Cuối cùng Thu Thu khóc hu hu mà tiêm xong vắc - xin phòng bệnh.
Chỉ là đi bệnh viện một chuyến thôi mà cô gái nhỏ đã hoàn toàn hiểu được cảm giác cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi là như thế nào.
"Có cần khoa trương như vậy không?" Giang Qua liếc nhìn Thu Thu một cái: "Không phải chỉ bị kim đâm một cái thôi à."
Vốn dĩ đang uể oải cả người, Thu Thu lập tức hồi phục tinh thần, vô cùng nghiêm túc sửa lại lời nói của Giang Qua: "Ba ba, là hai cái đấy ạ."
Cô bé vừa nói vừa giơ hai ngón tay nhỏ xíu ra, sau đó một tay chỉ chỉ vào vết tiêm trên tay này, rồi lại chỉ vào cánh tay còn lại: "Chỗ này một cái, chỗ này một cái nữa."
Giang Qua: "..."
"Được được được, là hai cái." Với Thu Thu, Giang Qua cũng không còn cách nào khác, vội vàng đổi lời: "Không phải chỉ bị tiêm hai cái thôi sao."
"Nhưng mà ba ba lừa con."
Nhắc đến chuyện này, tinh thần vừa vực dậy của Thu Thu liền không còn chút nào, bé dùng ánh mắt đầy ủy khuất nhìn Giang Qua nói: "Ba nói không tiêm mà."
"Ba cũng nghĩ không phải tiêm, ai biết được dì Giang của con lại nói là phải tiêm chứ." Nói đến chuyện này, Giang Qua cũng chột dạ, tuy là hắn không muốn lừa gạt bé, nhưng hắn cũng không chịu được khi thấy Thu Thu bị kim chích tới hai lần.
Hắn nhìn bé hỏi: "Đau lắm hả?"
"Đau ạ" Giọng bé ngọt ngào lại có chút đáng thương, giống như đang làm nũng: "Nhưng mà nếu ba ba thổi thổi sẽ bớt đau ~"
Nói xong, Thu Thu liền giơ cánh tay tới trước mặt Giang Qua.
Thổi, thổi thổi?
Lão đại lạnh lùng Giang Qua tỏ vẻ từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy biện pháp giảm đau nào như thế này, hắn liếc mắt nhìn Thu Thu, thấy khuôn mặt bé nhỏ của Thu Thu tràn đầy vẻ mong chờ, nhịn không được nhíu mày.
Bé nghĩ rằng bày ra dáng vẻ đáng thương như vậy thì Giang Qua hắn sẽ làm theo ý muốn của bé sao?
...
Được rồi, hắn sẽ.
"Đau chỗ nào?" Giang Qua hỏi.
"Chỗ này, cả chỗ này nữa ạ." Thu Thu vội chỉ một lần cho Giang Qua, sau đó vẻ mặt tràn đầy mong chờ, đợi ba ba sẽ giúp bé thổi thổi cho bớt đau.
Giang Qua yên lặng hít một hơi, sau đó cầm lấy cánh tay nhỏ bé thổi thổi một lượt.
Thật ra, Giang Qua cảm thấy biện pháp thổi thổi để giảm đau này không hề có căn cứ khoa học gì cả. Hơn nữa, chỗ bị kim đâm của bé được bao bọc bởi mấy tầng quần áo, hết lớp này đến lớp khác, vậy thì hắn thổi có ích lợi gì đâu?
Cho rằng miệng hắn là máy sấy sao?
Nhưng mà cho dù Giang Qua cảm thấy không có tác dụng cũng không sao, quan trọng là Thu Thu cảm thấy thổi thổi như vậy có tác dụng, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp như hai quả nho đã cong thành hai vầng trăng khuyết, dáng vẻ sung sướиɠ giống như vừa nhận được món bảo bối trân quý nhất trên thế gian.
Hạnh phúc có thể lây lan cho nhau, thấy Thu Thu cười vui vẻ như vậy làm cho khuôn mặt Giang Qua cũng hiện lên tia vui vẻ.
"Lão đại?" Phương Tử An không nghĩ hắn chỉ đến bệnh viện một chuyến thôi mà lại bắt gặp Giang Qua đang ôm Thu Thu trong l*иg ngực, ngạc nhiên hỏi: "Thu Thu không khỏe chỗ nào sao?"
