Đưa ra chứng cứ chứng minh cha Văn mẹ Văn phạm tội, cũng chứng minh mình và Thu Thu là cha con ruột, sau khi làm xong hai chuyện này, Giang Qua cảm thấy chuyện mang Thu Thu về nhà đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nhưng mà ai biết nửa đường tự nhiên nhảy ra một tên Trình Giảo Kim...
"Thiếu gia, chúng ta tìm được cô chủ nhỏ rồi."
Lão quản gia đã trải qua ba thế hệ ở nhà họ Tông vốn tưởng rằng trước lúc mình nhắm mắt sẽ không có cách nào nhìn thấy cậu chủ nhỏ hoặc là cô chủ nhỏ, nhưng mà! Nhưng mà ai biết quanh đi quẩn lại! Liễu ám hoa minh! Có một ngày thiếu gia nhà bọn họ thế nhưng lại nói hắn có một đứa con lưu lạc ngoài kia!!!
Là sự thật!
Không hề nói quá, sau khi lão quản gia biết được tin tức này đã kích động đến suýt chút nữa biểu diễn một màn qua đời tại chỗ!
Cũng may chỉ mới nghe được tin tức này, còn chưa thấy đứa nhỏ bị lưu lạc ngoài kia, cho nên lão quản gia kiên cường sống sót trở lại, kéo theo thân hình già nua, không tiếc tàu xe mệt nhọc, bằng mọi giá phải đi theo thiếu gia của bọn họ đến đón cô chủ nhỏ về nhà.
Cho nên lúc này, khi nhìn thấy Thu Thu sống sờ sờ trước mặt, lão quản gia khó có thể che giấu được sự kích động.
Mà cô chủ nhỏ Thu Thu trong miệng quản gia thì không hiểu gì cả, chỉ thấy lão quản gia hưng phấn nhìn mình, bé nhịn không được nhích mông nhỏ ôm lấy Giang Qua.
Tuy rằng bé và Giang Qua cũng không thân, nhưng mà rốt cuộc cũng đã chung đυ.ng với nhau, cũng biết hắn chính là ba ba mình, còn là người ba ba không đánh bé, cho nên theo bản năng Thu Thu nhỏ bé sẽ có thêm vài phần thân cận gần gũi với Giang Qua.
Thu Thu nghe không hiểu những gì lão quản gia nói, nhưng Giang Qua nghe hiểu, hắn nhíu mày nhìn bọn họ, khi nhìn thấy bên cạnh lão quản gia còn có Tông Tuyển, Giang Qua càng nhíu chặt mày.
Không giống Giang Qua, những người khác đơn thuần là bị Tông Tuyển hấp dẫn lực chú ý, không có lý do khác, đơn giản là hai người bọn họ ở đồn công an này thật sự là không thích hợp.
Đặc biệt là Tông Tuyển, tướng mạo anh tuấn và khí chất xuất chúng, một thân tây trang thẳng tắp khiến hắn trở nên ổn trọng, vừa phong độ lại vừa nhẹ nhàng, quả thực giống như tổng tài bá đạo bước ra từ tiểu thuyết.
Từ từ.
Không phải giống, rõ ràng chính là như vậy.
Những người nhìn thấy mặt Tông Tuyển đều nhịn không được âm thầm hít một ngụm khí lạnh, trên mạng có một câu nói như thế nào nhỉ?
Trên đời tổng tài bá đạo nhiều vô kể, chỉ có Tông Tuyển là người soái nhất.
Lời này cũng không phải nói bậy, mà là được cư dân mạng nhất trí tán đồng, đại khái là do thời nay là một xã hội nhìn mặt đi, chẳng sợ phần lớn mọi người đều không có hứng thú với tin tức kinh tế tài chính nhưng những nữ sinh hướng về khuôn mặt Tông Tuyển kia đã góp không ít lượt truy cập.
Một trong số đó có nữ cảnh sát ở Trấn Thanh Thủy, nói thật, cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới mình thế nhưng ở chỗ này lại tận mắt nhìn thấy Tông Tuyển hàng thật giá thật, càng trăm triệu lần không nghĩ tới nguyên nhân Tông Tuyển xuất hiện ở đây là vì tìm con gái?
