Chương 27.Tư Ngữ cũng không có lập tức mất đi ý thức, lúc choáng váng, lại nghe thấy thanh âm máy móc lạnh lùng kêu lên ở bên tai nàng: “Tư Ngữ!”
Không biết Tiểu B có phải cũng giống như nàng bị đập đến hôn mê hay không, Tư Ngữ nghe không rõ thanh âm của hệ thống, đầu ong ong, cảm giác như thân thể lung lay sắp đổ, lại bị người khác gắt gao ôm vào trong ngực, chóp mũi ngửi được hương thơm thanh lãnh quen thuộc.
Nàng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ nghe được Lục Tịch ở bên tai nàng kêu tên nàng.
Hô vài tiếng không thấy nàng có phản ứng, thanh âm vốn bình tĩnh của Lục Tịch trở nên dồn dập: “Trần Nghiên, tới đây hỗ trợ!”
Một lát sau, có rất nhiều thanh âm ùa vào lỗ tai, có Trần Nghiên, có Chu Kỳ cùng Tiểu Hạ, có đạo diễn, còn có những người xa lạ khác.
Một đám người vây quanh nàng ríu rít ồn ào không chịu được, Tư Ngữ nghe không thấy thanh âm của Lục Tịch, có chút lo âu.
Lúc thân thể bị người khác nhấc lên, nàng hoàn toàn không có ý thức.
Tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Tư Ngữ cảm giác đầu của nàng như là vừa mới đặt lên trên cổ còn chưa kịp thích ứng, đau đến vô pháp tự hỏi. Nàng nhìn trần nhà trắng xoá đến phát ngốc, chờ khi bản thân thích ứng với đau đớn, tròng mắt mới thong thả di chuyển, nhìn thấy túi truyền dịch treo ở trên đỉnh đầu —— chất lỏng trong túi chỉ còn dư lại một nửa, rất lâu mới nhỏ ra một giọt.
Ánh mắt lần theo túi truyền dịch, nhìn thấy kim tiêm trên mu bàn tay trái, tiếp theo là Tiểu Hạ canh giữ ở bên cạnh giường bệnh ngủ gà ngủ gật.
Tư Ngữ không rõ ràng lắm hiện tại là lúc nào, cũng không biết mình hôn mê bao lâu, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc cái đầu đang gục xuống.
Tiểu Hạ ngẩng đầu, mơ hồ mở to mắt, tinh thần vì chuyện này mà phấn chấn: “Tiểu Ngữ chị tỉnh!”
Tư Ngữ cười cười với cô, muốn ngồi dậy, không cẩn thận tác động đến thần kinh não bộ, trước mắt choáng váng một trận, đau đến mức nàng muốn mắng mẹ.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích!” Tiểu Hạ vội đè nàng lại, nói: “Đầu của chị bị va đập, hôn mê một đêm, bác sĩ nói não có chút chấn động. Chị nằm nghỉ ngơi đi, em đi gọi bác sĩ.”
Tư Ngữ thống khổ mà nhắm mắt lại.
Tiểu Hạ cất bước chạy ra bên ngoài, lúc mở cửa phòng bệnh suýt chút nữa đυ.ng phải một người: “Lục, Lục tổng, ngài lại tới nữa?”
Tư Ngữ là bởi vì cô mới hôn mê, Lục Tịch sao có thể không tới.
Đêm qua Lục Tịch ở chỗ này trông chừng một đêm, Tư Ngữ chậm chạp không tỉnh, cô một đêm không chợp mắt, đến khi hừng đông mới về khách sạn.
Bộ quần áo ngày hôm qua đã bẩn, Lục Tịch thay đổi một bộ mới, vẫn trắng đen giống như thường ngày. Khuôn mặt cô lạnh lùng không có ánh sáng, mắt phượng mê người tràn đầy mỏi mệt, thanh âm có vẻ khàn khàn: “Cô ấy tỉnh chưa?”
“Tỉnh, vừa mới tỉnh!”
“Tôi đi xem cô ấy.”
“Tốt, tôi đi gọi bác sĩ.” Tiểu Hạ vui mừng chạy mất.
Trần Nghiên giúp Lục Tịch đẩy cửa phòng bệnh VIP ra.
