Chương 65

Chương 65: Trở thành một quả đào có vị bưởi nho (phần hai)

Lục Hoang Chi ngắt máy, ném điện thoại sang một bên, rũ mắt nhìn khóe mắt ướŧ áŧ của đàn anh nhỏ.

Triệu Dã Tức dùng tay che miệng mình lại, liều mạng kìm chế không phát ra âm thanh.

Lục Hoang Chi lấy tay Triệu Dã Tức ra, nhẹ giọng nói: "Xong cả rồi, anh có thể kêu."

Giọng Triệu Dã Tức khàn đặc: "Lục Hoang Chi, đệch con mẹ em."

"Không được nói tục nha bé cưng," Lục Hoang Chi dỗ dành, "Gọi chồng đi nào."

Không trong kỳ mẫn cảm nên đầu óc Triệu Dã Tức vẫn còn tỉnh táo. Anh nhớ rõ Lục Hoang Chi có đeo bao, nhớ rõ từng câu từng chữ Lục Hoang Chi nói, nhớ rõ từng biểu cảm, từng ánh mắt trên gương mặt Lục Hoang Chi.

Họ không phải đang làm thực nghiệm, cũng không phải vì giải quyết vấn đề phát tán pheromone.

Họ đang làm chuyện thân mật nhất, không liên quan đến chuyện gì khác cả, chỉ đơn giản là họ yêu thích lẫn nhau.

Vốn dĩ Lục Hoang Chi luôn mang theo thứ này là vì để phòng ngừa bất trắc, chỉ để hai cái trong ví tiền. Sau khi kết thúc hai lần, cậu vẫn chưa thỏa cơn thèm, nhưng phải bảo vệ cơ thể đàn anh nhỏ, cậu chỉ có thể tháo ra.

Lục Hoang Chi ôm đàn anh nhỏ mệt đến mức mặc người khác chi phối vào phòng tắm rửa sạch sẽ, tiếp đó kiểm tra giúp anh một lát. Triệu Dã Tức vừa quay lại nằm trên giường đã lập tức ngáy ngủ.

Khi trước Lục Hoang Chi đã cố ý học tập rồi. Hành động thân mật giữa con trai và con trai khá là phiền phức, trước khi làm phải chuẩn bị không ít chuyện, xong việc rồi nếu không chú ý có thể bị thương. Nhưng Omega nam hoàn toàn không có phiền phức này, cơ thể bọn họ cực kỳ thích ứng với loại hành động này, cũng không cần phải ăn kiêng do nó.

Khó trách sau khi xuất hiện giới tính thứ hai, doanh số thuốc bôi trơn ở một số nhãn hiệu đều giảm sút.

Lục Hoang Chi không buồn ngủ tí nào, cậu ngắm Triệu Dã Tức hồi lâu, chợt nhớ chưa đi lấy đồ ăn, nên mặc vào bộ quần áo mới vừa hong khô xong đi ra ngoài lấy.

Cậu tưởng rằng Triệu Dã Tức là đói bụng mới đặt ăn khuya, kết quả...

Xem cậu phát hiện thứ tốt gì này.

Sau khi được ăn mặn, Lục Hoang Chi mới phát hiện một mặt "ác liệt" trong xương cốt của bản thân. Cậu thích nhìn dáng vẻ Triệu Dã Tức bị cậu làm khóc, rồi còn tưởng tượng làm anh khóc ở bất cứ nơi nào. Ví dụ như phòng bếp, trong xe, phòng sách, ngủ với Triệu Dã Tức từ bé cho đến lớn trên giường.

Lần bị khoa học cắt đứt khi đó, cậu còn có ý nghĩ càn quấy trong lúc ngủ, cậu muốn biết đàn anh nhỏ đang ngủ ngon giấc, rồi bị chầm chậm vuốt cho tỉnh lại thì có vẻ mặt thế nào —— đương nhiên phải dưới điều kiện Triệu Dã Tức cho phép.

Lục Hoang Chi lưỡng lự giữa làm người và làm cầm thú.

Trong phòng ngủ, Triệu Dã Tức vẫn đang ngủ say, trên người đều là mùi pheromone của Alpha, trở thành một quả đào có vị bưởi nho.

Thôi, tạm thời làm người trước đi.

