Chương 74. Tư Ngữ cầm tay lái, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn gương chiếu hậu —— chiếc xe Bentley màu trắng kia luôn giữ khoảng cách an toàn là ba mét năm với nàng, như là đang chăm chú nhìn nàng đề phòng nàng chạy mất, lại như là đang bảo hộ nàng.
Từ khoảng cách này, nàng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng Lục Tịch ngồi ở trong xe, nghĩ đến giọng điệu và vẻ mặt vừa rồi của Lục Tịch khi nói ra câu “Tôi cũng rất nhớ em”, tâm tình có chút bối rối.
Một người cao lãnh tích chữ như vàng lại có thể nói được những lời âu yếm êm tai như vậy.
Tư Ngữ thu hồi ánh mắt, nhìn dòng xe cộ phía trước đang bắt đầu khởi động, bĩu môi.
Nàng mới không phải bởi vì những lời này mà trở về.
“Bà nội!” Tư Ngữ từ gara bước vào phòng khách, chạy tới ôm lấy Lục lão phu nhân ngồi ở trên xe lăn.
Lục lão phu nhân vô cùng quyến luyến ôm chặt lấy nàng, vỗ vỗ lưng nàng, nửa vui mừng nửa trách cứ mà nói: “Con cuối cùng cũng biết về nhà.”
Trái tim Tư Ngữ lập tức thắt lại, ngồi xổm xuống nhìn bà, áy náy mà nói: “Thật xin lỗi bà nội, về sau có thời gian con nhất định sẽ thường xuyên trở về thăm bà.”
Lục lão phu nhân sờ sờ khuôn mặt không có mấy lượng thịt của nàng, đau lòng mà nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy vì sao con không nói cho bà biết?”
“. . . . Chuyện gì ạ?”
“Trên mạng nhiều người mắng con bôi xấu con như vậy, con lại có thể không nói cho bà!”
Biểu tình Tư Ngữ cứng đờ, nhìn về phía Lục Tịch đi vào sau, dùng ánh mắt dò hỏi cô: Sao bà nội lại biết chuyện?
Lục Tịch trùng hợp nghe thấy Lục lão phu nhân nói câu kia, cũng hơi ngẩn người, lắc đầu nói: “Tôi chưa nói gì cả.”
“Nếu không phải là chị Lý xem tin tức rồi thấy, bà cũng không biết con phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.”
Một câu của Lục lão phu nhân giải trừ nghi hoặc của các nàng.
Tư Ngữ kinh ngạc mà nhìn về phía chị bảo mẫu Lý đứng ở phía sau Lục lão phu nhân.
Chị Lý ngại ngùng nói: “Vừa rồi tôi chán quá nên cầm điện thoại đọc báo, sau đó thì nhìn thấy tin cô bị người khác công kích.”
Tư Ngữ đã hiểu.
Lục lão phu nhân sức khỏe không tốt, sợ lão nhân gia lo lắng, Tư Ngữ từ trước tới nay đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Một năm qua nàng bị người khác bôi xấu vài lần, có thể là bởi vì lúc ấy chưa nổi tiếng, báo chí cũng lười đưa tin về nàng. Sau khi "Nụ Cười Của Em" phát sóng, Tư Ngữ cũng nổi hơn trước, lần này dính đến chủ đề nhạy cảm là bạo lực học đường nên rất ồn ào, Tieba, Weibo, diễn đàn, và các trang báo mạng đều đưa tin về nàng, tình cờ bị chị Lý đọc được.
Khó trách lúc Lục lão phu nhân nhìn thấy nàng cảm xúc lại dao động lớn như vậy.
Tư Ngữ trong lòng cảm động, sắp xếp lời nói một lát, cười tủm tỉm nói: “Bà nội yên tâm đi, chuyện kia đã giải quyết xong, chúng con tìm được người viết bài bôi xấu con rồi, đã thắng kiện, hiểu lầm cũng đã làm sáng tỏ.”
“Làm sáng tỏ, là có thể coi chuyện làm con tổn thương chưa từng xảy ra sao?” Lục lão phu nhân vỗ vỗ đùi đã không còn cảm giác, đau xót mà nói: “Nếu sớm biết rằng nghề này đấu đá với nhau nhiều như vậy, thì lúc trước bà đã ngăn cản con rồi.”
