Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 57: Đây mới là cách thức tỏ tình chính xác của mãnh nam.

Triệu Dã Tức dành thời gian dọn dẹp vật dụng mình để trong phòng nghiên cứu giáo dục.

Đúng lúc Liên Điều đang ở đây, vị trí hai người ở cạnh nhau. Hồi còn nghiên cứu sinh năm hai, giờ lên lớp của họ không nhiều lắm, cũng không phải đi thực tập, phần lớn thời gian đều trôi qua trong phòng nghiên cứu giáo dục.

Triệu Dã Tức muốn lấy vài quyển sách chuyên ngành đi, và những vật nhỏ lặt vặt như đồ sạc USB các thứ. Sau khi hai người thu dọn xong, trên bàn trống trơn.

Liên Điều đa sầu đa cảm: "A, phải đi rồi."

"Đúng vậy."

"Cậu còn nhớ không Tức ca. Nghỉ hè năm trước hai chúng ta ở lại trong trường nghiên cứu hạng mục, căn tin hết cơm, mỗi ngày chúng ta phải gọi đồ ăn ngoài. Đồ ăn ngoài quanh trường đều bị hai tụi mình gọi khắp cả."

"Nhớ chứ." Triệu Dã Tức nói, "Cậu ăn cơm luôn làm vãi cơm ra ngoài, khiến cả cái bàn bóng nhẫy, có một khoảng thời gian tôi còn kêu cậu là 'anh vãi'."

Liên Điều: ".........."

Nói tới đây, Triệu Dã Tức cũng có chút hoài niệm: "Tối cậu có bận gì không? Không thì chúng ta ăn một bữa cơm hộp cuối cùng ở phòng nghiên cứu giáo dục há?"

"Cảm ơn cậu mời, nhưng tôi đã hẹn với bạn gái rồi, lát nữa phải đi đón em ấy tan học."

Triệu Dã Tức đột nhiên hỏi: "Đi đón tan học cũng xem như một kiểu tình yêu vườn trường phải không?"

"Hả? Chắc là thế, đợi cậu tan học thôi mà."

Triệu Dã Tức rơi vào suy nghĩ.

Anh không có ai để đón lúc tan học, cũng không được ai đón nốt.

Đối diện là phòng nghiên cứu giáo dục của Lương Thanh Hoàn, trợ giảng của Lương Thanh Hoàn đang làm việc bên trong. Triệu Dã Tức gõ cửa, nói một cách khách sáo: "Chào anh, tôi muốn xem bảng bố trí địa điểm thi của nghiên cứu sinh năm hai."

Một lần thi chuyên ngành kéo dài hai tiếng đồng hồ, Lục Hoang Chi nộp bài thi trước một tiếng. Ra khỏi địa điểm thi, cậu lấy điện thoại ra, muốn hẹn đàn anh nhỏ cùng nhau ăn bữa tối.

Lúc vừa soạn xong tin nhắn, cũng vừa lúc cậu đi đến đầu cầu thang. Một cậu con trai mặc hoodie cổ cao úp nón lên đầu đang ngồi trên bậc cầu thang, nhìn theo góc độ của cậu thì là một bóng lưng nhỏ xíu xiu.

Cậu trai đeo tai nghe bên tai, bên cạnh đặt mấy quyển sách —— là đàn anh nhỏ của cậu.

Lục Hoang Chi hít sâu một hơi, miễn cưỡng để thanh máu bị sự đáng yêu vét sạch hồi lại một ít. Cậu đi đến phía sau cậu trai, khom người tháo tai nghe của đối phương xuống, nói: "Triệu Chi Đào đang đợi em hửm?"

Triệu Dã Tức đột ngột ngẩng đầu, trong tay còn cầm một miếng bánh gạo Vượng Vượng chưa ăn hết, anh kinh ngạc: "Sao cậu đi ra rồi?"

Anh có thể đoán Lục Hoang Chi sẽ nộp bài thi trước, nhưng nộp trước một tiếng có phải hơi quá rồi không. Cũng may anh rảnh rỗi không cho chuyện gì làm nên đến sớm, nếu không lần đầu trong đời đón người khác thi xong của anh đoán chừng phải thất bại.

Lục Hoang Chi cười, "Đang đợi em thật à —— anh đang ăn gì đấy?"

