Chương 51.Còn có mấy phóng viên không sợ gió lạnh canh giữ ở cửa khách sạn, nhìn thấy Lục Tịch đi ra bọn họ liền vây quanh, không hề trì hoãn lại bị hai bảo tiêu cường tráng kia ngăn cản.
Tư Ngữ nhìn theo bóng dáng lãnh diễm màu đen lên xe, nhìn chiếc xe Bentley màu trắng biến mất ở trong màn đêm, cảm thấy quyết định của mình rất sáng suốt.
Nếu nàng lên xe Lục Tịch, bị những người này chụp ảnh được, một giây lên đầu đề.
Tư Ngữ ở cùng quận với Tiểu Hạ, chỉ là không tiện đường, Tiểu Hạ nói nàng tham dự hoạt động quá mệt mỏi, kiên quyết không cho nàng đưa về.
Vì thế Tư Ngữ cho cô một trăm tệ để cô tự mình gọi xe.
Lúc Tư Ngữ lái xe thì có thay thành giày đế bằng, trên tay xách theo đôi giày cao gót tiến vào trong phòng khách.
Có người từ trên lầu xuống dưới, nàng tưởng là Lục Tịch.
Không nghĩ tới người xuống dưới chính là Trần Nghiên.
Trần Nghiên nhìn thấy nàng một chút cũng không kinh ngạc, mỉm cười chào hỏi: “Tư tiểu thư.”
Lục Tịch tựa hồ rất tín nhiệm người trợ lý này, đã từng để cô đi đến Lục gia đón mình, hiện tại lại còn để cô đưa về bên này.
Tư Ngữ mỉm cười đáp lại cô, lơ đãng nhìn tập tài liệu cô đang ôm vào trong ngực.
Trần Nghiên cảm nhận được ánh mắt của nàng, giải thích: “Những cái này vốn là Lục tổng nói muốn tự mình xem, nhưng sau khi trở về thì tâm tình của ngài ấy hình như không được tốt lắm, bảo tôi mang đi.”
“À.” Tư Ngữ không chút để ý nào, nói: “Sao tâm tình của cô ấy lại không tốt, bị dì cả tới thăm?”
“Cái này. . . .” Trần Nghiên nghiêm mặt nói: “Tâm tình Lục tổng không tốt hẳn là không có liên quan gì đến dì cả, ngài ấy không nói. Có điều, nếu cô đi dỗ dành ngài ấy, tôi nghĩ ngài ấy sẽ rất vui vẻ.”
“Vì sao tôi phải dỗ dành cô ấy?” Tư Ngữ nghiêng nghiêng đầu.
Trần Nghiên bày ra biểu tình sâu xa “Cô hiểu mà”, đẩy đẩy cái kính đen rất dày, nói: “Tôi phải đi rồi, gặp lại sau.”
“. . . . Gặp lại sau.”
Tư Ngữ quên luôn việc đổi giày, ôm giày cao gót lên lầu, hốt hoảng suy nghĩ: Hình như trong lời nói của Trần Nghiên còn có ẩn ý gì đó, chẳng lẽ tâm tình Lục Tịch không tốt có liên quan đến nàng?
Nàng không nhớ rõ mình đã làm chuyện gì khiến Lục Tịch không vui, chỉ đơn giản là lúc ở khách sạn nói nói mấy câu.
Là bởi vì câu “Nhìn nhiều sẽ thấy chán ngấy”?
Tuy rằng nàng cố ý nói như vậy, nhưng cũng không cần thiết phải giận dỗi thật đi.
Ánh mắt Tư Ngữ ai oán trừng mắt nhìn phòng của người nào đó.
Trần Nghiên còn bảo nàng đi dỗ dành Lục Tịch, dựa vào cái gì, Lục Tịch còn chưa từng dỗ dành nàng.
Sau khi tắm rửa xong, nằm ở trên giường lớn mềm mại, lúc sắp sửa ngủ, đột nhiên nhớ tới cái tên mà Lâm Sảng nhắc tới trong yến tiệc kia, Tư Ngữ hết cơn buồn ngủ, vội gọi Tiểu B.
Phòng bên cạnh.
Lục Tịch bảo Trần Nghiên cầm hết văn kiện đi, lúc này rảnh rỗi không có việc gì làm.