Vẻ tươi cười của Tư Ngữ không thay đổi, kiên nhẫn dỗ dành nói: “Nghề nào mà chả có đấu đá với nhau, có người bôi xấu con chứng tỏ là con đã nổi tiếng rồi, nghĩ như vậy thật ra cũng không tồi. Bà nội thật sự không cần quá lo lắng, con rất mạnh mẽ, những lời mắng chửi đó con hoàn toàn không để ở trong lòng, cùng lắm thì không xem nữa.”
Lục lão phu nhân không cho là đúng: “Có mạnh mẽ như thế nào thì con cũng chỉ là một cô gái, nhiều người mắng con công kích con như vậy, con thật sự có thể không để bụng một chút nào sao? Bà không tin.”
Tư Ngữ nghẹn lời.
Lục lão phu nhân xoa xoa đầu nàng, tận tình khuyên bảo mà nói: “Bà nội thật sự rất đau lòng cho con, không muốn nhìn thấy con bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, càng không hi vọng con bị người khác làm tổn thương. Kiều Kiều, hay là đừng làm diễn viên nữa.”
Tư Ngữ giật mình, nhìn trong mắt Lục lão phu nhân tràn ngập là đau lòng cùng quan tâm, đột nhiên nghĩ đến bà nội đã qua đời của mình.
Có một lần Tư Ngữ đi đóng phim vô ý bị thương nặng, bà nội biết chuyện, cầm tay nàng hai mắt đẫm lệ mà nói: “Tiểu Ngữ, làm diễn viên quá vất vả, hay là đừng làm nữa. Bà nội không cần con kiếm quá nhiều tiền, chỉ mong con được bình an.”
Trong khoảnh khắc, nàng phảng phất lại quay về căn phòng nhỏ cũ nát kia, mặt bà nội trùng khớp mặt Lục lão phu nhân, đôi mắt nàng cũng bắt đầu mơ hồ.
Nàng nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc ấy, chậm rãi nói: “Con đã nói là muốn bà sống một cuộc sống tốt nhất, không làm diễn viên thì con lấy đâu ra tiền để mua căn nhà lớn hơn cho bà? Không sao cả, con không sợ vất vả, hơn nữa con thật sự rất thích đóng phim.”
Lục lão phu nhân bị hốc mắt đột nhiên phiếm hồng của nàng làm cho ứng phó không kịp, vội vàng trấn an: “Được rồi bà không nói nữa, con thích thì cứ tiếp tục làm đi.”
Tư Ngữ bừng tỉnh hoàn hồn, nhanh chóng chớp chớp mắt, áp xuống nhiệt ý nơi đáy mắt, hít sâu, giương môi cười nói: “Cảm ơn bà nội.”
“Ai ——” Lục lão phu nhân buông tiếng thở dài, nói: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Tư Ngữ đứng lên, va phải đôi mắt mang theo ý thăm dò của Lục Tịch, trong lòng giật thót một cái. Nàng nhanh chóng rũ mắt, xoay người đi rửa tay.
Lục Tịch chậm rãi đi theo sau nàng, nghĩ đến những lời nàng nói với bà nội, vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.
Gia cảnh Tư Ngữ giàu có, sau khi cha mẹ qua đời thì thừa hưởng di sản kếch xù, trước khi các cô kết hôn thì nàng cũng ở trong biệt thự lớn, sao lại lo lắng không đi đóng phim thì không có tiền mua căn nhà lớn hơn?
Có điều Lục Tịch không có nghĩ sâu xa, chỉ cho là Tư Ngữ vì thuyết phục Lục lão phu nhân nên mới cố ý nói như vậy.
Trên bồn rửa tay có một chiếc gương lớn, Lục Tịch đứng ở phía sau nghiêm túc nhìn Tư Ngữ đang rửa tay.
Tư Ngữ vẫn luôn cúi đầu, Lục Tịch không nhìn thấy cảm xúc trong mắt của nàng, chỉ nhớ rõ vừa rồi hốc mắt nàng hồng hồng, như là phải chịu vô tận ủy khuất.
Lục Tịch không phải chưa từng thấy Tư Ngữ khóc, trước kia Tư Ngữ thường xuyên ở trước mặt cô khóc lóc ầm ĩ, mỗi lần như vậy nội tâm cô không hề gợn sóng, vừa rồi vội vàng nhìn thoáng qua lại nhịn không được đau lòng.
Là bởi vì áp lực quá lớn sao?
