Chương 16

Mấy đứa nhỏ cùng nhau lên núi, Thải Vân nhìn Điền Điềm đi ở đằng trước, hừ một cái rồi nói: "Có con gái nhà nào giống vậy đâu, nếu cứ tiếp tục hoang dã như vậy chắc chắn sẽ không thể lấy chồng."

Điền Điềm trợn mắt, cũng lười để ý tới cô em họ già mồm cãi láo này, hôm qua lúc cô lên núi đã nhìn thấy một chỗ có dâu rừng, lúc ấy nhiều người nên cô không nói ra chỉ là bây giờ cô có hơi sốt ruột.

"Đi nhanh như vậy làm gì, giống hệt một con trâu." Thải Vân lại lẩm bẩm, dùng đôi tay nhỏ bé vỗ vào chân mình, bày ra dáng vẻ con gái rượu trong nhà. Khi còn sống, ông nội cô ta là một học giả, cho nên gia đình họ cũng thuộc dòng dõi thư hương, không phải gia đình chân lấm tay bùn.

Cô ta chướng mắt Điền Điềm là vì cái tính tình hấp tấp này của cô, không điềm đạm chút nào.

Trùng hợp là, Điền Điềm cũng chướng mắt cái dáng vẻ già mồm cãi láo này của em họ, ngay cả một chữ cũng không biết thì sao gọi là dòng dõi thư hương?

Ha ha!

"Chị đi chậm thôi, gấp cái gì chứ, chỉ ra vẻ thôi!" Thải Vân nói một câu rồi lại một câu.

Điền Điềm không muốn nhịn nữa, quay đầu mắng: "Chị vui được chưa, liên quan gì đến em! Lúc chạy nạn có thấy em đi được vài bước lại lắc chân đâu? Cái đồ lười biếng!"

"Chị, chị, chị! Thô lỗ!" Thải Vân chỉ vào Điền Điềm, tức giận mắng.

Điền Điềm: "Giả vờ giả vịt!"

Cô bé không chịu thua kém, cô sẽ không để bản thân bị thiệt.

Điền Điềm hừ một tiếng, quyết định hái dâu rừng thay vì đưa cho em họ.

Cô bước nhanh hơn một chút, Điền Đào vội vàng đi theo chị họ, cô ấy không muốn đi cùng chị họ Thải Vân, bởi vì chị họ Thải Vân là con gái trên trấn, lúc nào cũng xem thường mấy em gái ở nông thôn, Điền Đào không dám chọc vào nhưng cô ấy có thể tránh mặt đi.

Thải Vân nhìn thấy hai chị em đi cùng nhau, tức giận dậm chân một cái, có gì hơn người chứ, nhà cô ta là dòng dõi thư hương, dòng dõi thư hương đó!

Mấy đứa con trai lại không hề quan tâm đến chút xích mích nhỏ giữa hai cô gái, họ đều giống như những con khỉ, chạy khắp nơi, nhặt củi và không quên nhìn xung quanh, không biết có nên nói hay không, ở trên núi này có rất nhiều trái cây mọc dại.

Chỉ có ai từng bị đói mới biết đồ ăn quý đến chừng nào, cho nên cứ nhìn thấy thứ gì ăn được là bọn họ nhào tới.

"Em gái, em đi chậm thôi."

Điền Đông thấy em gái mình đi nhanh như gió, lập tức gọi lớn, đi tới trước mặt Điền Điềm, nhỏ giọng nói: "Hôm qua anh thấy quanh đây có thỏ, chúng ta đi chậm một chút, không chừng nó vẫn còn ở gần đây, nếu bắt được..."

Anh còn chưa nói xong, đôi mắt sắc bén của Điền Điềm nhìn thấy một con thỏ trắng đang chạy tới, Điền Điềm nói: "A! Thỏ!"

Cô không thèm quan tâm bản thân sẽ ngã mà nhào đầu về phía trước... Nhưng không bắt được.

Thỏ trắng nhỏ sợ hãi, động tác càng lúc càng nhanh, Điền Điềm nói: "Mau đuổi theo!"

Cô nhanh chóng đứng dậy, mấy cậu con trai nghe thấy tiếng động cũng đuổi theo, con thỏ... Càng ngày càng có nhiều người bu đông lại, thịt thỏ ăn rất ngon!

Điền Đông lao tới phía trước nhưng cũng không kịp.

Bắt thỏ đâu có dễ, trước đây ở trong núi hiếm lắm mấy đứa nhóc bọn họ mới bắt được thỏ, nhưng vừa nghĩ đến thịt thỏ bọn chúng đã thèm chảy cả nước dãi nên mấy đứa trẻ không chịu buông lỏng, Điền Điềm chạy rất nhanh, lớn tiếng: "Anh, anh sang bên trái đi."

Vây lại chặn đường!

Phải vây lại chặn đường!

Điền Đông hét lớn: "Điền Nam, Điền Bắc, chắn hai bên."

Đôi mắt của mấy đứa trẻ đều đỏ hoe, Thải Vân vừa rồi còn lẩm bẩm là dòng dõi thư hương cũng bước nhanh hơn, đi sát phía sau Điền Điềm, mọi người không quan tâm đến việc cãi nhau nữa, Điền Điềm: "Mau, mau, mau, không thể để người khác bắt được."