Chương 50.Trong nháy mắt, thân thể Lục Tịch như là bị thứ gì đó khống chế, ý thức được mình đã nói thứ không nên nói, nhưng đã không kịp thu hồi lại.
Tư Ngữ đang thất thần suy nghĩ về chuyện vì sao Lương Dư Phỉ lại đến đây, nghe vậy sửng sốt hỏi: “Cô nói cái gì?”
Lục Tịch cũng đang yên lặng hỏi chính mình: Rốt cuộc mình đã nói cái gì?
Một tia cảm xúc phức tạp khó phân biệt hiện lên trên khuôn mặt thanh lãnh kia, đón lấy ánh mắt thâm thúy của nàng, đáy lòng Lục Tịch đột nhiên có chút rối loạn, quay đầu đi, ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Không có gì.”
“Không, cô có nói.” Tư Ngữ tập trung, nhớ lại câu nói vừa rồi của cô.
—— “So với tôi còn xinh đẹp hơn?”
Đây thật sự là lời mà Lục Tịch đã nói???
Người phụ nữ này không uống lộn thuốc đi?!!
Tư Ngữ cảm thấy những lời mà Lục Tịch nói cổ quái thật sự, còn cổ quái chỗ nào thì nàng lại không thể nói rõ.
Nàng không có nhận ra ý vị bao hàm trong câu nói của Lục Tịch, trong lòng kinh nghi bất định.
Lục Tịch trời sinh cao quý, nhìn bề ngoài vân đạm phong khinh vô dục vô cầu, lại có thể để ý đến diện mạo của chính mình?
Đóa hoa cao lãnh này cũng sẽ yêu cái đẹp?
Trên đỉnh đầu Tư Ngữ có một dấu chấm hỏi, cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Trong yến tiệc mười người thì có đến chín người đang nhìn lén Lục Tịch, chẳng lẽ là cô không nhận thức được mỹ mạo của cô, hay là nghe không đủ lời ca ngợi, mới có thể hỏi ra cái vấn đề thiếu tự tin này?
Cũng hoặc là, Lục Tịch nghe thấy nàng nói Lâm Diệc Ngôn đẹp, trong lòng không phục muốn nghe nàng khen cô?
Tư Ngữ kìm nén sự khϊếp sợ từ nơi đáy lòng, nhìn khuôn mặt 360 độ không có một góc chết gì của Lục Tịch, thật sự không có cách nào nói dối lương tâm, nhưng lại không muốn cô được như ý muốn, giảo hoạt cười, nói: “Lục tổng là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy. Nhưng dù người hay vật có đẹp đến đâu thì nhìn nhiều cũng sẽ cảm thấy ngấy a.”
Lục Tịch: “. . . .”
Về diện mạo, Lục Tịch từ nhỏ đến lớn đã nhận được vô số lời khen ngợi, sớm đã miễn nhiễm. Cô đối với vẻ ngoài cũng không để ý, cô cũng không hiểu vì sao mình lại muốn hỏi cái vấn đề kia, hỏi xong liền hối hận.
Nghe thấy câu trả lời của Tư Ngữ, hối hận tăng lên gấp bội.
Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc không nói rõ, kéo tơ lột kén mà hơi hơi lộ ra một góc, cô muốn lôi toàn bộ thứ cảm xúc đó ra, nhìn xem trong đó rốt cuộc ẩn chứa cái gì.
“Tiểu Lục!”
Thanh âm trung khí mười phần của người đàn ông truyền đến, quấy nhiễu dòng suy nghĩ của Lục Tịch. Cô nhìn thấy rõ người tới, điều chỉnh sắc mặt, nói: “Tần đổng, buổi tối tốt lành.”
“Gọi như vậy rất xa lạ, vẫn nên gọi là chú đi.”
Người đàn ông kia nhìn qua tầm khoảng 50 tuổi, nét mặt rạng rỡ, hơi béo, là chủ tịch công ty truyền thông Ngôi Sao - Tần Kiến Hoa. Lúc người dẫn chương trình đọc tên những người quyên góp tiền, Tư Ngữ có chú ý tới ông.
