Chương 26

Chương 26.

Hẹn hò???

Nhất định là ánh mặt trời quá gắt quá mạnh khiến nàng mờ cả mắt.

Tư Ngữ dụi dụi mắt, hận không thể nhét màn hình điện thoại vào trong chỗ tối, dùng sức nhìn.

Trên giao diện nói chuyện màu trắng có hai chữ in tiêu tiêu chuẩn chuẩn màu đen thể Tống, trắng đen rõ ràng, chính là chữ hẹn hò!

Vào đoàn phim được khoảng một thời gian, trừ bỏ lần đầu tiên gọi video, Tư Ngữ cùng Lục Tịch chưa từng có bất luận giao lưu gì. Người nào đó nói nàng “Quá khó coi”, Tư Ngữ đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, tự nhận là sau lần gọi video đó quan hệ của các nàng có chút lạnh. Nàng vội vàng đi đóng phim, tình tình ái ái tạm thời ném qua một bên, còn chưa có suy nghĩ tốt xem nên hòa hoãn như thế nào, Lục Tịch đã đánh cho nàng trở tay không kịp.

Tư Ngữ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngón tay lại nhanh chóng gõ ra một hàng chữ: “Tài khoản của cô bị hack sao?”

Nếu không phải là bị hack tài khoản, chẳng lẽ là bởi vì lần trước nàng câu dẫn có hiệu quả, Lục Tịch không nín được muốn đảo khách thành chủ???

Tiếng chuông vui vẻ vang lên.

Lục Tịch trực tiếp gọi điện cho nàng.

Tư Ngữ theo phản xạ có điều kiện mà đem màn hình đè ở trên ngực không để người khác phát hiện, tránh đi Chu Kỳ và Tiểu Hạ, đi tới một địa phương không có ai.

Chim chóc trên cây kêu ríu rít đến sung sướиɠ.

Tư Ngữ điều chỉnh cảm xúc một chút, ấn nút nghe điện: “Hừ, ma quỷ, lâu như vậy mới gọi điện thoại cho người ta! Còn tưởng rằng cô đã quên tôi rồi!”

“. . . .” Đầu dây bên kia không biết có phải bị dọa hay không, dừng một chút, sau đó lãnh khốc nói: “Thật xin lỗi tôi gọi lộn số, tạm biệt.”

“Không sai không sai không sai, là tôi a!” Mắt thấy sắp phải bị kết thúc cuộc gọi, Tư Ngữ thu lại tâm tình đùa giỡn, đổi lại thanh âm bình thường, biết rõ cố hỏi: “Tìm tôi làm gì?”

“Hôm nay là ngày Thất Tịch, tìm cô hẹn hò.”

Tư Ngữ khó có thể tin ngoáy ngoáy lỗ tai.

Lục Tịch cho rằng nàng đang do dự, nói: “Cô không muốn hẹn hò cùng tôi?”

Thanh âm lành lạnh dứt khoát truyền qua điện thoại, hình như ôn nhu hơn so với ngày thường. Tư Ngữ cảm thấy lỗ tai có chút ngứa.

Lá cây bị gió thổi xuống, từ trước mặt lướt qua.

Tư Ngữ chớp chớp mắt, trái tim đập thình thịch, giữa bóng cây đan xen với những tia sáng khiến đôi mắt nàng càng thêm long lanh hơn.

Nàng che lại ngực, không cần nghĩ ngợi mà nói: “Muốn a!”

Trời mới biết nàng chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu!

Nếu nhiệm vụ mà phân chia cấp bậc, Tư Ngữ cảm thấy Lục Tịch hẳn là được phân chia vào cấp luyện ngục.

Khối băng sơn vạn năm không tan này thật sự quá khó liêu, mấy ngày này, Tư Ngữ dùng hết thủ đoạn cả người ra mà cũng không thể làm đối phương hòa tan một chút, rất nhiều lần muốn từ bỏ.

Nghe được Lục Tịch chính miệng nói ra hai chữ “Hẹn hò”, nàng thiếu chút nữa cảm động đến rơi lệ.

Ông trời hiển linh, chờ đóng phim xong nàng trở về nhất định sẽ thắp nén hương!

“Muốn thì liền xin nghỉ.” Lục Tịch đánh gãy suy nghĩ của nàng, trực tiếp nói: “7 giờ tối nay, ở nhà hàng XX, đợi lát nữa tôi nhắn địa chỉ cho cô.”

Tư Ngữ lau lau khóe mắt không tồn tại nước mắt, nghe vậy sửng sốt: “Cô đến thành phố H? Nhanh như vậy đã đặt chỗ hẹn hò rồi sao?”

