Phiên ngoại 1 Tầng một của tổng bộ Lục thị, vài cô gái đứng ở cửa thang máy câu được câu không trò chuyện với nhau: "Mary, hôm nay có kế hoạch gì không?"
Mary nhíu mày: "Valentine thì có gì mà kế hoạch chứ, khẳng định là vẫn như cũ, hẹn hò tặng quà xem phim."
Mấy cô em gái bên cạnh hâm mộ "wow" một tiếng: "Mộ Mộ! Đi đi đi, tan làm rồi mấy cẩu độc thân chúng ta đi shopping đi."
Mấy người gật đầu đồng ý, cô quay đầu, "Phương Phương, cùng đi chứ!"
Phương Phương còn chưa kịp nói, liền nghe Mary cười hì hì: "Quên đi, khẳng định là cô ấy sẽ về thẳng nhà cung cấp dữ liệu tình yêu cho idol mà xem."
Phương Phương ôm chặt lấy cô: "Mary, cô đúng là hiểu rõ tôi đó!"
Đối với một con chó truy đuổi thần tượng như cô mà nói, ngày Valentine cũng phải dành cho video của idol chứ.
Mấy cái cô gái mỉm cười hào hứng bước vào thang máy, chốc lát, đing một tiếng, cửa thang máy mở ra, ngoài cửa truyền tới một giọng nam ân cần: "... Đúng, thang máy đang tu sửa, Lục tổng hôm nay ủy khuất ngài rồi..."
Mấy cô gái đồng thời quay đầu, nhìn về phía cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Ngoài cửa, có bảy tám người đàn ông tây trang giày da, người đàn ông dẫn đầu có sống lưng thẳng tắp, một thân âu phục chế tác tinh xảo càng làm môi bật thân hình càng thêm kiên cường của người đàn ông.
Mặt gầy, đôi mắt hẹp dài, đường nét hàm dưới góc cạnh sắc bán, toàn thân đều lộ ra một luồng không khí lạnh người sống chớ tới gần.
Không biết tâm lý của mấy cô gái còn lại là gì, chứ hiện tại toàn thân Phương Phương đã lâm vào trạng thái nghẹt thở.
Đây là vận may gì chứ!
Thậm chí trong thang máy lại gặp được Lục tổng!!
Lục tổng nhấc chân, đi vào thang máy.
Mãi đến khi người đàn ông bên ngoài tri kỷ giúp hắn ấn tầng trệt, cửa thang máy đóng lại thì mọi người mới phản ứng: "Xin chào Lục tổng!"
Lục Trăn không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, biểu thị đã nghe được.
Mấy cô gái lui về sau một bước, không dám nói cười.
Phương Phương càng là đứng trong đám người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cặp mắt lơ đãng thoáng nhìn xuống, bỗng nhìn thấy bên trong tây trang của Lục tổng thò ra một đoạn lông xù... Đuôi nhỏ?
Cô lắc lắc đầu, nhìn lầm rồi, nhất định là nhìn lầm rồi!
Trong tây trang của Lục tổng sao lại có cái đuôi nhỏ này chứ.
Vừa nghĩ như vậy, lại thấy đuôi nhỏ động đậy, một giây sau, một cái đầu lông xù chui ra.
Có lẽ là đã ở trong áo một thời gian dài, đầu nhỏ mở miệng phấn đô đô, vươn đầu lưỡi thở hổn hển để lấy khí.
Phương Phương còn chưa kịp phản ứng lại, lại thấy Lục tổng lạnh như băng đưa tay đem quả bóng nhỏ trong ngực nhẹ nhàng ôm ra, cúi thấp đầu cười một chút: "Nói em là đừng có trốn trong áo của tôi, không nghe, bây giờ biết đi ra rồi sao?"
Nói xong, lại cẩn thận từng li từng tí đem quả bóng trắng nhỏ mềm mại ôm vào trên cánh tay, đặt cho thoải mái rồi ôn nhu xoa xoa đầu của nó.
Quả bóng trắng nhỏ đại khái không phục lắm, tận dụng khoảng trống khi Lục tổng giơ tay lên, đệm thịt nhỏ đùng một cái đánh vào chiếc áo sơ mi chỗ ngực, như kháng nghị mà hừ hừ hai tiếng.
Ý cười trên mặt Lục tổng càng sâu hơn, âm thanh vừa thấp vừa mềm: "Được, không nói em nữa."
Lại đing một tiếng, cửa thang máy mở ra, người đàn ông ôm quả cầu trắng nhỏ bước ra ngoài, để lại Phương cùng mấy người đứng trong thang máy, một mặt nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời.
Nửa ngày sau, Phương Phương rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình: "Mọi người có thấy không —— "
"Có thấy..."
Lại yên lặng một lúc lâu, mấy người đồng loạt: "Má ơiiiiiii!!!"
Mấy phút sau, trong nhóm nhân viên của công ty:
【Má ơi, mọi người đoán xem tôi nhìn thấy cái gì! Lục tổng ôm một con chó tới công ty! 】
【Thật đấy! Cậu chưa bao giờ thấy Lục tổng như vậy đâu, thật dịu dàng! 】
【Đúng đó, giọng nói kia nói là vợ tui cũng tin! Phát điên rồi 】
Nhóm trong công ty yên tĩnh vài giây, sau đó rốt cuộc cũng có người quay lại và nói: 【Hôm may là ngày Valentine, không phải Cá tháng tư đâu nha, haha! 】
Các cô gái: "..."
Haha cái đầu ông á!
Là sự thật được không!
-
Lục Trăn ôm nhóc con đặt trên bàn làm việc, quay người đem bộ vest treo lên giá, quay đầu lại liền nhìn thấy trên bàn nhiều thêm một thiếu niên xinh đẹp trắng nõn.