Ánh mắt Tần Kiến Hoa nhìn qua trên mặt các nàng, hỏi: “Chú có làm phiền đến cháu không?”
Lục Tịch cảm thấy ông tới rất đúng lúc, ở cùng với Tư Ngữ thêm một giây nữa, cô sợ mình lại giống như là trúng tà nói ra vài câu không nên nói.
Cô khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh trong công việc, nói: “Không phiền.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần Kiến Hoa cười ha hả nói: “Có mấy người bạn muốn làm quen với cháu, có muốn đi qua đó theo chân bọn họ uống một chén không?”
Công ty truyền thông Ngôi Sao thường hợp tác cùng với Quang Ảnh, Lục Tịch không tiện từ chối hảo ý của ông, gật gật đầu, ánh mắt như có như không liếc nhìn Tư Ngữ, đi theo Tần Kiến Hoa rời đi rồi.
Tư Ngữ bị bơ: “. . . .”
“Leng keng ——”
Tiểu Hạ lại gửi một tin nhắn: “Tiểu Ngữ Tiểu Ngữ, chị có nhìn thấy cô ta không?”
Lương Dư Phỉ sao? Thật đúng là không có.
Tư Ngữ không hiểu vì sao Tiểu Hạ cứ hỏi nàng về Lương Dư Phỉ, Lương Dư Phỉ đến hay không thì có liên quan gì tới nàng?
Lúc nàng cầm lấy hai miếng bánh kem, mới bừng tỉnh nhớ tới một chuyện bị nàng xem nhẹ.
Lâm Diệc Ngôn chỉ xuất hiện ba lần, lần đầu tiên xuất hiện hình như là ở trong lễ hội thời trang. Lục Tịch cũng tham dự lễ hội đó, hơn nữa còn nắm tay với nữ chính đi vào, bị phóng viên ngoài cửa chụp ảnh, scandal của hai người lên hot search.
Tác giả viết ra Lâm Diệc Ngôn để củng cố tình cảm cho hai vị nữ chính, Lục Tịch lần đầu tiên ghen, là bởi vì trong yến tiệc nữ chính nhìn Lâm Diệc Ngôn mấy lần, bị Lục Tịch phát hiện, sau đó Lục Tịch ăn giấm chua hỏi một câu: “Cô ấy so với tôi còn xinh đẹp hơn?”
Từ từ. . . .
Tư Ngữ cuối cùng cũng đã biết câu “So với tôi còn xinh đẹp hơn” của Lục Tịch kỳ quái ở chỗ nào.
Những lời này cơ hồ cùng với lời thoại trong truyện giống nhau như đúc!
Người hỏi vẫn là Lục Tịch, chẳng qua đối tượng bị hỏi từ nữ chính biến thành nàng. . . .
Còn có scandal Lục Tịch nắm tay nữ chính kia. Nếu lúc ấy nàng bị sắc đẹp mê hoặc nắm lấy tay cô, rất có thể đối tượng của scandal sẽ chính là nàng cùng Lục Tịch. . . .
Liên hệ với khoảng thời gian lúc trước, lúc đang quay "Người Mỉm Cười" xảy ra chuyện mình bị máy móc đυ.ng phải, trong lòng Tư Ngữ có một ý nghĩ khủng bố.
Chẳng lẽ là nàng lấy nhầm kịch bản của nữ chính rồi???
Nếu nói như thế này. . . .
Lục Tịch cố ý muốn nắm tay với nàng, muốn có scandal với nàng???
Vừa rồi Lục Tịch hỏi như vậy, thật ra là đang ăn giấm Lâm Diệc Ngôn???
Lục Tịch vì nàng, ăn giấm Lâm Diệc Ngôn???
Sao!
Có thể!
Như vậy!
Nàng nhớ rõ ràng, Lục Vi nói Lục Tịch cùng nàng chỉ là gặp dịp thì chơi.
