Tất nhiên, việc giả mạo kết quả ADN là trái pháp luật.
Trong lòng Giang Qua biết rõ điều này, về phần tại sao biết rõ rồi mà hắn còn cố ý phạm tội thì phải nói từ việc bỗng dưng bị một cái hệ thống dưỡng thành đập trúng.
Vốn dĩ Giang Qua tưởng rằng do hắn ngủ không đủ nên bị xuất hiện ảo giác, nhưng mà sự thật đã chứng minh, hắn thật sự đã bị một cái hệ thống dưỡng thành mạnh mẽ trói định, đối với nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành này ngay từ đầu Giang Qua đã cự tuyệt.
Sau đó anh lại thay đổi chủ ý, bởi vì anh đã điều tra được tình huống của Thu Thu.
Vì thế anh đi tới Trấn Thanh Thủy.
Đối với Giang Qua mà nói, muốn tìm được chứng cứ phạm tội của cha Văn mẹ Văn là chuyện dễ như trở bàn tay, mà muốn để anh và Thu Thu có kết quả giám định ADN như mong muốn cũng không phải là việc khó.
Bởi vì Giang Qua không thể thay đổi dữ liệu ADN của một người, nhưng hắn lại có cách để thay đổi kết quả xét nghiệm ADN huyết thống, cho nên hắn bình tĩnh để cho nhân viên pháp y lấy ADN trên người.
Mà cha Văn mẹ Văn lại hoàn toàn tương phản với Giang Qua, đặc biệt là mẹ Văn, sau khi bị cưỡng chế lấy ADN, bà ta bắt đầu đứng ngồi không yên, không có chỗ nào để trút được nỗi hoang mang lo lắng trong lòng, vừa thấy Thu Thu từ bên ngoài tiến vào, bà ta trực tiếp phát tiết lên người Thu Thu.
"Con nhỏ chết tiệt kia, mày còn không mau lại đây? Đều tại cái thứ sao chổi như mày, làm hại tao hôm nay thua tiền thì thôi đi, còn gây ra bao nhiêu phiền toái cho tao..."
Tuy rằng mẹ Văn biết rõ "đầu sỏ gây tội" chính là Giang Qua, nhưng thoạt nhìn Giang Qua một chút đều không dễ chọc, vì thế bà ta chỉ có thể giận chó đánh mèo lên Thu Thu.
Dù sao chuyện thế này cũng không phải là lần đầu tiên bà ta làm.
Nếu trong phòng chỉ có cha Văn thì tất nhiên sẽ không có người nào ngăn cản mẹ Văn giận chó đánh mèo lên Thu Thu, nhưng mà hiện tại ngoại trừ cha Văn còn có Giang Qua.
"Nói xong chưa?" Giang Qua lười nhác ngước mắt lên, trực tiếp đánh gãy lời mắng của mẹ Văn: "Nếu không nói được tiếng người thì câm miệng!"
Tuy giọng Giang Qua không lớn nhưng sau khi dùng vẻ mặt không biểu tình nói ra lại mạc danh có uy lực, vì vậy khi hắn vừa nói xong, mẹ Văn nhất thời như bị ai đó bóp cổ họng, không nói nên lời.
Sau khi dọa mẹ Văn hoảng sợ, Giang Qua cũng không để ý đến bà ta mà quay đầu nhìn về phía Thu Thu, nói: "Lại đây ngồi."
Thu Thu vẫn không nhúc nhích.
Tuy bé sợ cha Văn và mẹ Văn, nhưng đối với người lạ như Giang Qua thì thật ra bé cũng thấy sợ.
Thấy thế, Giang Qua "sách" một tiếng, sau đó bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Thu Thu, hắn vốn cao gầy thẳng tắp, không đề cập đến khí thế chỉ mỗi thân hình cao lớn kia đã đủ khiến người khác thấy áp bách.
Cho nên khi hắn từng bước một đi về phía Thu Thu, bé sợ tới mức vội vàng lấy tay nhỏ che đầu.
Ở trong lòng Thu Thu, so với ma ma thì ba ba có sức lực lớn hơn nhiều, cho nên ba ba đánh bé rất đau, mà so với ba ba thì anh trai này càng có sức lực, nếu bị đánh chắc chắn càng đau.
Thu Thu đều đã làm tốt công tác chuẩn bị để người khác đánh, nhưng ai biết chờ trong chốc lát, nắm đấm hay cái tát đều không rơi xuống trên người bé, mà một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo bé, xách bé lên.
Thu Thu: "???"
Giang Qua xách Thu Thu giống như xách một con gà con, sau khi đặt bé lên ghế liền ngồi xuống ở bên cạnh, thuận tay cầm lấy áo khoác của mình choàng lên người Thu Thu, trực tiếp che kín đầu và cơ thể bé.
Thu Thu bị áo khoác của Giang Qua "vùi lấp" không dám nhúc nhích, chờ một hồi lâu cũng không có chuyện gì phát sinh, bé như một con ốc nhỏ, cẩn thận mà duỗi ra nửa cái đầu, lộ ra một đôi mắt to.