Bánh gạo Vượng Vượng Triệu Dã Tức cầm trên tay đã bị cứng lại. Anh thừ giải thích thay cho mình: "Không phải của tôi... là trợ giảng phòng nghiên cứu giáo dục của cậu kiên quyết đưa cho tôi."

Trợ giảng của Lương Thanh Hoàn là một anh béo nhiệt tình, bên người chuẩn bị đủ loại đồ ăn vặt. Anh ta thấy dáng vẻ Triệu Dã Tức đáng yêu, một hai phải đưa cho anh ăn. Thịnh tình không thể chối từ, Triệu Dã Tức đành lấy mấy miếng bánh quy nhỏ. Lúc nhàm chán ngồi chờ Lục Hoang Chi thì không nhịn được cơn thèm, bóc một miếng ăn.

Khi Lục Hoang Chi chờ anh thì dựa vào mui xe hút thuốc, còn anh chờ Lục Hoang Chi thì ngồi trên bậc thang khu dạy học ăn bánh quy nhỏ.

Mày xem Lục Hoang Chi cười khoái trá biết bao, nhất định là đang cười nhạo anh.

Đúng là tạo nghiệp.

"Anh ta chỉ cho anh một miếng?" Lục Hoang Chi hỏi.

Triệu Dã Tức trưng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Cho vài miếng."

"Để ở đâu?"

Triệu Dã Tức không quá tình nguyện vén cái túi giữa áo hoodie của mình cho Lục Hoang Chi xem: "Ở đây cả nè."

Lục Hoang Chi nhìn anh trong chốc lát, bỗng giơ tay che hai mắt mình lại.

Má, thế này ai mà đỡ được.

Triệu Dã Tức nhanh chóng nhét bánh gạo Vượng Vượng mình ăn thừa vào trong bụng, vỗ vỗ tay đứng lên, nói: "Đi ăn cơm không đàn em."

"Ăn. Anh muốn ăn ở đâu?"

Triệu Dã Tức do dự một lúc, nói: "Tôi muốn ăn chung với cậu một bữa trong căn tin trường."

Lục Hoang Chi ngẩn ra, cười nói: "Được thôi."

Phần lớn thầy trò đều không có hảo cảm với căn tin. Đồ ăn khó ăn, người lại đông, đυ.ng trúng giờ ăn cơm còn phải xếp hàng lấy cơm.

Thời điểm Triệu Dã Tức và Lục Hoang Chi đến nhà ăn là còn một tiết cuối đang dạy, không nhiều người lắm, cũng không cần phải xếp hàng.

Lục Hoang Chi hỏi: "Muốn ăn gì?"

"Tôi ăn một bát mì tao tử." [1]

[1] Mì tao tử (tao tử: thịt cắt hạt lựu) là một trong những món mì truyền thống đặc trưng của tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. (ảnh update cuối chương)

Mì tao tử là một trong những món bán chạy nhất ở căn tin. Mì là mì thủ công, thịt cắt hạt lựu khá nhiều, một bát lớn chỉ có 8 tệ, vừa ngon lại vừa rẻ, không lừa già dối trẻ.

Lục Hoang Chi nhìn sang cửa sổ mì tao tử, đã có mấy người đứng xếp hàng. "Em tìm chỗ ngồi chờ anh."

Khi Triệu Dã Tức đứng xếp hàng, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang Lục Hoang Chi một cái. Căn tin trường họ rất lớn, hơn một trăm chỗ ngồi, hơi chút không chú ý sẽ không tìm thấy người. Anh lại không muốn đến lúc đó phải bưng bát mì tao tử bôn ba khắp nơi tìm người.

Lấy thức ăn bên cửa sổ không cần xếp hàng, động tác của Lục Hoang Chi rất nhanh. Triệu Dã Tức nhìn cậu bưng mâm đồ ăn tìm vị trí cách mình gần nhất. Sau khi ngồi xuống Lục Hoang Chi lại không hề chạm đũa, lướt điện thoại chờ anh.

Một cô gái trông quen mắt đi sang chỗ Lục Hoang Chi, nói gì đó với cậu, hẳn là đang hỏi đối diện cậu có người ngồi hay chưa.

Triệu Dã Tức nhận ra cô gái này là đàn em lúc trước thêm wechat anh, sau lại hỏi thăm tình hình của Lục Hoang Chi, nháy mắt cảm thấy mì tao tử trước mặt không còn thơm nữa.

