Giang Qua đưa Thu Thu đến bệnh viện không phải vì cô gái nhỏ không khỏe mà chỉ là muốn đưa bé đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát, dù sao thì chỉ cần nhìn thôi cũng thấy tình trạng suy dinh dưỡng của Thu Thu, nhưng còn những cái khác thì phải khám tổng quát mới biết được.
Giang Qua làm vậy cũng vì muốn tốt cho Thu Thu, nhưng mà có được mấy đứa bé thích đến bệnh viện đâu? Thu Thu cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
Thấy cô gái nhỏ chẳng khác gì quả cà héo, Giang Qua nói: "Con sợ cái gì? Chỉ là đi khám thôi, có tiêm thuốc đâu."
"Thật không?" Hai mắt Thu Thu sáng lên, vừa thấy Giang Qua gật đầu, lập tức trở lại dáng vẻ tươi cười: "Không tiêm thì tốt."
Thấy cô gái nhỏ tươi tỉnh trở lại, Giang Qua cũng nhịn không được muốn cười, nhưng ngay sau đó, hắn lại không thể cười nổi nữa.
Bởi vì sau khi đến bệnh viện, bác sĩ vô cùng dứt khoát yêu cầu chị y tá lấy máu cho Thu Thu, nhìn chiếc kim tiêm đang phát ra tia sáng lạnh, Thu Thu: "???"
Đã nói không tiêm rồi mà?
Cô gái nhỏ mím môi nhìn về phía Giang Qua, vẻ mặt thương tâm như muốn nói "Ba ba lớn như vậy mà sao lại lừa con", thấy thế, Giang Qua: "..."
Còn có chuyện gì đáng xấu hổ hơn thế này chứ?
Thật ra Giang Qua không muốn gạt Thu Thu, nhưng hắn chưa bao giờ đưa trẻ con đi khám sức khỏe toàn diện lần nào cả, cho nên hắn nghĩ chỉ là làm một số kiểm tra đơn giản, chẳng hạn như kiểm tra thị lực, kiểm tra chỉ số thông minh hoặc cùng lắm là làm xét nghiệm nướ© ŧıểυ, chỉ là khám chung chung, bình thường mà thôi.
Ai mà ngờ những điều đó, suy cho cùng cũng là do hắn tự mình suy đoán, cho nên Giang Qua có thế làm gì khác đây?
Hắn chỉ còn cách cắn răng biện hộ: "Đây là lấy máu, không phải tiêm."
Nói vậy thì cũng không sai, nhưng mà Thu Thu có chấp nhận không?
Tất nhiên là không rồi.
Về bản chất thì lấy máu và tiêm là hoàn toàn khác nhau, nhưng đối với Thu Thu thì chúng chả khác gì, đều đau như nhau thôi.
Chờ sau khi y tá lấy máu Thu Thu xong, Giang Qua liền thấy đôi mắt trong veo xinh xắn của cô gái nhỏ ngấn lệ, uất ức đáng thương nhìn mình, khiến Giang Qua cảm thấy hắn chính là một tên tội đồ đã phạm phải tội ác đầy trời.
"Có vẻ cô bé này cũng ỷ lại vào cậu quá ha." Bác sĩ khám sức khỏe tổng quát cho Thu Thu cũng mang họ Giang, là người quen cũ của Giang Qua, hai người đều xuất thân từ cô nhi viện, đều lấy họ của viện trưởng cô nhi viện.
Hôm qua, lúc bác sĩ Giang nhận được cuộc gọi của Giang Qua, biết hôm nay hắn sẽ đưa con gái mình đến kiểm tra tổng quát nên vẫn luôn tò mò đến bây giờ.
Tuy rằng sau khi rời khỏi cô nhi viện, quan hệ giữa cô và Giang Qua cũng không còn thân thiết lắm, nhưng ít ra cũng không tệ đến mức ngay cả chuyện cưới sinh của hắn mà cô không biết chứ?
Quả nhiên là tên nhóc này ăn cơm trước kẻng.
Ngọn nguồn câu chuyện thì bác sĩ Giang không rõ lắm, cô chỉ biết khi vừa được vài tháng tuổi thì Thu Thu bị người ta bắt cóc, mấy hôm trước Giang Qua mới tìm lại được, mà năm đó vì chuyện Thu Thu bị bắt cóc, mẹ bé chịu đả kích nên lên cơn đau tim rồi qua đời, thế nên hiện tại, Giang Qua chính là người giám hộ hợp pháp duy nhất của Thu Thu.
Lúc đầu bác sĩ Giang còn tưởng hai ba con vừa mới nhận lại nhau cho nên có lẽ vẫn sẽ cảm thấy xa lạ, nhưng không ngờ Thu Thu không chỉ rất thân thiết với Giang Qua mà còn ỷ lại vào hắn.
