Cả nhà tới ủy ban thôn đã thấy xếp hàng sẵn, mọi người đều rất tích cực ăn cơm. Ăn cơm mà không tích cực thì là đầu óc có vấn đề. Nhưng bọn họ không ngốc, vậy nên mọi người vội vã đi vào trong. Tuy vội nhưng bọn họ cũng không quên xếp hàng ở phía sau, thói quen này đã được hình thành trong khoảng thời gian bọn họ ở đây.
Chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Có lấy được cơm cũng không được vội, đi quanh tìm một chỗ ngồi rồi mới được ăn. Mùi hương bốn phía thơm ngát. Điền Đông hít một cái rồi quay qua nói: “Em gái, em thấy không? Miếng thịt kia lớn thật, thơm quá.”
Điền Điềm gật đầu thật mạnh, cô thấy rồi.
“Thơm như vậy, em có thể ăn được ba chén.”
Điền Đông cười nói: “Em mơ thật đẹp, nếu có thể ăn xả láng thì anh có thể ăn mười chén.
Điền Điềm: “Vậy cha của chúng ta còn có thể ăn được hai mươi chén đó.”
Tống Xuân Mai: “Đến hai đứa rồi, đừng nói chuyện nữa.”
Điền Điềm mau chóng tiến lên, đưa hộp cơm lớn của mình qua. Chú đầu bếp mập trực tiếp múc cho cô hai muỗng cơm lớn, hộp cơm lập tức đầy ắp. Chú đầu bếp dùng muỗng ép cơm thật chặt rồi lại múc thêm một muỗng nữa.
Điền Điềm: “!!!”
Hai mắt cô sáng lấp lánh, nhìn ông chú nhà ăn hiền từ hệt như ông nội quê mình.
Cô mau chóng lấy ra một hợp cơm khác, thuận lợi lấy được đồ ăn. Hai mắt cong lên đầy vui vẻ. Cô đứng bê đồ ăn chờ người nhà rồi cùng đi ăn. Mà ở chỗ loa ủy ban thôn đang lặp đi lặp lại quy định.
Không cho phép vì bất kỳ lý do gì mà cắt xén lương thực của phụ nữ và trẻ con.
Đây là lời nhắc nhở quy định mỗi ngày đều có thể nghe được, gần như mỗi người ở ủy ban thôn đều sẽ lặp lại quy định này. Đồng chí Cổ sẽ luôn nhắc nhở những gia đình trọng nam khinh nữ.
Điền Điềm bê hộp cơm, nghiêng đầu nhìn lén đồng chí Cổ một cái. Cô cảm thấy chú Cổ không giống những người trong thôn bọn họ. Trong thôn bọn họ có rất ít các đồng chí nam.
“Điền Điềm, về thôi.”
Điền Điềm: “Dạ.”
Cô nhanh chóng đuổi theo bước chân của người nhà, dọc đường đi còn nghe ông nội cô nói: “Ngày mai các gia đình sẽ phải tự nấu ăn, bà nó lo liệu chuyện bữa sáng đừng để chậm trễ chuyện mở họp sáng.”
Trần Lan Hoa: “Được, sáng mai chúng ta ăn gì?”
Một thời gian đã lâu rồi chưa nấu ăn, Trần Lan Hoa có hơi bối rối, nhưng cũng may tay nghề thành thạo nên cũng không quá hoảng hốt. Các loại lương khô, hạt ngũ cốc này có thể ăn được gần một năm. Lúc trước khi cuộc sống còn tốt cũng không có nhiều lương thực tới vậy.
Ông cụ Điền suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bà làm chút bột ngô, thêm ít bột mì cán thành mì sợi đi. Lần đầu tiên nấu ăn cũng không thể quá tiết kiệm.”
Trần Lan Hoa: “Nghe ông vậy.”
Tuy nói một tháng này hầu như chỉ ăn màn thầu trắng, nhưng khi tự mình nấu ăn, bọn họ vẫn không dám ăn quá nhiều lương thực.
Điền Thanh Tùng nói: “Đợi lát nữa cơm nước xong con dắt mấy đứa nhỏ đi kiếm củi.”
Mới vừa chuyển nhà, cái gì cũng thiếu thốn.
Ông cụ Điền gật đầu, nói: “Được, các con đi đi, nhưng đừng chặt cây, chỉ nhặt cành cây khô thôi.”
Điền Thanh Tùng: “Cái này con còn không biết sao?”
Lúc trước khi mấy đứa nhỏ đi kiếm củi, lãnh đạo Cổ đã nhắc nhở rất nhiều lần, chẳng lẽ người lớn bọn họ lại không bằng một đứa trẻ? Chỗ này tốt, nhưng cũng rất nhiều quy định. Nhưng những quy định đó so với được sống thoải mái chỉ là việc nhỏ không đáng kể đến.
Đừng nói là nhà bọn họ, ngay cả gia đình khó chịu nhất thôn cũng biết không được phạm vào.
Mọi người không có ngốc.
Điền Điềm nói với giọng trong trẻo: “Con cũng đi.”
Trần Lan Hoa: “Được, đi đi, cũng không thể để cho nhà người ta giành trước.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Nhà bọn họ nghĩ vậy thì nhà người khác cũng sẽ nghĩ vậy, không có gì lạ lắm.