Dừng tay! Cô muốn làm gì hả, đó là chỗ của tôi, là Alpha của tôi!

Triệu Dã Tức nhìn chằm chằm tình hình bên Lục Hoang Chi, đến lượt anh mà cũng không biết, mãi đến khi cậu trai đứng sau lưng anh nhắc nhở: "Anh em, đến cậu kìa."

...Đáng ghét.

Lục Hoang Chi uyển chuyển từ chối yêu cầu ngồi chung bàn của bạn nữ khóa dưới, xong cô lại đề nghị thêm wechat của cậu. Lục Hoang Chi nhìn những người bạn của cô đang đứng không xa đợi cô, chỉ có thể cho cô wechat trước, nghĩ tối nay phải nói rõ xong rồi xóa.

Triệu Dã Tức bưng mì tao tử, mặt không cảm xúc ngồi xuống đối diện Lục Hoang Chi. Lục Hoang Chi gắp trứng kho trong khay mình cho anh, nói: "Triệu Chi Đào không vui."

Triệu Dã Tức nói: "Cậu và cô ấy thêm wechat?"

"Bạn của cô ta đang đứng nhìn."

Triệu Dã Tức hiểu ra, vui vẻ nói: "Vậy không sao."

Lục Hoang Chi:... Dễ dỗ đến mức làm cậu không biết nói gì.

Triệu Dã Tức nói thêm: "Tôi cũng thêm wechat với cô ấy."

Lục Hoang Chi nhướng mày, "Vậy à."

"Chẳng qua cô ấy không đến tìm tôi." Triệu Dã Tức nói, "Chắc cô ấy sẽ thường xuyên tìm cậu đó."

"Thông báo đã có bạn trai là được ."

Triệu Dã Tức lắp bắp kinh hãi: "Cậu muốn thông báo đã có bạn trai? Khi nào!"

"Cái đấy phải xem anh." Lục Hoang Chi nói, "Khi nào anh cho em một thân phận, khi đó em sẽ thông báo."

Triệu Dã Tức há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, vừa muốn nói ra lại nghẹn không thốt được chữ nào.

Lục Hoang Chi cười một tiếng, nói: "Đừng gấp, anh từ từ suy nghĩ, em từ từ chờ."

Đối với đàn anh nhỏ, cậu có rất nhiều kiên nhẫn.

Triệu Dã Tức cảm thấy bản thân cmn trà xanh vãi. Đối mặt với sự theo đuổi của Lục Hoang Chi, anh vừa không từ chối, vừa không chính thức đáp ứng, đây không phải đang treo cổ người ta sao.

Anh quyết định cho mình thêm 24 tiếng suy nghĩ, không, 12 tiếng. Trong vòng nửa ngày, nhất định anh phải biết rõ suy nghĩ thật sự của lòng mình, rồi cho Lục Hoang Chi câu trả lời.

Lục Hoang Chi có lẽ nhìn ra tâm trạng của anh, nói: "Tốt nhất anh hãy để em theo đuổi thêm một thời gian nữa."

Triệu Dã Tức "A" một tiếng, "Vì sao?"

"Bởi vì theo đuổi được rồi, em sẽ làm rất nhiều chuyện với anh, anh sẽ rất bận."

Triệu Dã Tức: "......"

"Hôm nay anh không bận gì à?" Lục Hoang Chi hỏi.

"... Không có."

"Thế ăn xong muốn đến nhà em ngồi chơi không?"

Triệu Dã Tức vẫn chưa đến nhà Lục Hoang Chi lần nào. Anh chỉ biết Lục Hoang Chi cũng không trọ ở trường, cụ thể ở đâu thì không biết.

Lên xe xong, Lục Hoang Chi dùng google map chỉ đường. Triệu Dã Tức nhìn địa điểm trên bản đồ của cậu, thầm chửi thề trong lòng: Nhà Lục Hoang Chi giàu vãi cớt.

Nhưng anh không tự ti một chút nào. Ba mẹ anh tuy không kiếm nhiều tiền như ba mẹ Lục Hoang, nhưng bọn họ quả thật rất đỉnh. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều là niềm tự hào của Triệu Dã Tức.

