Chương 28.Lục Tịch đột nhiên nhớ tới một sự kiện hai năm về trước.
Ban đêm ngày đó, Tư Ngữ đi đến quán bar, uống đến say như chết trở về, nửa đêm bò trộm lên trên giường cô.
Đó là lần đầu tiên Tư Ngữ làm trái với hợp đồng, làm chuyện không nên làm.
Lục Tịch vốn dĩ đối với nàng không có cảm tình, vừa kinh vừa giận, đem nàng ném ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Tịch thu thập hành lý chuẩn bị dọn ra ngoài.
Tư Ngữ lại gắt gao ôm lấy cô không cho cô đi, khóc lóc nói tối hôm qua uống nhiều quá đầu óc không thanh tỉnh, xin cô cho một cơ hội, còn thề về sau không bao giờ xằng bậy nữa.
Lục Tịch cũng không hoàn toàn tín nhiệm Tư Ngữ, chỉ là lúc ấy hai người mới vừa hợp đồng kết hôn, động tác Lục Chấn Nam thu mua cổ phần không hoàn thành nhanh như vậy, vì đại cục của công ty mà suy nghĩ, cuối cùng không có dọn đi.
Sau đó Lục Tịch gọi người tới thay đổi ổ khóa cửa phòng, Tư Ngữ không còn có cơ hội làm ra loại chuyện này.
Cho đến hai tháng trước, ở biệt thự Lục gia, hai người ở chung một phòng, tắm xong Tư Ngữ khoác khăn tắm tới câu dẫn cô.
Lục Tịch không biết nàng có phải đã ăn giáo huấn không dám vượt rào hay không, nói là câu dẫn, kỳ thật cũng không có hành động quá lớn gan, thanh âm kiều nhu, cố ý õng ẹo tạo dáng, không hơn.
Câu dẫn trần trụi gần như lõa thể Tư Ngữ đã làm, câu dẫn hàm súc cũng đã từng làm qua, so với hai lần trước, lần này tặng nụ hôn quả thật quá nhẹ nhàng.
Hai lần trước Lục Tịch vẫn có chút phản cảm, nhưng lúc này đây. . . Cảm giác rất kỳ quái.
Lòng bàn tay Lục Tịch thiên về lạnh, đôi môi mềm mại của Tư Ngữ lại ấm áp, khi hai người kín kẽ dán ở bên nhau, có một loại cảm giác xa lạ lan tràn.
Lục Tịch từ nhỏ không có thân mật với người khác bao giờ, tiếp xúc như vậy đối với cô mà nói đã tính là quá phận, bỗng chốc buông tay ra, người cũng đứng lên.
Tặng nụ hôn thất bại, Tư Ngữ dưới đáy lòng buông tiếng thở dài thật mạnh, chu môi, rầm rì nói: “Lục tổng, cô thật sự rất không thú vị.”
Lục Tịch không bực cũng không phản bác, vẻ mặt không thay đổi mà nói: “Trong đoàn phim có người có xích mích với cô?”
Đề tài chuyển biến quá nhanh, đầu Tư Ngữ vừa bị va chạm, trong lúc nhất thời không đuổi kịp ý nghĩ của cô: “Làm gì hỏi cái vấn đề này?”
Lục Tịch lại khôi phục thành bộ dáng lãnh đạm, nói: “Vừa rồi nghe cô cùng Chu Kỳ nói chuyện, các cô không phải hoài nghi trong đoàn phim có người cố ý hại cô sao?”
Bị cô nhắc nhở, Tư Ngữ mới nhớ tới chuyện Tiểu Quang kia còn chưa có nói xong.
Chu Kỳ các cô hẳn là còn ở bên ngoài, Tư Ngữ lười kêu các cô tiến vào, thu hồi tâm tư chơi đùa, nghiêm túc nói: “Chuyện tối hôm qua hẳn là ngoài ý muốn.”
“Lý do?”
Tư Ngữ đem phân tích lúc trước ở trong đầu nói ra.
Tiểu Quang cùng nàng không thù không oán không có khả năng hại nàng, mà có muốn hại nàng thì dùng phương pháp hại người ở phim trường kia quá ngu xuẩn, cho nên không có khả năng là dự mưu. Trong tiểu thuyết nữ chính vào ngày Thất Tịch thiếu chút nữa bị máy móc đυ.ng vào, lúc này đây trời xui đất khiến biến thành nàng chịu tai ương.
