Đối với Tông Tuyển, thời gian chính là tiền là bạc, vừa lên máy bay, hắn lập tức vào phỏng nghỉ bắt đầu cuộc họp video.
Qua cách Tổng Tuyển lập kế hoạch học tập cho Thu Thu có thể thấy được, đối với hắn, tuy thời gian nghỉ ngơi rất cần thiết, nhưng phải thích hợp, nghỉ ngơi quá nhiều thì lại gây ra lãng phí thời gian.
Mà chuyện lãng phí thời gian đối với Tông Tuyển mà nói, là việc tuyệt đối không được phép xảy ra.
Vừa sáng cho Thu Thu làm kiểm tra xong thì buổi chiều liền đưa cô bé đi học. Hiệu suất làm việc của Tông Tuyển quả thật rất cao.
Tục ngữ có câu, trên làm sao dưới theo vậy, hiệu suất làm việc của cấp trên Tông Tuyển cao như thế, đương nhiên nhân viên không thể có chuyện lười biếng được, không cần biết họ là người như thế nào, nhưng trước mặt Tông Tuyển, họ luôn thể hiện thái độ chuyên nghiệp nhất của mình.
Giống như ngay lúc này…..
Dù chỉ là một cuộc họp video, cấp trên Tông Tuyển cũng không phải trực tiếp ở trước mặt họ, nhưng đám nhân viên đến một chút sơ suất cũng chẳng dám.
Khi nhân viên phạm lỗi, Tông Tuyển không chỉ trỏ đối phương, mắng ầm lên hay dùng dùng các từ ngữ nặng nề để đả kích, nhưng chỉ một cái nhíu mày của hắn tỏ vẻ không tán đồng hoặc thất vọng cũng đủ khiến cho bọn họ cảm thấy bản thân mình sao lại vô dụng như vậy?
Cho nên để chuyện đó không xảy ra, nhân viên bọn họ là bất luận là báo cáo, hay nói chuyện với Tông Tuyển đều toàn tâm chú ý, sợ bản thân sơ suất dù chỉ một chút cũng sẽ bỏ qua những tin quan trọng.
Boss Tông Tuyển của bọn họ không chỉ là một cái máy công tác không cảm xúc, hơn nữa hắn còn có sở thích bất chợt hỏi vài vấn đề điên cuồng trong cuộc họp.
Lần này, nhân viên bọn họ đang hết sức tập trung, vô cùng tập trung, đột nhiên đồng loạt đứng dậy, đó không phải vì nội dung cuộc họp nhàm chán dài dòng, mà là vì bọn họ nhìn thấy ở video đối diện, sau ghế dựa của Boss nhà mình giống như có cái gì đó đang vươn ra.
Ban đầu nhân viên tưởng mình bị hoa mắt rồi, nhưng bọn họ chớp chớp mắt, lại chớp lần nữa, phát hiện mình không hề hoa mắt! Sau ghế Boss thực sự có gì đó đang vươn ra!
Một chút, thêm một chút, lại một chút nữa…
Vật sau ghế của boss chậm rãi vươn tới, thấy cảnh tượng ấy, trong đầu nhân viên lập tức vang lên âm thanh vừa khẩn trương vừa khủng bố của nền nhạc《Scarsong》, khiến l*иg ngực bọn họ không khỏi căng lên.
Lúc đầu bọn họ cũng không biết đó là gì, bởi vì ngay từ đầu thứ lộ ra mà họ thấy chỉ là một mảng màu đen, nhưng ngay sau đó bọn họ liền thấy được một! Đôi! Mắt!
“Bo, Boss!”
Một nhân viên vô thức lên tiếng: “Sếp, đằng sau sếp có người.”
Sao cuộc hợp video của bọn họ đang bình thường lại biến thành hiện trường khủng bố như vậy rồi a a a a!!!
Người lớn gan một chút còn tốt, chỉ hơi mất tập trung, người nhát gan một chút cũng vẫn ổn, chỉ là hơi đổi sắc mặt mà thôi, nhưng những người vừa nhát gan lại thích tưởng tượng thì không ổn cho lắm.
Chứng kiến màn mở đầu vừa rồi, trong đầu họ lại tự tưởng tượng ra các hình ảnh khủng bố, sau đó đã thành công tự dọa sợ chính bản thân mình.
Tông Tuyển thì suy nghĩ khác bọn họ, khẩn trương cái gì chứ? Khủng bố cái gì? Có quái gì đâu, nghe nhân viên nhắc nhở, phản ứng đầu tiên của Tông Tuyển là….
Có người quấy rầy cuộc họp của hắn?
Nhưng ai biết được hắn vừa quay đầu, còn chưa kịp nhìn thấy “Người” trong lời của nhân viên, đã nghe thấy một âm thanh mềm mại gọi hắn: “Ba ba.”
