Chương 8: Đến trung tâm thương mại mua sắm

"Chỉ đói một chút thôi." Thu Thu đỏ mặt nói, còn dùng ngón tay diễn tả một chút là bao nhiêu.

"Ồ? Một chút à?" Ánh mắt Giang Qua đảo quanh bụng nhỏ đang đánh lô tô của Thu Thu một lượt, khiến cô gái nhỏ đã hoảng càng thêm xấu hổ, ai mà ngờ được cái bụng của bé lại bán đứng chính mình cơ chứ?

"Ăn đi, quỷ nhỏ, chỉ đói một chút." Tuy Giang Qua thấy buồn cười, nhưng cũng không độc ác trêu chọc Thu Thu nữa, thứ nhất vì hắn biết tính cách của Thu Thu, thứ hai, hắn trêu đùa một cô gái nhỏ năm tuổi thì có vẻ vang gì đâu?

Chỉ là Giang Qua cảm thấy miệng của mình cũng thật quá đáng, Thu Thu nghe câu "quỷ nhỏ chỉ đói một chút" lại xấu hổ vô cùng, khi ăn hoành thánh hận không thể vùi cả mặt vào bát.

"Miệng con ăn hay là mặt con ăn đấy?" Giang Qua vội vàng nắm lấy cổ áo, kéo cái đầu nhỏ của bé lên, hắn nói: "Đừng có suy nghĩ lung tung, khi ăn uống thì phải tập trung vào."

Thu Thu liếc nhìn Giang Qua, thấy hắn nghiêm túc, cô gái nhỏ cũng trở nên tự nhiên hơn, sau khi cắn miếng hoành thánh đầu tiên, bé liền chẳng buồn quan tâm đến sự ngượng ngùng vừa rồi.

Vì món hoành thánh này quá ngon rồi đó?

Thu Thu kinh ngạc trợn tròn mắt, cẩn thận nhấm nháp hương vị thơm mát trong miệng, trong này có trứng, tôm khô cùng rong biển mềm mềm ngòn ngọt, lớp vỏ mỏng bao lấy viên thịt thơm ngon, húp thêm một ngụm nước súp, chậm rãi thưởng thức, quả thật ngon đến mức không tưởng.

Dù ba Văn mẹ Văn đã trộm được năm mươi vạn từ chỗ Tống Uyển, nhưng họ chỉ tiêu cho chính mình, không thì cũng tiêu cho con trai họ, thật sự rất hà tiện với Thu Thu.

Chẳng hạn như ba viên hoành thánh thơm ngon nhỏ bé này, vốn cũng không phải là cao lương mỹ vị gì, nhưng Thu Thu chưa từng được ăn qua, hôm nay chính là lần đầu tiên.

Chuyện này Giang Qua cũng nhìn ra, chính vì thế mà hắn càng thêm chán ghét ba Văn mẹ Văn, đương nhiên, hai việc trộm tiền với trộm con này đều khiến người ta vô cùng kinh tởm, đặc biệt là cái phía sau.

Cố tình ba Văn mẹ Văn lại làm cả hai việc, không những trộm tiền, trộm con của người ta mà còn còn lợi dụng đứa bé này để giúp mình sinh con trai, biết là mê tín, vậy mà họ vẫn tin sao?

Kết quả họ đã đối xử với Thu Thu như thế nào?

Động một chút là đánh, là mắng.

Không cần điều tra kỹ, Giang Qua cũng biết ở nhà họ Văn kia, nhất định Thu Thu chẳng có mấy ngày yên ổn, cho nên ngày đó, khi nhìn thấy sau khi lấy khẩu cung xong ba mẹ Văn khóc lóc sướt mướt, Giang Qua cũng không thèm thông cảm cho họ.

Bởi hắn biết rằng, bọn họ khóc không phải vì hối hận bản thân đã làm quá nhiều điều sai trái mà họ khóc vì bản thân họ phải trả cái giá quá đắt cho những điều sai trái mà mình đã gây ra, cho nên không hề đáng thương chút nào.

Giang Qua nghĩ, dù là trộm tiền, trộm con, hay là kí©h thí©ɧ Tống Uyển tái phát bệnh tim mà qua đời, bất cứ một tội danh nào cũng đủ khiến ba Văn mẹ Văn không yên ổn, chưa kể ba tội danh này hợp lại thì nửa đời sau của hai vợ chồng bọn họ e là sẽ sống trong chốn ngục tù.