Nghĩ một tháng qua trên mạng có rất nhiều lời chửi rủa, Lục Tịch trầm mặc một lúc.
Tư Ngữ nói nàng rất mạnh mẽ, không thèm để ý những bình luận đó ở trên mạng, thật sự là như vậy sao?
Hay chỉ là giả vờ mạnh mẽ?
“Làm diễn viên có phải rất mệt hay không?”
Tư Ngữ biết Lục Tịch đang nhìn nàng, chỉ là vấn đề này làm nàng có chút bất ngờ, tắt vòi nước đi, xoay người, khẽ cười nói: “Làm nghề nào mà chả mệt?”
Lục Tịch nhìn đôi mắt nàng hơi hơi có ý cười, mím môi không nói gì.
Không biết có phải là Tư Ngữ che giấu cảm xúc quá tốt hay không, đôi mắt kia lại khôi phục vẻ trong trẻo linh động, phảng phất như sự yếu đuối vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lục Tịch cũng biết mình hỏi câu vô nghĩa, hơi hơi suy tư, nói: “Mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần gắng sức như vậy.”
Tư Ngữ cầm lấy khăn lông lau tay, không chút để ý nói: “Không gắng sức thì lấy đâu ra tiền.”
“Em rất thiếu tiền sao?”
Đối diện với ánh mắt tràn đầy hoài nghi của cô, Tư Ngữ mới ý thức được là lỡ miệng, tròng mắt xoay chuyển, nói: “Những cổ phần, tài sản gì đó. . . . Đều là của cha mẹ tôi để lại, tôi chỉ là muốn kiếm tiền nuôi sống bản thân bằng sự nỗ lực của mình, không được sao?”
“Kiếm tiền nuôi sống bản thân?” Lục Tịch lặp lại lời nàng nói, trong đầu hiện lên bộ dáng Tư Ngữ trước kia chơi bời lêu lổng mỗi ngày nằm ở nhà làm con sâu gạo, cùng với Tư Ngữ trước mắt tự lập cố gắng vươn lên này hoàn toàn không giống chút nào.
Có đôi khi cô hoài nghi Tư Ngữ có phải là đã hoàn toàn thay đổi thành người khác hay không, vì sao trước và sau chênh lệch lớn như thế?
Tư Ngữ nhìn vẻ mặt cô thay đổi liên tục, cho là cô đang nghi ngờ mình không có năng lực, tức giận mà nói: “Tôi không kiếm tiền nuôi bản thân, chẳng lẽ chị nuôi tôi à?”
Ý nghĩ của Lục Tịch bị cắt ngang, ánh mắt khẽ chuyển động, nói: “Ừ.”
“. . . .”
“Nếu một ngày nào đó em mệt mỏi, không muốn đóng phim nữa, tôi sẽ nuôi em.”
“. . . .”
Trên mặt Tư Ngữ tràn ngập kinh ngạc, nai con trong lòng lại bắt đầu chạy loạn.
Nàng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới Lục Tịch lại trả lời nghiêm túc đến như vậy.
Từ nhỏ đã quen độc lập, quen tự thân tự lực, Tư Ngữ từ trước tới nay không nghĩ đến chuyện dựa vào bất kỳ kẻ nào, nhưng không thể không nói, ba chữ “Tôi nuôi em” này của Lục Tịch xác thật khiến nàng rung động.
Trong lòng cực kỳ yên tâm, làm nàng có cảm giác muốn ỷ lại.
Trời ạ, người phụ nữ này sao bây giờ lại biết nói chuyện như vậy?!
Tư Ngữ cảm thấy không thể ở trong nhà vệ sinh lâu hơn, sợ ở thêm một giây nữa thì sẽ bị luân hãm.
Nàng vứt khăn lông xuống đang muốn rời đi, Lục Tịch gọi lại nàng: “Tối nay đừng đi, ở lại với bà nội.”
Tư Ngữ cũng muốn ở cùng với Lục lão phu nhân nhiều hơn, chỉ là nghĩ đến vấn đề ngủ lúc tối. . . .
Lục Tịch thấy nàng chần chờ, nghĩ ngợi rồi nói: “Lo lắng chuyện ngủ cùng tôi sao?”
“. . . . Ngủ cùng chị là có ý gì! Chị không được nói lung tung!” Bên tai Tư Ngữ nóng lên.