Một cái chân khoát lên bàn làm việc gỗ lim màu đen, một cái chân khác miễn cưỡng buông xuống, ngón chân chỉ về phía trước, nhẹ nhàng quơ quơ.
Tầm mắt Lục Trăn dừng lại trên mắt cá chân êm dịu tinh xảo của cậu một giây, mở to mắt, nhấc chân đi tới.
Trên thực tế, Tống Nghiên đã sớm lên kế hoạch sắp xếp cho ngày hôm nay, chỉ có điều lúc này bên công ty Lục Trăn lại có việc, không thể không tới đây một chuyến.
Cậu sợ bị người ta để ý, thế là biến thành nguyên hình, núp ở trong ngực Lục Trăn, ý đồ vượt qua biên giới...
Cậu đã nghĩ rằng cậu sẽ thành công trong việc xâm nhập vào tòa nhà, nhưng lại không thể nhịn được mà lòi đầu ra trong thang máy.
Tống Nghiên rất ảo nảo và cảm thấy mình đã không phát huy tốt —— rõ ràng có thể núp lâu hơn, rồi mới chậm rãi biến về cơ thể con người.
Vừa biến xong còn chưa kịp nhảy xuống bàn, chỉ thấy Lục Trăn xoay người lại đi về phía cậu.
Nam nhân dễ dàng nắm lấy cổ chân của cậu rồi kéo lên trên, xương bánh chè chống đỡ mép bàn một chút.
...
Tống Nghiên run tay mặc quần, mềm nhũn nằm trên sô pha, thuận lợi cầm một cái gối ném tới: "Nhanh làm việc đi!"
Đã lãng phí bao nhiêu thời gian rồi đó.
Làm việc xong, bọn họ còn phải đi hẹn hò nữa nha.
Chỉ vài giây sau khi nói xong, bàn tay cậu liền bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy, Tống Nghiên ngước mắt nhìn lên.
Lục Trăn đã mặc xong áo khoác, người đàn ông đứng như một con chó trước mặt cậu: "Đi thôi."
Tống Nghiên có chút mờ mịt: "Không phải còn làm việc sao?"
Lục Trăn cười một cái, thuận lợi kéo cậu đứng dậy: "Đã làm việc xong rồi mà."
Tống Nghiên: "..."
Súc sinh!!!
Dọc theo đường đi, Tống Nghiên đều không không thèm để ý tới Lục Trăn, mãi đến khi nhìn thấy nam nhân nhà mình tay chân luống cuống chen chúc giữa một nhóm con gái và mất một thời gian dài để xếp hàng mua hai cây kem, mới bất đắc dĩ tha thứ cho hắn.
Phương Phương bị đám chị em trong công ty kéo ra tụ hội, đang phờ phạc mà đi, cánh tay đột nhiên bị lắc lắc mấy lần: "Phương Phương, mau nhìn, cái kia... Có phải Lục, Lục tổng không!!"
Phương Phương theo tầm mắt của cô nhìn sang, tình cờ nhìn thấy trong đám người mua kem ló ra một cái đầu nổi bật.
Cái người này hoàn toàn phớt lờ ánh mắt khác thường của những người xung quanh, từ từ đi về phía trước ngược hướng với những người còn lại, cuối cùng cứng đờ giơ ra chiến lợi phẩm —— hai que kem ngọt ngào, đi nhanh tới trước mặt một thiếu niên, đưa cho cậu một cái.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai ép tới cực thấp, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét hàm dưới xinh đẹp tinh xảo.
Mấy cô gái đã điên rồi:
"Ôi má ơiii a a a a a! Hôm nay con mẹ nó quá huyền ảo rồi!"
"Biểu tình của Lục tổng đó, thấy không!"
"Aaaaa tui chết mất rồi!!"
"..."
Phương Phương không nói chuyện, chỉ bất động nhìn chằm chằm đường quai hàm của thiếu niên trong chốc lát, sau đó lại mở ảnh chụp màn hình nhìn gò má của idol nhà mình, hít một hơi thật sâu, bất tri bất giác: "Ôi má ơi!"
...
Tống Nghiên hạnh phúc nhận lấy cây kem, vui vẻ liếʍ một cái, chỉ số tức giận lập tức biến về không.
Cậu lấy điện thoại ra, cong con mắt đánh dấu tích vào điều thứ ba trong "100 việc phải làm khi yêu nhau", trong lúc không để ý, cây kem liền bị người nó cắn một cái.
Tống Nghiên liếc mắt nhìn đầu kem bỗng dung hụt mất một miếng, ngẩng đầu lên bất mãn nhìn về phía Lục Trăn: "Trong tay anh cũng có mà, tại sao lại ăn vụng của em."
Lục Trăn hạ tầm mắt xuống chỉ chỉ ghi chú của hắn: "Điều thứ hai phải làm khi yêu nhau, ăn cùng một cây kem."
Tống Nghiên cúi đầu tỉ mỉ xem xét, sau đó bật người dậy kiên quyết phản bác: "Anh nói bậy, rõ ràng là em viết cùng nhau ăn kem."
Tim cậu đang bị rỉ máu vì một góc kem bị Lục Trăn cắn mất, vội vàng đưa chứng cứ cho hắn nhìn, thuận tiện bổ sung một câu, "Anh đã ăn rồi thì ăn luôn đi."
Lục Trăn "À" một tiếng, mặt không biến sắc: "Tôi là đang nói điều thứ hai của tôi."
Hắn chậm rãi lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Tống Nghiên.
Trên notepad là vài từ to —— 100 sự việc phải làm khi làm bạn trai Tống Nghiên.
Thứ nhất,...
Thứ hai, ăn cùng một cây kem.
Tống Nghiên: "..."
Phi, vô liêm sỉ!