Tất nhiên Giang Qua hiểu rõ vì sao bác sĩ Giang lại nói như vậy, đúng là chỉ mới vài ngày trước, khi hắn đến gần Thu Thu thì bé liền sợ hãi như thể chim sợ cành cong, nhưng bây giờ thì sao, bé đã có thể tự nhiên thể hiện những cảm xúc của mình với hắn.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Giang Qua có cảm giác thành tựu không thể hiểu nổi, nhưng sắc mặt thì vẫn không đổi, ra vẻ ghét bỏ lắc đầu nói: "Quá dính người."
"Cậu thôi đi, đừng có được tiện nghi mà còn khoe mẽ*." Sao mà bác sĩ Giang không nhìn ra được suy nghĩ và lời nói không nhất quán của Giang Qua chứ? Cô trừng hắn một cái, vẫy tay nói với Thu Thu: "Lại đây, con là Thu Thu phải không? Đến chỗ dì nè, dì khám cho con."
(*) Được tiện nghi mà còn khoe mẽ: Câu nói thường dùng để chỉ loại người kiểu trong tay có vật tốt nhưng lại cố tình chê bai, hành động và lời nói không nhất quán.
Thu Thu nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Giang Qua, dù hắn vừa lừa bé nhưng trong thâm tâm, cô gái nhỏ vẫn rất ỷ lại vào Giang Qua, thấy hắn gật đầu, bé lập tức đi về phía bác sĩ Giang, ngoan ngoãn theo cô ấy đi khám sức khỏe.
*
Giang Qua đã sớm biết khoảng thời gian Thu Thu sống ở nhà họ Văn, bé từng phải chịu đựng những gì cho nên sau khi kiểm tra cho Thu Thu, bác sĩ Giang mặt lạnh bước ra, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
"Thu Thu ngoan, để chị y tá dắt con đi chụp phim có được không?" Đối mặt với Thu Thu, bác sĩ Giang vẫn dịu dàng nói chuyện vì cô sợ sẽ dọa đến bé.
Thu Thu vô thức nhìn về phía Giang Qua, người kia đang định nói gì đó thì cô gái nhỏ bỗng quay lại nhìn bác sĩ Giang, nhỏ giọng hỏi: "Dì ơi, chụp phim có đau không ạ?"
Giang Qua: "..."
Hay lắm, thì ra ba ba như hắn không đáng tin cậy đến vậy à.
"Không đau đâu, chỉ là hơi lạnh một chút thôi, không phải sợ." Bác sĩ Giang xoa đầu Thu Thu, thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi theo y tá nhưng vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay với bọn họ, bác sĩ Giang cũng mỉm cười vẫy vẫy tay với bé.
Chờ sau khi Thu Thu đã đi theo y tá một lúc, nụ cười trên mặt bác sĩ Giang lập tức biến mất, cô nhìn Giang Qua: "Lúc trước Thu Thu từng bị bạo hành đúng không?"
"Ừ." Giang Qua gật đầu: "Kẻ bắt cóc con bé thường xuyên đánh đập, nếu không đánh thì cũng mắng nhiếc con bé."
"Đúng là lũ súc sinh." Bác sĩ Giang nhịn không được mắng một câu, lần đầu tiên gặp Thu Thu, cô đoán bé chỉ khoảng ba tuổi, nhưng sau đó mới biết bé đã lên năm rồi, nói vậy có nghĩa là cô bé đã bị suy dinh dưỡng trầm trọng.
Ngoài ra, vì Thu Thu từng bị bạo hành nên bác sĩ Giang cũng không loại trừ khả năng nội tạng bé cũng bị tổn thương, còn chưa tính đến chuyện quan trọng không kém là việc tiêm vắc xin phòng bệnh.
"Tôi đã kiểm tra hồ sơ tiêm phòng của Thu Thu, phát hiện những loại vắc xin cần thiết cho trẻ em, con bé còn chưa được tiêm một mũi nào." Bác sĩ Giang nhìn Giang Qua: "Nên bây giờ phải tiêm bổ sung."
"Thiếu nhiều lắm sao?" Giang Qua hỏi, thật lòng mà nói, nếu bác sĩ Giang không nhắc thì hắn cũng không nghĩ tới vấn đề này.
"Không nhiều lắm." Bác sĩ Giang lắc đầu: "Còn thiếu một số vắc xin, chính là loại phải đóng tiền mới chích đó."
Giang Qua vừa nghe liền biết ngọn ngành sự tình, trên mặt hắn có chút giễu cợt, nhưng hắn cũng không muốn nghĩ nhiều về ba Văn mẹ Văn, dù sao thì họ không thể nào có kết cục tốt là được.
Hắn nói với bác sĩ Giang: "Vậy thì hãy bổ sung những mũi còn thiếu đi."
"Được, vậy tôi sẽ thu xếp tiêm vắc xin thủy đậu cho con bé trước."
Giang Qua không có ý kiến, hắn nghĩ, ba Văn mẹ Văn không muốn tiêu tiền cho Thu Thu nhưng hắn muốn, không phải chỉ là vắc xin phòng bệnh thôi sao? Tiêm một cái là xong.
Chờ đã......
Không đúng.
Hắn nhớ rõ, vừa nãy chẳng phải chính mình đã nói với Thu Thu là không tiêm rồi sao?