Đi vào liền nhìn thấy giường bệnh, Tư Ngữ đang an tĩnh nằm trên giường màu trắng, tóc tai tán loạn ở trên gối cùng trên má, khiến khuôn mặt càng trở nên nhỏ nhắn hơn, sắc mặt trắng bệch không bình thường, đôi mắt vẫn nhắm gắt gao.
“Không phải nói là tỉnh rồi sao?” Trần Nghiên nhỏ giọng nói.
Nhìn thấy nàng có bộ dáng này, Lục Tịch không khỏi nhớ tới tình cảnh đêm qua Tư Ngữ ngã vào trong l*иg ngực cô, trái tim hơi hơi co rút lại.
Nếu không phải vì cô kêu Tư Ngữ đi đến nơi đó, thì sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu không phải Tư Ngữ giúp cô chắn thứ kia, hiện tại người nằm ở chỗ này chính là cô.
Là Tư Ngữ cứu cô.
Lục Tịch mím môi, bước chân nặng nề đi đến trước giường bệnh, bám vào trên thành giường, nhẹ giọng hỏi: “Tư Ngữ?”
Tư Ngữ “A” một tiếng mở to mắt, còn buồn ngủ, mờ mịt mà nhìn cô: “Cô là ai a?”
Lục Tịch vươn tay ra muốn giúp nàng chỉnh sửa lại đầu tóc, nghe vậy dừng lại.
“Đây là Lục tổng a.” Trần Nghiên khϊếp sợ nói: “Tư tiểu thư, cô. . . . Không phải là mất trí nhớ đi?!”
Vẻ mặt Tư Ngữ trống rỗng mà nói: “Tôi cái gì cũng không nhớ rõ.”
Trần Nghiên hoảng sợ, quay đầu nhìn Lục Tịch: “Bác sĩ nói não chấn động nên có khả năng sẽ bị mất trí nhớ tạm thời.”
Lục Tịch thẳng tắp nhìn Tư Ngữ, mím môi không nói chuyện.
Tư Ngữ trừng mắt vô tội nhìn, nói: “Các cô rốt cuộc là ai a?”
Lục Tịch môi mỏng hé mở, nói: “Tôi là mẹ cô.”
Tư Ngữ: “. . . .”
Trần Nghiên: “. . . .”
Tư Ngữ bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Mẹ tôi sớm đã qua đời, cô còn chiếm tiện nghi của tôi.”
“Không tiếp tục giả vờ?”
Tư Ngữ chun chun mũi, rầm rì nói: “Cô như thế nào biết tôi giả vờ? Não bị chấn động vốn dĩ có khả năng mất trí nhớ a.”
Ánh mắt Lục Tịch nhàn nhạt đảo qua khuôn mặt nàng, lời ít ý nhiều mà nói: “Diễn quá giả.”
Tư Ngữ: “. . . . . . .”
Rốt cuộc là tác giả não tàn nào viết anh hùng cứu mỹ nhân liền sẽ yêu???!!! Nhìn người này xem, không phải chiếm tiện nghi của nàng thì chính là tổn hại nàng, yêu cái rắm!
Trần Nghiên cảm giác không khí tựa hồ có chút lạnh, lo lắng Lục Tịch trả lời kiểu thẳng nam như này sẽ chọc Tư Ngữ không cao hứng, vội nói: “Tư tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?”
“Đau đầu ghê gớm.” Tư Ngữ trừng mắt nhìn Lục Tịch, “Đến người ta cũng biết quan tâm tôi, cô tới xem tôi chê cười đi?”
Lục Tịch còn chưa trả lời, Trần Nghiên liền cướp lời nói giúp: “Tư tiểu thư, cô trách oan Lục tổng rồi. Sau khi cô xảy ra chuyện, là Lục tổng lên xe cứu thương cùng cô, đêm qua cô hôn mê bất tỉnh, Lục tổng vẫn luôn trông chừng ở bên cạnh, một đêm không ngủ, cô ấy rất lo lắng cho cô.”
Lục Tịch trông chừng nàng một đêm???
