Quyển 1- Chương 1: Thiếu niên Khí

Siêu thị đèn bật sáng trưng đầy ắp người. Phần lớn đều là học sinh mới tan học, mỗi người đều cao hứng cười nói ở những dãy hàng trưng bày mua đồ vật mà mình cần dùng đến. Tại chỗ tính tiền, cả một đoàn người xếp thành hàng dài chờ thanh toán quần áo xanh xanh đỏ đỏ nhìn đặc biệt nổi bật.

Một nữ sinh kéo theo vài đồng bạn đi đến chán nản than thở: " Thật nhiều người a!".

Bên cạnh đồng bạn lại bày ra vẻ mặt trái ngược, cô ta hưng phấn kéo kéo cánh tay nữ sinh đôi mắt sáng lên si mê mà nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó cách họ vài bước chân, âm thanh đè nén kích động đến run rẩy

" Là Lan Tư! Lan Tư ở phía trước!".

Nguyên bản cảm xúc không quá tốt nữ sinh nghe được cái tên Lan Tư cũng tức khắc kinh hỉ nhìn qua, gương mặt non nớt không che dấu được sự cuồng nhiệt yêu thích, nữ sinh hạ thấp tông giọng nỉ non.

" Lan Tư!.... Rất thích cậu a!".

Thon dài trắng nõn ngón tay cầm lên chai nước duy nhất còn lại trên kệ để hàng, Lan Tư vui vẻ đem bình nhỏ màu hồng nhạt dơ lên khoe với người so với mình còn cao hơn một cái đầu. Cậu mềm thụp ghé vào đầu vai hắn nói.

" A Kỳ ngươi xem. Lần này rốt cuộc có thủy mật đào vị!".

Thôi Kỳ lấy ví trong túi quần ra, nhìn cũng không nhìn chỉ bình đạm trả lời: " Đem tay lấy xuống

Lan Tư mềm như không có xương mà câu lấy cổ hắn, trọng lượng cơ thể đều dựa vào trên người Thôi Kỳ, cậu ủy khuất lẩm bẩm nói: " Đứng thời gian dài như vậy, em mệt quá, chân cũng đều toan!".

Cậu trời sinh trắng nõn, cánh tay lười biếng đáp ở trước ngực Thôi Kỳ rũ xuống như nụ hoa hải đường, khớp xương rõ ràng tinh tế, phảng phất như một bàn tay có thể siết chặt lấy.

Thôi Kỳ trầm mặc nhìn chằm chằm Lan Tư tay vài giây, sau đó đem đống đồ vật đặt lên quầy tính tiền. Lan Tư ở phía sau thấy vậy cũng vội vàng đem bình nhỏ trong tay ném xuống cười hì hì nhìn thu ngân nói:" Tính cùng nhau là được!".

Thu ngân là cái vừa mới tốt nghiệp nam sinh, nhìn đến Lan Tư hướng mình cong mi mắt mỉm cười bộ dáng liền bị câu đến đỏ mặt, cậu ta cúi gằm mặt xuống ánh mắt chăm chăm nhìn vào bàn tính tiền, tay lúng túng đưa bình thủy mật đào duy nhất cho Lan Tư lắp bắp nói.

" Không cần tính! Tôi mời cậu ăn!".

Thu Ngân viên đưa nước uống thời điểm vô tình đυ.ng phải Lan Tư tay, bóng loáng tinh tế, tản ra ấm áp mê người hơi thở làm cậu ta yêu thích không nỡ buông ra.

Thôi Kỳ ánh mắt tức khắc lạnh xuống, hắn duỗi tay đem tay thu ngân viên đẩy ra, mặt không biểu tình đưa tiền ra nhìn đối phương nói:" Người xếp hàng rất nhiều! cậu nên tính tiền!".

Thu Ngân viên bị ánh mắt sâu không đáy của hắn nhìn chằm chằm khiến lưng phát lạnh, nơm nớp lo sợ mà vội vàng thối tiền lẻ lại cho hắn.