Tông Tuyển nhìn xuống, liền thấy được thân hình nhỏ bé của Thu Thu đáng lý không nên xuất hiện trên máy bay: “Sao con lại ở chỗ này?”
Bản thân Thu Thu cũng không hiểu, rõ ràng là cô bé đang ngủ trong phòng ngủ lớn, kết quả lúc ngủ dậy, còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy xung quanh dường như có người đang nói chuyện.
Sau khi tỉnh táo, Thu Thu nhận ra cô bé không còn ở trong phòng của mình, vốn dĩ cô bé muốn thử lén xác nhận xem người đang quay lưng về phía mình có phải là Tông Tuyển không, nhưng chưa gì bé đã bị nhân viên trong video của Tông Tuyển phát hiện.
Tông Tuyền nhìn Thu Thu còn đang mặc áo ngủ, lại nhìn chân trần của bé, rồi nhìn về phía sau thấy trên sô pha ngày thường trống trơn vậy mà hiện giờ lại có một chiếc gối nhỏ cùng một bộ chăn nhỏ.
“Cuộc họp tạm dừng một chút, mười phút sau tiếp tục.” Tông Tuyển nói với nhân viên bên kia màn hình xong liền đứng dậy bế Thu Thu ra ngoài.
Thu Thu bị Tông Tuyển bế lên bất ngờ, vẻ mặt ngây ngốc, tuy rằng đây không phải là lần đầu được người khác bế, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé được Tông Tuyển bế.
Mà lần đầu bế Thu Thu, Tông Tuyển cũng hơi ngẩn người, bởi vì cơ thể bé mềm mại, lúc ôm vào lòng có cảm giác giống như kẹo bông gòn, vừa nhẹ vừa mềm, làm hắn vô thức nhẹ tay nhẹ chân hơn.
Thật ra, Tông Tuyển hành động đột ngột như vậy không phải xuất phát từ tình thương của người cha, chẳng qua là hắn lo mặt đất quá lạnh, sợ Thu Thu để chân trần đi lại sẽ dễ bị cảm mạo mà thôi.
Nhưng cấp dưới lại không biết lý do đó, họ chỉ nghe được trong phòng nghỉ trên máy bay riêng của sếp nhà mình xuất hiện một cô gái nhỏ, đã thế còn gọi Boss nhà họ là ba ba! Mà Boss không chỉ không phủ nhận còn dùng một tay bế cô bé lên! Năng lực ba ba level max!!!!!!
“Oa, đây là có chuyện gì?”
“Boss không phải chưa kết hôn sao? Con gái ở đâu ra?”
“Ngây thơ, ai nói không kết hôn thì không thể có con gái?”
“Nhưng Boss mỗi ngày đều rất cuồng công việc, làm sao có thời gian cùng người khác sinh con?”
“Đâu nhất thiết phải là người, mọi người nghĩ xem, liệu có phải công việc hóa phép, sinh cho boss nhà ta một công chúa nhỏ không?”
Đương nhiên lời này chỉ là nói đùa, nhưng nó cũng đã chứng minh, sự xuất hiện bất ngờ của Thu Thu khiến bọn họ vô cùng hiếu kì.
Nhưng đúng mười phút sau, Tông Tuyển quay trở lại tiếp tục cuộc họp, cấp dưới có tò mò đến mấy cũng không dám hỏi đến chuyện của Thu Thu.
Nhưng ngoài mặt không hỏi cũng không có nghĩa trong lòng bọn họ không suy diễn lung tung.
Trong khi Tông Tuyển cùng nhân viên tiếp tục cuộc họp, Thu Thu ngoan ngoãn tự thu xếp rửa mặt sau đó còn tự thay quần áo, đi giày.
Cô gái nhỏ ghé mặt vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có cảm giác như thể chỉ cần giơ tay là có thể với tới đám mây ngoài kia, cả khuôn mặt nhỏ đều tràn đầy sự kinh ngạc đối với thế giới mới lạ.
Thu Thu biết máy bay là cái gì, cũng biết máy bay dùng để làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé được ngồi máy bay, đương nhiên nó mang lại cảm giác mới mẻ hơn so với ngồi tàu cao tốc rồi.
Bởi vì hiện tại cô bé đang ở trên trời a!
Thu Thu cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng máy bay lớn như vậy, hơn nữa thân nó còn cồng kềnh, không ngờ có thể bay lên trời giống như chú chim nhỏ, thậm chí còn bay cao và nhanh, thực sự không thể tưởng tượng được.
Thu Thu mãi tò mò và kinh ngạc, hoàn toàn quên mất chiếc bụng đói, mãi đến khi Tông Tuyển họp xong đến đưa cô bé đi ăn sáng, cô gái nhỏ mới cảm thấy mình thực sự rất đói bụng.
“Ba ba, con với ba xuất ngoại sao?” Thu Thu trượt xuống khỏi ghế, chân nhỏ từng bước đến bên cạnh Tông Tuyển, cùng hắn đi ra ngoài.
