Chương 68.

Chương 68.

Ghen tị với Lâm Diệc Ngôn???

Tư Ngữ sửng sốt trước câu nói đầy vị chua này của Lục Tịch.

Nàng xác thật có ý nghĩ đáng xấu hổ như này, muốn dùng Lâm Diệc Ngôn thử Lục Tịch. Chỉ là nàng không nghĩ tới, Lục Tịch vốn luôn bình tĩnh khắc chế, cao lãnh nội liễm, lại có thể nói trắng ra sự bất mãn và ghen tuông trong lòng như vậy. . . .

Nhất thời á khẩu không trả lời được.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm hơn bình thường rất nhiều của Lục Tịch, sợ cô lại nói gì đó còn kinh người hơn, Tư Ngữ vội quay đầu đi, nhìn mấy chiếc xe chạy nhanh lướt qua trước mắt, hối hận mà cắn cắn môi.

Lục Tịch có quan tâm hay không thì có thể thế nào, nàng làm gì mà phải thử?

Tư Ngữ cảm thấy đầu óc của mình thật sự là bị hỏng rồi.

Mỗi lần Lục Tịch đối tốt với nàng một chút, nàng liền dễ dàng quên hết tất cả.

Tư Ngữ âm thầm khinh bỉ mình thiếu nghị lực, tùy tiện nghịch tóc, nàng định dùng tóc che đi ánh mắt dịu dàng phía bên cạnh kia, kết quả lại không có hiệu quả mấy.

Cảm giác tồn tại của người nào đó thật sự quá mạnh mẽ.

Lục Tịch giống như đang cùng nàng giằng co, dùng ánh mắt buộc nàng phải đáp lại.

Tư Ngữ không thoải mái xoay người, nửa bên mặt hướng về phía cô, tầm mắt dừng ở cổ áo sơ mi được cài nút chặt chẽ của cô, phá vỡ sự im lặng: “Còn có đi nữa hay không?”

Đối với chuyện vừa rồi chỉ nghe chứ không có đề cập tới.

Ý thức được là nàng cố ý bỏ qua những lời này của mình, ánh mắt Lục Tịch hơi ảm đạm, lại nhìn chăm chú vào sườn mặt của nàng vài giây rồi mới dời đi, điều chỉnh lại tâm trạng, khởi động xe.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Tịch chưa bao giờ ghen tị với bất cứ ai, nhưng giờ phút này cô lại ghen ghét với một “tình địch” kém mình về mọi mặt.

Cô đột nhiên hối hận vì hỏi câu đó, nếu không hỏi thì sẽ không phải nghe câu trả lời khiến trong lòng cô khó chịu này.

Lâm Diệc Ngôn đã có bạn gái, vì sao Tư Ngữ vẫn còn đi thích đối phương?

Là bởi vì quá thích đối phương nên trong khoảng thời gian ngắn không thể tự kiềm chế, hay là cố ý nói như vậy để làm cho mình khó chịu?

Lục Tịch rất muốn hỏi một lần cho rõ ràng, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, bởi vì sợ phải nghe lại câu trả lời mình không muốn nghe thêm một lần nào nữa.

Tâm tư hai người khác nhau, cùng trầm mặc.

Tư Ngữ đã quên tin nhắn WeChat của Lâm Diệc Ngôn từ lâu, sốt ruột mà suy nghĩ: Sao xe lại chạy chậm đến như vậy.

Nửa giờ sau, xe tiến vào nội thành.

Lúc chờ đèn đỏ, Lục Tịch nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh đang giả bộ ngủ, nhìn thấy lông mi nàng hơi hơi rung rung, nhẹ giọng nói: “Ở phía Tây mới mở một nhà hàng Nhật Bản, mấy ngày hôm trước Trần Nghiên đi ăn thử, thấy cũng không tệ lắm. . . . Chúng ta đi ăn thử được không?”

Tư Ngữ khẽ mở một mắt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Không đi.”

Lục Tịch nhìn sườn mặt nàng, cực kiên nhẫn mà nói: “Không phải em rất muốn ăn đồ Nhật sao?”

Tư Ngữ khẽ mở miệng kinh ngạc nhìn về phía cô.

Đối diện với ánh mắt mang theo nghi vấn của nàng, Lục Tịch bình tĩnh nói: “Tôi thấy em phát Weibo.”

Tư Ngữ: “. . . .”