Tư Ngữ không thể tin được đây là sự thật, nhìn kỹ lại Lục Tịch: Quần áo đã thay đổi, khuôn mặt luôn minh diễm động lòng người lúc này hiện vẻ ảm đạm, có quầng thâm mắt, trong mắt còn có tơ máu hồng hồng. Xác thật là một đêm không ngủ.
Tư Ngữ ngơ ngẩn nhìn cô, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này Tiểu Hạ mang theo bác sĩ tiến vào phòng.
Bác sĩ hỏi nàng mấy vấn đề, bảo nàng ở lại viện quan sát thêm mấy ngày.
“Vậy chẳng phải là tôi tạm thời không thể đóng phim?” Tư Ngữ tương đối quan tâm đến vấn đề này.
Bác sĩ biết nàng là một diễn viên, là ở trong phim trường bị máy móc đập đến té xỉu, có nề nếp mà nói: “Hiện tại rơi vào loại tình huống này cô chỉ có thể tĩnh dưỡng cho tốt.”
“Đúng vậy Tiểu Ngữ, mấy ngày nay chị phải nghỉ ngơi cho tốt, chuyện đóng phim không cần lo lắng, chị Kỳ đã đi xin phép với đạo diễn rồi.” Tiểu Hạ nói.
“Nga.” Tư Ngữ nhiệt tình yêu thương việc đóng phim, nhưng không phải loại người vì đi đóng phim đến mạng cũng có thể không cần, rốt cuộc thân thể tốt mới làm việc được.
Lúc sau Chu Kỳ cùng Tiền Lỗi cũng tới bệnh viện, còn mang theo một nhân viên công tác, kêu là Tiểu Quang.
Tiểu Quang phụ trách máy móc ở phim trường, đêm qua chính là hắn có thao tác không đúng, mới khiến máy móc đυ.ng vào người.
Tiểu Quang cúi đầu không dám nhìn Lục Tịch bên cạnh giường bệnh, nơm nớp lo sợ nói: “Tôi thấy máy móc chắn đường nên mới muốn dịch chuyển một chút, lúc ấy không thấy được cô cùng Lục tổng đứng ở phía dưới, tôi thật sự không phải cố ý. Tư Ngữ, xin, xin lỗi. Tôi có thể bồi thường toàn bộ tiền thuốc men cho cô!”
Tư Ngữ nhận ra hắn, một thanh niên nhỏ nhỏ gầy gầy, còn chưa đến hai mươi tuổi. Nàng khẽ thở dài: “Dưới đèn hơi tối, cậu nhìn không rõ chúng tôi cũng rất bình thường, tôi không trách cậu. Tiền thuốc men thì không cần cậu bồi thường, đoàn phim hẳn là giúp tôi mua bảo hiểm rồi, đúng không đạo diễn?”
“Đúng đúng đúng, có bảo hiểm.” Tiền Lỗi vội vàng không ngừng nói, trộm nhìn Lục Tịch trầm mặc đang ngồi ở bên cạnh.
Nghe nói Tư Ngữ là bởi vì cứu Lục Tịch nên mới bị thương, Tiền Lỗi sợ tới mức chân cũng phải mềm. Nếu người bị đập chính là Lục Tịch, chỉ sợ toàn bộ đoàn phim bọn họ đều phải chịu cảnh tai ương.
Phim trường không có đạo diễn, Tư Ngữ sợ chậm trễ việc quay chụp, bảo bọn họ trở về.
Tiền Lỗi cảm kích nàng khoan dung, lúc gần đi nói: “Phần diễn của cô tôi đều đẩy ra phía sau, cô dưỡng thương cho tốt đi.”
“Cảm ơn đạo diễn Tiền.” Tư Ngữ mỉm cười nói.
Diễn viên ở phim trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm đạo diễn Tiền Lỗi không thể thoái thác tội của mình, hắn tự giác chịu không nổi hai chữ cảm ơn này, thăm hỏi Lục Tịch vài câu, cuối cùng mang theo Tiểu Quang xám xịt rời đi.
Tư Ngữ hôn mê một đêm, đã sớm đói đến mức ngực dán vào phía sau lưng, Chu Kỳ trên đường tới đã mua cho nàng chút cháo nóng, không nghĩ tới Lục Tịch cũng ở đây, lúng túng nói: “Lục tổng, nếu không tôi lại đi mua một phần cho ngài?”