Lục Tịch nhận ra câu nói kia có nghĩa khác, sắc mặt hơi đỏ, nói: “Tôi chỉ muốn hỏi em, có phải là lo lắng ngủ chung một phòng với tôi hay không. . . . Quên đi. Nếu em thấy phiền, tôi có thể ngủ ở phòng cho khách.”
“. . . .”
Tư Ngữ không nhớ rõ các nàng đã ngủ cùng một phòng bao nhiêu lần rồi, trước kia còn khá tốt, một người ngủ trên sô pha một người ngủ trên giường, không làm phiền đến nhau. Từ khi Lục Tịch tỏ tình với nàng, nàng cũng hiểu tâm tư của mình với Lục Tịch, rốt cuộc không có cách nào bình tĩnh ở chung một phòng cùng cô.
Nói nàng làm ra vẻ cũng được, kỳ cục cũng được, nàng cảm thấy quan hệ giữa các nàng hiện giờ rất rối loạn, thật sự không nên tiếp tục ngủ chung một phòng.
Lục Tịch chủ động đưa ra ý ngủ phòng cho khách, thật ra là để tránh khỏi xấu hổ, chỉ là Tư Ngữ có chút băn khoăn: “Nếu như bị bà nội phát hiện thì nên nói như thế nào?”
Lục Tịch nghĩ nghĩ, nói: “Vậy nói với bà là gần đây tôi bị áp lực nên hay ngủ ngáy, sợ làm phiền đến em nên ngủ riêng.”
“. . . . . . .”
Tư Ngữ chưa nhìn kỹ dáng vẻ khi ngủ của Lục Tịch, nhưng nàng biết lúc Lục Tịch ngủ tuyệt đối sẽ không ngáy. Đừng nói là ngáy ngủ, lúc Lục Tịch ngủ rất nề nếp, trên cơ bản nằm xuống là tư thế gì, tỉnh lại thì chính là tư thế đó.
Nàng thật sự không nghĩ tới Lục Tịch vì muốn nàng ở lại qua đêm mà lại tự bôi đen bản thân như vậy, tưởng tượng cảnh Lục Tịch ngủ ngáy, bật cười.
Lục Tịch không biết vì sao nàng cười, bị nụ cười của nàng lan truyền, khóe miệng bất giác cũng giương lên, nhẹ giọng hỏi: “Có thể chứ?”
“. . . Ừ.”
Đêm đó Tư Ngữ ở lại.
Nàng không ngủ trên sô pha như mọi khi, mà là trực tiếp ngủ ở trên giường lớn của Lục Tịch.
Đệm êm ái rất dễ chịu, ga trải giường và gối đầu tỏa ra một mùi hương quen thuộc, giống như mùi trên người Lục Tịch.
Ngửi mùi hương thoang thoảng này, nàng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Tư Ngữ cứ như vậy ở tại Lục gia, ban ngày Lục Tịch đi làm, nàng ở nhà với bà nội.
Buổi tối các nàng vẫn như cũ ngủ tách ra.
Lục lão phu nhân thật đúng là tin chuyện Lục Tịch ngủ ngáy, kéo Tư Ngữ lén lút hỏi: “Các con cứ ngủ riêng như này, sinh hoạt vợ vợ không bị ảnh hưởng chứ?”
Tư Ngữ sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại “sinh hoạt vợ vợ” chính là chỉ cái gì, mặt nàng đỏ bừng lên, ấp úng nói: “Chúng con. . . . Không cần quá thường xuyên. . .”
Cũng may là khoa học kỹ thuật hiện tại có hạn, nếu không Tư Ngữ cũng phải hoài nghi câu hỏi tiếp theo của Lục lão phu nhân có phải là hỏi khi nào các nàng muốn có con hay không.
Lục lão phu nhân thấy nàng ngại ngùng không chịu được, cũng không hỏi nữa.
Lục Tịch vẫn như cũ đi sớm về trễ, có điều Tư Ngữ phát hiện, trước kia Lục Tịch hận không thể ngâm mình ở trong công ty mỗi ngày, gần đây thì tan ca rất sớm, khoảng 6 giờ đã về đến nhà, cùng ăn cơm tối với các nàng, sau khi ăn xong thì cùng nàng đẩy Lục lão phu nhân đi tản bộ, tản bộ xong ba người ngồi ở trên sô pha xem TV.
Xem được một nửa, Lục lão phu nhân phát hiện có cái gì không đúng, nhìn nhìn Tư Ngữ và Lục Tịch ngồi ở hai bên người bà, nói: “Sao hai người các con luôn ngồi tách ra vậy?”