Lục Tịch “Ừ” một tiếng.

Tai của Tư Ngữ ửng đỏ, cắn môi dưới rụt rè nói: “Cô như thế nào lại gấp như vậy a, thật là, lúc trước cũng không nói với tôi một tiếng, người ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng đâu.”

“Hẹn hò còn cần chuẩn bị cái gì.” Lục Tịch không hiểu logic của nàng, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Chuyện trong công ty có rất nhiều, nếu không phải là bà nội kiên trì, tôi cũng sẽ không tới đây.”

Biểu tình Tư Ngữ đọng lại, yết hầu như bị nghẹn: “Là bà nội bảo cô tới hẹn hò với tôi?”

“Bà nội hy vọng tôi tới đây, tôi không muốn bà khổ sở.”

“. . . .”

Băng sơn vẫn là băng sơn, ông trời cũng không có hiển linh.

Hết thảy đều là ảo giác.

Gió nóng phất qua khuôn mặt, trong thân thể nhiệt huyết của Tư Ngữ lạnh xuống một chút, nắm chặt điện thoại, cộc cằn nói: “Nga.”

Lục Tịch còn chưa có ý thức được chính mình đã nói sai lời rồi, nói: “Bà nội thương cô như vậy, cô hẳn là cũng không muốn bà phải khổ sở đi.”

“Ừ.”

“Cho nên, buổi tối hôm nay cô xin đạo diễn. . . . .”

“Không xin được.” Tư Ngữ cắt ngang lời nói của cô, thanh âm không hề có tình cảm mà nói: “Buổi tối hôm nay phải quay hai cảnh diễn, trong đó có một cảnh là của dàn khách mời, nếu tôi xin nghỉ bọn họ sẽ không quay được. Hẹn hò thì thôi, cô trở về đi. Cô yên tâm, nếu bà nội hỏi, tôi sẽ nói cho bà biết cô đã tới, chúng ta cũng đã hẹn hò, sẽ không để cô khó xử, cũng sẽ không làm bà nội thất vọng.”

“. . . .”

Tư Ngữ phun ra trọc khí nghẹn ở trong ngực, lại nói: “Đạo diễn kêu tôi đi qua đóng phim, không có chuyện gì để nói thì tôi treo máy trước, tạm biệt.”

“. . . .”

Bên tai “Đô” một tiếng, trò chuyện bị cắt đứt.

Lục Tịch hơi hơi kinh ngạc.

Cô vốn dĩ muốn nói hôm nay không được thì ngày mai, Tư Ngữ lại không đợi cô mở miệng.

“Lục tổng.” Trần Nghiên đã đặt bàn ở nhà ăn, tới đây cùng Lục Tịch xác nhận một ít chi tiết nói: “Nhà ăn bên kia hỏi, là ngài tự mình chuẩn bị hoa, hay là để cho bọn họ hỗ trợ chuẩn bị?”

Lục Tịch nhìn màn hình điện thoại đang dần tối xuống, lại nhìn nhìn hộp trang sức tinh mỹ trong tay, hơi trầm ngâm, nói: “Không cần chuẩn bị, hủy đi.”

“Hủy?” Trần Nghiên kinh ngạc, suy nghĩ lại, nói: “Tư tiểu thư không xin nghỉ được?”

“Cô ấy nói không tiện xin nghỉ. Hơn nữa. . .” Lục Tịch không phải rất xác định mà nói: “Cô ấy giống như rất không cao hứng, cúp điện thoại của tôi.”

Lại còn có người dám cúp điện thoại của Lục tổng??? Trần Nghiên ngạc nhiên.

Vốn dĩ việc riêng của BOSS trợ lý không nên hỏi đến, chỉ là Trần Nghiên nghĩ tới giữa trưa hôm nay Lục Tịch vô cùng lo lắng bảo cô đi cùng đến trung tâm thương mại mua quà tặng, mua xong lại phong trần mệt mỏi bay qua đây, như là muốn cùng Tư Ngữ có một Lễ Tình Nhân vui vẻ. Kết quả hiện tại lại không hẹn hò nữa, người cũng bị chọc cho tức giận?

Ngày thường tổng tài Quang Ảnh bình tĩnh vững vàng, cao cao tại thượng, hiện giờ lại như là gặp nan đề gì khó có thể khắc phục, cau mày, hiện vẻ tiều tụy.

Trần Nghiên thật cẩn thận hỏi: “Tư tiểu thư vì sao lại không cao hứng?”

Lục Tịch xoa xoa giữa mày, khẽ thở dài: “Tôi không biết.”