Trong bộ phim "Nụ Cười Của Em" này, nữ chính Dư Tô trong lúc học đại học làm thêm ở một quán ăn Nhật Bản, Tư Ngữ đóng vai nữ thứ hai Trần Sương về sau lại trở thành bạn bè tốt với Dư Tô, thường xuyên đi đến quán ăn Nhật ăn cơm. Trong phim có rất nhiều cảnh diễn phối hợp xảy ra ở trong quán ăn Nhật Bản này, đoàn phim vì tiết kiệm tiền và để cho thuận tiện, không có cung cấp nguyên liệu nấu ăn tốt cho bọn họ, trong quá trình quay phim Tư Ngữ thậm chí đã ăn phải sashimi bị biến vị.

Hôm trước đến thành phố H, tổ chương trình rất có tâm mà mời một đầu bếp nổi tiếng của Nhật Bản đến, vì khách mời trong bộ phim "Nụ Cười Của Em" mà làm một bữa tiệc lớn toàn đồ Nhật rất phong phú. Bởi vì lúc đó đang ghi hình, Tư Ngữ chỉ nếm mấy miếng, cảm thấy chưa đã thèm, sau khi ghi hình xong tiện tay đăng lên Weibo.

Không nghĩ tới Lục Tịch lại có thể xem Weibo của nàng.

Người nhạt nhẽo không thú vị như Lục Tịch cũng bắt đầu dùng Weibo?

Không phải là vì đặc biệt xem nàng đấy chứ?

Tư Ngữ bất giác nghĩ đến cảnh lúc Lục Tịch đi làm, công việc bề bộn mà vẫn dành thời gian cầm lấy điện thoại, nghiêm túc xem Weibo của nàng, tâm tình có chút rung động.

Lục Tịch cẩn thận lấy lòng nàng như vậy, thật sự khiến nàng rất không quen.

Thấy nàng trầm mặc, Lục Tịch lại nói: “Đầu bếp trưởng của nhà hàng Nhật Bản này là người được tổ chương trình mời ngày hôm đó, tôi đã hẹn trước với ông ấy rồi, ông ấy đồng ý tự mình làm cho chúng ta ăn. Đi chứ?”

Có chút động tâm. . . .

Tư Ngữ nhịn không nổi nuốt một ngụm nước miếng, sợ bị cô phát hiện, dùng tóc che khuất, lãnh đạm nói: “Không đi.”

Ngắn gọn hai chữ cũng không có dập tắt được sự nhiệt tình của Lục Tịch, thấy nàng tràn ngập vẻ xa cách, chậm rãi nói: “Nếu em ngại phiền phức, vậy không đi nữa.”

Tư Ngữ thở phào nhẹ nhõm, không có nói tiếp.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, xe chậm rãi lăn bánh.

Lục Tịch dùng một tay rút điện thoại ra gọi cho Trần Nghiên: “Cô giúp tôi hỏi một chút, có thể để bọn họ giao về nhà được không.”

Nói xong, cúp máy.

Tư Ngữ không thể tránh được mà nghe thấy nội dung, khóe môi hơi giật giật.

Lục Tịch không phải là muốn cho người giao đồ ăn Nhật về đến nhà đấy chứ?!

Lúc về đến nhà, nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ Nhật, Tư Ngữ: “. . . .”

Bởi vì không muốn ăn cùng Lục Tịch, Tư Ngữ mới cố ý nói không đi, hơn nữa chỉ có hai người đi ăn cùng nhau, giống như là đang hẹn hò, cảm giác rất kỳ quái. . . .

Lục Tịch lúc ấy không có bắt ép nàng, Tư Ngữ còn âm thầm cảm thấy may mắn, không nghĩ tới Lục Tịch thật sự để người giao đồ ăn tới cửa!

Triệu a di nhìn thấy các nàng trở về, cười tủm tỉm nói: “Mấy món này mới được giao đến từ năm phút trước, các cô mau ăn đi.”

Là fan CP của hai người, Triệu a di không bỏ qua bất kỳ cơ hội gì để tác hợp cho các nàng, tự giác để lại không gian cho vợ vợ son các nàng một chỗ, cầm túi xách đi ra ngoài.

Tư Ngữ nhìn một bàn toàn là đồ Nhật, nội tâm hết sức phức tạp.

“Xin lỗi, tôi không biết em thích ăn cái gì, cho nên mỗi món đều gọi một phần.” Lục Tịch ở bên cạnh người nàng nói: “Rửa tay trước rồi đi ăn cơm đi.”

