Chương 7: Thế giới bên ngoài cửa sổ (1)

Âm thanh ngoài cửa dần biến mất, bởi vì vị trí hai người kia đánh nhau rất gần phòng cô, vậy nên không bao lâu sau, Tả Thanh nhìn thấy một ít máu lan qua khe cửa tràn vào trong phòng.

Cô mở cửa ra, nhìn chằm chằm cái xác thiếu mất một con mắt hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chấm máu, vẽ xuống hai hàng nước mắt và khóe môi mỉm cười trên mặt ria mép.

Lúc Bùi Tu mở cửa, anh nhìn thấy Tả Thanh đang ngồi xổm bên cạnh thi thể.

Cơ thể nhỏ nhắn cùng với mái tóc ngang vai khiến cô trông như một bé gái ngây thơ và hồn nhiên.

Nhưng máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất khiến ảnh ngược phản chiếu của cô trong đó cũng nhuộm một màu đỏ rực như máu.

Hình ảnh đó... quả thật vô cùng quỷ dị.

Tả Thanh nghe thấy tiếng mở cửa nên quay đầu lại nhìn, khi thấy là Bùi Tu thì cong môi cười với anh.

Ngay sau đó cô vẫy tay: "Mau đến xem nè, mặt hề này tôi vẽ có đẹp không?"

Bùi Tu cười không nổi.

Anh hơi cau mày, nhẹ nhàng nói: "Đừng làm chuyện như vậy nữa, cô không muốn sống sót rời khỏi đây sao? Mặc kệ bọn họ có làm chuyện gì ác, chúng ta cũng không nên giống với bọn họ, nếu không, chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn bị nhốt ở trong địa ngục này."

Tả Thanh mất hứng, nhăn mày nói: "Anh tới từ đông thổ Đại Đường à, sao lại bắt đầu niệm kinh nữa rồi? Rõ ràng là tôi đang giúp anh mà?"

"Cô giúp tôi, đồng thời cũng cảm thấy chơi rất vui phải không?" Bùi Tu bất đắc dĩ thở dài, vốn muốn khuyên bảo vài câu, không nghĩ đến cô lại cho rằng anh đang "niệm kinh".

"Hừ, tụt mood thật đó." Tả Thanh hừ một tiếng, nhanh chóng lau tay lên người thi thể rồi xoay người trở về phòng.

Một tiếng "ầm" vang lên, cửa phòng đã bị đóng sầm lại.

Bùi Tu cúi đầu đỡ trán, trong lòng yên lặng nhớ lại tài liệu về cô mà anh từng tra được, cuối cùng thở dài một tiếng, cất bước đi qua gõ cửa.

Tả Thanh đoán được là anh, dựa vào giường chơi đùa dao nhỏ, không lên tiếng nói gì.

Bùi Tui đợi một hồi, đành phải mở lời trước: "Tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, cho dù cô muốn đi đâu thì cũng phải nhớ tìm tôi đi cùng."

Hừ, anh ta đúng là một cao tăng đích thực.

Tả Thanh ném dao sang một bên, làm một cái mặt quỷ với cánh cửa, sau đó nghe thấy tiếng vật nặng bị kéo đi truyền đến từ bên ngoài.

Sau một lúc lâu, cô mở cửa ra nhìn, thấy thi thể đã bị kéo tới cửa phòng của Bùi Tu, trên mặt đất để lại một vệt máu thật dài.

【 Bão bình luận 】: Ai có thể nói cho tôi biết tại sao Bùi Tu lại tốt với cô ta như vậy không? Cho dù tính cách anh ấy dịu dàng, nhưng cũng không nhất thiết phải đối xử tốt với loại người như thế này mà?

【 Bão bình luận 】: Trời biết, đất biết, Bùi Tu biết... chỉ có chúng ta là không biết!!

【 Bão bình luận 】: Mị lại thấy nhỏ điên này rất có sức hút khà khà khà... Nhưng nếu cho mị ở chung với cô ta, mị chắc chắn sẽ từ chối.

Không biết qua bao lâu, Tả Thanh có hơi muốn đi WC.

