Chương 11: Một búa 80 (1)

【 Bão bình luận 】: Ha ha ha ha con mẹ nó chứ trọc đầu, ông đây vốn cũng bị dọa cho chết khϊếp, nhưng cuối cùng lại bị cô ta chọc cười!

【 Bão bình luận 】: Nhưng tui vẫn còn sợ quá QAQ. A a a a, tui có cảm giác xung quanh mình có rất nhiều người, tui phải làm sao bây giờ?

【 Bão bình luận 】: Từ từ... nữ quỷ kia hình như cũng đần mặt ra rồi?

Phản ứng của Tả Thanh làm nữ quỷ đáng sợ cũng phải bối rối.

Nó nhất thời không thể phân biệt được, rốt cuộc nó là quỷ, hay Tả Thanh mới là quỷ?

Mãi cho đến khi Tả Thanh nhảy lên đầu giường, thẳng tay kéo xâu chìa khóa giắt trên eo của nó xuống, nữ quỷ mới có phản ứng. Nó phát ra tiếng thét chói tai cực kỳ thê lương, sau đó giơ móng vuốt của mình về phía Tả Thanh!

Tả Thanh nhìn nó bằng gương mặt không chút cảm xúc: "Đừng có hù tao, mày căn bản không thể gϊếŧ người."

Nữ quỷ phanh lại giữa chừng, cảm giác bản thân đang phải gánh chịu một nỗi nhục vô cùng to lớn.

Tả Thanh đi qua nhặt mớ tóc rơi trên mặt đất, cố nén ghê tởm vẩy bụi ở trên đó xuống, cười dịu dàng với nữ quỷ: "Đi nhanh đi, ngoan nào, chìa khoá đã đưa đến rồi, làm phiền đến giấc ngủ của người khác không phải là việc mà một con quỷ tốt nên làm."

Nữ quỷ: "..."

Không biết tại sao, nhưng nó đột nhiên muốn khóc.

Tại sao một con quỷ như nó lại có thể nhục nhã đến vậy?

Thật vất vả mới được xuất hiện một lần, không chỉ phải đảm nhận công việc của shipper, mà nó còn mất đi số tóc xinh đẹp ít ỏi.

Sau khi ánh đèn lập loè vụt tắt, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối vô tận.

Trong lúc mơ hồ, Tả Thanh dường như nghe thấy tiếng khóc "hu hu" cực kỳ uất ức.

Chờ đến khi hai mắt thích ứng với màn đêm, trước mặt đã không còn bóng dáng của nữ quỷ.

Cô xoay chìa khoá trong tay một vòng, kéo ga trải giường dùng sức lau chất lỏng ở trên đầu, tự dưng có hơi muốn khóc.

... quá ghê tởm, thật sự quá ghê tởm!

Sáng sớm hôm sau, mới vừa nghe thấy tiếng nhắc nhở hừng đông đã tới, chưa đến mười giây, Bùi Tu đã đi qua gõ cửa phòng của Tả Thanh.

Tả Thanh vừa mở cửa phòng đã oan ức tố cáo: "Nữ quỷ nhiễu mấy cái thứ ghê tởm lên đầu tôi! Tôi muốn đi gội đầu!"

"..." Bùi Tu thấy cô vẫn còn nhảy nhót tung tăng, cuối cùng cũng yên tâm, cười nói: "Nhiễu lên đâu? Để tôi xem nào."

Tả Thanh đưa đầu lại gần, chỉ vào đỉnh đầu của mình: "Anh có nghe hôi không?"

Bùi Tu ghé sát lại ngửi, anh lập tức nhíu mày bởi mùi hương vừa quái dị lại vừa ghê tởm trên tóc Tả Thanh.

Nhưng sau đó anh lại mỉm cười: "Chẳng có mùi gì cả, chắc là do tác dụng tâm lý chăng? Chờ ra ngoài rồi rửa có được không? Đã là ngày thứ sáu rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này."

"Thật sao?" Tả Thanh nghi ngờ hít hà hai cái, vẫn ngửi thấy mùi gì đó lạ lắm.

Bùi Tu cười vô cùng thẳng thắn và chân thành: "Đúng vậy, tôi lừa cô làm gì?"

Cô không tình nguyện hừ nhẹ hai cái, đưa chìa khoá cho anh: "Vậy đi thôi."