Trong lòng Tư Ngữ buồn bã, cảm thấy mình lại đang tự mình đa tình, nàng vội đuổi những suy nghĩ lung tung rối loạn đó ra khỏi đầu.
Vào lúc nàng đang phiền muộn, trước mắt có bóng người nhoáng lên.
Mùi hương nước hoa nồng nặc gay mũi mạnh mẽ kéo dòng suy nghĩ đang bay xa của nàng trở về, Tư Ngữ nhìn người phụ nữ đứng ở trước mặt nàng.
Lâm Sảng âm dương quái khí mà nói: “Nhìn cô cùng Lục tổng tán gẫu thật sự rất vui vẻ.”
Tư Ngữ nhớ tới lúc nãy cô rất nhiều lần có vẻ muốn nói lại thôi, nhướng mày, nói: “Cô muốn nói cái gì?”
Lâm Sảng xác thật là có chuyện muốn nói, bỏ qua đoạn hàn huyên, chỉ vào góc nào đó không có người: “Qua bên kia nói đi.”
Tư Ngữ đi qua đó, ngữ khí nhàn nhạt: “Nói đi.”
“Tư Ngữ, có phải cô cảm thấy mình rất trâu bò hay không?”
“???”
Lâm Sảng nhìn một lượt từ trên xuống dưới người nàng, đánh giá nói: “Cái túi xách trên tay cô, là phiên bản giới hạn nằm trong bộ sưu tập của L gia năm ngoái đúng không?”
“Cô kêu tôi tới đây chỉ là muốn nói chuyện này với tôi?” Tư Ngữ không thể hiểu được.
Lâm Sảng nghẹn họng, nâng cao giọng, nói: “Tôi nhớ rõ cái túi xách này giá niêm yết là mười tám vạn. Còn có khuyên tai kim cương cùng vòng cổ cô đeo, đều thuộc G gia, hai món này ít nhất phải tầm 300 vạn. Nếu tôi không nhìn lầm, lễ phục thiết kế cao cấp trên người của cô và đôi giày này, là từ tay của nhà thiết kế Rond J nổi tiếng thế giới, mỗi một bộ lễ phục cùng giày của ngài ấy đều là độc nhất vô nhị, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được.”
Tư Ngữ nghe cô kể chính xác mỗi một món đồ trên người mình thuộc như lòng bàn tay, buồn cười hỏi: “Có phải trước kia cô từng làm nhân viên hướng dẫn mua sắm trong trung tâm thương mại không?”
Lâm Sảng nghe thấy nàng chế nhạo, mặt lúc đỏ lúc trắng, nghển cổ nói: “Bộ lễ phục trên người của cô này không có khả năng là do công ty tài trợ cung cấp cho, muốn mượn cũng mượn không nổi.”
Tư Ngữ lười biếng ngáp một cái, nói: “Làm gì mà phải mượn, tự mình mua không được sao?”
“Tự mình mua?” Lâm Sảng không tin, nói: “Cô mới ký hợp đồng với Quang Ảnh được nửa năm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Lâm Sảng làm bạn ngồi cùng bàn thời sơ trung với Tư Ngữ hai năm, lúc ấy gia cảnh của Tư Ngữ còn không bằng nhà cô. Cô không biết tại sao bây giờ Tư Ngữ lại trở nên có tiền như vậy, lúc nhìn thấy Tư Ngữ mặc bộ lễ phục vô cùng sang trọng xuất hiện, trong lòng cô chỉ có một suy đoán.
“Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Tư Ngữ không còn kiên nhẫn, hỏi.
Lâm Sảng trào phúng cười nói: “Cô hẳn là đã được vị phú hào nào đó bao dưỡng đi, nếu không thì cô dựa vào cái gì mà có thể tiến vào Quang Ảnh, dựa vào cái gì có thể có nhiều tài nguyên tốt như vậy, còn có thể mua nổi những thứ cao quý dù có tiền cũng không nhất định mua được như này?”
Tư Ngữ không tức không bực, rất có hứng thú hỏi: “Vậy cô nói thử xem, là vị phú hào nào?”
