Chương 30

Điền Điềm: “Ông cháu không có ở ủy ban thôn, ông và người của ủy ban thôn ngồi máy kéo đến bến tàu nhận đồ.”

Cô phải giải thích mấy giúp ông mấy câu!

Nhưng nhắc tới máy kéo, người trong nhà lập tức tỏ vẻ hâm mộ.

Món đồ sắt đó chính là đỉnh cao!

Trước kia bọn họ chưa từng thấy. Người giàu có nhất trong thôn bọn họ cũng chỉ có một con lừa, cũng coi như không tồi rồi. Nghe nói những người giàu trong thành đều dùng xe ngựa, có khi là dùng xe bò.

Đã rất tốt rồi.

Sau khi xuyên qua, bọn họ chưa thấy trâu ngựa, nhưng lại thấy được món đồ sắt này. Thứ này không ăn cỏ chỉ uống dầu, lại di chuyển rất nhanh, đúng là chưa từng thấy món đồ nào thần kỳ như vậy.

Còn nhanh hơn xe bò, xe lừa rất nhiều.

Hôm trước trong thôn có mấy người đàn ông may mắn được ngồi lên nó, đã khoe khoang cả trăm lần.

Trần Lan Hoa lập tức hỏi: “Ông cháu ngồi máy kéo?”

Điền Điềm gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

Cô không nhìn thấy, nhưng có nghe người của ủy ban thôn nói.

Trần Lan Hoa đắc ý nói: “Ai u, ông lão nhà ta đúng là có năng lực. Con nhìn xem, người có năng lực đi đâu cũng sẽ có năng lực. Mấy đứa nhóc các con còn kém xa cha các con. Nếu các con có được một phần năng lực của cha các con thì mẹ cũng không cần nhọc lòng vì các con.”

Điền Thanh Tùng, Điền Thanh Bách đều mỉm cười.

Hai anh em có tính cách trái ngược, nhưng trước mặt cha mẹ đều rất hiếu thuận.

Trần Lan Hoa lập tức đứng dậy, phẩy tay đi ra ngoài nói: “Mẹ đi ra ngoài dạo chút.”

Điền Điềm tùy tiện nói: “Bà, bà lại muốn ra ngoài khoe khoang à?”

Trần Lan Hoa liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Cái gì mà khoe khoang, không biết thì đừng nói, mau đi dọn dẹp đồ của cháu đi.”

Bước chân bà cụ đi rất nhanh. Này không gọi là khoe khoang, chỉ là ra cửa tán gẫu, ăn ngay nói thật, nói thật thì sao kêu là khoe khoang? Cô bé không nói gì, bà cụ đi vèo ra cửa.

Điền Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là bà muốn ra ngoài khoe khoang, còn không chịu thừa nhận.”

Tống Xuân Mai: “Được rồi, mau đi dọn đồ của con đi.”

Điền Điềm nghe vậy bèn mau chóng về phòng. Đây là lần đầu tiên cô được ở riêng một phòng, nằm mơ cũng có thể cười đến thức dậy mất. Điền Điềm vui vẻ vào cửa, nhìn thấy chăn đệm đều đã được bỏ vào.

Tống Xuân Mai đứng bên ngoài phòng dặn dò: “Đây là đồ tốt mình chưa từng thấy qua, con có dùng thì dùng cho cẩn thận, đừng lãng phí. Nếu không phải có được chính sách tốt, nhà ta cũng không mua nổi loại chăn này, ngay cả khi con gả đi cũng không có của hồi môn tốt như vậy, dùng cẩn thận chút.”

Điền Điềm khẽ nói: “Dạ con biết rồi!”

Cô vươn tay, chưa đυ.ng tới đã rụt lại. Cô ra ngoài rửa tay.

Cô rất thích sạch sẽ.

Ở thôn bọn họ dùng nước giếng, việc mỗi nhà đều khoan giếng không khả thi vì không phải chỗ nào cũng thích hợp để khoan giếng. Vậy nên tổng cộng chỉ có bốn cái giếng. Một cái ở cạnh cửa ủy ban thôn, một cái còn lại ở bên trong con phố, gần nhà cô cả nhà Điền Điềm.

Còn lại hai cái giếng ở cách nhà bọn họ khá xa. Nghe nói lúc phân chia ruộng là chia ở bên kia, còn bên còn lại khoan hai cái giếng gần đó cho mọi người làm việc có nước uống và trồng trọt, cũng rất tiện.”

Nghe nói ngoài đảo mọi người thường hay dùng nước máy, nhưng vì trước kia trên đảo này không có người nên không có ống dẫn, bởi vậy nên vẫn dùng nước giếng.

Điền Điềm không hiểu nước máy là gì, cô chỉ cảm thấy bây giờ giếng gần như vậy rất tiện.

Cô không ngờ còn có thể tốt như vậy.