Cô cầm dao ra cửa, giẫm lên vết máu khô trên đất, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Khi đi ngang qua phòng của Bùi Tu, cô nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng giơ tay lên gõ cửa.

Bùi Tu đáp lại rất nhanh, khi mở cửa, trên gương mặt kia vẫn là ý cười ấm áp như cũ.

Tả Thanh: "Tôi muốn đi vệ sinh."

"Được."

"Sao anh không kéo thi thể xuống lầu dưới?"

"Còn kéo nữa thì cả lầu trên sẽ dính đầy máu mất."

Tả Thanh nhìn anh một cái, cả người dựa vào tay vịn đi xuống: "Anh còn bao nhiêu nước?"

Bùi Tu suy nghĩ một chút: "Khoảng chừng hai phần ba."

"Nếu tôi uống hết anh sẽ cho tôi sao?"

"Sẽ."

Tả Thanh vui vẻ: "Lừa anh đó, tôi vẫn còn nhiều lắm. Tôi rất hài lòng với thái độ của anh, anh đúng là đồng đội tốt của tôi!"

Bùi Tu cũng cười một tiếng, hỏi: "Vậy nếu tôi không còn nước..."

"Vậy thì anh uống máu đi."

"..." Anh cười một cách bất đắc dĩ: "Trả lời không chút do dự luôn à."

Sau khi lên lầu, Bùi Tu cầm hộp mù rơi trên mặt đất về phòng, một lát sau đem một ít nước qua đưa cho mắt kính.

Tả Thanh cực kỳ khinh thường hành vi ra vẻ thánh tăng của Bùi Tu, nhưng nước là của anh, cô cũng không có lý do gì để châm chọc.

Đảo mắt một cái, trời lại tối.

Ngày thứ tư, thứ khiến Tả Thanh tỉnh giấc không phải là thông báo trời sáng mà là một tiếng kêu kinh thiên động địa.

Cô mơ màng ngồi dậy, cơn đói khiến cô đau đầu hoa mắt, khi nghe kỹ mới biết âm thanh kia là chuyện như thế nào.

Chờ cô mở cửa ra ngoài, hành lang đã có thêm một cái xác chết không nhắm mắt.

Là mắt kính, nhưng kính của cậu ta đã rơi xuống đất, vỡ tan thành vài mảnh nhỏ.

Cậu ta chết bên ngoài phòng mình, còn đầu trọc đang ghé vào cổ cậu ta... giống như ma cà rồng không ngừng hút từng ngụm từng ngụm máu.

Sau lưng hắn, Bùi Tu vừa mới đi ra mở cửa vì nghe thấy tiếng động, anh khϊếp sợ nhìn một màn trước mắt với mái tóc rối nùi.

Tả Thanh ngẩng đầu nhìn cánh cửa mở hé đối diện mình, người đàn ông xăm tay đang đứng dựa lưng vào cửa.

Cô huýt sáo với hắn, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Người đàn ông xăm tay nhếch môi cười nửa miệng, tưởng rằng cực kỳ có sức hút nhưng thực ra có chút khó coi: "Tên kia điên rồi, sáng sớm đã lặng lẽ đi lên lầu hai, đứng trước phòng của mắt kính ôm cây đợi thỏ. Mắt kính vừa mở cửa ra đã bị hắn ta trực tiếp xông lên gϊếŧ chết rồi uống máu, không khác gì dã thú."

Thật ra khuya hôm qua hắn định đi WC, nhưng ngại quy tắc nên không dám ra khỏi cửa. Vậy nên vẫn cố nhịn, trời vừa sáng đã vội vàng chạy xuống nhà vệ sinh. Không nghĩ đến vừa mới xuống dưới đã thấy đầu trọc đi lên lầu hai.

Đến khi hắn lên lầu, đối phương đã đứng đợi trước cửa phòng của mắt kính.

Đầu trọc đã nhắm đến mắt kính, vậy nên khi hắn đi ngang qua, đầu trọc cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn.

Tả Thanh chép miệng, không nghĩ đến đầu trọc có thể điên tới mức này.

Bùi Tu không xem lâu, xoay người quay về phòng.