Như thế nào lại không biết. . . .

Dù tính là không xin nghỉ được, cũng không hẹn hò được, thì vẫn sẽ niệm tình Lục Tịch bỏ công việc riêng chạy tới đây, còn mang theo quà tặng chọn lựa tỉ mỉ cho nàng, Tư Ngữ cũng không nên không cao hứng a!

Nếu Trần Nghiên có bạn trai, đối phương vì cô mà làm như vậy, cô khẳng định sẽ vui vẻ muốn chết.

Trần Nghiên không nghĩ ra vì sao Tư Ngữ lại không cao hứng, thấy bộ dáng Lục Tịch thật rối rắm, căn cứ vào nguyên tắc vì BOSS mà bài ưu giải nạn, lại hỏi: “Ngài vừa rồi nói như thế nào với cô ấy?”

Lục Tịch đem nội dung trò chuyện vừa rồi với Tư Ngữ cơ hồ một chữ cũng không thiếu kể cho cô.

Trần Nghiên: “. . . . . . . . . . .”

“Biểu tình của cô là như thế nào?”

Bởi vì thật sự là một lời khó nói hết a. . . .

Trần Nghiên nghiêm mặt nói: “Lục tổng, nếu tôi không có đoán sai, Tư tiểu thư hẳn là tức giận vì ngài.”

“Vì sao?”

Ngài còn hỏi vì sao???

Trần Nghiên nhịn xuống muốn chửi bậy **, tận lực uyển chuyển mà nói: “Tư tiểu thư hẳn là rất muốn hẹn hò cùng ngài, không xin nghỉ được cô ấy hẳn là rất mất mát, ngài dỗ dành nhiều là được rồi, hoặc là đưa quà tặng cho cô ấy. Ngài vì sao lại muốn nói cho cô ấy là Lục lão phu nhân bảo ngài tới đây hẹn hò với cô ấy? Loại trả lời thẳng nam này một chút cũng không lãng mạn, Tư tiểu thư sẽ cảm thấy ngài không quan tâm cô ấy, trong lòng khẳng định không thoải mái.”

Là phụ nữ cũng sẽ không thoải mái đi. Trần Nghiên âm thầm nghĩ, lại bồi thêm một câu: “Lục tổng, ngài theo đuổi như vậy là không đúng.”

Lục Tịch đang ngưng thần suy tư, nheo mắt, bật thốt lên nói: “Ai nói tôi đang theo đuổi cô ấy?”

Không phải theo đuổi người ta, làm gì lại phải dụng tâm chọn quà như vậy, còn cứ như vậy vội vàng chạy tới đây hẹn hò? Trần Nghiên nghi hoặc.

“Tôi cho rằng ngài thích Tư tiểu thư.” Trần Nghiên nhược nhược mà lại không sợ chết nói ra câu chôn ở đáy lòng hồi lâu này.

Lục Tịch: “. . . .”

Lần đầu tiên ở trong thang máy đυ.ng phải Tư Ngữ, Lục Tịch chủ động hỏi vấn đề Tư Ngữ, còn tự mình chạy tới xem Tư Ngữ phỏng vấn, Trần Nghiên liền cảm thấy giữa các nàng có gian tình.

Lần đó Trần Nghiên cùng Lục Tịch đi đến phòng vũ đạo, nhìn thấy Tư Ngữ cùng đám Tiểu thịt tươi kia tập nhảy, Lục Tịch quay đầu rời đi, sau khi trở về thì sắc mặt âm trầm, thấy thế nào cũng như là ghen tị.

Tư Ngữ hút thuốc bị người khác bôi đen, Lục Tịch phá lệ hỏi cô muốn biết mật mã tài khoản Weibo. . . . . .

Trần Nghiên làm một người đứng xem, cảm thấy tất cả phản ứng của Lục Tịch đối với Tư Ngữ đều xuất phát từ thích.

Lục Tịch bỏ công việc xuống bay qua đây tìm Tư Ngữ hẹn hò, nếu không phải là theo đuổi, chẳng lẽ là đã đuổi tới tay? Hay là có quan hệ thân mật hơn?

Nghĩ đến lần trước Tư Ngữ xách theo vali hành lý đi ra từ biệt thự Lục gia, Trần Nghiên không dám suy nghĩ sâu hơn nữa.

Lục Tịch nhíu mày, nói: “Cô suy nghĩ nhiều, tôi đối với cô ấy không có cảm giác.”

Trần Nghiên: “. . . .”

Trần Nghiên cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng: “Vậy. . . . Tư tiểu thư. . . .”