Tư Ngữ không có phản ứng.

“Không đói bụng sao?” Đáy mắt Lục Tịch phủ kín ánh sáng nhu hòa.

Tư Ngữ có chút chịu không được mà nhìn sang chỗ khác, nói: “Chị không cần phải lấy lòng tôi như vậy.”

Lục Tịch nghe giọng điệu của nàng hiện vẻ mất tự nhiên, biểu tình hơi cứng lại, lúng túng mà nói: “Tôi chưa từng thích ai, cũng chưa từng theo đuổi ai, một số chỗ có thể làm không được tốt lắm, có ý kiến gì thì em cứ nói cho tôi biết.”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị gì lại được thổ lộ, trong lòng Tư Ngữ bỗng run lên.

Rốt cuộc có nên nhận ý tốt của Lục Tịch không?

Tư Ngữ phiền lòng mà suy nghĩ*.

(*) Nguyên văn là nhất cá đầu lưỡng cá đại [一个头两个大]: thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.

Nhưng mà nhiều thức ăn ngon như vậy, không ăn cũng lãng phí.

Tư Ngữ sờ sờ cái bụng xẹp xuống, quyết định gạt bỏ tạp niệm sang một bên, ăn no bụng xong thì tính tiếp.

Lục Tịch ngồi phía đối diện.

Tư Ngữ chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy cô, vùi đầu vào ăn uống.

Lục Tịch không có hứng thú với đồ Nhật, món ăn món không ăn, vừa ăn vừa nhìn nàng.

Đây không phải là lần đầu tiên các cô ngồi ăn cơm với nhau, chỉ là ngày trước, Lục Tịch không có chú ý đến thói quen ăn uống của Tư Ngữ. Cô nhìn chăm chú người phụ nữ đối diện không chớp mắt, phát hiện món Tư Ngữ ăn nhiều nhất chính là sashimi, mỗi lần chỉ chấm một chút nước tương, thêm một chút mù tạt, rồi bỏ vào trong miệng, hai má phồng lên, phinh phính rất đáng yêu.

Nhìn chiếc lưỡi hồng hào của nàng uốn éo linh hoạt liếʍ thứ nước sốt còn dính ở trên miệng vào bụng, Lục Tịch cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, ma xui quỷ khiến nghĩ đến nụ hôn trong thư phòng kia, trong người chợt dâng lên một tia nhiệt ý.

Cô vội vàng dời tầm mắt đi, dừng ở trên đĩa sushi đầy ắp chưa bị động vào.

Tư Ngữ không ăn sushi, không biết là do không thích, hay là sợ ăn cơm sẽ béo.

Chờ cỗ khô nóng trong cơ thể rút đi, tầm mắt Lục Tịch lại quay về trên người nàng, phát hiện nàng còn thích vừa ăn vừa uống canh.

Nhìn nàng ăn uống ngon đến mức quên mình như vậy, Lục Tịch không có quấy rầy nàng, yên lặng ghi nhớ sở thích và thói quen ăn uống của nàng.

Trên thực tế Tư Ngữ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Nàng thật sự sắp phải bị ánh mắt chăm chú mãnh liệt của Lục Tịch nhìn đến mức xuyên thấu rồi, không thể chịu được nữa, “Cạch” một tiếng đặt đôi đũa xuống, nói: “Chị làm gì mà cứ nhìn tôi suốt vậy?”

Lục Tịch hơi giật mình, ánh mắt không có thu liễm, còn đúng lý hợp tình mà nói: “Tôi không đói bụng, tôi muốn nhìn em ăn.” Tựa hồ cảm thấy câu giải thích này chưa đủ ý lắm, dừng một chút lại nói thêm một câu, “Dáng vẻ lúc em ăn rất đẹp.”

“. . . .”

“Lúc em không ăn gì cũng đẹp.”

“. . . .”

Người phụ nữ này rốt cuộc là ăn phải mù tạt hay là mật ong, sao đột nhiên lại nói ngọt như thế?

Trên mặt Tư Ngữ nóng lên, nai con trong lòng lại bắt đầu chạy loạn, xụ mặt giả bộ không vui nói: “Chị còn nhìn nữa thì tôi sẽ không ăn.”

“. . . .”

Uy hϊếp vẫn rất hữu dụng.

