm phó trưởng thôn, người ta sống tốt như vậy sao ông ta nổi bật được.

Trong lòng Điền Phú Quý có một ngàn lẻ một sự không hài lòng, càng thêm âm trầm.

Hơn nửa ngày, Điền Phú Quý mới nói: “Trân Hà.”

Một cô gái lớn bằng Điền Điềm mau chóng chạy vào nhà, cụp mí mắt nói: “Thưa cha, có chuyện gì vậy ạ?”

Điền Phú Quý: “Tuy quan hệ giữa nhà ta và nhà dì Cả không tốt nhưng đều là chuyện xưa cũ, dì Cả sẽ không oán hận mấy đứa các con. Con rảnh rỗi thì tìm anh họ, chị họ chơi. Đừng nói một bút không viết ra được hai chữ Điền, ngay cả bên chỗ mẹ con cũng phải làm thân, dù sao thì chúng ta cũng đều được lợi.”

Trân Hà nghe lời gật đầu: “Con nghe thưa cha.”

Điền Phú Quý hài lòng, sau đó mỉm cười hiền từ nói: “Nhà họ Điền làm phó trưởng thôn là tin tốt đối với thôn họ Điền chúng ta, càng là tin tốt với nhà ta. Rảnh rỗi con hỏi thăm anh chị họ nhiều chút.

Trân Hà lại gật đầu đồng ý.

Nhưng rất nhanh, cô ta đã nhỏ giọng nói: “Điền Điềm không để ý tới chúng con.”