Nằm mãi mà không ngủ được, tìm quyển sách muốn gϊếŧ chút thời gian, mười phút trôi qua, ngón tay của cô vẫn còn dừng trên trang sách đã mở ra trước đó, mà cô hồn nhiên chưa phát hiện.
Trên tay vịn sô pha treo bộ lễ phục dạ hội màu đen mà cô mới vừa thay ra, là bộ mấy ngày hôm trước Trần Nghiên vội vàng giúp cô lấy tới đây.
Lục Tịch rất ít khi tham dự hoạt động mang tính phi thương mại, ngẫu nhiên tham gia vài tiệc rượu, cũng chỉ là mặc loại quần áo nghiêm túc, cô cảm thấy như vậy thì có vẻ mình càng thêm trang trọng, nói đến chuyện làm ăn cũng tiện hơn đôi chút.
Loại lễ phục dạ hội sang trọng mang đậm mùi vị nữ tính như này, đây vẫn là lần đầu tiên cô mặc.
Lúc cô thay lễ phục, Trần Nghiên cảm thán: “Lục tổng, ngài nên mặc như thế này nhiều hơn, quá đẹp.”
Hẳn là rất đẹp, chỉ là lộ một phần lớn bả vai và ngực, đi đến nơi công cộng nhiều người tham gia như vậy, Lục Tịch thoáng có chút không thích ứng được, lại suy nghĩ đổi về kiểu quần áo làm cô thấy thoải mái.
Trần Nghiên đột nhiên hỏi một câu: “Tư tiểu thư có phải cũng chưa từng thấy qua ngài mặc như vậy đúng không?”
Bàn tay đang đáp trên vai của Lục Tịch bỗng dừng lại.
Cuối cùng cô không có thay đổi gì, mặc như vậy đi đến khách sạn.
Lục Tịch không phải là một người chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng mà lúc Tư Ngữ nhìn người khác mà không thèm nhìn cô, nói nhìn nhiều sẽ chán, cô mới phát hiện ra kỳ thật mình không phải là một chút cũng không thèm để ý.
Thậm chí còn có một chút giận dỗi.
Cô cảm thấy gần đây mình trở nên rất kỳ quái, khó hiểu, còn không thể khống chế mà làm ra một ít chuyện đến mình còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lễ hội lần này ban đầu Lục Tịch không muốn tham gia, nhưng mà lúc biết được Lâm Diệc Ngôn cũng sẽ tham gia, cô giống như là bị người khác điều khiển, nhắn tin cho Trần Nghiên nói cô muốn đi.
Cô không muốn mặc lễ phục dạ hội, Trần Nghiên lại nói đến Tư Ngữ, lúc ấy suy nghĩ của cô là muốn mặc cho Tư Ngữ xem.
Bắt đầu từ khi nào, cô lại để ý đến cái nhìn của một người đối với cô như vậy? Mà người kia, lại là Tư Ngữ mà ngày trước cô chán ghét đến cực điểm.
Trước kia ngày nào Tư Ngữ cũng quấy rầy đeo bám lấy cô, cô chỉ cảm thấy phiền, hiện tại Tư Ngữ lạnh lẽo với cô rồi, cô lại thấy không quen.
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
Lục Tịch cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, có khả năng sẽ phải đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cô không thích loại cảm giác bị người khác điều khiển cảm xúc.
Rất không thích.
Từ hôm nay trở đi, tất cả của Tư Ngữ đều không có liên quan gì đến cô, chẳng quan tâm, không thèm nghĩ, hẳn là có thể thoát khỏi sự bối rối này đi. Cô nghĩ vậy.
Cuối năm rất bận, Lục Tịch hầu như ngày nào cũng đi sớm về trễ, mỗi lần trở về vẫn như cũ không thấy được bóng dáng Tư Ngữ, cô vừa thở phào, đồng thời lại có chút nói không rõ sự u sầu nảy lên trong lòng.
Trước kia cô thích yên tĩnh, hiện tại đột nhiên lại phát hiện ra tĩnh quá cũng không tốt, khiến căn nhà này càng thêm trống trải, trong lòng cũng vắng vẻ.