"Không có, Thu Thu đến để kiểm tra sức khỏe nhân tiện tiêm vắc - xin phòng bệnh." Giang Qua cũng có chút ngoài ý muốn khi gặp phải Phương Tử An: "Tại sao cậu lại ở đây?"
Nhìn dáng vẻ Phương Tử An không giống người đang không khỏe, càng không giống như ở trong nhà có người bị bệnh.
"Mang cơm cho người ta." Tuy rằng ngoài miệng Phương Tử An trả lời Giang Qua nhưng ánh mắt lại tập trung vào người Thu Thu, hắn nói đùa với bé: "Lại gặp nhau rồi, Thu Thu, em có nhớ anh không?"
"Có ạ." Thu Thu gật đầu: "Chú là chú Phương."
"Sao lại là chú? Gọi là anh Phương mới đúng." Phương Tử An sửa lại lời nói của bé, hắn mới có hai mươi lăm tuổi "xuân xanh", trẻ trung chính trực, gọi là chú gì đó không phải là đang nói hắn già rồi sao?
"Cậu đây là gấp không chờ nổi mà tự hạ thấp thân phận trước mặt tôi à?"
Giang Qua ôm Thu Thu, buồn cười nhìn Phương Tử An: "Tôi xem cậu như anh em mà bây giờ cậu lại muốn xem tôi là ba?"
Phương Tử An: "..."
Đừng nói bừa, tôi không có ý đó!
Sau khi Phương Tử An liên tục phủ nhận, liền nói với Thu Thu: "Thu Thu, cháu vẫn nên gọi là chú đi."
Rốt cuộc thì hắn không có sở thích tùy tiện làm con trai của người khác.
Thu Thu không hiểu rõ hai người đang nói gì nhưng biểu cảm vô cùng sinh động của Phương Tử An đã làm cho bé vui vẻ bật cười, nhìn thấy Thu Thu cười đáng yêu như vậy khiến bàn tay Phương Tử An cảm thấy ngứa ngáy.
"Lão đại, bé con đáng yêu quá, làm sao anh sinh được vậy?" Phương Tử An giơ hai tay ra đón Thu Thu: "Tới đây, cho chú ôm một cái được không?"
Sau đó hắn bị cô gái nhỏ dùng giọng điệu nũng nà nũng nịu từ chối.
Không có cách nào khác, tuy là Thu Thu không chán ghét người chú này nhưng mà bé rất yêu thích ba Giang, cô gái nhỏ vòng tay ôm chặt lấy cổ Giang Qua, nghĩ thầm, tất nhiên là bé muốn ba ba ôm mình.
Tuy Giang Qua không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng nhìn thái độ và cử chỉ của Thu Thu hắn đã có thể hiểu được ý của bé, lập tức liếc mắt nhìn Phương Tử An không được như ý kia một cái, khuôn mặt lộ ra vài phần đắc ý.
Phương Tử An: "???"
Chắc chắn lão đại bị ma nhập rồi đúng không?
Nếu không thì sao có thể ấu trĩ như vậy?
*
Lúc đầu Giang Qua dự định sẽ cùng Thu Thu ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về nhà, bây giờ nếu đυ.ng phải Phương Tử An vậy thì có thể đi cùng nhau, dù sao hắn cũng chưa ăn cơm.
"Cậu vừa nói tới bệnh viện đưa cơm à, cho ai thế?" Sau khi gọi món xong, Giang Qua thuận miệng hỏi Phương Tử An.
"Không phải mẹ tôi đang làm bảo mẫu cho nhà người ta sao, mấy hôm trước cháu trai của chủ nhà bị tai nạn xe, trong nhà chỉ có một già một trẻ. Hôm nay trong người bà cụ lại không được khỏe, không thể mang cơm cho cháu trai, mẹ tôi còn phải chăm sóc bà cụ nên bắt tôi làm chân chạy."
Tuy là bị nhờ vả làm chân chạy trong lúc nhất thời nhưng Phương Tử An cũng không hề oán giận gì. Dù sao thì hoàn cảnh của hai bà cháu nhà kia rất là đáng thương, tuy hắn không phải là người thích làm việc thiện nhưng chuyện nhỏ này thì vẫn có thể giúp được.