Ngủ một giấc thức dậy, bên cạnh Triệu Dã Tức đã không còn ai. Xem thời gian, vừa mới hơn 9 giờ. Hôm nay Lục Hoang Chi không có đi thi, vào giờ này hẳn còn đang ngủ chứ. Chạy đi đâu mất rồi?

Kệ đi. Nhờ Lục Hoang Chi ban tặng, cả người anh đều lười biếng, cứ coi như bạn trai anh chạy mất, anh cũng không có sức mà đuổi theo.

Triệu Dã Tức trở mình, muốn ngủ nướng một giấc. Tiếng Lục Hoang Chi chợt vang lên ở cửa: "Dậy rồi?"

Tim Triệu Dã Tức bỗng nhảy dựng lên. Chính là giọng nói này, đêm qua đã rỉ bên tai anh mấy câu cực kỳ xấu hổ, những từ ngữ như khít, nóng, ẩm ướt các thứ. Anh không biết là Lục Hoang Chi học được từ đâu, nghe cậu nói vừa tức lại vừa xấu hổ, còn ép anh gọi chồng nữa.

Lúc các giáo sư mở họp thảo luận vấn đề có thấy Lục Hoang Chi nói thạo mồm như vậy đâu.

Triệu Dã Tức khụ một tiếng, hỏi: "Mới giờ này sao em dậy sớm thế?"

"Đi ra ngoài mua bữa sáng, không thể để anh vất vả lâu như vậy, tỉnh lại còn không có gì ăn." Lục Hoang Chi nói, "Em cố gắng lắm mới thành công thức dậy đó~."

Triệu Dã Tức tưởng tượng hình ảnh Lục Bưởi Nho giãy giụa rời giường: Cảm ơn, hơi bị khoái á nha.

Bữa sáng là bánh bao nhỏ, bánh cuốn, còn có sữa đậu nành. Bánh cuốn thêm trứng gà và thịt nạc, chấm vào một ít nước sốt cực kỳ hợp, đây là một trong những bữa sáng mà Triệu Dã Tức thích nhất.

Đợi Triệu Dã Tức ăn gần xong rồi, Lục Hoang Chi mới hỏi bâng quơ một câu: "Triệu Chi Đào, có phải anh có chuyện gạt em không?"

Triệu Dã Tức gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Bị phát hiện rồi à? Thật ra ban ngày anh là một nghiên cứu sinh bình thường. Nhưng đến tối anh sẽ mặc áo giáp lên, đi giải cứu thế giới."

"Trước khi giải cứu thế giới, anh phải nói cho em biết đây là cái gì đã."

Lục Hoang Chi ngồi ở chỗ khác trên bàn ăn, ngón tay thon dài kẹp một cái hộp, tùy tay ném một phát. Chiếc hộp bay ra ngoài như lá bài poker, cuối cùng rẽ xuống thành đường cong, vững vàng đáp trên mu bàn tay Triệu Dã Tức.

"Đẹp trai quá đê!" Triệu Dã Tức sáng rực cả mắt, "Huấn luyện viên, em muốn học cái này."

"Đừng lái sang chuyện khác." Lục Hoang Chi nói, "Mua một phát mua ngay hộp to mười miếng, anh đang ám chỉ em chuyện gì hửm."

Triệu Dã Tức chỉ tay lên trời thề: "Anh không biết đó là hộp to, anh chọn bừa thôi."

Lục Hoang Chi cười cười, nói: "Em chưa dùng hãng này bao giờ, nghe nói còn dày hơn loại hôm qua em dùng. Không bằng hai ta kiểm tra thử nhé?"

Đương sự Triệu Dã Tức: Bây giờ anh hối hận rồi, hối hận vô cùng.

Anh làm sao nghĩ đến, bản thân trăm cay ngàn đắng mới mua được thứ này, nó lại mang đến cho anh "niềm đau", phải dùng ban ngày để chữa lành.

Phòng ăn play được giải khóa thành công, nhưng cuối cùng vẫn đổi chỗ đến phòng ngủ. Vứt bỏ những thứ không thực tế đó đi, trên giường vẫn là thoải mái nhất.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, đã là 1 giờ chiều. Bữa sáng ăn đến tối, Triệu Dã Tức cũng rất đói bụng. Lục Hoang Chi nói: "Đặt đồ ăn ngoài đi."