Nhà Lục Hoang Chi là một tòa biệt thự ba tầng nằm cạnh bờ sông, trang trí đơn giản nhã nhặn, mang theo một chút lạnh lẽo.

Triệu Dã Tức hỏi: "Ba mẹ cậu cũng ở đây à?"

"Không phải, em ở một mình." Lục Hoang Chi nói, "Em mang anh đi tham quan chút nhé?"

"Đi đi đi."

"Tầng một là phòng khách phòng ăn phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ phòng sách, tầng 3 chủ yếu dùng để thư giãn."

Triệu Dã Tức hỏi: "Có gì chơi vui không?"

"Phòng tập thể thao, rạp chiếu phim gia đình, phòng chơi game. Hồi còn học khoa chính quy thỉnh thoảng em có dẫn bạn bè tới chơi game."

"Bể bơi nhiệt độ nước luôn ổn định, mỗi tuần thay nước một lần, vừa mới thay hôm qua."

"Đồ trong tủ lạnh cũng vừa để thêm vào, anh muốn ăn gì cũng có. Không có thì có thể gọi quản gia đem đến đây."

Triệu Dã Tức nói: "Đm, quản gia cũng có luôn. Có phải tôi xuyên vào tiểu thuyết bá tổng ồi không."

"Không phải quản gia riêng." Lục Hoang Chi nói, "Đi thuê."

"Cậu có nói xạo không đó?"

"Em không thích ở chung với người lạ cho lắm. Có điều nhà này vẫn có hai phòng cho bảo mẫu, là mẹ em yêu cầu, nói sau này thuận tiện cho con cái."

Triệu Dã Tức không nén nổi tò mò: "Cậu liều mạng giới thiệu với tôi thế à, đang muốn bán nhà cho tôi hả?"

Lục Hoang Chi nói: "Em chỉ muốn anh vượt qua ba ngày kỳ dịch cảm ở đây."

"..."

"Anh không thấy tốt hơn ở bệnh viện rất nhiều sao?" Giọng nói Lục Hoang Chi như đang dụ dỗ anh, "Giường trong phòng em rất lớn."

Mặt Triệu Dã Tức nóng lên, hỏi: "Lớn, lớn bao nhiêu?"

Lục Hoang Chi cười thành tiếng: "Anh đi xem sẽ biết."

"Nhưng nhà cậu không có bác sĩ và y tá."

"Em chính là bác sĩ đó," Lục Hoang Chi dùng giọng điệu làm nũng như đang trong kỳ dịch cảm, "Em tiêm kim truyền dịch giúp anh được không?"

Lục Hoang Chi nói lời thô tục mà cũng nhã nhặn như thế, nhưng cậu ta nói tiêm có phải thô quá rồi không hả?

"Tôi sẽ suy nghĩ lại."

Lục Hoang Chi cong khóe môi, "Được. Muốn chơi game không? Em chơi với anh."

Triệu Dã Tức nghĩ một lát, rồi nói: "Tôi muốn xem phim."

Đây là lần thứ hai anh xem phim chung với Lục Hoang Chi, bộ đang xem là một bộ phim văn học nghệ thuật ít nổi tiếng.

Không khí rạp chiếu phim gia đình không kém hơn rạp chiếu phim lớn. Ánh sáng mờ ảo, màn hình cực lớn, âm thanh lập thể, ghế sô pha mềm mại, trong tay cầm coca và bắp rang ── tất cả đều cực kỳ giống với lần đầu tiên bọn họ xem phim cùng.

Anh cũng làm giống như lần đầu tiên, nhìn về phía cậu con trai bên cạnh.

Mặt nghiêng của cậu con trai hoàn toàn trùng khớp với dáng vẻ trong trí nhớ, đẹp trai đến nỗi làm người ta rung động.

Triệu Dã Tức bỗng nhiên nhận ra rằng –

– Có lẽ ngay từ đầu anh đã chú ý đến Lục Hoang Chi rồi, chẳng qua là thưởng thức giá trị nhan sắc và tài năng của đối phương. Nhưng khi hai người ở chung với nhau, hạt giống hảo cảm ban đầu chỉ cao lên một chút, cuối cùng lại phát triển thành thích.