Lục Tịch xua xua tay, nói: “Không cần, tôi ăn rồi.”
Vì thế vài người vây quanh Tư Ngữ xem nàng ăn.
Tư Ngữ thấy mặt Chu Kỳ lộ vẻ do dự, tựa hồ có chuyện muốn nói, hỏi cô: “Làm sao vậy chị Kỳ?”
Chu Kỳ nhìn nhìn Lục Tịch, nói: “Tôi nói thì cô sẽ tin sao?”
Tư Ngữ ăn một ngụm cháo, ngon lành nuốt xuống, nói: “Chị hoài nghi cậu ta cố ý?”
“Khó mà nói.” Chu Kỳ do dự nói: “Còn chưa có quay phim đã có người công kích cô, chuyện hút thuốc kia cũng là có người cố ý, lần này có thể là có người ở sau lưng giở trò quỷ hay không?”
“Chẳng lẽ là Lương. . . .” Tiểu Hạ nói được một nửa thì vội che miệng lại, ánh mắt nhanh chóng mà nhìn nhìn Lục Tịch cùng Trần Nghiên.
Lục Tịch thật ra không có bất kì biểu tình gì, lẳng lặng nhìn Tư Ngữ, muốn nghe xem nàng nói như thế nào.
Tư Ngữ cắn cái muỗng lâm vào trầm tư.
Hoài nghi của Chu Kỳ rất hợp lý. Nhưng mà Tư Ngữ nhớ lại một chút, lúc ấy cái máy móc kia rõ ràng là hướng về phía Lục Tịch, nếu nói là cố ý, vậy cũng phải là hại Lục Tịch. Tiểu Quang một tháng tiền lương hai ba ngàn, hắn lấy từ đâu ra lá gan hại tổng tài Quang Ảnh? Dù tính là Tiểu Quang bị người khác mua chuộc thì việc hại người cũng không nên trắng trợn táo bạo như vậy đi?
Tiểu Hạ vừa rồi hẳn là muốn nói Lương Dư Phỉ.
Lương Dư Phỉ hại nàng? Cũng có khả năng.
Chuyện lần trước hút thuốc kia, rất rõ ràng là trong đoàn phim có người muốn bôi đen nàng, Tư Ngữ cảm thấy Lương Dư Phỉ có khả năng cực lớn, chỉ là trường học còn chưa có khai giảng, không lấy được video theo dõi, không có đủ chứng cứ.
Còn về phần chuyện tối hôm qua này có phải là do Lương Dư Phỉ hay không. . . .
Tư Ngữ linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới một cái mấu chốt trong cốt truyện bị nàng xem nhẹ.
Ngày hôm qua không chỉ là Thất Tịch, cũng là ngày trong tiểu thuyết Lục Tịch cứu Lương Dư Phỉ, mở ra tuyến tình cảm giữa hai người!
CMN, chuyện quan trọng như vậy mà nàng lại có thể quên mất!!!
Tư Ngữ kích động đập trán, lại quên phần đầu của mình mới bị thương nặng, nàng “Ngao” một tiếng, nước mắt lả tả chảy xuống.
“Cô làm gì mà lại đánh đầu mình a!” Chu Kỳ đại kinh thất sắc.
Tiểu Hạ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bát cháo thiếu chút nữa bị nàng đánh nghiêng, khẩn trương nói: “Tiểu Ngữ đầu chị không thoải mái sao? Cần em đi gọi bác sĩ không?”
Mắt Tư Ngữ hàm chứa lệ nóng, ngượng ngùng kêu đau, cố nén nói: “Tôi không có việc gì.”
Lúc trước biết Lương Dư Phỉ cũng là người xuyên sách, Tư Ngữ lo lắng đối phương muốn cùng nàng đoạt Lục Tịch, vì ngăn cản các cô sinh ra tình cảm, mới không cần nghĩ ngợi nhận cái kịch bản này. Ngày hôm qua sau khi tiếp cuộc điện thoại kia của Lục Tịch, nàng hốt hoảng, vừa mệt vừa bực bội, lại có thể quên mất nhiệm vụ quan trọng như vậy!