Nữ cảnh sát đang muốn cảm thán hôm nay người tới đây tìm con gái cũng thật nhiều, liền nghe được Tông Tuyển nói: "Con bé vốn dĩ tên là Tống Diễn An, hiện tại tên Văn Thu."
"Đúng vậy, tôi biết.... Hả?" Nữ cảnh sát kịp thời phản ứng lại: "Văn Thu?"
Chẳng phải đó là Thu Thu sao?
Nữ cảnh sát nhìn thoáng qua Tông Tuyển, thấy hắn không giống như đang nói đùa, lại quay đầu nhìn về phía Thu Thu và Giang Qua đang ngồi bên kia, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc có chút loạn.
Từ từ, đợi cô tiêu hóa một lát...
Ngay từ đầu Giang Qua tới đồn cảnh sát báo án nói con gái mình bị bắt cóc, mà người bắt cóc chính là cha mẹ Văn, xét nghiệm ADN cũng đã chứng minh Giang Qua và Thu Thu xác thực là có quan hệ huyết thống.
Hiện tại Tông Tuyển cũng tới cửa báo án nói tìm con gái, mà con gái hắn tìm không phải ai khác, chính là người mới không lâu trước đây được chứng minh là con ruột của Giang Qua, bé Thu Thu?
Nữ cảnh sát hỏi: "Tông tiên sinh ngài khẳng định sao?"
"Khẳng định."
Lão quản gia một bên còn bổ sung nói: "Trước khi đến chúng tôi đã lấy tóc của cô chủ nhỏ và thiếu gia làm qua giám định cha con, kết quả cô chủ nhỏ đúng là con gái ruột của thiếu gia nhà chúng tôi, không thể nghi ngờ, đây là báo cáo xét nghiệm."
Nữ cảnh sát cầm lấy, mở ra nhìn thật lâu, cô phát hiện thôi xong rồi, đầu óc cô càng thêm rối loạn.
Bởi vì báo cáo xét nghiệm ADN đúng như lão quản gian nói, Tông Tuyển và Thu Thu thật sự là cha con ruột!
"Này, đây là có chuyện gì xảy ra?" Nữ cảnh sát ngơ ngác.
"Tôi cũng muốn biết chuyện này là như thế nào?" Giang Qua đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người Tông Tuyển: "Nhóc con này rõ ràng là con gái của tôi."
"Nói bậy." Tông Tuyển còn chưa kịp nói, lão quản gia đã nhịn không được phản bác: "Đây rõ ràng là con gái của thiếu gia nhà chúng tôi, trên báo cáo xét nghiệm ADN đã viết rõ ràng."
"Thật trùng hợp, tôi cũng có một phần báo cáo xét nghiệm ADN."
Giang Qua nói: "Trên đó cũng viết rõ ràng, Thu Thu là con gái ruột của tôi."
Lão quản gia sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản bác: "Báo cáo xét nghiệm ADN của chúng tôi đã được cơ quan chức năng chứng nhận."
"Chứng nhận?" Giang Qua nhướn mày: "Tôi chỉ biết có tiền là có thể sai khiến ma quỷ."
"Cậu đây là vu oan người khác!" Không thể thuận lợi đưa cô chủ nhỏ mang về nhà thì thôi, hiện tại còn bị người ta vu khống thiếu gia bọn họ làm giả kết quả xét nghiệm ADN, lão quản gia bị chọc cho tức điên.
"Nếu không thì chúng ta vào trong trước đi?" Sợ lão quản gia bị tức đến chết, nữ cảnh sát vội vàng ra mặt giảng hoà.
"Tới phòng phía trước đi, chúng ta đơn độc trò chuyện hai câu." Tông Tuyển bỗng mở miệng nói với Giang Qua, người phía sau nhìn hắn một cái: "Nói thì nói."
"Mời hai người đi hướng này."