Triệu a di ở trong phòng bếp bận việc, nghe thấy động tĩnh chạy ra, nhìn thấy cô trở về rất kinh ngạc: “Lục tiểu thư đã về rồi sao? Ai da, hôm nay tôi không đi mua đồ ăn, đang chuẩn bị nấu mì ăn, hay là tôi thuận tiện nấu một bát cho cô?”
Hôm nay khó có được ngày tan làm sớm, Lục Tịch chưa ăn cái gì, đang đói bụng, nói: “Được.”
“Cô chờ một lát.”
Mười phút sau, Triệu a di bưng hai chén mì trứng cà chua nóng hôi hổi ra ngoài.
Tầm mắt Lục Tịch nhìn quanh một vòng, dừng lại ở căn phòng nào đó trên lầu hai, làm như vô tâm mà hỏi: “Cô ấy không xuống ăn sao?”
“Tư tiểu thư không có ở nhà, cô ấy đi vắng rồi. Cô ấy không nói gì với cô sao?”
Lục Tịch thu hồi ánh mắt, hơi chần chờ, nói: “Không có.”
Mối quan hệ giữa cô cùng Tư Ngữ chỉ dừng trên hợp đồng, đã thỏa thuận là không can thiệp vào chuyện của nhau, Tư Ngữ cũng không cần phải thông báo lịch trình cho cô. Huống chi, các cô đã rất lâu không có nói chuyện bình thường.
Còn chưa có bắt đầu quay phim, cho dù quay thì cũng chỉ ở trong thành phố B, Tư Ngữ đi công tác xa làm cái gì? Bởi vì có công việc khác?
Lục Tịch không rõ ràng lắm Chu Kỳ gần đây an bài cho Tư Ngữ cái gì, cô thất thần cầm lấy chiếc đũa, lại nghe thấy Triệu a di nói: “Tôi thấy hôm nay cô ấy tiếp một cú điện thoại rồi vội vã ra cửa, cũng không mang hành lý gì theo, không giống như là đi công tác, cũng chưa nói là trở về lúc nào. Hay là cô hỏi một chút đi?”
Lục Tịch nhìn nhìn điện thoại trên bàn giơ tay là có thể với tới, lông mi khẽ rung rung, ba phải cái nào cũng được mà nói: “Ăn trước đi.”
Ăn xong, Triệu a di đi rửa chén.
Lục Tịch click mở WeChat của người nào đó, nhìn dung nhan cười lộ lúm đồng tiền đẹp như hoa trên avatar của Tư Ngữ, do dự rất lâu, lại thoát ra, tắt điện thoại.
Vì sao phải hỏi, Tư Ngữ đi đến nơi nào thì có liên quan gì đến cô?
Cùng thời gian, trong một bệnh viện nào đó ở huyện thành.
Tư Ngữ cùng Tiểu Hạ được anh Hào dẫn đến trước cửa phòng bệnh nào đó, gõ cửa.
Một người phụ nữ mặt đầy tàn nhang, diện mạo bình thường đi ra.
Anh Hào nói với nàng: “Đây là người mà cô muốn tìm.”
Người phụ nữ nhìn Tư Ngữ trước mắt đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra hai con mắt xinh đẹp, ngẩn người, nói: “Các cô là ai?”
Tư Ngữ kéo khẩu trang xuống, mỉm cười nói: “Tôi là Tư Ngữ, cô còn nhớ tôi không?”
Người phụ nữ nheo mắt nhìn gần, sau khi thấy rõ ngũ quan của nàng, sắc mặt khẽ thay đổi: “Là. . . . Là cô.”
Sau một lúc lâu bọn họ rời khỏi bệnh viện.
Trải qua năm giờ lái xe, lúc về đến nhà đã là đêm khuya.
Tư Ngữ vừa mệt vừa buồn ngủ đi lên lầu hai, đang chuẩn bị mở cửa phòng.
“Sao về muộn như vậy?”
Một giọng nói đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa là hét lên.
Nghiêng người, nhìn thấy một bóng người như quỷ mị dựa vào cánh cửa, Tư Ngữ vỗ vỗ ngực, oán trách mà nói: “Cô như thế này thì sẽ hù chết người khác đấy!”
“. . . .” Lục Tịch bước ra khỏi chỗ nửa sáng nửa tối, nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên giúp nàng, lúc tầm mắt đảo qua mặt mày tràn ngập mỏi mệt của nàng, môi mỏng hé mở, muốn nói lại thôi.
