Trường mà Lan Tư đang học được xây dựng trên nguồn vốn tư nhân nên học sinh trong trường chủ yếu là con nhà giàu. Mỗi năm tổ chức một lần văn nghệ lại càng thêm tốt kém, chi phí sánh ngang với tiệc tối long trọng của giới quý tộc. Tất cả học sinh trong ngày hôm nay đều không cần phải mặc giáo phục, họ sôi nổi chọn cho mình những bộ quần áo vừa ý, trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp lộng lẫy sau đó mới vui vẻ nghênh ngang tham gia buổi lễ.
Người phụ trách chương trình yêu cầu tất cả học sinh tham gia biểu diễn sẽ phải thay quần áo ở trong hậu trường nên Thôi Kỳ bắt buộc phải đi theo. Lan Tư vốn muốn ra khán đài ngồi nhưng hắn lại không muốn cậu rời khỏi tầm mắt của mình. Trước sự cố chấp của hắn cậu đành phải thỏa hiệp, sau lại bị buộc phải theo Thôi Kỳ vào phòng hóa trang.
Thôi Kỳ lớn lên vốn đã xuất chúng, ngày thường mặc đồng phục còn toát ra chút khí thế thiếu niên. Nhưng một khi thay tây trang hắn lại như trở thành một con người khác, phảng phất giống như một tay tinh anh già đời lão luyện trên thường trường, vừa lạnh lùng vừa anh tuấn. Lan Tư không thể không khen Thôi Kỳ có một túi da tốt, hắn cơ bản không cần trang điểm, chỉ cần đem mái tóc vén lên là ổn, sắc bén lông mày cùng thâm thúy mắt cùng lộ ra khiến hắn lại càng thêm hút mắt.
Lan Tư lười biếng dựa vào trên ghế xem chính mình người yêu, cậu nhàm chán vươn tay niết cổ tay áo nhỏ giọng lẩm lẩm.
“ Đẹp trai như thế làm gì? hôm nay chắc chắn sẽ có nhiều người tới xem cậu ta!”.
Lan Tư mặc một chiếc áo hoodie vàng, trên mũ còn có hai cái tai thỏ đáng yêu, bên dưới cậu mặc quần lửng màu nhạt để lộ ra một mảng mảnh khảnh trắng nõn cẳng chân. Khuôn mặt nhỏ dưới sự phối đồ tùy ý càng thêm thanh mềm dễ thương giống như một cái mầm cây nhỏ trong ngày hè nóng nực, dù xa hay gần vẫn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bọn họ cố tình đi lại xung quanh cậu rất nhiều lần, si mê lại cuồng nhiệt ánh mắt dính chặt lên người Lan Tư. Thôi Kỳ lại bắt đầu không vui, hắn ở trước mặt công chúng công khai đánh dấu chủ quyền mà nhéo nhéo mặt của cậu, sau đó dùng ngón trỏ vuốt ve tinh ảo vành tai , động tác ái muội lại tự nhiên cũng không kém phần độc chiếm dục biếи ŧɦái.
Lòng bàn tay thôi Kỳ có chút thô ráp cào đến nỗi cậu cảm thấy ngứa, hơn nữa vành tai cũng là một địa phương mẫn cảm, bị sờ nóng liền muốn trốn, cậu rụt rụt người hơi thoáng nhìn qua Thôi Kỳ, thấy hắn vẫn chăm chú nắm xoa liền nói sang chuyện khác.
“ Buổi biểu diễn liền sắp tới, anh cần phải lên sân khấu”.
Vừa dứt lời, thầy giáo phụ trách cho buổi biểu diễn liền tới thúc dục những người dẫn chương trình chuẩn bị lên sân khấu. Thôi Kỳ thu tay lại, từ trong túi quần móc ra di động đưa cho cậu thấp giọng nói:” Buổi tiệc có phát sóng trực tiếp, ở nguyên chỗ này xem, nghe rõ không?”.
Trường học kì thật không cho phép mang di động, bất quá một số học sinh sẽ trộm mang vào. Trong những dịp lễ như thế này, các thầy cô đều châm chước thả lỏng quản lý, dù có thấy cũng mắt điếc tai ngơ bỏ qua. Lúc người dẫn chương trình đi lên thậm chí còn có học sinh dơ điện thoại lớn mật chụp ảnh.
Những người có tiết mục đều đã đợi ở phòng chờ gần khu vực sân khấu hoặc phòng luyện tập nên gian phòng hóa trang này chỉ còn dư lại một mình Lan Tư. Cậu ở trên sofa tìm một chỗ thỏa mái nằm xuống để xem phát sóng trực tiếp, cảnh tượng trong video cùng bên ngoài loáng thoáng tiếng microphone vang lên rất đồng đều, tiếng hô to, huýt sáo cũng khớp đến từng giây từng phút, chỉ tiếc là không có người ngồi xem cùng cậu.
Âm thanh ầm ĩ che đậy tiếng mở cửa rất nhỏ, thẳng đến khi Lan Tư cảm nhận thấy ghế sofa hãm xuống mới bất giác quay đầu nhìn qua.
