Điền Diệu Tổ và Điền Điềm cũng đánh nhau. Điền Diệu Tổ có ưu thế ngoại hình, còn Điền Điềm lại linh hoạt và biết cách đánh nên cô bé đang chiếm thế thượng phong.
“Mau dừng tay, mau dừng tay, hai bà đang làm gì vậy! Trời ạ, hai bà nhìn lại mình đi, mau dừng tay.”
Đang đánh khí thế ngút trời thì ông cụ Điền tới. Ông cụ chen vào đám người, kêu lớn: “Thả ra hết cho tôi!”
Ông cụ nghiêm khắc nói: “Hai bà lớn tuổi như vậy rồi còn không sợ xấu hổ đúng không? Hai bà nghĩ người khác thấy thế nào? Hai bà muốn bị đồng chí Cổ đuổi đi có đúng không? Không muốn sống thật yên ổn có đúng không?”
Ông cụ vừa nói vậy, hai bà lão lập tức buông tay.
Xem ra ba chữ đồng chí Cổ vẫn rất có tác dụng.
Ông cụ Điền nhìn thấy quần áo hai người xộc xệch thì mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, bất lực nói: “Mau chỉnh trang lại quần áo.”
Hai bà lão cúi đầu, thấy vậy thì mau chóng chỉnh trang lại. Châu Tuyết Hoa lớn tiếng kêu: “Ức hϊếp người khác, nhà ông cụ Điền bắt nạt người khác quá! Mấy người bắt nạt cháu trai tôi thì thôi đi, còn bắt nạt bà lão như tôi, đúng là táng tận lương tâm. Chồng à, ông mau nhìn đi, nhìn xem người nhà họ Điền đối xử với chúng ta như nào! Dù gì năm trăm năm trước cũng là người một nhà, một bút không viết ra được hai chữ Điền, ông xem người ta có coi chúng ta là họ hàng không!”
Bà ta ngồi phịch xuống đất, bắt đầu vùng vằng.
Trần Lan Hoa: “Xì, bà đúng là không biết xấu hổ, còn kêu khóc như vậy. Điền Điềm, cháu nói xem có chuyện gì vậy! Để mọi người biết, đừng để bà già này đổ oan người khác, nhà các người nghiện bắt nạt người khác rồi đúng không? Trần Lan Hoa tôi không dễ bị bắt nạt.”
Lúc này Điền Điềm cũng buông tay, cô nói: “Điền Diệu Tổ đẩy cháu từ phía sau, sau đó còn muốn lấy củi mà cháu nhặt. Cháu không cho, nó còn mắng cháu rồi bắt cháu bồi thường nên chúng cháu mới đánh nhau!”
Điền Điềm rất lanh lợi nói: “Hai nhà chúng ta đã từ mặt nhau quan hệ, nó dựa vào cái gì mà đòi đồ của cháu còn đẩy cháu nữa? Anh cháu còn không tranh giành của cháu, nó là cái thá gì? Nó còn nói muốn bà nó gϊếŧ cháu!”
Điền Diệu Tổ tức giận nói: “Tao là con trai, mày phải nhường tao. Mày là chị họ tao, cho tao đồ thì có làm sao! Không cho tao đồ thì là mày sai!”
“Cái rắm! Con gái tao không phải chị họ mày, tao không có loại em gái chó má nào như mẹ mày. Cô ta nợ tao, giờ còn muốn con gái tao nhường đồ cho mày? Sao mặt mày lại dày như vậy? Các người đúng là không biết xấu hổ! Tống Xuân Cúc, Tống Xuân Cúc, con khốn nạn nhà mày ra đây cho tao, sao nào, còn muốn cho con trai mày bắt nạt tao, coi tao chết rồi đúng không? Mày cút ra đây cho tao.”
Mẹ Điền Điềm, Tống Xuân Mai đuổi tới nơi, lập tức bùng nổ!
Bà nhìn quanh một vòng không thấy Tống Xuân Cúc đâu, nhấc chân muốn đi tìm: “Tao tới nhà mày hỏi xem có phải muốn bắt nạt tao không! Điền Điềm, con đi kêu cậu con tới đây, không thể để cho con ranh Tống Xuân Cúc đó được yên nữa? Còn muốn con gái tao làm trâu làm ngựa! Nó cũng không xem xem mình có xứng không, con trai mình có xứng không!”
Tống Xuân Mai sờ soạng xung quanh một lúc rồi nhặt một cây gỗ lên, đầy khí phách đi về phía nhà Điền Phú Quý.
Điền Điềm mau chóng chạy tới bên cạnh mẹ: “Mẹ, con đi cùng với mẹ!”
Mấy nàng dâu thân với Tống Xuân Mai chạy ra cản: “Xuân Mai, Xuân Mai, cô đừng giận quá như vậy, cô... Ôi chao, chúng ta mới đến đây, đừng để lại cho người ta ấn tượng xấu. Tôi thấy không đáng, thật sự không đáng...”
Lại kéo Điền Điềm qua: “Nhóc con, con đừng nhúng tay vào.”