Nhìn thấy Giang Qua và Tông Tuyển đi theo nữ cảnh sát, Thu Thu đang đứng tại chỗ theo bản năng mà cất bước đi theo.
"Ai, cô chủ nhỏ." Lão quản gia vội vàng hô một tiếng.
Giang Qua dừng chân, quay đầu nhìn thoáng qua Thu Thu đã theo kịp, bàn tay trực tiếp ấn xuống trán bé nói: "Nhóc con, xem náo nhiệt cái gì?"
Thu Thu theo bản năng mà vươn tay bắt lấy tay Giang Qua, không nói gì, chỉ là ngẩng đầu nhỏ nhìn hắn, nhìn đến mức khiến người ta không thể không mềm lòng.
Giang Qua "Sách" một tiếng: "Ngoan ngoãn ngồi đây đi, lát nữa mang con về nhà."
Nghe Giang Qua nói như vậy, Thu Thu chớp chớp mắt, sau đó gật đầu rồi lộc cộc chạy trở lại, trèo lên ghế dựa nắm chặt tay nhỏ để ngay ngắn trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi.
Đáng yêu chết mất, ai mà chịu được trời?
Dù sao Kỷ Hoài nguỵ trang lẻn vào đồn cảnh sát cũng không chịu nổi.
Bởi vì nhân viên công tác không hỏi thăm đầu đuôi nguyên nhân, cho nên Kỷ Hoài tới đồn công an mới biết được việc ác của cha Văn mẹ Văn bị cho ra ánh sáng, cha ruột Thu Thu đã tìm tới cửa.
Biết được tin tức này, Kỷ Hoài mới ý thức được kế hoạch của mình lần này tới Trấn Thanh Thuỷ có khả năng đã thất bại, rốt cuộc thì có một người cha kiên trì tìm con gái nhiều năm như vậy đã chứng minh hắn yêu thương con gái đến mức nào.
Nhưng mà, tới cũng tới rồi, Kỷ Hoài cũng không nóng nảy rời đi, rốt cuộc thì dù kế hoạch thất bại nhưng mục tiêu nhiệm vụ của cậu vẫn là Thu Thu, cho nên ở lại nghe ngóng một chút cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ là Kỷ Hoài không nghĩ tới, chuyện phát triển sau đó cư nhiên lại vượt qua sức tưởng tượng của cậu...
Một đứa bé!
Mà có hai người cha ruột!
Kỷ Hoài: "???"
Cậu nghi ngờ những kiến thức từng học qua là giả!
Nhưng mà có phải kiến thức năm đó Kỷ Hoài học là giả hay không thì không biết, có điều, đứa nhỏ Thu Thu này thật sự đáng yêu, chỉ cần điểm này thôi, cậu muốn nhận nuôi bé cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được.
Tất nhiên, lão quản gia ngồi bên cạnh Thu Thu không biết ngoài Giang Qua còn có một người như hổ rình mồi mơ ước cô chủ nhỏ nhà bọn họ, lúc này ông vô cùng thư thái mà chăm chú nhìn Thu Thu.
Vốn dĩ cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp, hơn nữa còn mang thêm một tầng hào quang là con của thiếu gia, không cần nói thêm, ở trong mắt lão quản gia, Thu Thu tuyệt đối là cô gái nhỏ siêu cấp vô địch, đáng yêu nhất thế giới.
Ngay cả một sợi tóc cũng đáng yêu hơn người khác rất nhiều.
"Cô chủ nhỏ, cháu muốn ăn kẹo không?" Lão quản gia đưa một viên kẹo con thỏ trong lòng bàn tay mình tới trước mặt Thu Thu, bé nhìn nhìn viên kẹo, lại nhìn lão quản gia sau đó lắc đầu nói: "Cháu không ăn."
Không ăn và không muốn ăn, không thích ăn là những khái niệm khác nhau, lão quản gia tiếp tục nói: "Đừng khách sáo, cô chủ nhỏ cháu xem, nếu cháu không ăn thì con thỏ này sẽ cho rằng cháu không thích nó mà thương tâm đó."