Vốn dĩ theo cốt truyện của tiểu thuyết là Lương Dư Phỉ bị đập trúng, Lục Tịch xuất hiện “Anh hùng cứu mỹ nhân”. Nhưng mà hiện tại người bị đập biến thành nàng, cứu người cũng là nàng.
Nàng giống như trong lúc vô tình mạnh mẽ thay đổi cốt truyện. . . .
Cho nên, Lục Tịch cùng Lương Dư Phỉ hẳn là không có một chút khả năng đi?
Tư Ngữ nhìn chằm chằm Lục Tịch.
Lục Tịch không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, bị một đôi mắt ướt dầm dề nhìn đến mức không được tự nhiên, chuyển dời tầm mắt, từ trên tủ đầu giường cầm tờ giấy đưa qua.
Tư Ngữ chớp chớp mắt, nước mắt trên lông mi theo khuôn mặt chảy xuống, nhu nhược động lòng người.
Nàng đáng thương hề hề nói: “Tay tôi không tiện cầm.”
Lục Tịch nhìn về phía hai tay của nàng: Tay trái đang truyền nước biển, tay phải cầm cái muỗng, vừa rồi động tác của nàng quá lớn, trên ngón tay còn dính chút cháo.
Lục Tịch không nhìn ra nàng chỉ tay nào không tiện, muốn nhét khăn giấy vào trong tay nàng, lại nghe thấy nàng nói: “Là tôi cứu cô, cô lại không thể giúp tôi lau sao?”
Khóe mắt Lục Tịch nhảy dựng, nhìn nàng vài giây, ở dưới những ánh mắt chăm chú khác thường của người khác, cúi người tiến lên, mềm nhẹ mà giúp nàng lau nước mắt.
Ba người bàng quan đều đã quên mất đề tài vừa rồi chưa thảo luận xong, một đám có tâm tư khác nhau.
Tiểu Hạ: “CMN, Tiểu Ngữ thật trâu bò, lại có thể dám sai Lục tổng!”
Chu Kỳ: “Lục tổng lại có thể lau nước mắt cho người khác??? Không có khả năng không có khả năng, mình nhất định là nhìn lầm rồi.”
Trần Nghiên: “Làm nũng liền giúp lau nước mắt, Lục tổng ngài còn dám nói không phải thích?”
Lau khô nước mắt, Tư Ngữ lại đưa tay phải dính cháo tới trước mặt cô.
Lục Tịch: “. . . .”
Tư tiểu thư lá gan của cô thật sự rất lớn, bội phục bội phục. Trần Nghiên trong lòng nói.
Vì để giữ gìn uy nghiêm của BOSS, Trần Nghiên giả vờ khụ một tiếng, nói: “Lục tổng, tôi đi ra ngoài trước.”
“Ừm. . . Tư Ngữ cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi canh giữ ở bên ngoài, cô có việc thì gọi tôi.” Chu Kỳ cũng rất thức thời mà lưu lại mặt mũi cho Lục Tịch, lôi kéo Tiểu Hạ đang phát ngốc rời đi.
Trong chớp mắt, phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người các nàng.
Lục Tịch yên lặng giúp nàng lau khô.
Cằm Tư Ngữ chỉ chỉ chén cháo nóng kia.
Lục Tịch nghiến răng, cảm thấy nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng cũng không nói gì thêm, bưng chén lên, lấy cái muỗng trong tay nàng, từng ngụm đút cho nàng ăn.
Đút cháo xong lại giúp nàng lau miệng.
Lục Tịch phục vụ chu đáo tựa như hộ sĩ chuyên nghiệp, hoàn toàn không có phát tính tình, ném khăn giấy vào thùng rác, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn nàng: “Còn muốn làm cái gì?”
Tư Ngữ sờ sờ cái bụng hơi hơi to ra, dương môi cười, nói: “Không có. Cảm ơn Lục tổng, đây là chén cháo mỹ vị nhất mà tôi từng ăn.”
Lục Tịch: “. . . .”
Tư Ngữ thấy cô không nói gì, liếc nhìn sắc mặt cô: “Giận dỗi?”