Thấy Giang Qua cúi đầu chơi di động không có phản ứng gì với bé, Thu Thu mới chậm rãi thả lỏng.
Ngồi ở đối diện, mẹ Văn nhìn thấy Thu Thu liền vô cùng tức giận, chỉ tiếc có Giang Qua che chở, bà ta cũng không dám làm cái gì, trong khoảng thời gian ngắn cả phòng liền yên tĩnh trở lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay từ đầu cha Văn còn ra vẻ trấn định, lúc này có chút không nhịn được, bởi vì không biết Giang Qua có phải cha ruột của Thu Thu hay không, nhưng mà hắn và mẹ Văn có phải cha mẹ ruột của Thu Thu hay không trong lòng ông ta vẫn biết rõ, cho nên ngồi trong chốc lát, ông ta bỗng đứng lên.
"Làm sao vậy?" Mẹ Văn ngồi bên cạnh hỏi.
"Tôi đi WC." Cha Văn nói.
Giang Qua thu hồi di động, ngước mắt nhìn sang phía cha Văn, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, chỉ nhướng mày nhìn ông ta nhưng trong nháy mắt cha Văn lại có cảm giác như bị người khác nhìn thấu.
Trong lòng cha Văn có chút loạn, thu hồi tầm mắt bước nhanh ra ngoài, kết quả còn chưa kịp ra khỏi phòng, đám người cảnh sát Lưu đã xuất hiện.
"Đã có kết quả xét nghiệm ADN." Cảnh sát Lưu liếc mắt nhìn Giang Qua một cái, sau đó nói: "Trên đây cho thấy xác suất quan hệ cha con giữa Giang Qua và Thu Thu là 99,999964735%, kết quả cho thấy giữa Giang Qua và Thu Thu có quan hệ huyết thống."
"Này, này sao có thể?" Cha Văn nhịn không được cãi lại: "Anh Lưu, có phải anh nhìn lầm rồi hay không?"
"Xét nghiệm ADN ở chỗ này, ông có thể tự mình xem." Cảnh sát Lưu đưa văn kiện trên tay cho cha Văn rồi nói tiếp: "Nhưng mà hy vọng sau khi xem xong ông nên thành thật giải thích toàn bộ quá trình hai vợ chồng ông bắt cóc trẻ em cho chúng tôi."
Bắt cóc trẻ em!
Nghe được bốn chữ này, ngay cả văn kiện cha Văn cũng cầm không vững, cho dù ông ta không hiểu nhiều về pháp luật, nhưng ông ta biết, bắt cóc trẻ em sẽ không có kết cục tốt, nhẹ thì ở tù mọt gông, nặng thì bị phán tử hình.
"Tôi sẽ nói thật, tôi sẽ nói thật." Cha Văn hít một hơi thật dài, sau đó nói: "Đứa nhỏ này không phải chúng tôi bắt cóc đem về, năm đó tôi cùng vợ ở bên ngoài làm công, một ngày khi tan tầm về nhà thì nhìn thấy một đứa nhỏ bị vứt bỏ ở ven đường, lúc đó vợ chồng chúng tôi cũng đã kết hôn được vài năm mà vẫn chưa có con cho nên nhất thời ma xui quỷ khiến trực tiếp ôm đứa nhỏ về, đứa bé bị vứt bỏ đó chính là Thu Thu."
"Đúng đúng đúng, ông ấy nói không sai." Mẹ Văn đứng một bên phụ họa nói: "Mấy người nghĩ xem, trời lạnh như vậy lại ném đứa nhỏ trên đường, cha mẹ này quá mức nhẫn tâm đúng không? Chúng tôi nếu lại mang đến Cục Cảnh Sát, nói không chừng sau này sẽ chết.... Để cho Thu Thu về với người cha mẹ tàn nhẫn như vậy, nhất định sẽ không có cuộc sống tốt."
"Nói dối." Giang Qua hừ nhẹ một tiếng, rũ mắt nhìn Thu Thu một cái sau đó nói tiếp: "Năm đó không phải các người nhặt được đứa nhỏ trên đường tan tầm về nhà, mà bắt cóc bé ở ga tàu hỏa Đông Phong."
"Mày đừng có mà ngậm máu phun người, mày có chứng cứ không?"
"Chứng cứ? Tất nhiên tôi có." Giang Qua nói: "Hơn nữa trừ cái này ra, còn có bằng chứng các người chiếm đoạt 50 vạn của mẹ đứa bé."
Ngay lập tức cha Văn mẹ Văn toát mồ hôi hột, nhưng Giang Qua lại thờ ơ, anh lấy tay che tai Thu Thu lại sau đó tiếp tục nói: "Còn có một việc khác mà mấy người không biết, sau khi phát hiện không thấy Thu Thu đâu, mẹ của bé tái phát bệnh tim, sau đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không qua khỏi. Nói cách khác ngoài tội bắt cóc trẻ em và chiếm đoạt tài sản của người khác, trên lưng các người còn cõng thêm một mạng người!"