Sau khi đưa điện thoại cho nàng, Lục Tịch lướt qua người nàng đi xuống dưới lầu tìm nước uống.
Lúc đi tới máy lọc nước ở dưới lầu rồi, lại phát hiện ra không phải là rất khát, Lục Tịch buông cái cốc trở về phòng.
Tư Ngữ ngả đầu ngủ luôn, trước một giây ngã vào mộng đẹp, mơ mơ màng màng nghĩ đến hình như Lục Tịch vừa rồi có nói một câu gì đó, chỉ là lúc đó đang bị kinh hách, nàng không chú ý nghe xem cô nói cái gì.
Một đêm không mộng mị.
Tư Ngữ ngủ một giấc đến giữa trưa, đi tắm rồi thay quần áo, lúc xuống lầu phát hiện ra Lục Tịch vẫn còn ngồi ở trên sô pha trong phòng khách nhàn nhã xem tạp chí.
“Cô đang đợi tôi sao?” Nàng hỏi.
Lục Tịch xốc mí mắt lên nhìn nàng, miệng lưỡi rất lãnh đạm: “Nếu không thì sao?”
“. . . .”
Hôm nay là cuối tuần, phải về Lục gia tiếp bà nội. Chỉ là các nàng đã rất lâu không có đi cùng trở về như vậy, vẫn luôn cảm thấy kỳ quái.
Tư Ngữ lên xe liền bắt đầu chơi điện thoại.
Ngày hôm qua vất vả chạy một chuyến, có một số việc nàng sợ mình quên mất, lúc mở lịch ghi lại lịch trình của mình thì có chú ý tới mấy chữ nhỏ màu xanh ở dưới ngày 28 tháng 12, tập trung nhìn kỹ, mặt trên viết: Sinh nhật cô ấy.
Sinh nhật ai?
Đầu óc Tư Ngữ nhanh chóng suy nghĩ, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, “Cô ấy” ở đây hẳn là chỉ Lục Tịch.
Ngày 28 tháng 12, là sinh nhật Lục Tịch.
Vậy chẳng phải là ngày mai sao?
Ngày mai nàng xác thật có việc, có điều cái lịch trình này không phải do nàng đánh dấu.
Vậy chỉ có thể là nguyên nữ phụ.
Tư Ngữ không biết nguyên nữ phụ đã từng ăn sinh nhật của Lục Tịch bao giờ chưa, nghĩ đến sinh nhật của mình lần trước, Lục Tịch đã tặng cho nàng một món quà, có qua có lại, nàng hẳn là cũng nên chuẩn bị quà cho đối phương.
Nàng hắng giọng, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này, nói: “Sắp đến sinh nhật cô rồi, có cái gì đặc biệt muốn có hay không?”
Lục Tịch đang yên lặng lái xe, nghe vậy tim đập như trống, không nghĩ tới nàng nhớ rõ sinh nhật của mình, bất động thanh sắc nói: “Không cần tặng cũng không sao cả.”
“Không được.” Tư Ngữ nghiêm túc nói: “Cô tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi cũng phải tặng quà cho cô. Tôi không muốn nợ người khác bất cứ thứ gì.”
Nghe thấy từ “Nợ” này, giữa mày Lục Tịch hơi nhíu lại không dễ phát hiện, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Tùy cô.”
Cái này lại làm khó Tư Ngữ. Lục Tịch không thú vị đến mức không giống như là một người phụ nữ, vừa không thích quần áo đẹp đẽ, cũng không yêu trang sức túi xách, chưa bao giờ dùng nước hoa, đối với mỹ phẩm dưỡng da đồ trang điểm cũng không có hứng thú.
Tư Ngữ suy nghĩ nửa ngày không biết nên tặng cô cái gì, nhưng lại đột nhiên nhớ tới trong cốt truyện có đoạn nữ chính tổ chức sinh nhật cho Lục Tịch.
Nữ chính tỉ mỉ vì Lục Tịch chuẩn bị một bàn đồ ăn, lúc Lục Tịch đòi quà với cô, vẻ mặt cô thẹn thùng mà nói: “Em không chuẩn bị quà tặng, hay là tặng em cho chị có được không?”