Lục Tịch không còn dùng loại ánh mắt như sói đói bắt gặp phải miếng thịt nhìn chằm chằm vào nàng nữa, Tư Ngữ cũng không cảm thấy thoải mái hơn, nàng muốn kiểm soát chặt chẽ cân nặng của mình, chỉ ăn năm phần no liền đặt đũa xuống.

Ăn xong một phút cũng không muốn ở đây lâu thêm, miệng còn chưa lau đã nhanh chóng chuồn về phòng.

Lục Tịch nhìn theo bóng dáng nàng chạy lên lầu hai, nghe thấy tiếng đóng cửa, tầm mắt mới lưu luyến không rời thu hồi lại, mím môi.

Tư Ngữ rất nhanh đã trở về phòng, còn chưa kịp thở một hơi, điện thoại đã “Ting ting” vang lên mấy tiếng, cầm lên nhìn.

Tiểu Hạ: “Trợ lý Trần nói Lục tổng đang theo đuổi chị? Thật hay giả?!”

Tiểu Hạ: “Không phải chị rất thích Lục tổng sao? Còn theo đuổi cái gì nữa, mau nhanh chóng đồng ý làm bạn gái của ngài ấy đi!”

Đối phương chỉ là nhắn tin, lại có thể từ giữa những hàng chữ cảm giác được Tiểu Hạ đang rất kích động.

Tư Ngữ không biết nên trả lời như thế nào.

Trong lòng nàng như một cuộn chỉ rối, càng muốn gỡ bỏ thì cuốn lấy càng chặt, mờ mịt bất lực.

Thành thật mà nói, sự thay đổi của Lục Tịch đối với nàng quả thật khiến nàng có một chút động tâm, nhưng càng là như vậy nàng càng sợ hãi.

Nàng sợ hãi mình hãm sâu trong đó, cuối cùng luyến tiếc rời đi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, đi hay là ở lại trở thành một vấn đề khó có thể quyết định.

Tiểu Hạ không gửi tin nhắn tới nữa, Tư Ngữ vẫn còn phát ngốc một lát, lúc chuẩn bị rời khỏi WeChat, dư quang thoáng nhìn thấy ảnh đại diện của Lâm Diệc Ngôn trong danh sách, mới nhớ tới còn chưa trả lời đối phương.

Tư Ngữ hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”

Một lát sau, Lâm Diệc Ngôn trả lời nàng: "Bao giờ em rảnh thì chúng ta gặp mặt nói đi."

Chuyện quan trọng tới mức nào mà phải gặp mặt mới nói được?

Tư Ngữ không thích dài dòng, nghĩ nghĩ trả lời cô: “Mấy ngày nay đều rảnh.”

Lâm Diệc Ngôn hẹn nàng tối mai gặp mặt.

Địa điểm hẹn gặp là một nhà hàng rất phong cách, ở trong phố xá sầm uất, lại khó có được sự yên tĩnh ưu nhã, rất thích hợp để gặp gỡ và nói chuyện tâm sự.

Lúc Tư Ngữ đi vào phòng, Lâm Diệc Ngôn đã chờ ở bên trong.

Khoảng thời gian đóng phim kia, Tư Ngữ cùng Lâm Diệc Ngôn trò chuyện rất vui vẻ, hiện tại Lâm Diệc Ngôn đã là bạn gái của Lương Dư Phỉ, trong lòng nàng có chút xa cách.

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Diệc Ngôn, Tư Ngữ càng thêm tò mò cô muốn nói chuyện gì với mình, bỏ qua đoạn hàn huyên không cần thiết, vào thẳng vấn đề: “Nói đi.”

Lâm Diệc Ngôn đi thẳng vào vấn đề, nói: “Lần trước tới thành phố H ghi hình, Dư Phỉ bị tổ chương trình đơn phương hủy bỏ tư cách tham gia, chuyện này có phải là do em làm hay không?”

Tư Ngữ bày ra biểu tình “Chị đang nói cái quỷ gì vậy” nhìn cô, nói: “Cô ta bị hủy bỏ ghi hình thì có liên quan gì đến em?”

Lâm Diệc Ngôn nghiêm túc, ông nói gà bà nói vịt mà nói: “Lúc quay 'Nụ Cười Của Em', em đã từng ở trước mặt mọi người mắng em ấy không biết đóng phim, còn mắng em ấy đến mức phát khóc. Có chuyện này chứ?”