Sau khi Lục Tịch nghe xong cách phân tích cũng tán đồng với nàng, ngưng mi trầm tư.
Tư Ngữ không biết cô suy nghĩ cái gì, phần đầu mới vừa bị đập một chút, ẩn ẩn phát đau, duỗi tay chạm chạm cô, nói: "Này, cô có thể ngồi xuống trước được không, luôn phải ngửa đầu nhìn cô đầu tôi rất choáng váng a."
Lục Tịch rũ mắt.
Ngón tay thon dài trắng nõn của nàng câu lấy vạt áo cô, ngẩng mặt tái nhợt, đôi mắt mới vừa chảy qua vài giọt nước mắt thủy nhuận, thanh âm mềm mại như là đang làm nũng.
Lục Tịch mím môi, rút vạt áo ra một chút, lấy một cái ghế dựa, một lần nữa ngồi xuống.
Tư Ngữ thấy cô cố ý ngồi cách xa giường đến ba mét, cạn lời nói: “Ngồi xa như vậy làm gì, sợ tôi cưỡng hôn cô a?”
Hai chân dài của Lục Tịch tùy ý giao điệp, kéo kéo nếp uốn trên quần, xốc mí mắt lên nhìn nàng, lời ít mà ý nhiều: “Khó nói.”
“. . . .”
“. . . .”
Đề tài không biết như thế nào lại trở nên ái muội hơn.
Ánh mắt Lục Tịch dao động, suy nghĩ, trở lại chuyện chính: “Cho nên cô rốt cuộc đắc tội với người nào, hoặc là cùng người nào có xích mích, khiến cho người nọ trước sau hai lần công kích cô.”
Đáp án trong lòng Tư Ngữ là Lương Dư Phỉ, chỉ là hiện tại không có chứng cứ, nói Lục Tịch cũng sẽ không tin.
Nàng còn cầm cái hộp vòng cổ trang sức kia không buông, cằm lót ở trên gối, rũ mắt, làm như buồn rầu mà nói: “Ai, tiên nữ xinh đẹp như hoa kỹ thuật diễn lại tốt như tôi, người hâm mộ ghen ghét tôi khẳng định có không ít, đoàn phim nhiều người như vậy, tôi như thế nào biết là ai nhìn tôi không vừa mắt.”
Lục Tịch thấy nàng khen chính mình mà mặt cũng không đỏ, không lưu tình mà nói: “Tự luyến giống như cô, xác thật dễ dàng bị người khác hận.”
Biểu tình Tư Ngữ vô tội: “Lời tôi nói đều là thật a, chẳng lẽ cô không cho rằng tôi đẹp, kỹ thuật diễn của tôi không tốt sao?”
Ánh mắt Lục Tịch đảo qua khuôn mặt minh diễm của nàng, đảo qua cái mũi nhỏ nhắn cao cao của nàng, dừng ở trên môi đẹp hơi hơi câu lấy của nàng, dừng lại hai giây, bất động thanh sắc quay đầu đi, nói gần nói xa: “Giới giải trí rất phức tạp, gây thù chuốc oán quá nhiều, đối với phát triển của cô về sau rất bất lợi.”
“Tôi biết a.” Tư Ngữ buông tay.
Nàng cũng chỉ muốn điệu thấp làm người, chỉ là có người không quá an phận, nhất quyết không bỏ qua nàng.
Không biết có phải tự hỏi quá nhiều hay không, đầu Tư Ngữ lại bắt đầu đau, nàng bụm trán.
Lục Tịch thấy thế, đỡ nàng nằm xuống, để nàng nghỉ ngơi.
Tư Ngữ đau đến mức mơ màng tiến vào giấc ngủ, sau đó nàng mơ hồ cảm giác vào lúc nàng nhắm mắt Lục Tịch lặng lẽ lui ra ngoài, đến lúc nàng lại lần nữa mở to mắt, Lục Tịch đã không còn ở đây nữa.
Tiểu Hạ nói cho nàng: “Lục tổng có rất nhiều cuộc điện thoại, thoạt nhìn rất bận, hẳn là trở về rồi đi.”
