Chương 13: Hương bưởi nho che trời lấp đất vọt tới Triệu Dã Tức.
Đối mặt với vấn đề của Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi rơi vào trầm tư.
Triệu Dã Tức: "Ha hả."
Lục Hoang Chi do dự, thế mà cậu ta lại do dự! Anh và Lục Hoang Chi quả nhiên không phải người chung đường, nói cái rắm chứ nói.
Lục Hoang Chi suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Tôi không thích Tiểu Long Nữ cho lắm."
Triệu Dã Tức lạnh lùng nhìn Lục Hoang Chi: "Nếu không cậu đi đổi tên chung với Bộ Thuần Trai đi. Tôi đã giúp cậu nghĩ kĩ tên rồi, tên là Lục Tiểu Bảo."
"Tôi cũng không muốn bảy người vợ." Lục Hoang Chi nói, "Phiền lắm. Chỉ cần một người là đủ rồi, nhưng Tiểu Long Nữ thì quên đi, ai đó nói nhiều một chút, dính người một chút là được."
Triệu Dã Tức ngây người. Sự tức giận anh nghẹn trong lòng bị vơi đi hơn nữa, hình như nhìn Lục Hoang Chi cũng thuận mắt hơn chút.
Trước lần thi biện luận đó, quả thật anh rất tán thưởng Lục Hoang Chi, khi nhắc đến Lục Hoang Chi trước mặt Đào Kiều Sanh cũng khen ngợi không keo kiệt chút nào. Vì thế ở lần thi biện luận đó, Lục Hoang Chi nói ra những điều không thể chấp nhận, tam quan bất chính, anh có cảm giác như ảo tưởng của mình bị tan vỡ. Sau này gặp Lục Hoang Chi thì nhìn thế nào cũng vô cùng đáng ghét.
Hôm nay Lục Hoang Chi đột nhiên giải thích với anh, anh cũng tin tưởng lời giải thích của cậu ta, nhưng anh lại nhận ra nam thần học đệ hoàn mỹ trong lòng hoàn toàn không thể trở về. Thi biện luận chỉ là một điều trên sổ tay ghi thù, còn lại hơn 80 điều luôn luôn nhắc nhở anh rằng: Lục Hoang Chi "xấu xa" với anh bao nhiêu.
"Biết rồi" Triệu Dã Tức nói "Nếu cậu nói thích người nói nhiều một chút, sau này tôi sẽ cố gắng nói ít đi."
"Không phải tôi thích người vừa nói nhiều vừa dính người" Lục Hoang Chi sửa lại cho đúng "Là tôi hy vọng người tôi thích vừa nói nhiều vừa dính lấy tôi."
Triệu Dã Tức bị xoay chóng mặt "Hai cái này có gì khác nhau?"
Lục Hoang Chi cười cười, "Khác nhau nhiều lắm."
"Vậy chúc cậu sớm tìm được Tiểu Long Nữ vừa nói nhiều vừa dính người nhé" Triệu Dã Tức chắp tay "Tạm biệt."
Sau một tuần xem các loại tư liệu, Triệu Dã Tức có lẽ đã xác định được giới tính của mình có nên công khai hay không, cuối cùng cũng có thể viết luận văn rồi. Anh gõ đề bài luận văn lên, cầm ly chuẩn bị đi lấy nước, vừa mới đứng dậy thì thấy Lục Hoang Chi ở đối diện đang chống tay lên thái dương, một tay cầm bút, hai mắt nhắm lại, hình như ngủ mất rồi.
Khó có lần bắt tại trận Lục Hoang Chi đi làm còn lười biếng, Triệu Dã Tức quyết đoán móc điện thoại ra, "rắc" một tiếng, chụp một tấm góc nghiêng của Lục Hoang Chi.
Tiêu rồi, anh quên bật chế độ im lặng.
Lục Hoang Chi cong cong môi, đôi mắt vẫn nhắm lại như cũ "Người đã ngồi đối diện anh rồi, còn phải chụp lén?"
"Ít tự mình đa tình lại đi. Tôi chỉ muốn..." Triệu Dã Tức nói được một nửa, sau cổ bỗng nhiên đau đớn, anh che lại theo bản năng, bực bội nói: "Đệch, tới nữa rồi."
Lục Hoang Chi mở mắt ra, hỏi: "Tuyến thể của anh vẫn chưa phát triển hết?"
"Sao tôi biết được" Triệu Dã Tức cố chịu đau, nói "Sau này tôi chưa đi kiểm tra lại."
Lục Hoang Chi cầm lấy ly nước trong tay Triệu Dã Tức, đi đến máy lọc nước. "Hôm nay tan tầm sớm một chút, tôi đưa anh đi kiểm tra."
"Đi kiểm tra ở đâu?" Nơi tuyến thể phát triển vừa đau lại vừa ngứa, Triệu Dã Tức muốn duỗi tay chạm vào. Lục Hoang Chi bắt lấy cổ tay của anh, thấp giọng nói: "Đừng chạm lung tung."
Giọng Triệu Dã Tức cũng thay đổi: "Nhưng tôi khó chịu..."
Triệu Dã Tức cảm thấy cổ tay bị siết lấy, giận dỗi: "Tôi khó chịu như vậy mà cậu còn nắm chặt thế? Buông tay!"
Lúc này Triệu Dã Tức hung dữ thế nào cũng đều mềm mại, không có tí lực sát thương nào, tuy rằng ngày thường anh cũng chẳng có. Lục Hoang Chi không buông tay anh ra, nhưng lực tay nhỏ lại không ít. "Buông anh ra anh sẽ chạm lung tung."