Sao lại nói sa sả như vậy?

Tư Ngữ không biết cô hỏi như thế là có ý gì, thản nhiên gật gật đầu.

“Em chán ghét Dư Phỉ.”

“Đúng.” Tư Ngữ nhướng mày, không phủ nhận. Nếu không phải Lâm Diệc Ngôn tìm mình, nàng còn không biết Lương Dư Phỉ bị tổ chương trình hủy bỏ tư cách tham gia, trong lòng chỉ là hơi kinh ngạc một chút, trở lại chuyện chính: “Cho nên, là Lương Dư Phỉ nói cho chị, cô ta bị tổ chương trình hủy bỏ ghi hình là do em ở sau lưng giở trò quỷ?”

Lâm Diệc Ngôn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, không đáp mà hỏi lại: “Là em làm sao?”

“Em nói không phải, chị sẽ tin sao?” Tư Ngữ cười khẽ thành tiếng.

Sắc mặt Lâm Diệc Ngôn trở nên có chút khó coi, như là đang tận lực kiềm chế cảm xúc nào đó, nói: “Em ấy là bạn gái của chị, tất nhiên là chị phải tin tưởng em ấy.”

“Mấy tháng nay Dư Phỉ không có nhận được bất kỳ thông báo gì, thật vất vả mới có thể tham gia chương trình tuyên bố mình là diễn viên chính phim truyền hình, lại bị nói là em ấy đắc tội với cấp trên của Quang Ảnh, bị đối phương phong sát. Sau đó chị hỏi lại, là Lục tổng Quang Ảnh không cho phép em ấy tham gia chương trình.”

Lục Tịch?

Tư Ngữ kinh ngạc trong nháy mắt, nhíu mày, nói: “Lục Tịch muốn phong sát cô ta, chị tới tìm em làm gì?”

“Dư Phỉ còn nói cho chị biết, giữa em và Lục tổng Quang Ảnh có mối quan hệ nào đó nói không rõ, chắc em không dám thừa nhận đi?”

“. . . .” Mẹ nó Lương Dư Phỉ!

Buổi hội thảo lần đó, Lâm Diệc Ngôn đã cảm thấy Lục Tịch đối với cô rất bất thiện. Ngày đó Lục Tịch tới thăm đoàn phim, càng là không chút che dấu nào mà lộ ra địch ý với cô. Lâm Diệc Ngôn vẫn luôn không nghĩ ra rốt cuộc mình đã đắc tội với người đầu tư này ở chỗ nào, cho đến khi Lương Dư Phỉ nói cho cô biết, giữa Tư Ngữ và Lục Tịch có gian tình, cô mới bừng tỉnh đại ngộ.

Lâm Diệc Ngôn cho là nàng thừa nhận, ánh mắt hơi ngưng, nói: “Toàn bộ giới giải trí, Dư Phỉ chỉ từng có xích mích với mỗi mình em, em chán ghét em ấy như vậy, mượn quan hệ với Lục tổng Quang Ảnh ngáng chân em ấy là điều rất dễ dàng. Chị hôm nay tới tìm em, chính là vì muốn hỏi em một chút, rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới bằng lòng buông tha cho Dư Phỉ?”

“Em buông tha cho cô ta?” Tư Ngữ vừa bực vừa buồn cười, lắc đầu vỗ trán, nói: “Lương Dư Phỉ là bạn gái của chị, chị nguyện ý tin tưởng cô ta không tin em, em hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng em thật sự rất muốn nói, Diệc Ngôn, chị thật là ngốc.”

“. . . . Có ý gì?”

Sắc mặt Tư Ngữ thay đổi, bỗng dưng nghiêm túc mà nói: “Mặc kệ chị có tin hay không, chuyện Lương Dư Phỉ bị phong sát này không có một chút liên quan nào đến em.”

Lâm Diệc Ngôn tựa hồ muốn phản bác.

Tư Ngữ không đợi cô mở miệng lại nói: “Lương Dư Phỉ trước kia là khuê mật tốt với Nhị tiểu thư Quang Ảnh, cũng chính là Lục Vi. Cô ta bị Lục Tịch phong sát, chắc chắn là vì cô ta đã từng làm một chuyện có lỗi với Lục Vi, khiến cho Lục Vi tuyệt giao với cô ta. Không tin thì chị có thể đi hỏi Lục Vi hoặc là Lục Tịch.”