Cái này thì Lâm Sảng thật đúng là không biết. . . . Chỉ là thấy nàng hỏi đúng lý hợp tình như thế, cảm thấy mình đã đoán đúng rồi, vẻ khinh thường hiện rõ ở trên mặt, nói: “Loại người như cô, vì muốn nổi tiếng thì chuyện gì cũng làm được.”
Nói chuyện với người này quả thật là lãng phí thời gian.
Đối với sự châm chọc mỉa mai của cô, Tư Ngữ ngoảnh mặt làm ngơ, cũng lười giải thích, vòng qua người cô đi ra ngoài.
“Cô còn nhớ rõ người tên là Trương Tiểu Đào bị cô buộc thôi học không?”
Bước chân Tư Ngữ dừng lại, ngạc nhiên nhìn cô.
Trên khuôn mặt được tiêm hyaluronic acid của Lâm Sảng hiện vẻ cứng đờ, tức giận bất bình mà nói: “Người làm nhiều việc xấu như cô mà cũng dám tiến vào giới giải trí, không sợ bị người khác đào ra chuyện xấu năm đó sao?”
Tư Ngữ: “. . . .”
Buộc thôi học? Chuyện xấu?
Bị năm chữ này tác động, Tư Ngữ sững sờ đứng yên tại chỗ, quên mất là có thể xin giúp đỡ với Tiểu B.
Lâm Sảng rốt cuộc cũng nói được hết ra những lời nghẹn cả đêm, nhìn biểu tình nàng hẳn là bị mình làm cho kinh sợ rồi, tâm tình sung sướиɠ rời đi.
Tư Ngữ tâm sự nặng nề đi ra khỏi yến tiệc.
Khách sạn rất lớn, trong lòng nàng đang mải nghĩ đến những lời Lâm Sảng vừa nói, không chú ý xem thang máy ở chỗ nào.
Đi tới đi lui, phát hiện ở phía trước có hai người phụ nữ đang đứng, mặc lễ phục dạ hội màu rượu vang đỏ chính là Lâm Diệc Ngôn, mặc váy trắng đưa lưng về phía nàng nhìn không thấy mặt, nhưng bóng dáng rất quen thuộc.
“Xin chào chị Ngôn, em tên Lương Dư Phỉ, là một diễn viên.”
Tư Ngữ nheo mắt lại.
Khó trách quen mắt, hóa ra là Tiểu trà xanh.
Lâm Diệc Ngôn tiếp một cú điện thoại ở bên nước ngoài, mới vừa gọi xong đã bị một người phụ nữ có khuôn mặt thanh tú ngăn lại. Người này tuy không phải là mỹ nữ thuộc loại diện mạo rất xinh đẹp, nhưng khí chất rất sạch sẽ, vẻ mặt cũng thanh thuần vô hại.
Ánh mắt của Lâm Diệc Ngôn sáng lên, nói: “Tôi biết em. Năm ngoái em là diễn viên chính của bộ phim "Sủng Phi" rất hot, rất đẹp, ngày nào tôi cũng xem.”
Tâm tình Lương Dư Phỉ kích động.
Ban tổ chức lễ hội thời trang cao cấp năm nay có mời cô, nhưng mà sau đó lại gọi điện thoại nói không cho cô đi. Lương Dư Phỉ mơ hồ đoán được là bởi vì Lục Tịch, giận mà không dám nói gì.
Từ sau sự kiện lần trước ở KTV kia, Lục Vi đã kéo tất cả phương thức liên hệ của cô vào sổ đen, khiến Lương Dư Phỉ không có nơi dựa vào.
Lục Tịch chán ghét cô, Lục Vi cũng chán ghét cô, cô còn có thể làm gì bây giờ?
Vào lúc cô đang mê man bất lực, thì thấy danh sách khách mời mà ban tổ chức công bố, trên đó có tên của Lâm Diệc Ngôn.
Cô lại lần nữa thấy được hy vọng.