Triệu Dã Tức nói: "Không muốn ăn đồ ăn ngoài. Muốn tự nấu cơm ăn."

"Vậy em làm cho anh."

"Không dám." Bởi vì bảo Lục Hoang Chi dừng lại nhưng Lục Hoang Chi không dừng, Triệu Dã Tức giở tính giận dỗi, giọng điệu còn hơi lạnh lùng, "Anh tự làm."

Lục Hoang Chi nhướng mày, "Anh biết?"

"Không biết thì bây giờ học."

Lần đầu Lục Hoang Chi nấu cơm là dựa theo công thức mà làm, nấu xong cũng ra hình ra dạng lắm. Anh cảm thấy mình cũng có thể làm được.

Triệu Dã Tức tìm một tài khoản nấu ăn trên Bilibili, click vào một video nấu cơm gia đình xem học tập.

Xem xong video, Lục Hoang Chi hỏi anh: "Học xong chưa?"

"Học xong rồi. Tuy người đang nằm trên giường nhưng trù nghệ dâng lên trong tim." Triệu Dã Tức bình tĩnh cầm lấy điện thoại, mở ứng dụng Meituan lên [1], "Vậy nên tụi mình đặt đồ ăn đi."

[1] 1 ứng dụng giao đồ ăn như beamin, shopee food bên mình.

Lục Hoang Chi ôm eo Triệu Dã Tức cười: "Em thật sự thích anh lắm á, Triệu Chi Đào."

Ăn đồ ăn ngoài xong, cơn giận dỗi của Triệu Dã Tức cũng xẹp xuống, tiếp đó bị Lục Hoang Chi dụ dỗ lên giường. Anh khinh bỉ chính mình ăn rồi bị ngủ, bị ngủ xong rồi ăn, nhưng anh còn cách nào đây chứ, anh cũng đâu có muốn, ai bảo bạn trai của anh dính người quá làm chi.

Được thỏa mãn xong Lục Hoang Chi mới bớt lại một xíu, nằm lướt điện thoại chung với Triệu Dã Tức, thỉnh thoảng hôn một cái rồi ôm một cái, hỏi cục cưng có khát không, có muốn uống nước không.

"Đừng gọi anh là 'cục cưng'," Triệu Dã Tức cự nự, "Không phải nói chỉ kêu ở trên giường thôi hả."

"Bây giờ chúng ta đang ở trên giường."

"Em cứ gọi như vậy mãi, làm anh cứ nghĩ anh là bé cưng của em thật —— một đứa con trai to đùng như anh, như vậy không hay lắm đâu."

Lục Hoang Chi nghĩ nghĩ, nói: "Vậy thì... Bé yêu? Em bé?"

Triệu Dã Tức đá Lục Hoang Chi một phát, kết quả lại bị Lục Hoang Chi cầm mắt cá chân. Lục Hoang Chi cười dỗ dành anh: "Em sai rồi, cưa cưa."

Triệu Dã Tức mặc kệ cậu, tiếp tục lướt điện thoại. Anh lướt tới rồi một bài weibo, đột nhiên ngồi dậy: "Mẹ nó, Hùng Sơ Mạt lên hot search!"

Lục Hoang Chi nói: "Vì chuyện thuốc ức chế?"

"Đúng vậy." Triệu Dã Tức đọc tin tức cho Lục Hoang Chi nghe, "【Người phát ngôn của Viện nghiên cứu ABO, giáo sư Hùng Sơ Mạt, giáo sư Nam Nhan Cưu Nguyên lãnh đạo đoàn đội nghiên cứu chế tạo ra thuốc đặc hiệu ức chế kì mẫn cảm Omega đã tiến vào giai đoạn thực nghiệm lâm sàng. Trước mắt tiến triển thuận lợi, thuốc ức chế Omega dự tính đưa ra thị trường trong cả nước vào tháng sáu tới. 】"

Triệu Dã Tức tò mò: "Cái người 【 Nam Nhan Cưu Nguyên 】này là ai vậy?"

Lục Hoang Chi im lặng một chốc rồi trả lời: "Em có một suy đoán."

Triệu Dã Tức nói: "Anh cũng có một suy đoán."

Lục Hoang Chi: "..."

Triệu Dã Tức: "......"

___

Hellu mn, deadline quá nhiều nên tối tăm mặt mũi không có thời gian edit lun á tvt