Triệu Dã Tức giãy giụa: "Tôi sờ tuyến thể của tôi, đéo liên quan đến cậu."
Lục Hoang Chi liếc mắt vào văn phòng, hai vị giáo sư ở từng phòng của mỗi người, các đồng nghiệp khác thì ai bận việc nấy, tạm thời không có ai chú ý đến bọn họ.
Cậu cúi người xuống, nói nhỏ bên tai Triệu Dã Tức: "Anh ngoan một chút, đi theo tôi."
"Không biết lớn nhỏ, cậu nói chuyện với học trưởng như thế à?"
Lục Hoang Chi biết nghe lời phải: "Vậy học trưởng có thể nghe tôi nói không, đến phòng trà nhé, để tôi giúp anh xem được không?"
"...Cái này thì tạm được"
Triệu Dã Tức không muốn làm loạn trong văn phòng, quấy rầy đồng nghiệp làm việc, bèn gắng gượng đi theo Lục Hoang Chi vào phòng trà.
Vừa lúc trong phòng trà không có ai, thừa dịp Lục Hoang Chi đi đóng cửa, Triệu Dã Tức giơ vuốt sờ vào tuyến thể của mình.
"Ưʍ..." Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, vừa mềm vừa tê dại, dường như anh trở nên thoải mái, nhưng lại như muối bỏ biển, thậm chí là lửa cháy đổ thêm dầu, hoàn toàn không giải quyết được vấn đề.
Lục Hoang Chi nheo hai mắt lại, bước nhanh về phía Triệu Dã Tức, hai tay đỡ lấy eo của anh, bế anh lên như bế một đứa bé, đặt lên trên mặt bàn. "Học trưởng nghe lời là như vậy sao?"
Lục Hoang Chi trước mặt hình như không giống ngày thường cho lắm, ngày thường không có sự "ác liệt" như vậy, tiếng nói hơi lạnh lùng, có vẻ như thật sự tức giận rồi.
Triệu Dã Tức ngồi ở trên bàn, chân không chạm đến đất, Lục Hoang Chi đứng ở giữa hai chân của anh, dưới tư thế này, anh rốt cuộc cũng có thể ngang tầm mắt với Lục Hoang Chi.
Không chỉ tuyến thể Triệu Dã Tức nóng lên, mà gương mặt cũng nóng lên. "Đm tôi nói nghe lời cậu khi nào? Não của cậu bị tắc mấy năm rồi hả?"
Đây không phải lúc để trêu đùa học trưởng. Lục Hoang Chi không muốn cãi nhau với Triệu Dã Tức, nói: "Cúi đầu xuống, tôi xem tuyến thể của anh."
"Cậu có thể nhìn ra cái gì chứ" Triệu Dã Tức nói, "Cậu đâu phải bác sĩ."
"Nếu tuyến thể của anh hoàn toàn phát triển xong, thì nó sẽ bắt đầu tỏa ra pheromone. Có thể anh không tự ngửi được" Cơ thể Lục Hoang Chi thoáng nghiêng về phía trước "Nhưng nói không chừng tôi lại có thể."
Lúc này Triệu Dã Tức vẫn chưa biết một tên Alpha lại gần tuyến thể của mình thì có ý nghĩa gì, ngửi thì ngửi thôi, cũng không mất miếng thịt nào. Triệu Dã Tức kéo cổ áo của mình xuống, cúi đầu nói: "Vậy cậu mau lên."
Da trên người Triệu Dã Tức trắng nõn giống hệt màu da trong trí nhớ Lục Hoang Chi, chẳng qua vị trí tuyến thể phát triển hơi ửng hồng, có lẽ do anh vừa mới sờ nó.
Lục Hoang Chi nhìn chằm chằm nơi đó, không hiểu sao hô hấp lại dồn dập.
Triệu Dã Tức ngứa không chịu nổi, thúc giục cậu: "Ngửi đi, đứng hình cái gì."
Lục Hoang Chi lấy lại bình tĩnh, chóp mũi tìm kiếm trên tuyến thể Triệu Dã Tức.
Cảm nhận được hơi thở Lục Hoang Chi, thân thể Triệu Dã Tức run rẩy. Lục Hoang Chi đang dùng thuốc ngăn mùi, nhưng khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, anh vẫn có thể phảng phất ngửi được một chút mùi bưởi nho nhàn nhạt. Khó chịu trên tuyến thể chợt giảm bớt, Triệu Dã Tức phát ra một tiếng thở dài thoải mái, không nén nổi dựa sát về phía trước, giống như đang chủ động dâng tuyến thể của mình lên cho Lục Hoang Chi.
"Có mùi gì không?" Triệu Dã Tức hỏi.
Lục Hoang Chi vẫn không nhúc nhích, Triệu Dã Tức không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
"Lục Hoang Chi? Tôi là mùi gì vậy? Này, rốt cuộc cậu có được chưa..."
Cuối cùng Lục Hoang Chi cũng có phản ứng. Cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn Triệu Dã Tức mang theo sự kỳ lạ nào đó khó thể diễn tả. "Mùi của anh..." Giọng của cậu vừa thấp lại vừa trầm "Rất dễ ngửi."
Nói xong, hương bưởi nho che trời lấp đất vọt tới Triệu Dã Tức.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Còn đang làm việc đó, học đệ kiềm nén pheromone lại đi, đừng có quá quắt nhe.
___
Đổi tên bưởi chùm thành tên bưởi nho nhen, cùng một loại nhưng nhiều tên thui ~~