Xem như không có giới tính thứ hai, xem như không có pheromone hấp dẫn, chỉ cần để anh tới gần Lục Hoang Chi, chỉ cần cho bọn họ thời gian thân thuộc lẫn nhau, ngay lập tức anh sẽ không khống chế được mà đi thích cậu đàn em cao ráo đẹp trai, thích ngủ, thỉnh thoảng hút thuốc, còn có chút hư hỏng này.

Anh thật sự thích Lục Hoang Chi.

Lục Hoang Chi cũng thích anh.

Thế còn rối rắm cái quái gì?! Anh còn đến bệnh viện truyền dịch cái đéo ấy!

Cho dù đàn ông sẽ ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của anh, anh cũng muốn ném luôn thanh kiếm, tuyên bố yêu đương với Lục Hoang Chi! [2]

[2] Câu gốc là "con gái sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi", ý chỉ con gái sẽ ảnh hưởng đến việc chơi game của họ. Ý bé con là có bồ sẽ ảnh hưởng đến việc mình chơi game =))))

Triệu Dã Tức ấp ủ hăng hái trong lòng, sửa lại nickname wechat mà mình đã dùng sáu, bảy năm. Anh đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.

Sau khi sửa xong, anh cũng không nói câu nào, vờ như không chuyện gì rồi tiếp tục xem phim, dư quang thỉnh thoảng ngó đến trên người Lục Hoang Chi.

Lục Hoang Chi chú ý sự khác thường của anh, bèn hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Có gì đâu," Triệu Dã Tức tự cho là mình nói chuyện bình thường, nhưng thật ra giọng điệu rất khả nghi, "Tôi mà có chuyện gì chứ."

Lục Hoang Chi đang muốn nói gì đó, điện thoại đặt trên bàn chợt sáng lên. Triệu Dã Tức nhìn cậu cầm điện thoại lên, trái tim nhỏ lập tức nhảy tới cổ họng.

Sắp, sắp đến rồi hả?! Nhưng mà anh vẫn chưa chuẩn bị xong mà!

... Cmn chưa chuẩn bị xong. Chưa chuẩn bị xong mà mày còn sửa nickname tình nhân.

Lục Bưởi Nho có thể hiểu được ý của anh không nhỉ. Khoan đã, nếu Lục Bưởi Nho đặt ghi chú wechat cho anh, vậy lúc này nhất định không phát hiện ra.

Không thì, anh nói thẳng luôn nhỉ. Ngồi trước mặt Lục Hoang Chi, nhìn vào hai mắt cậu, nói với cậu rằng: Đàn em à anh cũng thích em, chúng ta yêu đương đi, cái loại có thể lên giường ấy.

Không sai, đây mới là cách thức tỏ tình chính xác của mãnh nam.

Được rồi, anh thừa nhận, anh không phải mãnh nam.

Lục Hoang Chi click mở tin nhắn, nhìn lướt qua, nói: "Trong viện có cuộc họp video tạm thời, em đến phòng sách mở, anh xem tiếp đi nhé."

Trái tim nhỏ của Triệu Dã Tức mắc trong cổ họng, không lên cũng chẳng xuống, khó chịu chết đi được: "... Ừ."

Xem phim tiếp là không thể nào rồi, ngay cả mặt nam chính anh cũng không nhớ rõ. Ngay từ đầu tâm tư của anh đã không đặt lên bộ phim, tất cả đều ở trên người Lục Hoang Chi.

Triệu Dã Tức tắt phim, bật kỹ năng lén lút lên, tay chân nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Anh đứng trước cửa phòng sách, thò đầu vào âm thầm quan sát. Lục Hoang Chi ngồi trước bàn làm việc đưa lưng về phía anh, đang nói chuyện với Lương Thanh Hoàn.

Bất thình lình, Lục Hoang Chi xoay người nhìn ra cửa. Triệu Dã Tức nhanh chóng rụt đầu về, tốc độ cực nhanh, Lục Hoang Chi chỉ trông thấy một dư ảnh.

Lục Hoang Chi:... Tuy rằng không biết Triệu Chi Đào đang làm cái gì, nhưng cũng đáng yêu quá trời đáng yêu.

Trong video, Lương Thanh Hoàn hỏi: "Sao vậy?"

Lục Hoang Chi nói: "Chú mèo trong nhà quậy phá thôi ạ, giáo sư."