Toàn thân Tư Ngữ lạnh lẽo một trận.
Bỗng dưng nghe thấy Lục Tịch nói: “Tôi nhớ rõ là cô đã từng nói cô biết nấu ăn.”
“Ừ?” Tư Ngữ không rõ nguyên do nhìn về phía cô.
Lục Tịch vẫn như cũ nhìn đường phía trước, nói: “Cô còn nói là có thời gian sẽ làm đồ ăn cho tôi ăn.”
“A?” Nàng từng nói như vậy sao?
Trên mặt Lục Tịch không có biểu tình gì, không nhanh không chậm mà nói: “Tôi không cần quà gì đó, chỉ muốn nếm thử đồ ăn cô làm.”
“!”
Nếu không phải là có dây an toàn giữ lại, Tư Ngữ thiếu chút nữa đã từ trên ghế nhảy lên.
Tuy rằng nàng có khả năng lấy nhầm kịch bản của nữ chính rồi, nhưng mà yêu cầu này cũng theo quá sát với nguyên tác đi!
Hình ảnh trong đầu lập tức thay đổi: Mặt nữ chính biến thành nàng, đôi mắt của Lục Tịch ôn nhu như nước liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú vào nàng, trân trọng mở ( cởi ) quà ( quần ) sinh ( áo ) nhật ( nàng ).
Con bà nó nàng đang suy nghĩ cái gì!
Lục Tịch đợi nửa ngày không thấy nàng trả lời, bớt chút thời giờ liếc nhìn nàng một cái, chỉ thấy mặt nàng đỏ hồng y như mông con khỉ, hỏi: “Rất nóng sao?”
“Tôi. . . . Nóng!”
Tư Ngữ vội quay đầu đi, mở hết cửa sổ bên cạnh nàng ra, gió lạnh thổi lên trên mặt nàng, nháy mắt thổi hết những suy nghĩ đen tối không nên có ở trong đầu nàng.
Sau khi bình tĩnh lại, Tư Ngữ nỗ lực nhớ lại, hình như mình xác thật đã từng nói sẽ nấu cho Lục Tịch ăn.
Ngày đó Lục Tịch đi xã giao trở về, uống chút rượu lại còn phát sốt, Tư Ngữ chăm sóc cô cả một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại nấu cháo cho cô, thuận miệng nói mình biết nấu ăn, có cơ hội sẽ làm cho cô ăn.
Lúc ấy là vì lấy lòng Lục Tịch nên nàng mới cố ý nói như vậy, hiện tại lại không muốn lấy lòng nữa. Nhưng dù sao cũng là do mình từng nói qua, không tiện chơi xấu.
Mà nàng không nghĩ tới lâu như vậy rồi Lục Tịch lại còn nhớ rõ.
Nếu Lục Tịch không cần quà tặng chỉ cần ăn đồ ăn nàng làm, vậy thì dễ hơn nhiều rồi.
Chờ đến ngày sinh nhật của Lục Tịch, Tư Ngữ và Triệu a di cùng đi đến chợ mua thức ăn, chọn chút nguyên liệu nấu ăn cần dùng đến.
Triệu a di nhìn một mình nàng ở trong phòng bếp bận rộn, mặt mày hớn hở mà nói: “Cô tự mình xuống bếp, Lục Tịch tiểu thư nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
Tư Ngữ nhìn biểu tình bà ngọt ngào như bỏ thêm đường, lắc đầu thở dài nói: “A di làm sao biết được.”
“Ăn món mà người mình thích làm, đó là một chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.” Triệu a di cảm khái xong, nói: “Cô chậm rãi làm đi, tôi đi đây.”
“A di đi đâu?”
“Về nhà a.” Triệu a di ý vị thâm trường mà nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt, vợ vợ son các cô cứ vui vẻ đi, tôi không tiện làm bóng đèn.”
Vợ vợ son gặp dịp thì chơi sao?
Đáy lòng Tư Ngữ tự giễu một tiếng, vội túm chặt tay bà: “A di không thể đi. Tôi đã làm phần cho a di, a di đi rồi không phải sẽ rất lãng phí sao.”