Tư Ngữ ngoài miệng không thèm để ý mà “Nga” một tiếng, trong lòng lại có chút khó chịu.
Nàng biết Lục Tịch là vì ứng phó bà nội mới tới hẹn hò với nàng, hẹn hò không thành thì tất nhiên phải đi, nàng hiểu. Chỉ là đi rồi không có ai lên tiếng kêu gọi cùng nàng, làm nàng có chút khó chịu.
Cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, Lục Tịch quả nhiên không có gửi tin nhắn cho nàng.
Nhưng quan hệ hiện tại của các nàng như này, Lục Tịch cũng không cần thiết chào hỏi với nàng.
Tư Ngữ ném điện thoại qua một bên, cầm lấy kịch bản lật vài tờ, rậm rạp đều là chữ, xem đến mức nàng đau đầu.
Nàng phiền lòng buồn bực, lại lần nữa cầm lấy điện thoại, đăng nhập vào Weibo, muốn nhìn chút bát quái tiêu tốn thời gian.
Kết quả vào hot search liền nhìn thấy tin tức của mình: #Tư Ngữ bị thương#
Nửa phần trước của bộ phim "Người mỉm cười" lấy nội dung là vườn trường, quay chụp ở trong sân trường học, mỗi lần đều có không ít người tới vây xem. Tối hôm qua chuyện Tư Ngữ bị thương té xỉu kinh động đến toàn bộ đoàn phim, không biết là người qua đường nào quay video nàng bị nâng lên xe cứu thương, còn đăng lên trên mạng.
Bởi vì là buổi tối, ánh sáng không đủ, trong video cũng không phải rất rõ ràng, Tư Ngữ nằm ở trên cáng căn bản nhìn không rõ mặt, cũng thấy không rõ tình hình bị thương.
Chuyện lúc diễn viên đóng phim bị thương hay phát sinh, loại người mới giống như Tư Ngữ này không nên có người chú ý mới đúng, nhưng mà bởi vì lúc trước nàng hai lần bị bôi đen lên trên hot search, bản thân tự mang nhiệt độ, sau khi cái video kia đăng lên rất mau cũng lên hot search.
Bình luận còn có không ít, Tư Ngữ nhàm chán nhấn xem.
[ Là Tư Ngữ lúc trước bị nói là ném tàn thuốc linh tinh sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a, đây là trực tiếp té xỉu? Người không có việc gì đi? ]
[ Xe cứu thương cũng tới, cảm giác thật nghiêm trọng. ]
[ Ai, làm diễn viên quả nhiên là nghề nguy hiểm, đây là lần thứ năm trong năm nay nhìn thấy diễn viên đóng phim bị thương. ]
[ Tấm tắc, lại là Tư Ngữ này, lần trước làm không ít chuyện xấu, tạo báo ứng đi. ]
[ Nghe nói là bị máy móc đập phải? Đập rất tốt! Dứt khoát bệnh không dậy nổi trực tiếp tuyên bố rời khỏi đoàn phim thì càng tốt hơn, loại người này không xứng diễn vai Trần Sương. ]
[ Lầu trên quá ác độc đi, tuy rằng Tư Ngữ luôn có các tin xấu, còn chưa có quay phim xong liền ra các loại scandals khiến người khác rất chán ghét, nhưng chuyện nào đi chuyện đấy, nguyền rủa người ta thì thật quá đáng. ]
[ Tôi cũng chán ghét Tư Ngữ, nhưng vẫn hy vọng người không có việc gì đi. ]
. . . . . . .
Trừ bỏ những ngôn luận cá biệt cực đoan, đại bộ phận cư dân mạng vẫn rất thiện lương.
Sau khi chuyện Tư Ngữ bị thương bị người khác đăng tải lên trên mạng, "Người mỉm cười" Official Weibo ra giải thích cùng xin lỗi, còn tuyên bố tin nàng đã tỉnh lại.
Tư Ngữ vốn dĩ muốn chuyển tiếp bài viết của Official Weibo, lúc click mở, nhìn thấy bình luận nóng đứng thứ nhất có nội dung như này: “Lúc ấy Tư Ngữ cùng tổng tài Quang Ảnh Lục Tịch đều đứng ở dưới máy móc, cô ấy là vì cứu Lục Tịch mới chịu thương.”