*

Vì trước khi Thu Thu đến, Giang Qua chỉ chuẩn bị qua loa một số đồ dùng cần thiết hàng ngày cho cô bé, nên sau khi ăn sáng xong, Giang Qua không vội đưa Thu Thu về mà đưa cô bé đến trung tâm thương mại.

Tuy qua một đêm, chân của Thu Thu cũng không dài ra, nhưng lần đi dạo trung tâm thương mại này Giang Qua không bế bé nữa, dù cô bé vẫn đi rất chậm thì Giang Qua cũng tình nguyện đi vài bước sẽ dừng lại đợi bé.

Không còn cách nào khác, ai bảo vừa rồi Thu Thu ăn một bữa hoành thánh ngon lành, không để ý một chút liền ăn đến no căng bụng, nên bây giờ đi đi chạy chạy cũng tốt, xem như để tiêu hóa.

Sau khi đưa Thu Thu đến trung tâm thương mại, Giang Qua cũng không lang thang mà đưa bé đến thẳng gian hàng dành cho trẻ em.

Không phải Thu Thu chưa từng đến trung tâm mua sắm lần nào, nhưng trung tâm mua sắm ở thị trấn nhỏ với ở thành phố lớn đương nhiên khác nhau rất nhiều, quy mô thì không cần nói, các phương diện khác cũng đều thua xa.

Thế nên, khi theo Giang Qua vào trung tâm thương mại ở thành phố lớn, Thu Thu trở nên giống như bà ngoại Lưu đến Đại Quan Viên, hết nhìn trái lại nhìn phải, nhìn đâu cũng thấy không đủ, nhưng bé vẫn không quên vươn tay nắm chặt lấy góc áo Giang Qua.

Ở thành phố xa lạ này, Thu Thu chỉ biết mỗi Giang Qua, hơn nữa cô gái nhỏ cũng không phải người to gan lớn mật, đương nhiên sẽ có phần sợ hãi, nhất là khi Thu Thu phát hiện ra, không biết tại sao lại có nhiều chị gái nhìn bọn họ như vậy, khiến cô gái nhỏ rụt rè suýt chút nữa không bước nổi.

Tất nhiên, nhóm chị em đi ngang qua đều ngắm Thu Thu đáng yêu, lại ngắm Giang Qua đẹp trai.

Thu Thu thì không cần nhiều lời, dùng một câu để hình dung thì chính là một đứa bé trắng trẻo dễ thương, còn Giang Qua thì tướng mạo xuất chúng, trời sinh mặt đẹp, góc cạnh rõ ràng, không chút nữ tính, hơn nữa vì hắn không thích cười nên khiến hắn đã đẹp trai lại càng thêm đẹp, quả thật là đỉnh của chóp rồi.

Cô bé dễ thương kết hợp với anh trai ngầu lòi như vậy thật sự chính là vũ khí cực mạnh, ở cùng một chỗ thì tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người khác, điều này cũng chẳng có gì lạ.

Đối với chuyện này, Giang Qua không hề có chút phản ứng nào, sau khi đưa Thu Thu đến gian hàng cho trẻ em, hắn liền giao cô bé cho nhân viên bán hàng, bảo cô ấy giúp cô gái nhỏ chọn vài bộ quần áo.

Nhân viên bán hàng nhìn ra Giang Qua thuộc diện không thiếu tiền nên thái độ phục vụ tất nhiên là không có gì để nói, nhưng dù cô ấy có tỏ vẻ thân thiện gần gũi đến đâu thì với Thu Thu mà nói đó cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, tất nhiên cô bé sẽ muốn ở bên cạnh Giang Qua.

Vì như vậy thì bé sẽ có cảm giác an toàn hơn.

Thu Thu không muốn đi cùng nhân viên bán hàng, cô bé cũng không khóc nháo làm loạn, chỉ dùng ánh mắt mong chờ nhìn Giang Qua, vẻ mặt như đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi, khiến ai nấy đều không thể không mềm lòng.

Tuy nhiên, có vẻ Giang Qua không nằm trong số những người này, bởi hắn là người cứng rắn kiên định, tuyệt đối không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi người khác.

Phải biết rằng, nếu không phải Giang Qua thật sự không biết chọn quần áo, đồ dùng sinh hoạt cho cô gái nhỏ như thế nào, hơn nữa thời nay tốc độ chuyển phát nhanh cũng rất nhanh, cho nên nếu biết thì Giang Qua cũng sẽ không đưa Thu Thu đến trung tâm thương mại làm gì.

