Chương 10: Quỷ nhỏ này, sao bây giờ lại không đáng yêu chút nào thế?

Thu Thu tự cảm thấy chính mình như một cô chủ vô cùng hạnh phúc.

Gạch cua mềm lỏng, béo nhưng không ngấy, hay ba khía vừa tươi vừa ngọt, hay bát thịt dê dìu dịu xinh xắn, cô gái nhỏ cảm thấy món nào cũng rất ngon.

"Biết là ngon nhưng không được ăn nữa."

Thấy Thu Thu đã ăn được nhiều rồi, Giang Qua vội vàng buông đũa ngăn bé ăn tiếp.

Sau khi cùng cô gái nhỏ ăn vài bữa cơm, Giang Qua phát hiện ra một chuyện, đó chính là về mặt ăn uống, Thu Thu không hề biết tiết chế một chút nào.

Nếu cứ ăn theo kiểu này, chắc chắn Thu Thu sẽ biến mình thành một cô bé tròn trịa mới phải, nhưng so với các bạn cùng trang lứa thì cô gái nhỏ lại gầy hơn nhiều, cho nên Giang Qua dùng mũi để nghĩ cũng biết Thu Thu thành ra thế này nhất định là do bị nhà họ Văn bỏ đói.

"Ăn thêm một miếng nữa thôi ạ." Bị ngăn lại, Thu Thu ngẩng đầu nhìn Giang Qua đang ngồi đối diện, cô bé dùng ngón tay mình diễn tả: "Chỉ một miếng nhỏ thôi."

"Không được." Giang Qua cứng rắn phản đối: "Con quên hai bữa hôm nay con đều ăn đến no căng rồi à?"

Giang Qua không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ, cũng không rõ về khẩu phần ăn của chúng cho nên lúc sáng, khi thấy cô gái nhỏ ăn một hơi hết một bát ba viên hoành thánh, phản ứng đầu tiên của hắn là "Sức ăn của quỷ nhỏ này thật lớn", đâu có nghĩ đến việc bé sẽ ăn đến no căng như vậy.

Cho đến khi hắn thấy cô gái nhỏ không ngừng xoa xoa bụng.

Lúc ăn trưa cũng vậy, tuy hắn đã ý thức được vấn đề nhưng vì không để mắt thường xuyên đến Thu Thu, vừa không chú ý một chút, cô gái nhỏ lại ăn đến no căng.

Giang Qua: "..."

Tuy là khi về nhà, hắn tiện đường mua viên thuốc tiêu hóa cho trẻ em, nhưng cũng chỉ là phòng trường hợp bất đắc dĩ, chứ không thể lợi dụng nó để dung túng Thu Thu ăn no căng rồi đi uống thuốc tiêu hóa được.

"Được rồi." Thu Thu cũng biết Giang Qua làm vậy là vì muốn tốt cho bé, nhưng mà...

Nhưng mà bé thực sự muốn ăn thêm một chút nữa.

Cô gái nhỏ thèm khát nhìn những món ăn còn dang dở trên bàn cơm, dáng vẻ đáng thương khiến Giang Qua tự hỏi có phải hắn đã nhận định sai hay không, thực ra cô gái nhỏ vẫn chưa ăn no?

Nhưng ngay lập tức, Giang Qua liền xua tan ý nghĩ đó của mình, bởi vì Thu Thu bắt đầu nấc, tiếng nấc càng lúc càng đều đặn, mắt hết nhìn ba ba lại nhìn thức ăn trên bàn, Giang Qua bỗng cảm thấy có chút buồn cười lại có chút đau lòng.

"Nhanh nào, ra phòng khách xem tivi của con đi." Giang Qua thẳng thừng đuổi người đi, sợ bản thân sẽ mềm lòng cho Thu Thu ăn thêm một miếng.

"Vâng." Thu Thu trả lời, bước xuống ghế rồi đi về phía phòng khách, nhưng chưa được hai bước, cô bé lại quay người trở về, nắm lấy tay Giang Qua, nhìn hắn nói: "Vậy ba ba nhớ ăn hết nha."

Thấy vẻ mặt trịnh trọng kiểu "Con giao đồ ngon còn lại vào tay ba đó" của cô gái nhỏ, Giang Qua buồn cười không nói nên lời: "Được được được, ba sẽ ăn hết, con đi xem tivi đi."

"Dạ ~" Lần này Thu Thu nhanh chóng đồng ý, chân ngắn lạch bạch chạy ra phòng khách.

*

Kiểu dáng của chiếc bồn tắm trẻ em mà Giang Qua mua cũng khá giống với chiếc bồn tắm người lớn ở nhà, chỉ là khác kích cỡ thôi, lúc chiều nhân viên đến giao hàng còn tiện thể lắp ráp bồn tắm đâu vào đấy.

Thế nên tối nay, Thu Thu có thể dùng bồn tắm mới, nhưng trước khi tắm, cô bé cần phải gội đầu.

Cô gái nhỏ mang áo ngủ và qυầи иᏂỏ treo trong phòng tắm, sau đó lấy nước chuẩn bị gội đầu, lấy nước xong, Thu Thu liền cúi người xuống.

Giang Qua ở phòng khách xem tivi, cầm cốc lên uống, rồi đứng dậy vào bếp lấy thêm nước, khi đi ngang qua phòng tắm, thấy cô gái nhỏ vừa khom lưng vừa gội đầu thật sự rất khó khăn, Giang Qua nhíu mày.