Bình luận phía dưới có hơn hai ngàn, Tư Ngữ vừa mới mở liền nhìn thấy một bình luận não tàn: “Tôi suy đoán âm mưu một chút, có thể là Tư Ngữ cố ý gọi Lục tổng ra đó hay không, cùng thông đồng với người điều chỉnh máy móc tới làm anh hùng cứu mỹ nhân? Dù sao cô ta là đi cửa sau vào Quang Ảnh, cứu Lục tổng thì Lục tổng thiếu cô ta một cái nhân tình lớn, về sau muốn tài nguyên còn không đơn giản sao.”
Tư Ngữ bị bình luận não tàn này kí©h thí©ɧ đến mức đầu càng đau.
Tiểu Hạ vội lấy điện thoại của nàng, lời lẽ chính đáng mà nói: “Bác sĩ nói chị phải nghỉ ngơi cho tốt, không nên chơi.”
Tư Ngữ nằm liệt trên giường bệnh, nhìn trần nhà kêu rên: “Nằm viện thật con mẹ nó nhàm chán.”
“Nếu không chị xem phim?” Tiểu Hạ đề nghị.
“Ừ.” Tư Ngữ uể oải ỉu xìu lên tiếng.
Tiểu Hạ lấy máy tính bảng mở app xem phim lên, vừa nhấn vừa nói: “Chị muốn xem truyền hình hay là điện ảnh? Phim truyền hình cũng được. Bộ phim năm nay hot nhất chính là "Sủng phi", hình như đã kết thúc, em xem mấy tập thấy khá xinh đẹp, muốn xem cái này hay không? Nhưng mà Lương Dư Phỉ làm diễn viên chính, chị khẳng định không muốn xem. . . .”
Tư Ngữ nghe cô tự quyết định, chọn nửa ngày không ra chủ ý nào, nàng duỗi tay: “Đưa cho tôi, tôi tự mình chọn.”
Tiểu Hạ đưa máy tính bảng cho nàng, thấy nàng click mở vào mục điện ảnh.
“Cái này cái này!” Tiểu Hạ chỉ vào bộ phim nào đó nói: “Tiểu Ngữ chị xem cái này!”
Tư Ngữ thấy cô rất kích động, nói: “Em từng xem qua?”
Tiểu Hạ lắc đầu, mặt đầy tươi cười mà nói: “Bộ phim này em chưa xem qua, nhưng mà những bộ phim điện ảnh khác của Lâm Diệc Ngôn em đều đã xem, doanh thu cùng danh tiếng đều rất không tồi. Kỹ thuật diễn của cô ấy siêu tốt, người cũng rất xinh đẹp, chỉ là quá điệu thấp danh khí không vang. Bộ điện ảnh này là công chiếu vào năm trước, nghe nói cô ấy quay phim xong liền đi nước F, đến bây giờ cũng không trở về, chỉ có trên Weibo mới thường thường phát ra một ít động thái.”
Tiểu Hạ càng nói càng hưng phấn, nói xong lời cuối cùng phát hiện biểu tình Tư Ngữ có chút cổ quái, cô tưởng mình nói sai lời rồi, cười gượng nói: “Kỹ thuật diễn của chị cũng thật tốt, hơn nữa em cảm thấy chị so với cô ấy xinh đẹp hơn. Em chỉ là thích xem phim điện ảnh cô ấy đóng, đối với cô ấy không có cảm giác gì, rốt cuộc em không phải là truy tinh*. Ngô. . . . Tiểu Ngữ, chị đừng nóng giận a.”
(*) Truy tinh: Người hâm mộ theo đuổi minh tinh.Tư Ngữ không keo kiệt như vậy, chỉ là không hiểu sao cảm thấy cái tên Lâm Diệc Ngôn này có chút quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
Nghe được Tiểu Hạ nói Lâm Diệc Ngôn quay phim xong liền đi đến nước F, Tư Ngữ bừng tỉnh đại ngộ.
“Tiểu B Tiểu B, cậu còn đau đầu không?” Tư Ngữ dùng ý niệm gọi hệ thống.