Triệu a di không lay chuyển được nàng, nói: “Được được được, tôi không đi nữa.” Đến lúc đó trốn vào trong phòng ăn, để lại không gian cho vợ vợ son.
Lúc Lục Tịch đẩy cửa nhà ra, thì ngửi thấy mùi hương của đồ ăn. Cô thay giày, lập tức đi vào trong phòng bếp đang có tiếng động.
Máy sưởi tỏa ra hơi ấm ở trong phòng bếp, người kia chỉ mặc một cái áo len màu hồng nhạt, đeo tạp dề kẻ sọc, hết sức chuyên chú nấu ăn.
Ánh đèn nhu hòa hắt vào trên người phụ nữ đang bận rộn, một sợi tóc không nghe lời mà buông xuống dưới, chạm vào cần cổ trắng nõn của nàng.
Trong chốc lát, Lục Tịch chỉ muốn đi tới giúp nàng vén tóc lên. Suy nghĩ không nên có này mới vừa nhảy ra, đã bị thanh âm lầm bầm lầu bầu của người kia hoàn toàn đánh mất.
Tư Ngữ dùng chiếc đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt, thổi thổi cho bớt nóng, bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Không tồi, chính là hương vị này.”
Hương thơm đậm đà xông vào mũi, Lục Tịch nghe thấy bụng mình hình như có kêu một tiếng, cô thấp giọng khụ một tiếng.
Đang nếm đồ ăn Tư Ngữ bỗng nhiên xoay người, nhìn thấy cô: “Đã về?”
“. . . Ừm.” Bị đồ ăn ngon hấp dẫn, Lục Tịch chầm chậm đi vào, “Làm món gì?”
“Sở trường của tôi là làm sườn xào chua ngọt.”
Lục Tịch nhìn xương sườn đang xèo xèo ở trong nồi, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Ăn ngon không?”
“Tôi vừa ăn thử một miếng, cũng không tệ lắm.” Tư Ngữ thấy cô thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong nồi, nói: “Có điều tôi không biết có hợp khẩu vị của cô hay không. Cô muốn nếm thử một chút không?”
Lục Tịch nhìn nhìn chiếc đũa vừa dùng trong tay nàng, “Ừ” một tiếng.
Tư Ngữ chọn ra miếng xương sườn có sụn, theo thói quen thổi thổi, đưa tới bên miệng cô.
Lục Tịch nhìn chằm chằm vào đôi môi bóng lưỡng căng mọng của nàng, há mồm cắn miếng xương sườn kia, nhai kỹ nuốt chậm.
“Ngọt hay mặn?” Tư Ngữ chờ mong mà nhìn cô.
Lục Tịch mím môi, đón lấy ánh mắt sáng rực của nàng, nói: “Ăn ngon.”
Tư Ngữ giơ tay làm động tác OK, gắp xương sườn đặt lên đĩa, để cô mang ra bàn.
Lục Tịch bưng thức ăn lên bàn, phát hiện trên bàn đã bày sẵn ba món ăn khác, được đậy bằng nắp giữ nhiệt, không biết là món gì.
Xương sườn là món cuối cùng, Tư Ngữ cởi tạp dề rửa sạch tay đi ra ngoài, nghe thấy Triệu a di vui tươi hớn hở nói với Lục Tịch: “Những món này đều là tự tay Tư tiểu thư làm cho cô.”
Khóe môi Lục Tịch hơi cong, nhìn bốn món ăn một canh ở trên bàn, nói: “Nhưng mà làm hơi nhiều.”
“Cho nên cô và a di phải cố gắng ăn hết, không nên lãng phí.” Tư Ngữ nói.
Lục Tịch thấy nàng chỉ lấy hai cái chén, hỏi: “Cô không ăn sao?”
Tư Ngữ chớp chớp đôi mắt, nói: “Tôi giảm béo, không ăn. Hơn nữa tôi có hẹn cùng với người khác rồi, phải ra cửa ngay bây giờ. Cô và a di ăn đi.”
Lục Tịch: “. . . .”
***Editor có lời muốn nói: Dạo gần đây mình khá bận học nên sẽ không thể up chương mới đều đặn được nữa. Giờ rảnh lúc nào là mình sẽ edit truyện lúc đó. Mong các bạn thông cảm cho mình :< Cảm ơn mọi người rất nhiềuuu ^^