Tư Ngữ liếc nhìn Lục Tịch ngồi cách nàng một chỗ, yếu ớt hỏi: “Ngồi tách ra. . . . Thì có vấn đề gì sao?”
Lục lão phu nhân chỉ vào nam nữ chính trong TV hận không thể ở bên nhau 24 giờ, nói: “Con nhìn vợ chồng son nhà người ta này, xem TV cũng là vừa ôm nhau vừa xem, sao các con mỗi lần xem phim đều ngồi tách ra vậy?”
“Đó là phim mà. . . .” Tư Ngữ chột dạ mà nói: “Con cùng Lục. . . Tịch Tịch, cũng đã kết hôn được ba năm, thành vợ vợ già rồi, không cần phải dính lấy nhau thân mật cả ngày. Đúng không Tịch Tịch?”
Lục Tịch nhướng mày, nói: “Vợ vợ già cũng có thể thân mật.”
Tư Ngữ: “!”
“Đúng vậy đúng vậy.” Lục lão phu nhân vui mừng hớn hở mà nói: “Tịch Tịch lại đây, bà đổi chỗ với con.”
Lục lão phu nhân thuần thục đẩy xe lăn ra, nhường vị trí ở giữa cho Lục Tịch.
Tư Ngữ cảnh giác mà nhìn Lục Tịch lại gần, nghĩ thầm: Người phụ nữ này sẽ không thật sự muốn nhân cơ hội này để ôm ôm ấp ấp chứ?!
Nếu thật là như vậy, ở trước mặt Lục lão phu nhân, nàng cũng không biết nên từ chối như thế nào. . . .
Lục Tịch ngồi xuống gần nàng, nhìn bộ dáng nàng vô cùng khẩn trương, dừng một chút, cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng.
Cơ thể Tư Ngữ cứng đờ.
“Đừng khẩn trương, chỉ là xem TV mà thôi.” Lục Tịch dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy nói vào bên tai nàng, nói xong ngồi ngay ngắn trở lại.
Tư Ngữ thở phào.
Là nàng suy nghĩ nhiều. . . .
Lục Tịch cũng không có làm gì, Lục lão phu nhân cũng không đưa ra thêm yêu cầu kỳ kỳ quái quái gì cho các nàng nữa, tập trung xem TV.
Tư Ngữ chăm chú xem TV.
Trên màn hình khuôn mặt của nam nữ chính càng lúc càng sát gần nhau, nam chính nâng cằm nữ chính lên rồi hôn môi nữ chính.
Cảnh hôn kiểu này thật ra chỉ như là chuồn chuồn lướt nước, cũng không tính là quá nồng nhiệt, nhưng nghĩ đến người ngồi bên cạnh chính là Lục Tịch, ma xui quỷ khiến nhớ đến hai lần trước các nàng hôn môi, trái tim Tư Ngữ bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Nàng ngượng ngùng nhìn chăm chú vào TV, ánh mắt đảo qua, đυ.ng phải ánh mắt của Lục Tịch: “. . . .”
Không biết có phải Lục Tịch cũng ngượng ngùng nên mới quay đầu đi hay không, Tư Ngữ cảm giác là cô cố ý liếc nhìn đôi môi của mình, hô hấp hơi gấp gáp.
Chỉ dừng lại một giây, Lục Tịch lại bình tĩnh chuyển tầm mắt hướng về màn hình.
Tư Ngữ cắn cắn môi, tâm loạn như ma, phim truyền hình cũng không xem nổi.
Ngoại trừ cảnh hôn kia làm người ta có chút xấu hổ, hai người các nàng mang suy nghĩ không trong sáng, những ngày sau đó cũng không có gợn sóng gì.
Những ngày bình đạm này kéo dài được ba ngày.
Ngày thứ tư, Tư Ngữ rời khỏi Lục gia đi ghi hình một chương trình tạp kỹ.
Lúc trước bởi vì chuyện bôi xấu trên Tieba, Tư Ngữ bị buộc phải lùi lịch ghi hình hai chương trình, sau khi phán quyết của toà án được đưa ra, Lương Dư Phỉ xin lỗi công khai, nàng mới có thể tẩy trắng, hai chương trình kia chủ động liên hệ với nàng, thiện ý mời nàng đi ghi hình lại.