Bị hủy bỏ tư cách, Lương Dư Phỉ hôm nay không nên xuất hiện ở chỗ này, nhưng mà vì Lâm Diệc Ngôn nên cô cần thiết phải tới.
Cầm tấm thư mời, Lương Dư Phỉ thuận lợi lừa dối người soát vé, tìm được yến tiệc.
Ở hành lang đυ.ng phải Lâm Diệc Ngôn đang đi ra ngoài gọi điện thoại, cô cảm thấy vận khí của mình thật sự quá tốt rồi.
Cô nhớ rõ Lâm Diệc Ngôn là một nữ phụ pháo hôi yêu sâu đậm nữ chính, tuy rằng diện mạo, gia thế các mặt khác đều không bằng Lục Tịch, nhưng cũng không tính là kém, về sau còn nhận được danh hiệu ảnh hậu thần mã.
Mấu chốt nhất chính là, Lâm Diệc Ngôn ở trong yến hội lần này nhất kiến chung tình với nữ chính!
Đắc tội Lục Vi, bị Lục Tịch phong sát, sự nghiệp diễn viên của Lương Dư Phỉ sợ là sắp phải kết thúc, cô cần phải một lần nữa tìm một chỗ dựa.
Ánh mắt không thèm che dấu của Lâm Diệc Ngôn dừng ở trên người mình đã tiết lộ hết thảy, đối với cô rất có hứng thú. Lương Dư Phỉ khắc chế sự mừng rỡ như điên ở trong lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm điềm mỹ, nói: “Em rất thích phim điện ảnh của chị, em là fan điện ảnh của chị.”
“Phải không?” Âm cuối trong câu của Lâm Diệc Ngôn nâng cao, hứng thú dạt dào mà nhìn kỹ cô.
“Mỗi một bộ điện ảnh của chị, em đều. . . .”
“Chị Ngôn.”
Lương Dư Phỉ còn chưa dứt lời đã bị người khác xen ngang, xoay người, nhìn thấy Tư Ngữ mặc váy đuôi cá màu vàng kim rực rỡ lóa mắt đi tới, trợn mắt há hốc mồm.
Ả đàn bà này đúng là âm hồn bất tán!
Mỗi lần Tư Ngữ xuất hiện đều không có chuyện gì tốt!
Chuông cảnh báo trong lòng của Lương Dư Phỉ vang lên liên hồi, nhìn Tư Ngữ càng ngày càng tới gần, bàn tay đang rũ tại bên người nắm chặt thành quyền.
Tư Ngữ khắc sâu hiểu rõ bí quyết để trường thọ là không nên xen vào chuyện của người khác, chỉ là lúc nghe thấy Lương Dư Phỉ nói mình là fan điện ảnh của Lâm Diệc Ngôn, giác quan thứ sáu mãnh liệt nói cho nàng biết, Tiểu trà xanh này lại muốn giở trò ma.
Trong tiểu thuyết, nữ chính ở trong yến hội không có chủ động bắt chuyện với Lâm Diệc Ngôn, Lương Dư Phỉ lại đột nhiên chạy đến gần Lâm Diệc Ngôn, tự tiện sửa kịch bản, tất có chuyện kỳ quặc.
Nội tại của Lương Dư Phỉ đã thay đổi, câu dẫn Lục Tịch không thành, hiện tại rút lui để câu dẫn Lâm Diệc Ngôn?
Tư Ngữ không xác định được mình có đoán đúng hay không.
Nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn chỉ là pháo hôi yêu mà không được, Tư Ngữ thổn thức không thôi.
Nàng không muốn Lâm Diệc Ngôn bị trà xanh này lừa bịp, làm lơ Lương Dư Phỉ đang hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết nàng, lập tức đi đến trước mặt Lâm Diệc Ngôn, nói: “Em cũng là fan điện ảnh của chị. Mỗi một bộ phim điện ảnh của chị em đều đã xem, thích nhất là bộ "Táng Ca" kia, rất xúc động.”