Một giây đồng hồ sau, thanh âm điện tử quen thuộc ở trong đầu nàng vang lên: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi là trí tuệ nhân tạo, sẽ không đau đầu.”
Tư Ngữ: “Không đau là được. Tôi hỏi cái này a, ảnh hậu Lâm Diệc Ngôn này có phải chính là người trong tiểu thuyết thích nữ chính hay không, yêu mà không được nên cuối cùng di dân sang nước F?”
Tiểu B: “Đúng vậy.”
Tư Ngữ: “! ! !”
Quyển tiểu thuyết "Bá đạo tổng tài vì ta mê muội" kia Tư Ngữ xem cũng không phải rất cẩn thận, rốt cuộc hành văn của tác giả còn quá non, cốt truyện cẩu huyết, chỉ có thể đọc lúc nhàn hạ để tiêu khiển, nàng trong vòng một ngày liền xem xong rồi, trừ bỏ nữ phụ ác độc, còn có Lục Tịch cùng nữ chính, những nhân vật khác nàng cũng chưa từng chú ý.
Cẩn thận ngẫm lại, hình như tác giả có viết vài lần Lục Tịch ghen, ăn giấm với người kêu là Lâm Diệc Ngôn này.
Quyển tiểu thuyết kia cơ hồ từ đầu tới đuôi đều rải đường, tình địch duy nhất giữa Lục Tịch cùng nữ chính là Lâm Diệc Ngôn. Nói tình địch kỳ thật cũng không thỏa đáng, bởi vì Lâm Diệc Ngôn là yêu đơn phương nữ chính, thổ lộ còn bị cự tuyệt.
Làm một nhân vật pháo hôi nữ 1 nữ 2 trợ công cho tuyến tình cảm của nhân vật chính, Lâm Diệc Ngôn ở trong tiểu thuyết chỉ xuất hiện ba lần, cho nên ấn tượng của Tư Ngữ đối với cô không sâu. Nếu không phải Tiểu Hạ nhắc đến, nàng cũng nhớ không nổi còn có một nhân vật như vậy.
Tuy rằng Lâm Diệc Ngôn chỉ là pháo hôi không quan trọng ở trong tiểu thuyết, Tư Ngữ lại đối với cô tràn ngập tò mò, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là cái dạng nhân vật gì mà có thể làm cho Lục Tịch tòa băng sơn kia ghen.
Nàng thu hồi tâm tư, cười cười với Tiểu Hạ, nói: "Được, vậy xem cái này đi."
Xem cùng với Tiểu Hạ hết 90 phút mới xem xong bộ điện ảnh kia của Lâm Diệc Ngôn, Tư Ngữ không thể không nói, kỹ thuật diễn của ảnh hậu tương lai là thật không sai.
Diện mạo của Lâm Diệc Ngôn khá giống với Lục Tịch, đều thuộc về cái loại có tính công kích này, xinh đẹp, trương dương, nhưng không tính là kinh diễm. Nếu nói diện mạo Lục Tịch là mười phần, Lâm Diệc Ngôn chỉ có bảy phần. Nữ chính lựa chọn Lục Tịch lại cự tuyệt Lâm Diệc Ngôn cũng không phải không có đạo lý, rốt cuộc vẻ ngoài của hai người chênh lệch quá lớn, càng đừng nói đến giá trị con người.
Tư Ngữ đột nhiên có chút đồng tình với Lâm Diệc Ngôn, lại tìm ra mấy bộ điện ảnh trước kia của cô xem, bất tri bất giác trời đã tối đen.
“Thịch thịch thịch ——” Có người gõ cửa.
Tiểu Hạ ở trong toilet chưa ra, Tư Ngữ tưởng là bác sĩ hoặc hộ sĩ, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh cao gầy đi vào trong, lập tức tới mép giường.
Chóp mũi ngửi được một cỗ hương thơm thanh lãnh quen thuộc, Tư Ngữ bỗng chốc ngẩng đầu, kinh ngạc mà nhìn người phụ nữ cao gầy đứng ở cạnh mép giường, thấy cô đặt một hộp cơm rất cao cấp ở trên tủ đầu giường, đôi mắt chớp một cái, hai cái, ba cái.