Lâm Diệc Ngôn khẽ mở miệng, lại không lên tiếng.

Cô đương nhiên biết Lương Dư Phỉ cùng Lục Vi là khuê mật tốt. Hiện tại Lương Dư Phỉ cơ hồ mỗi ngày 24 giờ dính lấy cô, vì thế cô còn từng hỏi sao Lương Dư Phỉ không đi chơi cùng Lục Vi. Mỗi khi cô hỏi vấn đề này, Lương Dư Phỉ liền sẽ không vui vẻ chất vấn cô có phải thấy mình phiền muốn đuổi mình đi hay không.

Sau khi xác định quan hệ, Lâm Diệc Ngôn phát hiện Lương Dư Phỉ thật ra rất mẫn cảm đa nghi, đặc biệt là lần này từ thành phố H trở về, cảm xúc lo âu của Lương Dư Phỉ càng sâu.

Bạn gái mình không thể hiểu được bị người khác phong sát, Lâm Diệc Ngôn vừa tức vừa vội, lúc ở thành phố H đã muốn đi tìm Tư Ngữ để ngả bài, Lương Dư Phỉ lại giữ chặt cô, cầu xin cô, nói: “Đừng tìm chị ta, chị ta rất hay mang thù, ngộ nhỡ chị ta giận chó đánh mèo sang chị, bảo Lục Tịch cũng phong sát chị thì làm sao bây giờ?”

Lục Tịch là CEO của công ty giải trí kinh tế quyền lực nhất cả nước, muốn phong sát một người quả thực quá dễ dàng. Nhưng mà Lâm Diệc Ngôn không đành lòng nhìn bạn gái của mình phải chịu ủy khuất, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định tìm Tư Ngữ nói chuyện.

Lương Dư Phỉ cùng Tư Ngữ thế như nước với lửa, Lâm Diệc Ngôn sợ cô biết sẽ không vui vẻ, nên lấy cớ nói muốn bàn chuyện kịch bản với đạo diễn, mới thành công thoát thân ra ngoài tìm người.

Cô một lòng muốn thay bạn gái ra mặt, đã chuẩn bị ngả bài cùng Tư Ngữ, lại nghe thấy Tư Ngữ nói Lương Dư Phỉ bị phong sát là bởi vì đắc tội với Lục Vi, ngạc nhiên không thôi.

Tư Ngữ thật sự không nghĩ tới Lâm Diệc Ngôn tìm nàng là vì Lương Dư Phỉ, vừa nói chuyện đã bị chất vấn rất nhiều câu, còn bị buộc tội tùy tiện, trong lòng thực sự rất khó chịu. Nhưng nàng không có trút giận lên Lâm Diệc Ngôn.

Nàng thậm chí còn có chút đồng cảm với Lâm Diệc Ngôn, trong tiểu thuyết là pháo hôi yêu mà không được đáp lại, hiện tại đã được như ý nguyện hẹn hò với Lương Dư Phỉ, lại bị người ta đùa giỡn đến xoay vòng.

Nhìn vẻ mặt Lâm Diệc Ngôn giờ phút này, hiển nhiên là đã nghe lọt lời nói của nàng, mặc kệ đối phương có tin hay không, dù sao chuyện nên nói nàng cũng đã nói.

Vỗ vỗ mông còn chưa có ngồi ấm, Tư Ngữ không đợi Lâm Diệc Ngôn phản ứng lại, kéo ghế rời đi.

Gió mát thổi vào mặt, Tư Ngữ dạo bước vào trong một rừng trúc nhỏ lịch sự tao nhã, đi qua một cây cầu gỗ, lập tức đi lấy xe.

Đi được nửa đường thì bị người khác ngăn lại.

Nàng tưởng là người qua đường nào đó tới nơi này ăn cơm, theo bản năng tránh sang bên cạnh, người nọ lại ngăn nàng lại.

Ngẩng đầu, nhìn rõ dáng vẻ quen thuộc của đối phương, Tư Ngữ hơi ngạc nhiên, nói: “Sao chị cũng ở chỗ này?”

Nửa người Lục Tịch ẩn hiện dưới bóng cây, nhìn không rõ biểu tình trên mặt, nhàn nhạt nói: “Chờ em.”

Tư Ngữ lại kinh ngạc, trong đầu nảy ra một ý nghĩ không xác định, nheo nheo mắt, nói: “Chị theo dõi tôi?”