“Em thích "Táng Ca" ?” Lâm Diệc Ngôn kinh ngạc nói: “Bộ điện ảnh này danh tiếng rất kém, doanh thu phòng bán vé cũng không tốt, chỉ chiếu phim một ngày đã bị hạ xuống, không nghĩ tới em lại có thể thích.”
“Đây xác thật là một bộ phim dở.” Tư Ngữ hơi hơi suy tư, nói: “Nhân vật Trang Hiểu Hiểu này có tam quan sụp đổ, em thấy đây chính là nhân vật bị chỉ trích nhiều nhất. Nhưng mà em rất thích diễn xuất của chị.”
“Trang Hiểu Hiểu bắt cá hai tay ngủ với bạn trai của bạn thân, phá vỡ mối quan hệ với bạn thân, chị lại vẫn luôn vuốt ve cái lắc tay cô ấy tặng cho chị. Một động tác nho nhỏ, lại có thể nhìn ra nội tâm của chị đang giãy giụa cùng do dự. Chị hẳn là cảm thấy nhân vật này có nhân phẩm quá tệ, muốn cho nhân vật này một ít nhân tính đi? Còn có rất nhiều chi tiết nhỏ khác, cũng có thể nhìn ra chị rất dụng tâm muốn diễn tốt nhân vật này, chị muốn nỗ lực làm nhân vật này không khiến người xem phải quá chán ghét.”
Lâm Diệc Ngôn nghe nàng phân tích xong, thật lâu cũng không nói được gì.
Bộ điện ảnh "Táng Ca" này là tác phẩm đầu tay của Lâm Diệc Ngôn, cô đóng vai em gái của nam chính là Trang Hiểu Hiểu, một nữ sinh viên bại hoại cả nhân phẩm lẫn đạo đức. Bởi vì tính tranh cãi của nhân vật này, sau khi ra mắt bộ phim Lâm Diệc Ngôn bị mắng rất lâu.
Bộ điện ảnh này Lâm Diệc Ngôn cũng không thích tam quan trong đó, và diễn xuất của cô khi ấy còn rất ngây ngô. Cô xem không nổi bộ phim này, không nghĩ tới lại có người nói thích diễn xuất của cô trong phim.
Cô tỉ mỉ thiết kế những chi tiết đó, bị Tư Ngữ một lời nói toạc ra, lúc này mới khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Năm đó cô thật sự rất nỗ lực muốn diễn tốt vai diễn kia.
Lâm Diệc Ngôn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thưởng thức lẫn nhau, nói: “Chị đột nhiên rất mong chờ lần hợp tác kế tiếp của chúng ta.”
“Em cũng vậy.” Tư Ngữ mỉm cười.
Bị bỏ qua ở một bên Lương Dư Phỉ oán hận nghiến răng, rõ ràng là cô nói chuyện trước với Lâm Diệc Ngôn, vì sao Tư Ngữ lại phải nhảy vào đây xen ngang?
Lâm Diệc Ngôn tán thưởng mà nhìn Tư Ngữ, nói: “Hay là chúng ta kết bạn trên WeChat đi.”
“Được a.” Tư Ngữ nói.
Nhìn hai người trước mặt lấy điện thoại ra quét mã cho nhau, Lương Dư Phỉ cắn cắn môi dưới, nhịn không được nói: “Ngôn, chị Ngôn, em có thể thêm chị trên WeChat được không?”
Lúc này Lâm Diệc Ngôn mới chú ý tới sự tồn tại của Lương Dư Phỉ, dừng một chút. Gương mặt này của Lương Dư Phỉ rất hợp với gu của cô, nếu là fan điện ảnh của mình, thêm WeChat cũng không sao.
Cùng Tư Ngữ trao đổi phương thức liên hệ xong, Lâm Diệc Ngôn đưa mã QR tới chỗ Lương Dư Phỉ, cười cười với cô, nói: “Thêm đi.”
Lương Dư Phỉ bị cô nhìn đến mức mặt hơi hơi đỏ lên, vội lấy điện thoại ra quét mã, sau khi thêm xong còn khıêυ khí©h mà liếc mắt nhìn Tư Ngữ một cái.