“Không có.” Thanh âm Lục Tịch nghe không ra cảm xúc.
“Vậy là tốt rồi.” Tư Ngữ nói: “Tôi cứu cô, cô chiếu cố tôi, hai ta huề nhau. Cho nên cô không cần phải áy náy, cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi.”
Lục Tịch cho rằng nàng ỷ vào việc bị thương mà cố ý sai sử mình, cứng họng trong chớp mắt.
Đổi lại là trước đây, Tư Ngữ sẽ làm, sẽ ầm ĩ cùng cô, hiện tại lại có thể thiện giải nhân ý* như vậy, điều này làm cho Lục Tịch rất ngoài ý muốn.
(*) Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người.Tư Ngữ thật sự thay đổi rất nhiều, hơn nữa hết thảy đều đang thay đổi ở phương hướng tốt hơn.
Nhìn đôi mắt nàng sáng long lanh, thanh triệt đến mức phảng phất có thể nhìn thấu nội tâm, Lục Tịch hoảng hốt nghĩ đến cuộc nói chuyện hai tháng trước của các nàng.
Lục Tịch hỏi nàng vì sao đột nhiên muốn đi tìm công việc, lúc ấy Tư Ngữ trả lời: “Vì làm cho cô lau mắt mà nhìn tôi.”
Lục Tịch không thể không thừa nhận một sự thật, Tư Ngữ trước mắt này rất linh động, một Tư Ngữ lúc diễn phim hồn nhiên quên mình, một Tư Ngữ không bày chuyện không ầm ĩ giỏi ăn nói, một Tư Ngữ sẽ vì người khác mà suy nghĩ. . . . Xác thật làm cho cô lau mắt mà nhìn.
Cho nên khi bị Tư Ngữ sai sử, Lục Tịch một chút cũng không có tức giận, không phải cảm thấy áy náy, mà là bởi vì cảm xúc nào đó nói không rõ.
Thay đổi của Tư Ngữ quá lớn, ngắn ngủn hai tháng, nàng như là hoàn toàn thay đổi bản thân.
Trước kia liếc nhìn nàng một cái Lục Tịch cũng cảm thấy dư thừa, hiện tại lại như thế nào cũng không chán ghét nổi nàng, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy nàng có chút đáng yêu???
Lục Tịch bị ý nghĩ cuối cùng nhảy ra dọa đến mức nhảy dựng, định định thần, vứt bỏ tạp niệm, nhìn đôi mắt nàng, trịnh trọng chân thành mà nói: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách khí.”
Các nàng rất ít khi tâm bình khí hòa như vậy, chính thức mà đối thoại.
“Thật xin lỗi.” Lục Tịch lại nói.
Tư Ngữ nhíu mày, nói: “Tôi vừa rồi không phải nói là huề nhau rồi sao? Hơn nữa cũng không phải cô đập tôi, làm gì phải xin lỗi.”
Trên mặt băng sơn của Lục Tịch khó có được xuất hiện một tia thẹn thùng, nói: “Tôi là chỉ chuyện hẹn hò ngày hôm qua.”
“. . . .”
“Tôi chỉ muốn không để bà nội phải khổ sở, lại không có suy xét đến cảm thụ của cô, thật xin lỗi.”
“. . . .” Tư Ngữ thật sự không nghĩ tới Lục Tịch sẽ cùng nàng xin lỗi. Nàng đột nhiên nhớ tới lúc trước khi bị đập phải, Lục Tịch gọi nàng qua chỗ khác, cũng nói thật xin lỗi, “Cho nên tối hôm qua cô xin lỗi với tôi là bởi vì chuyện này?”
“Ừ.”
Kỳ thật cũng không cần lắm. . . .
Tư Ngữ chun mũi, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn nói thật xin lỗi với cô.”
“Ừ?” Lục Tịch nghi hoặc, nghĩ không ra Tư Ngữ đã làm chuyện gì mà phải đi xin lỗi cô.
Tư Ngữ có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô, rũ mắt, hàm hàm hồ hồ mà nói: “Lúc trước lừa cô, kỳ thật trong lòng tôi vẫn luôn băn khoăn.”