Tới đón các nàng vẫn là nữ nhân viên công tác lúc trước, lần trước đối phương tỏ vẻ chán ghét, cửa cũng không mở giúp các nàng. Lần này thái độ lại thay đổi 180 độ, tự mình chạy xuống xếp hành lý giúp các nàng, tươi cười đầy mặt, nịnh nọt mười phần.
Tư Ngữ đã lăn lộn ở trong giới giải trí gần mười năm, đối với loại sắc mặt này đã sớm thấy nhiều nên không ngạc nhiên. Nhưng Tiểu Hạ thì không thể chịu được, nhỏ giọng cùng nàng mắng chửi vài câu.
Hai chương trình trong một ngày đã ghi hình xong rồi.
Ghi hình chương trình xong, các nàng lại vội vàng chạy tới thành phố S để quay video quảng cáo cho trò chơi "Thần Vực".
Lên máy bay, Tư Ngữ lấy bịt mắt ra chuẩn bị chợp mắt một lát.
Tiểu Hạ ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay huých nàng, hạ giọng nói: “Hình như Lương Dư Phỉ chia tay với Lâm Diệc Ngôn!”
Tư Ngữ hết cơn buồn ngủ, hướng mắt vào điện thoại của cô, nhìn thấy một đoạn video.
Tiểu Hạ đeo một bên tai nghe vào lỗ tai nàng, click mở đoạn video kia.
Là video quay lén nên không nhìn rõ là ở chỗ nào, Lâm Diệc Ngôn lạnh mặt kéo vali đi rất nhanh, Lương Dư Phỉ loạng choạng đuổi theo cô, ôm cô khóc lóc sướt mướt không biết là đang nói cái gì. Lâm Diệc Ngôn hất tay cô ra rồi nói một câu, cuối cùng cũng không quay đầu lại mà lái xe rời đi, để lại Lương Dư Phỉ gào khóc tại chỗ.
Xem xong video rồi, Tiểu Hạ tiện tay bấm xem bình luận.
[ Nhìn tư thế này hình như là hai người cãi nhau, nửa thật nửa giả, đánh bóng tên tuổi sao? ]
[ Lâm Diệc Ngôn vứt bỏ Lương Dư Phỉ! Tuyệt đối là chia tay! ]
[ Có phải là bởi vì Lương Dư Phỉ đăng bài bôi xấu Tư Ngữ nên mới chia tay không? ]
[ Bạn gái vừa mới khó khăn liền vứt bỏ, xem ra Lâm Diệc Ngôn này cũng chỉ là một tên cặn bã. ]
[ Lầu trên làm sao biết được là Lâm Diệc Ngôn vứt bỏ Lương Dư Phỉ? Ngộ nhỡ là do Lương Dư Phỉ làm chuyện gì có lỗi với Lâm Diệc Ngôn rồi bị phát hiện ra thì sao? Bạn gái tồi tệ như vậy là tôi tôi cũng chia tay. ]
. . . . . . .
#Lâm Diệc Ngôn và Lương Dư Phỉ thật thật giả giả chia tay nhau, mấy chữ này chói lọi treo ở no.1 hot search.
Tư Ngữ cùng Tiểu Hạ ngơ ngác nhìn nhau.
Tư Ngữ không cho rằng Lâm Diệc Ngôn là bởi vì Lương Dư Phỉ bôi nhọ nàng nên mới chia tay, nếu không thì ngày đó Lâm Diệc Ngôn sẽ không gọi điện thoại cho nàng, càng sẽ không bồi Lương Dư Phỉ ra tòa.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt này, có vẻ như hai người quả thật đã chia tay, bằng không thì vì sao Lâm Diệc Ngôn lại lạnh lùng với Lương Dư Phỉ như thế?
Sao đột nhiên lại chia tay? Tư Ngữ thật sự không hiểu.
Lâm Diệc Ngôn lái xe một mình trên đường cao tốc, còn không biết chuyện cô chia tay với Lương Dư Phỉ đã lan truyền ầm ĩ ở trên mạng.
Nửa giờ trước.
Lâm Diệc Ngôn quyết định bồi Lương Dư Phỉ tinh thần không tốt đi xuất ngoại giải sầu, lúc đang kiểm tra lại hành lý, một dãy số xa lạ gọi tới điện thoại của Lương Dư Phỉ, cô thấy Lương Dư Phỉ đang ở trong WC chưa quay lại thì nghe máy hộ.