“ A Kỳ! Anh sao lại ở đây”.
Thôi Kỳ nhìn thấy vui sướиɠ trong mắt cậu thần sắc liền nhu hòa đi vài phần, hắn xoa xoa đầu Lan Tư ôn thanh trả lời:” Anh cùng người khác đổi một chút, đến cuối chương trình mới đến lượt anh xuất hiện!”.
Lan Tư lập tức từ trên ghế sofa bò dậy ghé vào hắn bên người đem điện thoại dơ cho hắn xem, cậu vừa hưng phấn vừa kích động nói.
“ Anh xem, cái này tiết mục buồn cười quá, em cảm thấy họ diễn rất đạt nha!”.
Thôi Kỳ liếc qua màn hình điện thoại rồi lại dời đi, đến khi đυ.ng phải Lan Tư sườn mặt mới dừng lại trầm mặc ngắm nhìn, hắn mím môi bỗng nhiên đề nghị.
“ Anh mang em ra ngoài nhìn”.
Lan Tư kinh ngạc nhìn về phía hắn, giọng nói như không dám tin tưởng:” Thật vậy chăng?”.
Thôi Kỳ ân một tiếng tắt di động nhét trở lại trong túi sau đó nắm lấy tay cậu từ hậy đài cửa nhỏ vòng qua hiện trường buổi tiệc, hắn ở trước đài chọn hai chỗ ngồi tốt nhất rồi dẫn lan Tư đi tới.
Hiện trường âm nhạc rất lớn, tiếng hoan hô của khán giả cơ hồ muốn banh cả nóc nhà. Thôi Kỳ đem hai chiếc ghế sát lại gần nhau sau mới để Lan Tư ngồi xuống, hắn quang minh chính đại ôm lấy bờ vai của cậu mặc kệ ánh nhìn ghen ghét từ xung quanh bắn tới.
Xem trực tiếp quả nhiên vẫn vui hơn là xem qua một cái màn hình, Lan Tư cùng với những khán giả khác cùng nhau hò hét, đôi lúc còn hào hứng phấn chấn ghé sát vào tai Thôi Kỳ thảo luận xem người nào hát hay hơn.
Xung quanh tiếng vang phảng phất như biến mất, bên tai Thôi Kỳ chỉ còn lại âm thanh mềm mại của Lan Tư, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu, ánh đèn chiếu xuống khiến Lan Tư như phát sáng, cậu vừa lộng lẫy vừa xinh đẹp, đôi mắt trong vắt như chứa đựng tất cả vì sao của thế gian. Hắn thu hồi tầm nhìn, lại nặng nề chú ý đến hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, lí trí dần sụp đổ, Thôi Kỳ không quan tâm cúi người hôn lên trán Lan Tư.
Cậu vẫn không cảm nhận được cái hôn của hắn vẫn hồn nhiên nói chuyện, ánh mắt thôi Kỳ nhìn cậu ngày càng mềm mại, nó nhẹ tựa như lông chim nhưng lại chứa đựng tất cả tình yêu mà Thôi Kỳ muốn trao cho cậu. Lan Tư cũng không hề biết cảm xúc của hắn đã ở mức cận kề giao động nhưng lại bỗng nhiên xẹp xuống ở thời điểm cảm xúc vượt quá giới hạn.
Buổi biểu diễn thật mau liền kết thúc, thân là người dẫn chương trình nên Thôi Kỳ không thể không trở lại sân khấu, hắn nguyên bản muốn mang Lan tư tới hậu trường, nhưng nhìn thấy cậu vẫn còn lưu luyến muốn xem tiếp liền mềm lòng. Hơn hết lúc hắn đứng trên sân khấu vẫn có thể nhìn thấy vị trí cậu đang ngồi nên mới phá lệ cho phép cậu tiếp tục ở lại.
Thôi Kỳ đứng trên đài cao sắc mặt lãnh đạm, nhưng khi nhìn thấy Lan Tư hướng về chính mình nở một nụ cười hắn liền lộ ra một mạt ôn nhu ánh mắt, ở bóng đèn chiếu xuống dưới lại càng thêm mê người, toàn trường bắt đầu vang lên tiếng la hét của phái nữ.
Lan Tư trước kia cũng từng thử qua cảm giác được vạn người réo tên này, phải nói là thực sảng. Hiện tại, khi cậu đặt mình vào vị trí của một khán giả liền có chút vi diệu, Lan Tư chống cằm thưởng thức nốt tiết mục cuối định sẽ chờ người yêu quay trở lại sau đó cùng về. Không ngờ chỗ Thôi Kỳ vừa ngồi lại có một kẻ khác chiếm giữ, quen thuộc âm thanh dán ở Lan Tư bên tai, ấm áp hơi thở lại đem cậu vây lại.
“ Lại gặp nhau rồi Lan Tư, Như thế nào lại ngồi đây một mình, có muốn cùng tôi ra ngoài chơi không?”.