Biểu tình Lục Tịch hơi ngưng lại, nói: “Cô là nói đến chuyện lần trước giả bộ cắt cổ tay tự sát gạt tôi trở về?”
Đương nhiên không phải. . . . Người kia lại không phải tôi. . . . . .
Lục Tịch hoàn toàn nghĩ trật.
Tư Ngữ không biết nên giải thích như thế nào với cô, đôi mắt ngó tới ngó đi, ấp úng: “Tôi kỳ thật. . . . Kỳ thật. . . .”
“?”
Tư Ngữ có khổ mà nói không nên lời, lại thẹn mở miệng, đang không biết như thế nào cho phải, điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường lại vui vẻ vang lên.
Lời nói của Tư Ngữ bị đánh gãy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nàng không thể lộn xộn, tay với không tới.
Lục Tịch giúp nàng lấy điện thoại tới đây, thoáng nhìn cuộc gọi đến trên màn hình, nói: “Là bà nội.”
Lục lão phu nhân sợ chậm trễ nàng đi đóng phim, sau khi Tư Ngữ vào đoàn phim không có chủ động gọi điện thoại cho nàng.
Tư Ngữ tưởng là có việc gì, vội tiếp nhận điện thoại, nghe máy, đưa tới bên tai: “Bà nội?”
“Kiều Kiều.” Nghe thanh âm của Lục lão phu nhân có vẻ như tâm tình không tồi lắm, cười ha hả nói: “Giữa trưa, bà đoán các con hẳn là đang ăn cơm. Con không bận gì đi?”
“Không bận không bận, con mới vừa ăn xong.” Tư Ngữ nói.
“Vậy là tốt rồi.” Lục lão phu nhân chuyển chủ đề, nói: “Tịch Tịch có đi tìm con không?”
Tư Ngữ nhìn về phía Lục Tịch đang ngồi ở mép giường, nói: “Cô ấy hiện tại đang ở bên cạnh con.”
“Thiệt hay giả?” Lục lão phu nhân nửa tin nửa ngờ.
“Là thật sự. . . .” Tư Ngữ mở loa ngoài.
Lục Tịch hô một tiếng với điện thoại: “Bà nội.”
“Ai!” Lục lão phu nhân cười khanh khách, nói: “Lễ Tình Nhân ngày hôm qua, các con hẹn hò chưa?”
Lục Tịch cùng Tư Ngữ liếc nhau, không hẹn mà cùng nói: “Rồi a.”
Lục lão phu nhân đối với câu trả lời này rất vừa lòng, liền nói ba chữ tốt, giống như điều tra lại hỏi: “Tịch Tịch con mua quà tặng cho Kiều Kiều chưa?”
Còn có quà tặng?
Tư Ngữ dùng ánh mắt dò hỏi Lục Tịch, nhìn thấy Lục Tịch gật đầu, nói: “Mua.”
“Mua quà gì nha?”
“Vòng cổ.”
“Nước hoa.” Tư Ngữ nói xong mới phát hiện nói không nhất trí với Lục Tịch, kinh ngạc nhìn cô, dùng âm thanh cực nhỏ hỏi: “Cô mua vòng cổ cho tôi?”
Lục Tịch nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đôi mắt hơi di chuyển.
Hai thanh âm truyền đến cùng lúc, đầu bên kia điện thoại Lục lão phu nhân không nghe rõ, lại hỏi: “Quà gì a?”
Đôi mắt Tư Ngữ cong thành hình trăng non, cười khanh khách nhìn Lục Tịch, thanh âm giống như mật ngọt, nói: “Bà nội, cô ấy mua vòng cổ cho con, rất xinh đẹp, con rất thích.”
Còn chưa đưa cô như thế nào liền biết rất xinh đẹp? Lục Tịch thấy nàng nói dối không đỏ mặt, nhưng thật ra ánh mắt nàng có chút không khoẻ, rũ mắt xem điện thoại, nói: “Bà nội, bà hỏi có chút nhiều.”
Lục lão phu nhân không bực mà cười, vui mừng mà nói: “Được được được không hỏi nữa, đây là bí mật cùng tình thú của vợ vợ các con, bà không nên lắm miệng.”
