Chương 15: Súp gà (1)

Đêm hôm nay, Tả Thanh lại nghe thấy tiếng của nữ quỷ bên ngoài hành lang, chỉ là tiếng "leng keng" đã biến mất, thay vào đó là tiếng bước chân nặng nề.

Không bao lâu sau, cô nghe thấy xăm tay hét lên đầy hoảng sợ.

Sáng sớm, xăm tay xuất hiện trước mặt Tả Thanh với đôi mắt thâm quầng và mùi hương lạ lùng khiến người ta ngửi thấy là muốn buồn nôn.

Cô chán ghét bịt mũi lại, trốn sau lưng Bùi Tu, cách xăm tay xa nhất có thể.

Người đàn ông xăm tay khóc không ra nước mắt: "Tôi cũng muốn tắm rửa..."

Bùi Tu mỉm cười: "Cố chịu đi, ra ngoài rồi tắm, bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian."

Xăm tay: "Hôm qua anh đâu có đối xử với cô ta như vậy!"

Khóe miệng Tả Thanh phát ra tiếng cười khẽ: "Sao có thể so sánh một cô gái xinh đẹp đáng yêu như tôi với anh được chứ? Anh có thể hiểu rõ thân phận của mình một chút được không?"

【 Bão bình luận 】: Tôi chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như nhỏ này hết.

【 Bão bình luận 】: Ha hả, vừa nhìn đã đã biết lầu trên mới tới.

Ba người cũng không dám trì hoãn lâu, vội vàng chạy đến căn phòng có trò chơi ghép hình, vùi đầu lắp ghép các mảnh nhỏ.

Dù biết thời gian không còn nhiều lắm, bọn họ cũng không có cách nào để tăng tốc.

Liên tục nhịn đói bảy ngày, hiện tại mọi người đã bắt đầu cảm thấy như đi trên mây, đầu nặng chân nhẹ. Thế nên tốc độ cũng không hề tăng lên, ngược lại còn có xu hướng chậm dần.

Có người bên trong phòng phát sóng trực tiếp hỗ trợ tính giờ, ban đầu cứ qua một tiếng sẽ thông báo một lần, khi còn lại một tiếng cuối cùng, cứ cách mười phút thì thông báo một lần.

Nhìn thời gian càng ngày càng ít, sắc mặt của cả ba không khỏi trở nên nghiêm trọng.

Nhưng rất nhanh, tốc độ ghép hình đã trở nên nhanh hơn.

Bởi vì phần lớn đều đã hoàn thành, thời gian tìm kiếm các mảnh nhỏ cũng được rút ngắn đi rất nhiều.

Không bao lâu sau, Bùi Tu đặt miếng ghép hình trên tay mình lên.

Bức tranh hoàn chỉnh, chỉ còn thiếu một mảnh cuối cùng.

Anh nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại hỏi: "Ai cầm mảnh cuối vậy? Ghép lên là xong rồi."

Nhưng mà...

"Không có ở chỗ tôi."

"Tôi cũng không có."

Tả Thanh và xăm tay đồng thanh nói, lời này nháy mắt khiến người ta rơi xuống vực thẳm.

Bọn họ đều cho rằng mảnh ghép cuối cùng nằm ở trên người đối phương, nhưng trên thực tế, không có ai giữ nó cả.

【 Bão bình luận 】: Thì ra là chờ ở khúc này, mảnh cuối cùng chắc chắn đã bị giấu đi rồi!

【 Bão bình luận 】: Chỉ còn mười phút cuối...

Chỉ còn mười phút cuối cùng...

Những câu nói ủ rũ liên tục hiện lên khiến cả ba áp lực hơn không ít.

Bùi Tu ngửa đầu, bất đắt dĩ lau mặt, dường như làm như vậy có thể xua tan nỗi tuyệt vọng trong lòng.

Ngay sau đó anh lại cười rộ lên, bộ dáng vẫn thong dong và ôn hoà như cũ, hệt như nắng ấm xua tan mây mù: "Đừng bỏ cuộc, chúng ta tìm lại thử xem. Nơi này không lớn, chỗ giấu đồ cũng không nhiều đâu. Chúng ta vẫn còn thời gian, nhất định có thể tìm được."

【 Bão bình luận 】: Hu hu hu, ảnh thật sự rất tốt, đến lúc này còn cổ vũ cho bọn họ...

【 Bão bình luận 】: Đừng bỏ cuộc! Cố lên!

【 Quà tặng 】: Bạn nhận được phiếu đặc xá x1

"Đến mật thất hôm qua tìm lại thử xem, đồ ở nơi đó khá nhiều."

Bùi Tu nói xong thì dẫn đầu xoay người rời đi.

Tả Thanh theo sát phía sau, chỉ còn xăm tay hai mắt trống rỗng đứng nguyên tại chỗ.

Qua chừng mười giây, hắn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng đuổi theo.

Giống như hôm qua, ba người chia nhau ra tìm kiếm ở ba căn phòng khác nhau. Phòng của Tả Thanh bố cục quá mức đơn giản, không có gì để tìm. Sau khi tìm sơ một lượt, cô quyết định sang phòng bên cạnh giúp đỡ xăm tay.

Còn khối sắt trong phòng cô, Tả Thanh chắc chắn bên trong nó không hề có mảnh ghép. Bởi vì mặt sau của mảnh ghép có lực từ, nó sẽ dính vào miếng sắt và không thể phát ra tiếng va chạm.

Trong khi bọn họ lục soát khắp nơi, dưới khung bình luận sẽ có người hỗ trợ đếm ngược từng phút.

Từ mười cho đến năm, sau đó truyền đến thông báo "Còn năm phút nữa đến trời tối".

Cảm giác tuyệt vọng càng lúc càng mãnh liệt hơn khi con số ngày càng giảm dần.

Lúc dưới khung bình luận có người gõ ra năm chữ "còn ba phút cuối cùng", xăm tay giống như điên rồi ngồi liệt ở trên mặt đất, phát ra những tiếng gào thét vô nghĩa.

Tả Thanh liếc nhìn hắn, sau đó giơ hộp sắt đã biến dạng trong tay lên, dùng hết sức lực đập mạnh vào hai chiếc đũa sắt đang dựng đứng nằm trên tay trái.

... Ở chỗ xăm tay có một cái chai thủy tinh chôn sâu dưới nền xi măng. Chai thuỷ tinh vốn có rất nhiều viên bi, trong đó, mặt trên của một vài viên có chứa manh mối. Vậy nên hắn đã dùng đũa gắp khá nhiều viên bi ra ngoài, chỉ chừa lại bảy tám viên vô dụng.

Nhưng điều này không phải rất kỳ lạ hay sao?