"Chờ chút, quỷ nhỏ, đừng có vội tắm." Giang Qua nhịn không được, đẩy cửa bước vào, tùy tiện treo chiếc cốc cầm trong tay ở đâu đó, lấy khăn lông quấn quanh cái đầu ướt của Thu Thu.

Vì bé còn quá nhỏ nên Giang Qua có nói với bé là lúc tắm rửa gội đầu thì đừng đóng cửa, đương nhiên không phải là mở hẳn ra, mà là he hé, nửa mở nửa che, để nhỡ bé có xảy ra chuyện thì hắn cũng kịp thời giải quyết.

Giống như bây giờ vậy.

"Ba ba?" Cô gái nhỏ giơ tay ôm lấy chiếc khăn lông quấn trên đầu mình, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Giang Qua, người kia không nói không rằng đi ra khỏi phòng tắm, lúc sau lại mang một cái ghế vào.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, Thu Thu: "?"

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Thấy Thu Thu cứ nhìn chằm chằm, Giang Qua có phần xấu hổ, đen mặt nói: "Không phải con muốn gội đầu à?"

Thu Thu gật gật đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn ngây ra đó, đúng là cô bé muốn gội đầu, nhưng mà...

Nhưng mà ba ba vào đây làm gì?

Trí nhớ của cô gái nhỏ rất tốt, chỉ cần Giang Qua nói một lần, vòi nào là nước lạnh, vòi nào là nước nóng, chai nào đựng dầu gội, chai nào đựng sữa tắm, cô bé đều nhớ như in.

Như vậy cũng đủ hiểu, cô gái nhỏ không hề quên chuyện hôm qua Giang Qua đã nói vào lúc gội đầu cho bé.

"Ba ba, không phải hôm qua ba có nói..." Tưởng Giang Qua đã quên những gì mình nói tối qua, Thu Thu vô cùng hiểu chuyện muốn nhắc nhở hắn.

Tuy nhiên, cái người muốn quên kia, Giang Qua lại không cần nhắc nhở.

"Ba nói cái gì hả? Ba không có nói cái gì hết." Giang Qua vừa nói vừa duỗi tay bế cô gái nhỏ lên. Sau khi để bé ngồi ngay ngắn trên đùi mình, hắn liền dùng một tay đỡ ót cô bé ngã ra phía sau, tay kia tháo khăn tắm ra, rồi mở vòi hoa sen chuẩn bị gội đầu cho bé.

"Không phải, ba ba, ba có nói." Cô gái nhỏ vùng vẫy muốn nhổm dậy, lại bị Giang Qua ghì xuống: "Con còn không thấy mình gội đầu thành ra cái dạng gì rồi hả?"

Thu Thu: "???"

"Ba có muốn giúp con gội đầu đâu, ai bảo con không chịu tự gội cho tốt?"

Thu Thu: "???"

"Cho nên, quỷ nhỏ như con nghe lời ba đi, bây giờ con còn nhỏ, ba sẽ gội đầu cho con, nhưng mai mốt trưởng thành rồi thì đừng có mơ, nghe chưa?"

Thu Thu định mở miệng nói, kết quả chỉ một câu "Được rồi, nghe là tốt" của Giang Qua đã chặn họng bé, đến nỗi khiến cô gái nhỏ ủy khuất không thôi, cuối cùng chỉ còn cách đáng thương mà "vâng" một tiếng.

Chậc, bé ủy khuất cái gì chứ?

Nếu không phải lúc mua bồn tắm trẻ em, nhân viên hướng dẫn mua hàng nói với hắn, vì lý do an toàn, tốt nhất không nên để trẻ em dưới bảy tuổi tự gội đầu tắm rửa, đề phòng phát sinh tai nạn ngoài ý muốn; nếu không phải hắn thấy bé lề mề tắm tắm gội gội, bé tưởng hắn sẽ giúp bé gội đầu tiếp sao?

"Nhưng... Nhưng mà con có thể tự gội đầu." Nghe Giang Qua lẩm bà lẩm bẩm, Thu Thu không nhịn được, thấp giọng biện hộ: "Không cần đợi con trưởng thành đâu, con có thể tự gội đầu cho mình mà, hơn nữa, con nghĩ con có thể gội sạch lắm đó."

Giang Qua: "..."

Câm mồm!

Quỷ nhỏ này, sao bây giờ lại không đáng yêu chút nào thế?

*

Hôm qua là lần đầu tiện được ba ba gội đầu, tuy là không được dễ chịu lắm nhưng Thu Thu cảm thấy rất vui, hôm nay lại được ba ba gội, dù kỹ thuật gội đầu có tiến bộ, nhưng Thu Thu lại cảm thấy thật ủy khuất.

Sao ba ba không tin bé có thể tự mình gội đầu chứ?

Rõ ràng là bé có thể tự tắm rửa sạch sẽ mà!

Ngày mai, ngày mai bé nhất định phải chứng minh cho ba ba xem, bé chắc chắn có thể tự gội sạch đầu cho mình.

Thu Thu lặng lẽ nắm chặt tay dưới lớp khăn lông, thầm hạ quyết tâm.

Nhưng có chứng minh được hay không, với lại phải chứng minh như thế nào, tất cả đều là chuyện của tối mai. Sau khi ngủ một giấc thì Thu Thu đã phải theo Giang Qua đến bệnh viện một chuyến.