Bây giờ thì...
Nghĩ đến cô gái nhỏ nước mắt lưng tròng khi vừa bị máu lúc nãy, Giang Qua: "..."
Quả nhiên, chỉ cần tiêm một cái là xong.
Tiếng Hán thật là thâm thúy.
*
Thu Thu vẫn chưa biết ba ba bé vô cũng sẵn lòng chi tiền để đặt gói tiêm chủng cho mình, hiện tại bé đang phơi nắng trong hoa viên của bệnh viện, nói chính xác hơn là đang cùng một anh trai nhỏ phơi nắng.
Chuyện là thế này, sau khi Thu Thu chụp phim xong thì chị y tá định đưa bé về chỗ ba ba, nào ngờ trên đường đi lại có chị y tá khác muốn nhờ chị ấy hỗ trợ.
Vì tình huống khá khẩn cấp nên chị y tá chỉ có thể tạm thời giao Thu Thu cho một y tá khác đang đẩy bệnh nhân xuống lầu phơi nắng.
Chị y tá kia vừa đẩy bệnh nhân của mình, vừa mang theo một "đứa nhỏ của chồng trước"*, cùng nhau ra vườn phơi nắng.
*Ý chỉ Thu Thu là "cục nợ" vừa được người khác đưa tới, vốn không phải người mà chị y tá phụ trách, hì hì.
"Tới đây, em gái nhỏ ngồi ở đây nè." Chị y tá cố ý đẩy xe lăn đến băng ghế dài trong vườn để có chỗ cho Thu Thu ngồi: "Đừng sợ, đợi một lát thì chị y tá kia sẽ quay lại đưa em về chỗ ba ba nha."
"Em biết, em không sợ." Sau khi ngồi xuống băng ghế, Thu Thu cười với chị y tá: "Cảm ơn chị."
"Ui chao, ngoan quá." Trong một giây chị y tá đã bị hạ gục vì sự ngọt ngào này, cô xoa đầu bé, sau đó nói với cậu bé ngồi trên xe lăn: "Tiểu Triệt, em thấy em gái nhỏ này có đáng yêu không nào? Em có muốn làm bạn với em ấy không, cùng em ấy trò chuyện nhé?"
Cậu bé không trả lời, đầu hơi cúi xuống, dáng vẻ từ chối nói chuyện.
Thấy vậy, trong lòng chị y tá thầm thở dài, ánh mắt rơi vào đùi cậu bé, bất giác dâng lên nỗi thương cảm cùng tiếc nuối.
Trước đó bệnh nhân nhỏ này của cô từng bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng, tuy may mắn sống sót nhưng vì chấn thương nặng nên nửa đời còn lại có lẽ chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Có lẽ cậu bé cũng biết tình cảnh của mình nên từ khi xuống khỏi bàn phẫu thuật tới giờ, cậu vẫn luôn là dáng vẻ này.
Thấy Thu Thu nhìn bọn họ, chị y tá liền nói với bé: "Không có việc gì, anh trai nhỏ không khỏe nên mới không muốn nói chuyện thôi."
"Vâng." Thu Thu không biết nội tình, nghe chị y tá nói thế, cô bé liền nói với cậu nhóc kia: "Vậy thì anh trai nhỏ, anh phải nghe lời bác sĩ nha, phải uống thuốc điều độ, còn phải tiêm thuốc đầy đủ nữa, như vậy thì mới có thể mau chóng khỏe lại được."
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, mềm mại giống như viên kẹo bông gòn mềm mịn, lộ ra hương vị ngọt ngào.
Cậu bé ngồi trên xe lăn vốn không chịu nhúc nhích bỗng nhiên quay đầu nhìn Thu Thu, yên lặng nhìn bé vài giây rồi bỗng nhiên nói: "Em nói đúng."
Chị y tá bên cạnh có chút kinh ngạc, cô còn cho rằng cậu nhóc sẽ giống như trước kia, không thèm phản ứng với người khác.
"Đúng không?" Thu Thu không để ý đến phản ứng của chị y tá, cô gái nhỏ được sự đồng ý của người khác liền cong cong đôi mắt, cười nói: "Tuy rằng uống thuốc rất đắng, tiêm cũng rất đau, nhưng phải điều dưỡng từ từ từng chút một thì sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi."
Dù bé không thích bị tiêm, nhưng bé lại càng không thích bị bệnh, bởi vì khi bị bệnh toàn thân sẽ cảm thấy rất khó chịu, cho nên tất nhiên Thu Thu cũng hiểu được đạo lý bỏ nặng chọn nhẹ.
Bây giờ thì Thu Thu có thể thoải mái nói với cậu nhóc kia như vậy, nhưng mà chờ đến khi vẫy tay tạm biệt anh trai nhỏ, theo chị y tá trở về bên cạnh ba ba, kết quả là lại nghe ba ba nói muốn đưa bé đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, nhìn vào chiếc kim tiêm nhọn hoắc, cô gái nhỏ: "!!!!!!"
Hu hu hu hu hu. Ba ba lại lừa con!