“Mang theo chút đồ ăn cho cô.” Lục Tịch nói.
Không biết có phải bởi vì đầu còn đau hay không, Tư Ngữ cảm thấy thanh âm Lục Tịch giờ phút này có chút ôn nhu, bình tĩnh nhìn cô: “Cô như thế nào còn chưa có trở về?”
Lục Tịch nhìn nhìn đầu nàng, tầm mắt di chuyển, đón ánh mắt cực kỳ sáng rực của nàng, nói: “Cô là bởi vì tôi mới bị thương, cô không xuất viện tôi như thế nào lại trở về.”
Đáy lòng Tư Ngữ lướt qua một tia ấm áp, nhếch miệng cười xán lạn, nói: “Lo lắng cho tôi như vậy a?”
“. . . .” Lục Tịch tránh đi ánh mắt quá mức sáng rực của nàng, khô cằn nói: “Bà nội nếu biết tôi mặc kệ cô như vậy, sẽ mắng chửi mất.”
Tươi cười của Tư Ngữ tức khắc đọng lại ở bên miệng, đôi mắt tối sầm lại, nói: “Nga.”
“Trợ lý cô đâu?”
Tư Ngữ chỉ chỉ toilet.
Thời gian có thành kiến với nàng quá dài, thế cho nên hiện tại Lục Tịch không am hiểu giao lưu cùng nàng, thấy nàng nhìn chằm chằm vào màn hình không nói gì, tìm lời nói hỏi: “Cô đang xem cái gì?”
“Điện ảnh.” Tư Ngữ uể oải mà nói.
“Ai diễn?”
“Tình địch của cô.” Tư Ngữ không muốn giải thích cô, hoàn toàn không suy nghĩ đã buột miệng thốt ra, không phát hiện mình không cẩn thận nói nhầm.
Cho đến khi nghe được Lục Tịch có chút kinh ngạc mà nói: “Tình địch?”
Tư Ngữ đột nhiên phản ứng lại, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, ánh mắt lập loè, ấp úng: “Không phải, cái đó, tôi. . . . Tôi nói bừa!”
Lục Tịch khó có được thấy thần sắc nàng hoảng loạn, càng cảm thấy cổ quái thêm, tới gần xem màn hình, nhìn thấy một khuôn mặt không tính là quen thuộc, nhỏ đến mức không thể phát hiện mà nhíu nhíu mày, nói: “Cô thích Lâm Diệc Ngôn?”
“Không phải!” Tư Ngữ vội vàng không ngừng phủ nhận: “Tôi cũng chưa từng gặp qua cô ấy, hôm nay xem phim điện ảnh của cô ấy mới biết được có người này.”
Ánh mắt Lục Tịch tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng, nghe không ra cảm xúc mà nói: “Xem phim điện ảnh rồi thích cũng không có gì kỳ quái.”
“. . . . . Tôi không có!!!” Tư Ngữ có loại cảm giác bê đá đập vào chân, há miệng thở dốc, muốn vì mình mà giải thích.
“Có phải hay không không quan trọng.” Lục Tịch lại lạnh lùng đánh gãy lời nói của nàng: “Lúc trước trên hợp đồng đã viết rõ ràng rành mạch, giữa chúng ta không cần phụ trách với đối phương, cô muốn thích ai là tự do của cô.”
“Tôi. . . .”
Tư Ngữ vừa mới nói một chữ, dư quang thoáng nhìn thấy Tiểu Hạ từ trong toilet đi ra ngoài, kịp thời im tiếng.
“Lục tổng!” Tiểu Hạ vui mừng mà chạy tới, “Ngài còn chưa đi sao?”
“Hiện tại đi.” Lục Tịch mặt không biểu tình nhìn nàng nói: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt. . . . .”
Tiểu Hạ đưa Lục Tịch ra ngoài cửa, nhìn thấy cô vào thang máy mới phản ứng, đóng cửa lại, vẻ mặt như đưa đám nói: “Như thế nào Lục tổng vừa thấy em liền đi a, hơn nữa cảm giác cô ấy giống như rất không cao hứng, là em lớn lên quá xấu nên bị ghét sao?”
Tư Ngữ nhìn cửa phát ngốc, không nghe thấy cô nói gì.