Tư Ngữ thấy dáng vẻ cô dào dạt đắc ý sau khi thực hiện được ý đồ, nhíu mày thật sâu.
Lâm Diệc Ngôn không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa các nàng, nói: “Chúng ta đi vào bên trong nói chuyện đi.”
“Không được, em phải đi rồi.” Tư Ngữ nói.
Lâm Diệc Ngôn nhìn nhìn thời gian, nói: “Sớm như vậy?”
Tư Ngữ nhìn Lương Dư Phỉ, nửa thật nửa giả mà nói: “Không còn cách nào, trong nhà quản rất nghiêm.”
Lâm Diệc Ngôn cho rằng nàng là đang nói cha mẹ quản nàng.
Chỉ có Lương Dư Phỉ biết cha mẹ nàng đã sớm bị chết do tai nạn xe cộ, cho nên Tư Ngữ hẳn là đang nói đến Lục Tịch, bị nàng show ân ái khiến cô rất tức giận, nếu không phải là bận tâm đến Lâm Diệc Ngôn, cô thật sự muốn xé rách khuôn mặt của ả đàn bà này.
Lâm Diệc Ngôn cũng không miễn cưỡng, nói với Lương Dư Phỉ: “Chúng ta đi vào thôi.”
Thật ra Lương Dư Phỉ rất muốn đi vào, nhưng mà cô lo lắng bị người khác vạch trần chuyện cô đã bị hủy bỏ tư cách dự lễ hội này. Dù sao cũng đã thêm Lâm Diệc Ngôn vào WeChat rồi, mục đích của cô đã đạt được.
“Em còn có việc, không tiện đi vào.” Trong lòng Lương Dư Phỉ hơi tiếc nuối.
“Vậy được rồi, tạm biệt.” Lâm Diệc Ngôn vẫy vẫy tay với các nàng, sải chân bước vào trong yến tiệc.
Lúc vào cửa, lại nghênh diện đυ.ng phải một người từ bên trong đi ra ngoài.
Lâm Diệc Ngôn theo bản năng muốn chào hỏi, phát hiện ra vẻ mặt đối phương hờ hững cùng lãnh đạm, nhìn cũng không thèm nhìn cô, đành phải nuốt hai chữ “Lục tổng” đã ra tới bên miệng xuống.
Tư Ngữ mắt lạnh nhìn Lương Dư Phỉ, nói: “Câu dẫn Lục Tịch không thành, chuyển sang Lâm Diệc Ngôn rồi?”
Lương Dư Phỉ bị chọc trúng tim đen, vẻ hoảng loạn hiện rõ trên nét mặt, ánh mắt lập loè, đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng nào đó sau lưng nàng, sắc mặt bỗng tái nhợt, ném xuống một câu “Tôi không biết chị đang nói cái gì”, hốt hoảng chạy mất.
Tư Ngữ có cảm ứng mà xoay người, đối diện với ánh mắt của Lục Tịch không biết ra khỏi yến tiệc từ lúc nào, giật mình.
. . . . Lương Dư Phỉ là bị vị này dọa sợ chạy mất?
Nghĩ đến Lương Dư Phỉ lúc trước mỗi lần nhìn thấy Lục Tịch đều hận không thể cởi sạch quần áo nhào lên, Tư Ngữ không nhịn nổi cười ra tiếng.
Nhìn vào đôi mắt sâu hun hút khó đoán của Lục Tịch, nàng lại cười không nổi, ngượng ngùng quay đầu đi, tiến đến chỗ thang máy.
Lương Dư Phỉ giành trước một bước đi thang máy xuống dưới rồi, Tư Ngữ nhìn con số không ngừng giảm dần, ngửi được mùi hương lành lạnh quen thuộc, lại giả vờ như không biết là Lục Tịch tới gần.