Nói xong, lão quản gia liền đưa kẹo đến, vẻ mặt hiền lành: "Ăn đi."
Thu Thu chớp mắt, sau đó với tay nhận lấy viên kẹo thỏ, nói với lão quản gia: "Cảm ơn ông ạ."
"Mau nếm thử xem ngọt không."
Thu Thu bóc vỏ ra, sau khi bỏ viên kẹo vào miệng, trong miệng tức khắc tràn ngập mùi sữa, cô gái nhỏ cười ngọt ngào gật đầu nói: "Ngọt ạ."
Thấy thế, dù không ăn kẹo sữa nhưng lão quản gia cũng cảm thấy chính mình bị nụ cười này của Thu Thu làm cho lây nhiễm sự ngọt ngào.
Ở bên này Thu Thu và lão quản gia ở chung thật sự nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng Giang Qua và Tông Tuyển bên kia lại khác, nữ cảnh sát mới vừa rời đi, Giang Qua liền trực tiếp nói thẳng: "Báo cáo xét nghiệm ADN kia của anh là giả."
Tông Tuyển không phủ nhận, mà nói: "Như nhau thôi."
Giang Qua hơi nhướng mi, nghe ý tứ này, hắn cũng đã từng điều tra Thu Thu giống mình, như vậy thì....
"Vậy vì sao anh lại giả mạo là cha của Thu Thu?"
Tông Tuyển nhìn hắn: "Rất đơn giản, tôi muốn nhận nuôi bé."
Nhận nuôi?
Giang Qua hơi nhíu mày, Tông Tuyển thu hết phản ứng của hắn vào mắt nói: "Xem ra không chỉ một mình tôi bị thứ quái quỷ kia quấn lên người."
Giang Qua ngước mắt nhìn về phía hắn: "Hệ thống."
Tông Tuyển cùng Giang Qua hai người liếc mắt nhìn nhau, không cần nói lời thừa thãi, cùng người thông minh nói chuyện chính là đơn giản như vậy, một câu liền rõ ràng.
Ở bên ngoài Kỷ Hoài cũng không biết sau khi trò chuyện vài câu, Giang Qua và Tông Tuyển đã chuyển từ quan hệ đối đầu thành quan hệ hợp tác, lúc này cậu đang nhìn Thu Thu thầm nghĩ...
Nếu bây giờ cậu bỗng nhiên xông lên trực tiếp cướp Thu Thu chạy đi thì khả năng thành công là bao nhiêu?
Nếu Lộ Khai mà biết em họ mình có loại suy nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ khách quan và công bằng nói với cậu rằng: Hết hi vọng đi, cậu chỉ có thể tìm chết!
Nhưng mà không biết cũng không sao, bởi vì mặc dù Lộ Khai không đả kích Kỷ Hoài thì cậu cũng không có cơ hội xuống tay, bởi vì ngay giây tiếp theo có một đoàn người bước vào đồn cảnh sát, trừ bỏ người đi giữa mặc quần áo thường ngày thì những người còn lại đều mặc quân trang.
Vốn dĩ Kỷ Hoài muốn đánh giá bọn họ một lúc thì thu hồi tầm mắt, nhưng ai biết được cậu lại nghe được một nam nhân mặc quân trang tiến lên dò hỏi người trong đồn cảnh sát: "Đây là Lạc Thâm, giáo sư Lạc của học viện khoa học chúng tôi, hơn bốn năm trước ngài ấy bị lạc mất con gái, trải qua điều tra chúng tôi xác định một cô gái nhỏ tên Văn Thu chính là con gái bị thất lạc của giáo sư Lạc."
Kỷ Hoài: "???"
Lại, lại tới một người cha?
Nhìn thoáng qua người đàn ông Lạc Thâm trong lời nói của người mặc quân trang kia, lại nhìn thoáng qua Giang Qua cùng Tông Tuyển đã đơn độc nói chuyện xong đang quay trở lại, trong đầu Kỷ Hoài có một câu hỏi...
Làm giả báo cáo xét nghiệm ADN có thật sự là trái pháp luật không?