Nhưng mà Phương Tử An cũng không có kể quá chi tiết cho Giang Qua nghe, chủ yếu đó là chuyện của nhà người ta, tuy là thỉnh thoảng khi đang trò chuyện thì mẹ hắn cũng nói vài câu, nghe xong liền thôi chứ hắn cũng không cần phải mang ra để bàn luận với người khác.
Hơn nữa, Giang Qua là người lạnh lùng đúng không? Hắn sẽ thích nghe chuyện trong nhà người ta à?
Phương Tử An nghĩ không sai, quả thật Giang Qua không thích nghe chuyện nhà người ta, nhưng lạnh lùng hay không thì....
Cái này liền khó nói.
Bởi vì ngay một giây trước còn là người đàn ông lười biếng lạnh lùng, chỉ một giây sau, khi nhân viên phục vụ mang món cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo mà Giang Qua đã gọi cho Thu Thu lên, hắn vô cùng thuần thục rút mấy tờ giấy ăn gấp lại cùng nhau, sau đó cài lên cổ áo cho bé, coi như là khăn lau miệng.
Ngay sau đó múc cháo từ chén lớn ra một cái bát nhỏ, nhưng không phải trực tiếp đưa cho Thu Thu mà là một tay bưng bát, một tay cầm muỗng, bắt đầu múc cháo bón cho bé.
Phương Tử An: "???"
Đây, đây vẫn là lão đại mà hắn quen biết sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy lão đại ôm Thu Thu trong ngực, Phương Tử An nghi ngờ hắn bị hồn người khác xuyên vào, bây giờ lại thấy hắn trực tiếp bón cháo cho bé, hắn lại càng cảm thấy khϊếp sợ.
Rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao lão đại lại thay đổi nhiều như vậy?
Mà nhìn động tác bón cháo cho Thu Thu của lão đại xem, nào chỉ đơn giản là bón cháo đâu?
Không phải!
Nhìn cử chỉ nhẹ nhàng của hắn, lại nhìn dáng vẻ kiên nhẫn săn sóc kia, quả thật chính là rất vĩ đại, rất nhân ái, toát ra tình mẹ chói lòa!
Phương Tử An suy nghĩ gì Giang Qua không biết, nhưng mà cũng may là hắn không biết, nếu không thì chén cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo trong tay Giang Qua không phải để bón cho Thu Thu mà là trực tiếp ném vào mặt của Phương Tử An.
Tuy rằng lúc ở trấn Thanh Thủy Giang Qua đã từng nói sẽ không giúp Thu Thu ăn cơm, nhưng hiện tại là tình huống đặc biệt, hôm nay bé bị tiêm hai mũi, nếu phải tự ăn sẽ có chút khó khăn.
Nếu đã vậy thì người làm ba như hắn cũng chỉ có thể cố gắng đảm đương việc này.
"Hôm nay là do con phải tiêm thuốc và rút máu nên ba mới bón cho con, chờ khi con khỏe rồi thì phải tự ăn biết không?" Giang Qua vừa múc cháo vừa nói với bé.
Cô gái nhỏ A một tiếng, mở rộng miệng ăn ngụm cháo được Giang Qua đưa tới trước mặt, bé không thèm để ý lời nói của hắn, lúc này Thu Thu đang đắm chìm trong niềm vui sướиɠ khi được ba ba bón cháo.
Người được bón ăn - Thu Thu thực sự vui vẻ, còn người đang bón cho Thu Thu - Giang Qua cũng.... Rất vui vẻ, nhìn bé ngoan ngoãn ăn một thìa lại một thìa cháo mà hắn đưa tới, bỗng nhiên trong đầu Giang Qua "get" được thú vui mới khi bón người khác ăn.
Tất nhiên những suy nghĩ này không thể nói ra, chẳng lẽ Giang Qua hắn không cần mặt mũi hả?
Đúng là vì sĩ diện cho nên một lúc sau, khi Phương Tử An nghe xong còn tưởng là biểu hiện hắn cam tâm tình nguyện, không hề miễn cưỡng kia đều là giả dối, vì thế hắn nói với Giang Qua: "Hay là để tôi bón cho Thu Thu? Lão đại."
Giang Qua: "..."
Cút!