Chương 16: Súp gà (2)

Nếu trước đó trò chơi muốn người chơi dùng đũa kẹp bi ra ngoài, vậy sao không trực tiếp làm ra một cái hố có miệng nhỏ cho rồi, cần gì phải tạo ra thêm một cái chai thuỷ tinh?

Tả Thanh cảm thấy điều này không hợp logic, vậy nên dùng khối sắt như là cây búa, tiếp đó cắm đũa vào miệng bình, hòng phá vỡ cái chai thuỷ tinh.

Tiếng khóc của xăm tay trầm bổng, bổ trợ cho âm thanh va chạm liên tục vang lên vô cùng sống động.

【 Bão bình luận 】: Không còn thời gian đâu! Mau chạy về phòng đi, trời sắp tối rồi!

【 Bão bình luận 】: Chỉ còn hai phút, đi mau!

Bùi Tu cũng chạy tới từ căn phòng bên cạnh: "Thời gian sắp hết rồi, chúng ta về trước, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục tìm!"

Cùng lúc đó, đáy chai thuỷ tinh vang lên một tiếng "cạch" nhỏ... nó rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà vỡ ra.

Tả Thanh ném hộp sắt đi, dùng chiếc đũa khuấy loạn bên trong vài cái.

Giữa những viên bi và mảnh thuỷ tinh vỡ nát... một miếng ghép hình như ẩn như hiện.

Cô cười rộ lên, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Tìm thấy rồi, ngày mai tới lấy."

Xăm tay nghe vậy thì sững sờ đứng tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Bùi Tu kéo đi.

Ngay lúc Tả Thanh chạy về phòng rồi đóng cửa lại, ánh sáng bên ngoài cửa sổ cũng vụt tắt.

【 Bão bình luận 】: Má nó, kí©h thí©ɧ vãi cả chưởng!

【 Bão bình luận 】: Về đến phòng khi chỉ còn hai giây cuối, thật là đáng sợ, trái tim tui bây giờ vẫn còn đập thình thịch nè.

【 Bão bình luận 】: May mà tìm được rồi, ngày mai lấy được chìa khoá là có thể thoát khỏi sao?

Tả Thanh đi đến mép giường, ngã phịch lên đó rồi nhắm mắt lại.

Thật ra cũng không chắc chắn lắm, ai biết sau đó còn cửa ải khó khăn nào đang chờ bọn họ hay không?

Nhưng ít ra trước mắt vẫn còn hy vọng.

"Trời đã sáng."

"Chúc mừng các vị tù nhân đã hoàn thành phiên xét xử lần này, cửa thoát hiểm đã được mở, giới hạn trong vòng một tiếng, mọi người hãy nhanh chóng rời đi."

Khi âm thanh nhắc nhở vang lên, cửa của ba căn phòng cũng đồng loạt mở ra.

Ai cũng không lên tiếng, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới căn phòng kia.

Phòng của Bùi Tu nằm gần cầu thang nhất, vậy nên anh là người đầu tiên chạy tới, bắt đầu cầm đũa nỗ lực gắp mảnh ghép.

Phải mất vài phút mới gắp nó ra được.

Tất cả đi thẳng đến căn phòng có trò ghép hình, nhanh chóng ghép mảnh nhỏ này vào khung kim loại.

Khi trò ghép hình hoàn thành một cách trọn vẹn, một tiếng cành cạch khe khẽ vang lên, khung kim loại bắt đầu chuyển động theo chiều ngang, chiếc chìa khoá được gắn trên bức tường phía sau nó cũng dần lộ ra.

Chiếc chìa khoá được bọc trong một túi chất lỏng trong suốt nào đó.

Bọn họ không biết hậu quả khi làm rách nó là gì, nhưng thật may mắn ngay từ đầu bọn họ đã không dùng bạo lực phá hư khung kim loại.

"Ông trời phù hộ... Tiếp theo nhất định sẽ không còn cửa ải nào nữa..." Người đàn ông xăm tay bụm mặt lại, khiến cả khuôn mặt hắn trở nên biến dạng.

Bùi Tu nhẹ nhàng hít vào một hơi, tiến lên mở cửa lớn ra.

Ngay sau đó, đập vào mắt anh chính là một dãy hàng rào sắt chắc chắn.

Ba người vừa nhìn đã thấy bên kia hàng rào là một cánh cửa đang rộng mở... trên đó có đề một hàng chữ màu xanh "Cửa thoát hiểm".

Màn hình bên cạnh đang đếm ngược: 53 phút 26 giây.

Lối thoát đang ở ngay trước mắt!

Nhưng mà... trên hàng rào sắt ngăn cách bọn họ còn có một ổ khoá.

Nhưng lần này, chìa khoá được đặt một cách chói lọi ở trong phòng.

Chẳng qua, chồng chìa khóa chất cao như núi kia lại được để trong ba chiếc máy gắp thú.

Muốn lấy được chìa khóa, bọn họ phải kẹp chúng ra ngoài, sau đó thử từng chìa một.

Đừng nói đến chuyện trong chồng chìa khóa kia chỉ có một chiếc là thật, thì không thể nào kẹp hết chúng ra ngoài chỉ trong một tiếng được!

Xăm tay ngơ ngác nhìn ba chiếc máy gắp thú một hồi, sau đó ngồi phịch ở trên mặt đất, mặt xám như tro tàn.

Nỗi tuyệt vọng đã hoàn toàn cắn nuốt hắn, khiến hắn ngay cả tiếng gào rống cũng không còn sức để phát ra.