Lục Tịch đi đến bên cạnh, từ góc độ này, có thể nhìn thấy chỗ lộ ra một đoạn eo nhỏ trên lễ phục xẻ tà của nàng, ánh mắt dừng lại vài giây, chậm rãi rời đi, dừng ở trên vành tai đang đeo khuyên tai kim cương lấp lánh sáng rực.
Tư Ngữ phát hiện ra thang máy này di chuyển rất chậm, chờ đến mức nhàm chán, lại thình lình nghe thấy thanh âm thanh lãnh kia nói: “Khuyên tai rất đẹp.”
Nàng nghiêng đầu, phát hiện Lục Tịch đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, hơi mất tự nhiên mà nói: “Cảm ơn.”
“Sao không đeo đôi khuyên tai tôi tặng cô?”
Động tác sờ sờ tai của Tư Ngữ dừng lại, theo bản năng nhìn trái phải xung quanh, xác định xung quanh không có ai, ngạc nhiên mà nhìn Lục Tịch, muốn nói “Đây là khuyên kẹp, tôi lại chưa đi xỏ khuyên sao có thể đeo đôi khuyên tai cô tặng”, nhưng lúc tầm mắt đảo qua cổ tay trống không của cô, tâm tư xoay chuyển, lại nói: “Cô cũng không đeo đồng hồ mà tôi tặng cô.”
Lục Tịch cúi đầu nhìn cổ tay.
Cô không thích mang trang sức, lần trước Tư Ngữ có qua có lại tặng cho cô cái đồng hồ bị cô đặt ở trong ngăn kéo văn phòng, chỉ mở ra xem qua một lần, nếu không phải Tư Ngữ nhắc tới thì cô cũng đã quên.
Ngữ khí này của Tư Ngữ, là đang oán trách cô không đeo sao?
“Đinh ——” Thang máy tới.
Hai người trong lòng có quỷ một trước một sau đi vào.
Sau khi đi vào các nàng không có nói gì nữa, Tư Ngữ có thể cảm giác được Lục Tịch vẫn luôn nhìn nàng.
Nàng cảm thấy đêm nay Lục Tịch rất kỳ quái, ánh mắt kỳ quái, lời nói cũng kỳ quái.
Cho đến khi cửa thang máy mở, Tư Ngữ đi ra ngoài, mới nghe thấy Lục Tịch hỏi: “Cô về bằng gì?”
“Tiểu Hạ đón tôi.” Tư Ngữ không chút nghĩ ngợi, nói.
“Cô để cô ấy đưa cô về đến nhà?”
“Có vấn đề. . .” Hai chữ "Gì sao" còn chưa có nói
ra, Tư Ngữ đã đột nhiên im bặt.
Nàng đi đến công ty tạo kiểu tóc, Tiểu Hạ từ công ty đưa nàng đến khách sạn. Nếu Tiểu Hạ đưa nàng trở về, tất sẽ muốn hỏi nàng vì sao lại ở cùng một chỗ với Lục Tịch.
Nàng vội sửa lời, nói: “Tôi đưa em ấy về nhà trước, rồi tự lái xe trở về.”
Chỉ là như vậy tương đối phiền phức, quay đi quay lại rất tốn thời gian.
Lục Tịch vén mái tóc dừng ở trước ngực ra phía sau, nói: “Cô có thể ngồi chung một xe với tôi, để Trần Nghiên đưa Tiểu Hạ về.”
Như thế là một cách rất tốt.
Người phụ nữ này rất hợp với màu đen, Tư Ngữ choáng váng suy nghĩ. Chỉ cần là một động tác lơ đãng vén tóc thôi, đã tác động đến dây thần kinh của Tư Ngữ, khiến người khác không có cách nào bình tĩnh tự hỏi.
Tư Ngữ thiếu chút nữa là đáp ứng rồi, thoáng kéo ra khoảng cách, cười khanh khách mà nói: “Vẫn là không nên làm phiền Lục tổng. Ngoài cửa nhiều phóng viên như vậy, nếu như bị chụp đến cảnh tôi lên trên xe cô, sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Khuôn mặt Lục Tịch hơi trầm xuống.