Lan Tư vẫn hồn nhiên không phát giác ra, còn ghé vào tai Thôi Kỳ đắc ý dào dạt nhỏ giọng khoa khoang:" Anh nghe thấy không? Cậu ấy muốn mời em ăn!".

Ấm áp hơi thở nhẹ nhàng chui vào lỗ tai, Lan Tư thanh âm dễ nghe gần trong gang tấc. Thôi Kỳ từ trong tay cậu đoạt lấy cái chai ném sang một bên, sau đó lạnh lùng nói:" Không mua!".

Lan Tư ngạc nhiên nhìn hai tây trống trơn của mình, sau đó không cao húng mà méo miệng trên mặt lộ rõ sự khổ sở, nồng đậm mảnh dài lông mi ở trắng nõn mí mắt rơi xuống một vòng bóng râm, toát ra vài phần yếu ướt mỹ cảm.

" Em muốn ăn! đừng đem đồ vật cướp đi!".

Xung quanh học sinh trộm xem cậu nghe thấy vậy liền chen nhau xô đẩy, vội vàng đem tiền của bản thân nhét vào trong tay Lan Tư kích động liên tục nói:" Lan Tư! Tôi cho cậu mua! Cậu nghĩ muốn cái gì tôi đều mua cho cậu".

" Dùng tiền của tôi! Tôi rất nhiều tiền!".

" Tránh ra! Lan Tư là của tôi!".

Mắt thấy Lan Tư lại một lần nữa khiến mọi người phát cuồng xum xoe tranh đoạt, Thôi Kỳ sắc mặt càng thêm lạnh băng, hắn nắm lấy tay Lan Tư kéo đi ra ngoài. Dùng sức lớn đến nỗi dễ dàng để lại trên non mềm da thịt những dấu vệt đỏ ái muội.

Lan Tư lảo đảo chạy theo sau hắn vừa mờ mịt lại ủy khuất nói:" A Kỳ! Anh làm đau em!".

Ngọt mềm giọng nói mang theo ngây ngô thiếu niên khí, cậu thở phì phì lên án hắn lại như là làm nũng tiểu nãi miêu vươn móng vuốt nhỏ ở trong lòng Thôi Kỳ gãi gãi, một chút đều không đau mà ngược lại còn khiến hắn cảm thấy có chút ngứa.

Thôi Kỳ bỗng nhiên dừng lại bước chân, Lan Tư không kịp đề phòng đυ.ng trúng vào tấm lưng gấu của hắn, ngay sau đó cậu liền bị Thôi Kỳ xoay người nhéo cằm hung hăng hôn lên, hơi thở bá đạo của hắn ngang ngược xâm nhập vào trong như cố ý trừng phạt mà đem đầu lưỡi cậu mυ"ŧ đến sinh đau. Thẳng đến khi đem hơi thở của mình rót đầy khoang miệng của Lan Tư, làm cậu thở dốc đến không nói nên lời mới rời đi.

Thiếu niên tuấn lãng gương mặt che kín sương lạnh, như một đầu hung thần ác sát dã lang nhìn chằm chằm vào Lan Tư, ánh mắt tràn đầy đáng sợ độc chiếm dục. Thôi Kỳ gằn từng chữ cảnh cáo nói.

" Lan Tư! em đã có tôi! nên tốt nhất đừng nên đi trêu chọc những người khác!".

Nhìn đến Lan Tư đối với người khác cười xinh đẹp khiến hắn không nhịn được sinh ra âm u ý niệm.

Đem cậu nhốt lại, đem nụ cười xinh đẹp của cậu vĩnh viễn giam cầm trong ánh mắt của chính mình, làm cậu không thể kháng cự , không thể phản kháng, chỉ dám thút thít thừa nhận sự yêu thương của hắn!

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lần đầu tiên edit truyện nên từ ngữ vẫn chưa phong phú, vẫn còn sai nhiều cái, mọi người thấy có gì cần cải thiện nhớ comment cho tui biết nhé. vì tui mê bộ này lâu lắm rồi nên tui đã quyết tâm phải sản sẻ niềm đam mê này đến quý zị !!!!