Lương Thanh Hoàn tiếp tục đề tài của họ vừa rồi: "Như thầy nói đấy, vấn đề lớn nhất của chúng ta là làm thế nào để toàn diện hóa luật hôn nhân đồng tính. Nếu chỉ hôn nhân giữa Alpha và Omega mới được pháp luật công nhận, còn hôn nhân giữa Beta và Beta thì bị bài xích, thế cũng chẳng khác gì với luật hôn nhân khái phái trước kia..."

Triệu Dã Tức dựa vào tường trước cửa thư phòng, cánh cửa chỉ khép hờ, anh có thể nghe rõ tiếng nói chuyện của Lương Thanh Hoàn và Lục Hoang Chi.

Anh không muốn đến quấy rầy, anh chỉ muốn biết khi nào Lục Hoang Chi mới xem wechat. Quấy rầy bọn họ mở họp làm anh rất có lỗi.

Anh biết sai rồi, anh vẫn nên chuồn đi thôi.

Triệu Dã Tức trở lại phòng khách, cầm chiếc điện thoại đang rung lên —— đm Lục Hoang Chi nhắn wechat cho anh? Không phải cậu ấy còn đang mở họp hả, sao lại có thời gian xem điện thoại.

@Giáo sư Lương, ở đây có người làm việc riêng.

Lục Hoang Chi nói: 【Đợi em mười phút. 】

Thế nên, có phải Lục Bưởi Nho đã phát hiện anh sửa tên wechat rồi không? Mười phút... Mười phút sau Lục Tây Dữu sẽ nói gì với anh đây. Hoặc hay không nói gì cả, trực tiếp vào việc?

Triệu Dã Tức lại nghĩ đến nụ hôn ở cửa sau thư viện lần trước.

Đây không phải trong trường học, đây là ở trong nhà Lục Hoang Chi, không có nguy hiểm bị người khác phát hiện, bọn họ làm nhiều chuyện quá quắt hơn cũng không sao cả.

Không được không được, xấu hổ lắm á, anh sắp ngượng muốn chết rồi nè. Bây giờ không thể ở cùng Lục Bưởi Nho được, nếu không trái tim anh sẽ nổ tung ra, pheromone cũng sẽ tăng vọt.

Nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, Triệu Dã Tức bước như bay, trông thấy một cánh cửa lập tức mở ra đi vào trốn.

Đây là một phòng để quần áo, trong ngăn tủ màu nâu sẫm treo đầy áo khoác thu đông. Triệu Dã Tức trông thấy một tên ngốc trong chiếc gương lớn kia.

Đúng vậy, anh là tên ngốc, tên ngốc chính là anh.

Tên ngốc lần đầu tiên thích người khác, lần đầu tiên tỏ tình, thật sự không có kinh nghiệm mới làm ra chuyện ngu ngốc. Thứ lỗi chút nhé, cảm ơn.

Đợi anh mình bình tĩnh một chút, nhịp tim bình thường trở lại rồi mới bước ra ngoài, thoải mái nói thích Lục Hoang Chi. Trước lúc đó, cầu trời anh không lúng túng nữa.

Lúc này, Lục Hoang Chi lại nhắn tin wechat: 【Anh trốn đi đâu vậy. 】

【 Triệu Dã Tây: . 】[3]

[3] Tây trong tây dữu (bưởi nho).

【 Lục Hoang Chi: ? 】[4]

[4] Trước đó mình quên giải thích, chữ Chi trong tên wechat mà LHC vừa đổi chính là chữ Chi (芝) trong chi chi đào đào. Chữ Chi trong tên thật của anh là chữ 之.

【 Lục Hoang Chi: Ra đây ôm cái nào. 】

Triệu Dã Tức không nhịn nổi, ngồi xổm vào trong tủ quần áo Lục Hoang Chi. Lục Bưởi Nho là có ý gì, rốt cuộc cậu ấy có nhìn thấy hay chưa.

Alpha chó chết không tinh ý, hủy hoại bao nhiêu dịu dàng của anh.

【 Triệu Dã Tây: Tôi sửa tên wechat rồi, cậu nhìn thấy chưa? 】

【 Lục Hoang Chi: Thấy rồi. 】

【 Lục Hoang Chi: Cục cưng à. 】

Chú thích:

[1] Mì tao tử (mì thịt hạt lựu):Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa - Chương 57

___

Chương dài quá nên chưa beta kịp TvT