Đưa cái vòng cổ như thế nào liền biến thành tình thú, bà nội đang suy nghĩ cái gì không thuần khiết sao?!
Khuôn mặt Tư Ngữ không hiểu sao có chút nóng ran, mắt trộm ngó Lục Tịch, tầm mắt chạm vào nhau, lại như là bị nóng, vội vàng chuyển dời.
Sợ lão nhân gia lại nói ra lời kinh thế hãi tục, Tư Ngữ vội đổi đề tài: “Bà nội có phải muốn ngủ trưa không? Trước nghỉ ngơi đi, buổi tối có thời gian con lại gọi cho bà.”
Lục lão phu nhân nghe thấy các nàng ở bên nhau liền an tâm rồi, vì lưu lại nhiều thời gian cho các nàng nói chuyện tình cảm, rất thống khoái mà treo điện thoại.
May mắn không gọi video, bằng không bà nội nhìn thấy nàng ở trong phòng bệnh khẳng định là muốn lo lắng. Tư Ngữ thở dài ra một hơi, vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Tịch, nàng ổn định lại tâm trí, vươn tay.
“Làm cái gì?” Lục Tịch không rõ nguyên
do nhìn lòng bàn tay nàng.
“Quà tặng nha.” Tư Ngữ động động ngón tay, đáy mắt tràn đầy chờ mong.
“Ở khách sạn.”
“Đi lấy đi.”
“. . . .”
Tư Ngữ vội vã muốn nhìn Lục Tịch rốt cuộc mua quà tặng gì cho nàng, Lục Tịch đành phải bảo Trần Nghiên đi lấy.
Trần Nghiên làm việc hiệu suất rất cao, không đến nửa giờ đã lấy quà tặng tới.
Tư Ngữ gấp không chờ nổi mở ra: “Oa! Thật đẹp! Cô xem viên đá này vừa to vừa đẹp! Oa oa oa lóe lên thật chói, đôi mắt mỹ lệ động lòng người của tôi cũng sắp bị nó lóe mù!”
Lục Tịch xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Diễn quá rồi.”
Quá rồi sao? Tư Ngữ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như là có chút khoa trương. Hơn nữa bởi vì dùng sức quá mạnh, chỗ đầu bị đập lại bắt đầu từng đợt phát đau.
Tư Ngữ thu phóng tự nhiên, hai tay cầm cái hộp gấm bằng hình vuông, đôi mắt lấp lánh nhìn cô, nói: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Đây là lần đầu tiên Lục Tịch đưa quà cho nàng, nhìn ra được nàng rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến chuyện mua quà tặng này ban đầu là ước nguyện vì muốn ứng phó bà nội, có chút hổ thẹn, tránh đi ánh mắt nóng rực của nàng, trầm giọng: “Cô thích là được rồi.”
Sau khi Tư Ngữ đi vào thế giới này thì đây là lần đầu tiên nhận được quà tặng, trong lòng có chút cảm động. Nàng càng nhìn càng thích, khóe miệng hơi hơi giương lên, lại kéo xuống.
“Nhưng mà tôi không có chuẩn bị quà cho cô.”
Lục Tịch muốn nói “Không sao”, còn chưa có mở miệng, lại nghe thấy nàng nói: “Tôi đây không thích chiếm tiện nghi của người khác, lễ thượng vãng lai*, tôi cũng tặng cho cô một thứ đi!"
(*) Một vế trong câu "Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã" [礼尚往来,来而不往非礼也]: Lễ coi trọng phải có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy. (Lễ Ký)Lục Tịch nhướng mày, lại có chút chờ mong: “Cái gì?”
Tư Ngữ cười đến mức giống như hồ ly, cằm khẽ nâng, thanh âm ngọt ngào mà nói: “Đương nhiên là bổn tiên nữ tặng một cái thơm môi! Mau đến đây đi ~!”
Nhìn nàng càng ngày càng gần, đôi môi đỏ chu thành hình tròn, trong lòng Lục Tịch đột nhiên nhảy dựng.
Còn có một centimet nữa mắt thấy là phải chạm, Lục Tịch vội dùng tay ngăn trở miệng nàng, ra vẻ trấn định mà nói: “Miễn.”