Người đã đến đường cùng, ngược lại sẽ bình tĩnh hệt như một cục đá.

Tả Thanh nhíu mày nhìn hắn như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ, nói: "Chẳng phải cái này có thể phá được sao? Anh đang tuyệt vọng vì cái gì vậy?"

Xăm tay sửng sốt, dùng cả tay và chân bò về phía trước, lao đến chỗ máy gắp thú, bàn tay mạnh mẽ đánh lên đó mấy cái.

Thấy không có việc gì phát sinh, hắn kích động đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng: "Có thể! Nhất định có thể! Chúng ta còn có cơ hội!"

Cùng lúc đó, Tả Thanh đã sớm chạy về căn phòng màu đỏ, cầm theo cây búa trở lại.

Sau đó cô giơ búa ra phía trước... giao nó cho Bùi Tu.

【 Bão bình luận 】: Ha ha ha ha ha ha Bùi Tu, cây búa hình người.

【 Bão bình luận 】: Đồng đội chỉ để dùng vào việc nặng nhọc! Đúng lý hợp tình.jpg!

【 Bão bình luận 】: Công cụ hình người cố lên, một búa 80!

Bùi Tu cười nhẹ một tiếng, cầm lấy cây búa, giáng những đòn nặng nề lên máy gắp thú.

Tấm acrylic nhanh chóng nứt ra thành vô số khe hở, cuối cùng "rắc" một tiếng, hoàn toàn vỡ vụn.

Đáy mắt xăm tay một lần nữa lóe sáng, hắn vội vàng chạy tới, cầm một đống chìa khóa chạy đến mở khóa.

Tả Thanh lần lượt đem chìa khoá ném qua chỗ hắn, Bùi Tu thì tiếp tục phá vỡ hai chiếc máy gắp thú còn lại.

Không bao lâu sau, ba chiếc máy gắp thú đều bị phá nát, tất cả chìa khóa đều được xếp chồng trước mặt xăm tay.

Bọn họ không biết số lượng chìa khóa cụ thể là bao nhiêu, nhưng đếm sơ phỏng chừng cũng phải trên dưới con số một ngàn.

Nếu thử một chìa tốn cỡ ba giây, như vậy thử hết toàn bộ phải mất đến 50 phút.

Nhưng thời gian đếm ngược ở trên cửa thoát hiểm lại nói rằng, thời gian của bọn họ chỉ còn 47 phút mà thôi.

Để giảm bớt thời gian, Tả Thanh cầm chìa khóa chờ sẵn, xăm tay vừa thử xong thì sẽ lập tức đưa cái mới qua.

Bọn họ cứ lặp đi lặp lại động tác máy móc ấy không biết bao nhiêu lần.

Khi xăm tay mỏi tay, Bùi Tu lại thay hắn tiếp tục.

Chìa khóa giả đã thử xong chất ở bên cạnh thành một toà núi nhỏ, nhưng chìa khóa thừa vẫn còn rất nhiều.

Tả Thanh bớt chút thời gian ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua thời gian đang được đếm ngược: 11 phút 28 giây.

Giống như sau lưng có một con mãnh thú thật lớn, đang tiến gần lại bọn họ theo thời gian trôi.

Chờ đến khi đến ngược kết thúc, nó sẽ há to miệng ra, hoàn toàn nuốt chửng bọn họ.

Mồ hôi chảy xuống dọc theo thái dương, cuối cùng đọng lại ở đuôi mắt của Bùi Tu. Anh cũng không rảnh bận tâm, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại động tác mở khoá.

Tả Thanh cầm chìa khóa đưa qua, thuận tay giúp anh lau mồ hôi. Cô nhìn thời gian, chỉ còn lại năm phút cuối cùng.

Cho dù cô có tuỳ ý đến đâu, lúc này trái tim cũng không khỏi trùng xuống.

Cô bị bỏ tù oan, vậy nên không muốn chết một cách không rõ ràng như vậy.

Bùi Tu ném chìa khóa xuống, cầm chìa khoá trên tay cô lên, tiếp tục cắm vào ổ khóa, nhẹ nhàng vặn sang bên phải.

Lặp đi lặp lại động tác giống nhau, anh theo thói quen định ném nó sang bên kia, giây tiếp theo mới ý thức rằng... chìa khoá vậy mà lại vặn được!

Khi tiếng "cùm cụp" khe khẽ vang lên, ba người không khỏi có chút sửng sốt.

Lúc này, cách thời gian cửa thoát hiểm đóng lại chỉ còn ba phút.

【 Bão bình luận 】: Rốt cuộc cũng mở a a a a! Chỉ còn hơn hai phút, đệt mịa, đau tim quá!

【 Bão bình luận 】: Hức hức, tui kích động muốn khóc luôn rồi, kí©h thí©ɧ quá đi mất!!

【 Bão bình luận 】: May mà bọn họ vẫn không từ bỏ, luôn kiên trì đến giây phút cuối cùng! Quả nhiên kiên trì chính là chìa khóa dẫn đến thắng lợi, chén súp gà này tôi uống!

【 Bão bình luận 】: Không ngờ có người tìm súp gà* ở đây luôn á?

Hết chương 10

*Súp gà (找雞湯): chỉ những câu chuyện truyền cảm hứng, làm động lực cho mọi người hoặc những câu chuyện an ủi, xoa dịu tâm hồn. Bắt nguồn từ quyển sách "Chicken soup for the Soul" của tác giả Jack Canfield.