Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quan Lệ Na thấy dáng vẻ lén lút của cô bé thì bật cười. Tuy cô đã mười ba tuổi nhưng tính tình thì như mười một, mười hai tuổi, chỉ là một đứa nhỏ, chút tâm tư đều viết hết lên mặt. Những chuyện trọng nam khinh nữ cô ấy cũng không lạ, dù bây giờ thì cũng còn không ít nhà trọng nam khinh nữ, huống chi là người làm việc chân tay thời cổ đại.

Thời cổ đại và hiện đại có chênh lệch rất lớn.

Cô ấy mỉm cười nói: “Em có thể tới tìm chị, nhưng chỉ sợ em không có thời gian.”

Điền Điềm mau chóng nói: “Em có, em làm xong việc nhà là có thể tùy tiện ra ngoài chơi.”

Quan Lệ Na nghiêm túc nói: “Không được, em không thể tùy tiện chơi, em còn phải đi học.”

Điền Điềm: “!!!”

Cô hoang mang nhìn Quan Lệ Na, Quan Lệ Na cười nói: “Các em đều phải đi học, rất nhanh sẽ được sắp xếp. Các bạn nhỏ đều phải đi học, người lớn cũng vậy, đều phải biết chữ, không được thất học.”

Điền Điềm khó hiểu bèn hỏi: “Cái gì gọi là thất học?”

Quan Lệ Na: “Không biết chữ chính là thất học.”

Điền Điềm: “!!!”

Hóa ra cô thất học!

Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại: “Đọc, đọc sách?”

Đôi mắt cô mở lớn. Đôi mắt ngập nước vốn đã to giờ càng tròn xe ra.

Cô gái nhỏ mất nửa ngày mới phản ứng lại, lắp bắp nói: “Vậy, vậy...” Cô gãi đầu, nói: “Chúng em, chúng em đều phải học chữ? Thật vậy sao? Đây là thật à?”

Cô càng thêm vội vàng: “Chị không lừa em đó chứ?”

Quan Lệ Na cười trêu chọc: “Lừa em sẽ thành chó con.”

Điền Điềm: “Woa!!”

Cô giật mình mở lớn miệng, ngay sau đó rất nhanh đã mỉm cười xán lạn, bàn tay nhỏ vỗ vỗ lên mặt mình rồi nói: “Em không nằm mơ đó chứ? Không phải chứ?”

Quan Lệ Na mỉm cười: “Dĩ nhiên là không nằm mờ, thật đó, rất nhanh sẽ sắp xếp xong.”

Điền Điềm khẽ hỏi: “Không có tiền cũng có thể đọc sách sao?”

Quan Lệ Na xoa đầu cô, nói: “Quốc gia chúng ta có chín năm bắt buộc, nói cách khác là dạy học miễn phí. Vậy nên em chỉ cần chăm chỉ đọc sách, em học tốt thì sẽ giỏi hơn cả chị.”

Điền Điềm lập tức: “Em nhất định sẽ cố gắng.”

Cô lớn tiếng đáp lại, hạnh phúc dâng trào.

Điền Điềm không phải đứa nhỏ sáu bảy tuổi, cô đã mười ba tuổi rồi, dĩ nhiên hiểu được như nào mới là tốt với mình. Mi mắt cô cong cong, cười tươi tới mức lộ hết răng ra. Chân đi mềm mại như giẫm lên bông. Hôm nay có quá nhiều chuyện tốt.

Tất cả đều là chuyện tốt cả!

Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, chắp tay trước ngực nghiêm túc nói: “Hóa ra thực sự có bánh từ trên trời rớt xuống.”

Quan Lệ Na bật cười thành tiếng, nói: “Vậy cũng chưa chắc. Nếu rời khỏi đảo Ngư Thạch, ra ngoài chưa chắc đều là người tốt, lúc ấy thì phải cẩn thận. Nhưng đó là sau này, bây giờ mọi người chưa biết chữ, tạm thời sẽ không sắp xếp cho mọi người ra đảo, nếu không biết chữ mà ra ngoài sẽ rất khó khăn. Bây giờ mọi người vẫn nên thích ứng với cuộc sống ở đây đi đã.”

Điền Điềm ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Điền Điềm lấy bột hùng hoàng xong gấp gáp trở về nhà, muốn chia sẻ tin tức lớn. Điền Điềm chạy về nhà, quả nhiên lại khiến cả nhà hoảng hốt một phen.

Cho bọn họ học tập miễn phí!

Này không phải quá tốt rồi sao.

Mẹ Điền Điềm, Tống Xuân Mai kéo con gái lại, vội vàng hỏi: “Con nói thật chứ? Tất cả mọi người đều phải biết chữ à?”

Điền Điềm gật đầu: “Đúng vậy ạ. Bác sĩ Tiểu Quan nói muốn xóa nạn mù chữ thì cần phải biết chữ. Con nghe nói nếu không biết chữ thì sau này ra ngoài sẽ khó sống.”

Cô gái nhỏ nói.

“A, nơi này cần phải biết chữ à?”

Điền Điềm gật đầu, nói hết những thứ mình biết ra cho mọi người nghe, mọi người đều sửng sốt.

Trần Lan Hoa vội nói: “Ai nha, sao ông cháu còn chưa về. Gia chủ không về, nhà ta làm gì có trụ cột! Ông cháu ở ủy ban thôn làm gì vậy? Cái ông già này thật là, bà bị rắn cắn cũng không biết về nhìn xem, thật là nhẫn tâm...”
« Chương TrướcChương Tiếp »