【 Bão bình luận 】: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

【 Bão bình luận 】: Bùi Tu là kẻ lừa đảo, tui thấy ảnh nhíu mày rõ ràng! Ha ha ha ha ha ha!!

【 Bão bình luận 】: Khụ, thành thật mà nói, lúc ảnh tiến lại gần đỉnh đầu của ẻm, tui cũng phục ảnh sát đất...

Tả Thanh dừng bước.

Bùi Tu quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Cô nheo mắt một cách nguy hiểm: "Bình luận nói anh nhíu mày, quả nhiên anh đang lừa tôi."

Khán giả: Xong đời.

Bùi Tu mở mịt: "Hả? Tôi nhíu mày khi nào cơ?"

Tả Thanh: "Ha hả."

Bùi Tu bất đắc dĩ: "Những người xem này cố tình gây sự thôi, hôm qua cô còn nói tôi không tin tưởng cô, hiện tại cô thà tin những người ngoài này chứ không chịu tin tưởng tôi sao?"

【 Bão bình luận 】: Hắn nói chúng ta gây sự??? Đánh hắn!

【 Bão bình luận 】: Nè nè nè, chúng tôi không phải người ngoài đâu, chúng tôi là fanclub chính thức của nhỏ điên!!!

【 Bão bình luận 】: Sao đột nhiên có cả fanclub luôn rồi? Trước đó không phải mọi người vẫn đang mắng cổ sao?

【 Bão bình luận 】: Tên đầy đủ là "Fanclub chính thức chuyên môn nhục mạ nhỏ điên".

"Lấy được chìa khóa rồi sao?!"

Người đàn ông xăm tay lúc này cũng mở cửa chạy tới, thấy trên tay Bùi Tu cầm một xâu chìa khoá chưa từng thấy bao giờ, hắn ta lập tức tỉnh táo, gần như lao tới.

Xâu chìa khóa này thật ra chỉ có một chiếc chìa khóa duy nhất, nhưng trên đó còn có một ít đồ trang trí khiến nó cứ kêu leng keng không ngừng như tối qua.

Bùi Tu ừ một tiếng, tiếp tục cười với Tả Thanh: "Được rồi, hay là lúc chúng tôi mở cửa, cô vào nhà vệ sinh rửa nhanh một chút?"

Thật ra gội đầu chỉ mất vài phút, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chủ yếu là anh muốn trêu chọc Tả Thanh một chút mà thôi.

Tả Thanh phồng má, không tình nguyện đi theo anh xuống lầu.

Nhân lúc bọn họ mở cửa lớn, cô đến nhà vệ sinh vặn vòi nước, sau đó thò đầu vào xả nước một lúc.

Cắm chìa khóa vào ổ, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vô cùng phù hợp.

Bùi Tu vặn nhẹ một cái, cánh cửa nặng trịch lập tức phát ra tiếng cành cạch, chậm rãi mở ra một khe hở.

Anh quay đầu nhìn xăm tay một cái, hai người một trái một phải nắm lấy một bên tay cầm, dùng sức mở ra cánh cửa đã nhốt bọn họ suốt năm ngày này.

Khi nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài cánh cửa, trong lòng bọn họ đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi vô cùng mãnh liệt.

... Bên ngoài cửa lớn là một gian phòng thật dài. Đối diện có một cánh cửa đóng chặt, trên cửa có viết một hàng chữ to: "Đồng thời ấn vào những cái nút ở đây, cửa sẽ mở ra."

"Cái nút" này... tổng cộng có ba cái, được đặt phân biệt ở trên ba bức tường khác nhau.

Hai bức tường trái phải nằm cách nhau ít nhất 50 mét, cái thứ ba thì được gắn bên cạnh cánh cửa trước mắt bọn họ.

Nói cách khác, muốn đồng thời ấn được ba cái nút, phải có ít nhất ba người đi vào nơi này!

Nếu không có ai phát hiện ra manh mối được giấu trong phòng, còn nghĩ rằng phiên xét xử này chỉ là trò trốn tìm cùng quỷ bình thường, như vậy...

Cho dù có ai đó dựa vào mỗi ngày gϊếŧ chết một người rồi sống đến cuối cùng, tất nhiên cũng sẽ tuyệt vọng chết ở chỗ này!

"Chết tiệt, nguy hiểm thật đấy ..." Người đàn ông xăm tay sợ đến mức hai chân mềm nhũn, trượt ngồi xuống đất, dựa lưng lên vách tường.