Cha Văn: "!!!"
Mẹ Văn: "!!!"
*
Nếu Giang Qua đã đến tất nhiên anh đã chuẩn bị tốt, chứng cứ trước mắt, cha Văn mẹ Văn không thể ngụy biện, cuối cùng cũng phải thẳng thắn thú nhận hành vi phạm tội của mình.
Nói một cách đơn giản, hơn bốn năm trước cha Văn mẹ Văn đã gặp Tống Uyển, mẹ của Thu Thu trên xe lửa, sau khi ngoài ý muốn biết được bà ấy có một thẻ ngân hàng với số dư 50 vạn đặt ở trong quần áo của Thu Thu thì nổi lòng tham, cho nên khi đến trạm dừng kế tiếp hai vợ chồng trộm ôm Thu Thu rời đi.
"Ài, vốn dĩ Tống Uyển bỏ thẻ ngân hàng ở trên người Thu Thu, nghĩ là như vậy sẽ an toàn hơn, lại không nghĩ rằng cuối cùng thì bị trộm, ngay cả con gái cũng bị bắt đi."
"Theo tôi nghĩ, khi ra bên ngoài thì mọi việc đều phải cảnh giác, nếu không phải khi nói chuyện điện thoại Tống Uyển thuận miệng nói ra mật mã của thẻ ngân hàng thì làm sao có thể đưa tới tai họa đâu?"
"Nói thì nói vậy, nhưng hai vợ chồng này thật sự không phải người."
Bởi vì nghĩ rằng nhận nuôi Thu Thu sẽ giúp họ có thể có một đứa con, nên khi cha Văn mẹ Văn lấy đi thẻ ngân hàng, không trực tiếp vứt bỏ Thu Thu mà mang bé về nhà, nhưng cũng chỉ là như vậy, dù mang con bé về nhưng họ lại không đối xử tử tế với Thu Thu.
"Đâu chỉ không phải người chứ? Tôi thấy ngay cả đám súc sinh cũng tốt hơn bọn họ!"
Thu Thu không biết có người đang thay mình chống lại sự bất công, lúc này bé đang cẩn thận nhìn lén Giang Qua, lại không nghĩ tới hắn bỗng quay lại nhìn bé, nhìn lén lại bị người ta bắt được, Thu Thu nhất thời cứng đờ.
Thấy cô gái nhỏ rõ ràng là bị hù dọa, Giang Qua thầm "sách" một tiếng sau đó nói: "Nhìn ta làm gì? Nhóc con."
Thu Thu không nói chuyện.
"Ta biết nhóc nghe hiểu những gì mà chúng ta vừa nói, nhóc không phải con ruột của hai người kia..... Sau này nhóc là con của ta, nói cách khác sau này nhóc và ta sẽ ở cùng nhau."
Thu Thu vẫn không nói chuyện.
Giang Qua cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Trước hết tại đây, ta phải lập mấy cái quy tắc cho nhóc, đầu tiên, nhóc đã không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, cho nên ngày thường tắm rửa, ăn cơm, mặc áo, cột tóc những việc này nhóc phải tự mình làm, đừng tìm ta, ta sẽ không giúp nhóc."
"Còn nữa, ta không thích người khác động vào máy tính và đi vào phòng của ta, cho nên những đồ vật khác trong nhà nhóc đều có thể chơi, chỗ khác nhóc đều có thể xem, trừ máy vi tính cùng phòng của ta, nhóc có hiểu không?"
Chờ sau khi Giang Qua nói xong, Thu Thu nhìn anh một cái, lại liếc mắt nhìn thêm một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Nghe hiểu, cái đó, vậy chú sẽ đánh cháu sao?"
Nhìn Thu Thu rụt rè sợ sệt nhìn mình, Giang Qua: "......"
Nhìn hắn giống loại người thích đánh người khác lắm sao?
"Không đánh." Suy xét đến cuộc sống trước đó của Thu Thu, Giang Qua âm thầm hít một hơi: "Nhóc nghe không hiểu ta cũng không đánh nhóc."
Nói xong Giang Qua còn cố gắng nhếch nhếch khóe môi, nở một nụ cười thật ôn nhu, chỉ là có lẽ hắn không biết ôn nhu là gì, cũng không biết nụ cười "ôn nhu" của hắn đáng sợ đến mức nào.
Nếu là lần đầu gặp mặt, chắc chắn Thu Thu sẽ bị dọa, nhưng lúc này thì?
Nhìn Giang Qua cười thực "ôn nhu", Thu Thu cong cong đôi mắt, nhìn hắn nở một nụ cười.
Giang Qua: "......"
CMN!
Thế mà lại có chút đáng yêu!
Cùng lúc đó, một chiếc Rolls-Royce từ xa tiến tới gần, cuối cùng ổn định dừng lại trước đồn cảnh sát.