Bởi vì trong cuộc đời Giang Qua chuyện dạo quanh trung tâm thương mại chính là việc mà hắn không hề có chút kiên nhẫn nào, tất nhiên tính cả chuyện dẫn theo một đứa con nít cũng nằm trong số đó, nhưng mà chuyện dẫn theo con nít này, Giang Qua cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu mà cố gắng thực hiện, còn chuyện dạo quanh trung tâm thương mại thì khác cho nên hắn hoàn toàn có thể từ chối.

Vì vậy, dù dáng vẻ Thu Thu đáng thương đến vô cùng nhưng Giang Qua cũng không định thay đổi chủ ý, hắn nói: "Đi nhanh đi, quỷ nhỏ, ba không có ăn dáng vẻ này của con đâu."*

*Ý là Giang Qua sẽ không bị bộ dáng đáng thương của Thu Thu làm xiêu lòng mà đi mua sắm với bé.

"Vâng." Thu Thu hoàn toàn không hiểu nửa câu sau của Giang Qua là có ý gì, nhưng cô bé hiểu nửa câu đầu, trong phút chốc cảm thấy thật mất mát.

Cô gái nhỏ liếc nhìn Giang Qua một cái, sau đó lại nhìn hắn cái nữa, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đi theo nhân viên bán hàng.

Giang Qua giao Thu Thu cho người lạ cũng không lo sẽ không an toàn, dù gì thì nhân viên bán hàng nếu đã dám nhận người thì chắc chắn sẽ chăm sóc chu đáo cho Thu Thu, vì vậy Giang Qua đến khu vực nghỉ ngơi ngồi xuống, hắn lấy điện thoại di động ra, mở một ứng dụng nhắn tin.

Vừa mới mở lên, Giang Qua liền nhận được một loạt các bài báo gửi cho mình, hắn nhìn lướt qua, phát hiện ra tiêu đề của những bài báo này không phải là 《 Sự khác biệt giữa nuôi con giàu và nghèo》,《 Dù nghèo cũng không thể nghèo giáo dục, dù khổ cũng không thể để trẻ em chịu khổ》, thì là 《 Hãy dành mọi điều tốt đẹp nhất cho trẻ em 》, 《 Bạn có thể để con mình thua cuộc ngay từ vạch xuất phát sao? 》.

Giang Qua xem đến chẳng hiểu mô tê gì, kéo xuống phía dưới cùng liền đọc được dòng tin nhắn của đối phương: *"Lão đại, tôi nghe lão Phương nói anh mang con gái đến, đây là chuyện tốt, tôi phải chúc mừng anh, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở anh, nuôi dạy con cái là chuyện không hề đơn giản, cho nên tôi kiến nghị anh đọc vài bài viết tôi đã gửi cho anh."

Tối qua Giang Qua đã nhờ bọn Phương Tử An đến nhà ga đón người, đồng nghĩa với việc hắn không có ý định che giấu sự tồn tại của Thu Thu với những người xung quanh, nhưng nhìn vào dòng tin nhắn này, Giang Qua hơi nhướng mày, thẳng tay rep một câu: "Nói tiếng người."

"Khụ khụ, không hổ là lão đại." Bên kia có chút nịnh nọt nhắn lại: "Là như này, có người muốn nhờ lão đại ra tay, giá cả tùy ý anh, không biết lão đại có ý định kiếm chút tiền mua sữa bột không?"

Tiền sữa bột?

Giang Qua vốn đang tập trung vào giao diện nói chuyện phiếm, nhưng câu nói của người bên kia lại khiến hắn chuyển hướng chú ý, nhìn sang Thu Thu.

Nghĩ đến Thu Thu, Giang Qua liền nhớ đến dáng vẻ đáng thương vừa rồi của bé, hắn không nhịn được "chậc" một tiếng, thật là cô gái nhỏ còn phiền phức hơn cả thằng nhóc thối, muốn đánh cũng không đánh được, muốn mắng cũng không mắng xong, vừa nhát gan lại hay dính người.

Cô bé tưởng hắn sẽ ăn dáng vẻ đó của bé sao?

Không có khả năng.

Ba giây sau...

"Chết tiệt." Giang Qua bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh theo hướng Thu Thu và người khác vừa rời đi, hắn đang thấy nghi ngờ bản thân có lẽ gần đây đã đổi khẩu vị rồi...

Thật sự đúng là hắn ăn dáng vẻ này của bé!