“Đúng vậy! Mười tám tuổi tôi đã sinh một đứa con trai rồi.”
“Cũng đúng, tôi mười sáu...”
Cổ Hoài Dân: “Yên lặng, theo pháp luật của quốc gia chúng ta đến mười tám tuổi mới tính là trưởng thành.”
Tạm dừng một chút, ông ta tiếp tục nói: “Tuổi kết hôn, đồng chí nam không nhỏ hơn hai mươi hai tuổi, đồng chí nữ không nhỏ hơn hai mươi tuổi. Nếu mọi người làm trái quy định chính là phạm pháp.”
“A!”
“Ông trời ơi!”
“Mẹ, chuyện này này...”
“Vậy chẳng phải con gái ở giá hết sao?”
Cổ Hoài Dân nghiêm túc nói: “Không thể nói vậy, mỗi nơi có một quy định khác nhau, nếu mọi người đã đến đây thì phải tuân theo quy định ở đây. Các người cảm thấy số tuổi này lớn, nhưng bên ngoài có người ba mươi bốn tuổi còn chưa kết hôn.”
“Hả???”
Nhà họ Điền ngây ngốc nhìn nhau.
Triều đại này thật kỳ lạ!
Kết hôn muộn như vậy, ba mươi bốn tuổi, ở tuổi này bọn họ đã có thể lên làm bà rồi!
Không hiểu, không tài nào hiểu nổi.
“Về luật hôn nhân, sau này chúng tôi sẽ phổ cập lại cho mọi người. Nếu mọi người sống ở đây thì phải hiểu rõ hệ thống tiền tệ. Bây giờ tôi giới thiệu cho mọi người biết, lớn nhất của chúng tôi là một trăm đồng, nhỏ nhất là một hào.”
Ông ta cầm lên sau đó bắt đầu giới thiệu giá trị.
Cả buổi sáng chủ yếu chỉ giới thiệu việc đó. Không cần biết là người già nhất hay đứa trẻ nhỏ nhất nhưng không ai được phép vắng, cả đám người tập trung ngồi nghe. Đây chính là chuyện lớn liên quan tới cuộc sống, bọn họ không dám sai sót.
Nơi này không cần bạc cũng không cần tiền đồng, mọi người đều học từ đầu nên vô cùng nghiêm túc. Có người còn ghi chép lại lên vở những ký tự chỉ mình có thể hiểu. Đúng vậy, vở. Trên bàn mỗi người được phát một cuốn vở để mọi người ghi chép, dĩ nhiên hầu như mọi người đều không dùng.
Chỉ có mấy người biết chữ như Tống Học Lễ mới có thể viết được mấy chữ.
Một buổi sáng học về tiền và giá cả, mọi người cũng đã hiểu được chút. Bên ủy ban thôn có một quầy bán tạp hóa, củi gạo mắm muối đều có thể mua ở đây. Cả buổi sáng này đúng là bổ sung được vô vàn kiến thức.
Nếu thật sự dạy mọi người biết chữ thì có lẽ không nhanh được như vậy, nhưng chuyện liên quan tới cuộc sống thì không ai dám ngó lơ, ai cũng tập trung hết mức.
Giữa trưa về nghỉ ngơi, ông Điền nói: “Sau này ngày mùng một đầu mỗi tháng phải tới chỗ kế toán Phương ở ủy ban thôn nhận tiền. Nhà ta, nhà ta... nhà ta là...”
Ông tính một lúc nhưng không tính ra được bao nhiêu tiền nên nói: “Sáu người lớn, sáu trẻ con.”
Trần Lan Hoa không phục: “Thanh Liễu nhà chúng ta đã mười bảy rồi còn tính là trẻ con, thật vô lý.”
Điền Thanh Liễu không nói gì. Cô ấy khá ít nói, rất ngoan ngoãn. Kỳ thật Điền Thanh Liễu vốn không có hướng nội như vậy, nhưng do bị chồng sắp cưới hối hôn, còn chạy nạn gặp nhiều thảm kịch như vậy nên lại càng thêm không thích nói chuyện.
Ông cụ Điền: “Chuyện này nghe theo người ta, có lải nhải cũng vô dụng. Để tôi kiểm tra xem sáng nay các người có nghiêm túc nghe hay không.” Ông cụ Điền bỗng thấy hơi hứng thú, lấy ghế ra ngồi xuống hỏi: “Ban nãy bên kia nói trứng gà bao nhiêu tiền nửa ký.”
“Một đồng rưỡi nửa ký, nửa ký có khoảng bảy tám quả.” Trần Lan Hoa sẽ không nhớ lầm chuyện này. Gì cũng có thể nhớ lầm nhưng không thể nhớ lầm trứng gà, đó là cái quan trọng nhất.
Ông cụ Điền gật đầu: “Thịt heo cũng một đồng rưỡi.”
“Ừm.”
Ông cụ Điền: “Gạo thì sao? Điền Điềm nói đi.”
Điền Điềm ngồi xổm trên bậc thang trả lời: “Khoảng bốn hào, giá thị trường sẽ thay đổi nhưng hầu như duy trì ở khoảng bốn hào, không dao động quá lớn.”