Cuộc điện thoại này đã trở thành mồi lửa để cô chia tay với Lương Dư Phỉ.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, người đầu dây bên kia đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Lương tiểu thư, rốt cuộc thì đến bao giờ cô mới trả nốt số tiền còn lại đây? Không phải là cô đang muốn quỵt nợ đấy chứ?”
“Số tiền còn lại nào?” Lâm Diệc Ngôn như lọt vào trong sương mù.
“Còn giả vờ với tôi?” Ngữ khí người nọ rất không tốt: “Lần trước tôi giúp cô chụp ảnh cô cùng bạn gái cô hôn nồng nhiệt ở trên xe, cô nói không có đủ tiền đưa trước cho tôi một nửa, cũng đã qua một tháng, mười vạn còn lại rốt cuộc bao giờ cô mới trả? Nếu không trả tiền, tôi sẽ nói chuyện này cho bạn gái của cô!”
Bàn tay nắm điện thoại của Lâm Diệc Ngôn run lên.
Lúc ấy paparazzi theo dõi các cô kia nói là có người muốn hại cô, Lâm Diệc Ngôn tưởng là Từ Oánh Oánh, bất kể thế nào cũng không nghĩ tới tất cả mọi chuyện đều là do Lương Dư Phỉ tính kế.
Lương Dư Phỉ tới đón cô lúc uống say, sắp xếp người theo dõi, nhân lúc cô uống say chủ động hôn cô, cố ý để người theo dõi chụp lén được, ép cô không thể không công khai sớm mối quan hệ của hai người. . . . .
Một tháng yêu đương cuồng nhiệt với Lương Dư Phỉ này, Lâm Diệc Ngôn thật sâu mê muội vì cô, thậm chí vì cô mà trước sau hai lần liên hệ với Tư Ngữ.
Lương Dư Phỉ nói là bởi vì bị Tư Ngữ bắt nạt đến sợ hãi, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, bắt được tin xấu của Tư Ngữ muốn trả thù lại. Lâm Diệc Ngôn đối với chuyện này cũng tin tưởng không nghi ngờ gì. Lương Dư Phỉ không ngừng ăn năn hối lỗi với cô, nói về sau sẽ không tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn như vậy, Lâm Diệc Ngôn tha thứ cho cô.
Sau khi toà tuyên án xong, Lương Dư Phỉ bị cộng đồng mạng mắng đến máu chó phun đầy đầu, Lâm Diệc Ngôn còn lo lắng cô buồn bã, đặc biệt đặt vé máy bay muốn dẫn cô đi ra nước ngoài thư giãn.
Cô cam tâm tình nguyện vì Lương Dư Phỉ mà làm nhiều chuyện như vậy, cú điện thoại này hoàn toàn đánh thức cô.
Lâm Diệc Ngôn không muốn ầm ĩ đến mức quá khó coi, kéo Lương Dư Phỉ ra ngoài sân bay chất vấn.
Lương Dư Phỉ thừa nhận là do mình sắp xếp paparazzi chụp lén, khóc lóc nói là bởi vì quá yêu cô nên mới làm như vậy, cầu xin cô tha thứ.
Trước đó, Lương Dư Phỉ rớt một giọt nước mắt Lâm Diệc Ngôn cũng đau lòng không chịu được, hiện tại nhìn thấy cô khóc, chỉ cảm thấy giả dối.
Cô nhịn đau chia tay với Lương Dư Phỉ, tâm tàn ý lạnh, xoay người rời đi.
. . . . .
Cao ốc Quang Ảnh, văn phòng tổng tài.
Lục Tịch rời khỏi Weibo, đặt điện thoại xuống, nói với Trần Nghiên đi vào đưa văn kiện: “Tôi muốn nghỉ ngơi mấy ngày, công việc hàng ngày của công ty giao cho cô phụ trách, có văn kiện gì quan trọng thì để sang một bên, chờ tôi trở về thì ký sau.”
“Vâng.”
“Kiểm tra xem còn có vé máy bay đến thành phố S trong ngày hôm nay hay không, có thì giúp tôi đặt một vé, lúc nào cũng được.”
Trần Nghiên tưởng cô chỉ đơn giản là mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi, nghe thấy thành phố S, ngầm hiểu, trêu chọc nói: “Ngài muốn đi gặp Tư tiểu thư đúng không?”
“. . . .” Lục Tịch mất tự nhiên mà ho khan một tiếng, không có phủ nhận.