“Ừm.” Tông Tuyển đáp, thật chất, lúc đầu hắn không định đưa Thu Thu cùng ra nước ngoài, lần này hắn sang nước A là muốn bàn chuyện làm ăn, không phải ra nước ngoài du lịch.
Chỉ là Tông Tuyển không nghĩ tới trước khi mình lên máy bay, lão quản gia đã trộm đem Thu Thu đang ngủ say lên trước, vâng, không cần gọi về nhà họ Tông, hắn cũng đoán được việc này là do lão quản gia nhà mình làm.
Hắn bế Thu Thu ra khỏi phòng nghỉ sau đó lập tức đi sang cabin khác tìm phòng ngủ, trên máy bay trừ phòng ngủ tư của Tông Tuyển cùng phòng nghỉ bên ngoài, bên trong còn được bố trí một phòng ngủ nhỏ…. vừa mở cửa đã thấy bên trong không chỉ đã chuẩn bị sẵn chăn giường, còn có thêm một ít đồ dùng cho trẻ nhỏ.
Phòng ngủ nhỏ được trang trí sẵn dường như chứng thực suy đoán của Tông Tuyển, vì ở nhà họ Tông, ngoài hắn ra, cũng chỉ có lão quản gia mới làm được chuyện như thế.
Quả nhiên, lúc sau khi Tông Tuyển gọi điện thoại về nhà, không ngoài dự đoán, lão quản gia đã bắt máy, hắn còn chưa kịp hỏi, ông ta đã thừa nhận rồi.
“Đúng vậy, là tôi cho người bế tiểu thư lên máy bay, tôi biết lần này thiếu gia đi nước A là vì công việc, nhưng tôi cũng biết thiếu gia đang muốn bồi dưỡng tiểu thư, nếu đã như vậy, sao không đưa tiểu thư đi cùng để tăng thêm vốn hiểu biết? Âu cũng là chuyện tốt mà.”
Tông Tuyển biết lão quản gia nói vậy là có ý đồ, nhưng hắn phải thừa nhận rằng lời ông nói cũng có lý.
Tông Tuyển cũng không phải là muốn bồi dưỡng Thu Thu, hắn chỉ là dựa theo phương thức cha hắn giáo dục hắn mà dạy dỗ Thu Thu thôi, nhưng hắn cũng không phải người có tính cưỡng chế, không nhất thiết cô bé sau này phải trở thành người giống như hắn.
Nhưng hắn cũng sẽ không mặc kệ bé, cho Thu Thu thấy thêm nhiều thứ trong cuộc sống cũng là chuyện tốt, mặc dù bây giờ cô bé còn nhỏ, nhưng mà mưa dầm thấm lâu, xem ra nó cũng có ích cho tương lai của Thu Thu.
Nên sau cuộc gọi, Tông Tuyển liền thay đổi chủ ý, quyết định đưa Thu Thu cùng đi đến nước A. Dù sao quay đầu đưa cô bé trở về cũng lãng phí rất nhiều thời gian của hắn.
Nhưng Tông Tuyển cảm thấy mình cũng nên nói chuyện rõ ràng với Thu Thu: “Đến lúc đó con đi cùng ba, lúc ba bàn chuyện công việc con có thể sẽ thấy nhàm chán, nhưng con không được gây chuyện, không được làm loạn.”
Thu Thu biết bàn chuyện công việc là có ý gì, nhưng mà…
“Ba ba muốn đưa con cùng đi sao?”
Đôi mắt cô gái nhỏ nhìn Tông Tuyển sáng lấp lánh, thấy hắn gật đầu, Thu Thu liền nhìn hắn cười vui vẻ: “Con nhất định sẽ không gây chuyện cũng không làm loạn đâu.”
Nghe Thu Thu nói như vậy, Tông Tuyển nhìn bé, trên mặt cô gái nhỏ là nụ cười xán lạn khiến người kia cũng bị cảm nhiễm, trước giờ Tông Tuyển ít nói ít cười lại đột nhiên muốn trêu cô bé một chút: “Nếu không mang con đi thì con sẽ làm loạn sao?”
“Ai cơ?”
Thu Thu không ngờ Tông Tuyển lại hỏi như vậy, vẻ mặt ngây ngốc, bé mở to đôi mắt tròn xoe mà nhìn hắn.
Cô bé loli này sao mà đáng yêu đến thế?
Đến người trước giờ giữ kẽ như Tông Tuyển cũng muốn lấy ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của bé.
Nhưng Tông Tuyển không thể chọc được, hắn đành khắc chế ý nghĩ của mình, rũ mắt vừa nhìn cây xúc xích nướng, vừa nói với Thu Thu: “Mau ăn đi, ăn sáng xong còn phải học bài.”
Đúng vậy, tuy là ở trên máy bay, tuy là không có gia sư, nhưng chẳng sao cả, Thu Thu còn có thể học online.