“Cô ấy thích tôi.” Biểu tình Lục Tịch có chút ý vị sâu xa, nói: “Cô ấy nói cô ấy yêu tôi, không có tôi sống không nổi.”

Trần Nghiên: “. . . .”

Sau khi Tư Ngữ tiếp cuộc điện thoại kia, tâm tình vẫn luôn bực bội, hoàn toàn không tĩnh tâm được mà xem kịch bản, trong đầu óc tất cả đều là suy nghĩ về những lời Lục Tịch nói trong điện thoại.

Nàng cho rằng Lục Tịch đã thông suốt tới tìm nàng hẹn hò, còn ảo tưởng rằng hai người mặc quần áo đẹp đẽ, ngồi ở trong nhà hàng cơm Tây cao cấp, nghe đàn violon lãng mạn, thâm tình nhìn nhau qua ngọn nến. . . .

Đi hẹn hò TMD*.

(*) TMD: Mẹ nó chứ.

Tư Ngữ không có tức giận, nàng cảm thấy mình không có tư cách để tức giận.

Hai người các nàng đều có động cơ không thuần khiết, Lục Tịch là vì lấy lòng bà nội, nàng là vì công lược Lục Tịch, tám lạng nửa cân, ai cũng không có tư cách chỉ trích ai.

Nàng hẳn là nên cảm ơn Lục Tịch đã nói thẳng ra, ít nhất nàng không cần tự mình đa tình tưởng rằng mình có mị lực cảm hóa khối băng sơn kia.

Không đi hẹn hò, cúp điện thoại của Lục Tịch, không phải bởi vì nàng muốn làm, chỉ là đột nhiên cảm thấy thật mỏi mệt, không muốn lại đi diễn trò lừa gạt người khác, càng không muốn lại ủy khuất chính mình.

Nàng có chút buồn, lại có chút táo bạo, hai loại cảm xúc ở trong l*иg ngực liều mạng đè ép.

Không chờ nàng bớt chút cảm xúc tiêu cực, đã bị đạo diễn kêu đi đóng phim.

Thời cấp 3 Trần Sương là một nữ lưu manh, cả ngày không phải cùng lão sư tranh luận, thì chính là cùng những nữ lưu manh khác đánh nhau, thường xuyên cùng nam chính Trương Dạng đi kéo bè kéo phái đi đánh nhau.

Hôm nay Tư Ngữ giống như là đang phát tiết, diễn còn hăng hơn so với mấy ngày hôm trước. Lúc đạo diễn kêu nghỉ ngơi, nàng còn chưa có thoát ra khỏi nhân vật.

Tiểu Hạ tới gần đưa nước cho nàng bị nàng dọa nhảy dựng: “Tiểu, Tiểu Ngữ, chị còn khỏe không?”

“Không có việc gì.” Tư Ngữ giấu đi lệ khí trên mặt, tiếp nhận nước uống một ngụm.

Nhân viên công tác bắt đầu phát cơm chiều, Tư Ngữ không có ăn uống, cầm lấy điện thoại xem thời gian.

Hơn 6 giờ, khoảng cách thời gian mà Lục Tịch nói hẹn hò còn chưa đến một giờ.

Tư Ngữ cười lạnh, thả điện thoại vào trong túi, dùng kịch bản che mặt lại chợp mắt.

Lúc đang mơ mơ màng màng, cánh tay bị Tiểu Hạ huých một cái.

Kịch bản rơi xuống đất, Tư Ngữ không ngủ tiếp được, mở to mắt, nhìn thấy Lương Dư Phỉ đang đi đến chỗ nàng.

Lương Dư Phỉ bởi vì muốn giảm béo nên không ăn cơm chiều, cầm kịch bản cười khanh khách đi tới, nói: “Tư Ngữ, chị có thời gian không? Tôi muốn cùng chị diễn thử một lát.”

Lương Dư Phỉ thập phần chán ghét Tư Ngữ, từ khi vào đoàn phim tới nay, cô chưa bao giờ chủ động đi tìm Tư Ngữ đối diễn, chỉ là đạo diễn nói cảnh phim kế tiếp này rất không dễ đóng, lời thoại nhiều, cảm xúc dao động rất lớn, bảo cô đến đối diễn cùng Tư Ngữ trước cho tốt.

Vì để duy trì thiết lập nguyên nữ chính thân thiện dễ gần, mặc dù không tình nguyện, Lương Dư Phỉ vẫn chủ động tới đây.

Lương Dư Phỉ biết Tư Ngữ cũng chán ghét cô, nếu Tư Ngữ cự tuyệt cô thì thật tốt quá! Không chỉ có không cần giả dối đối diễn với người phụ nữ này, cô còn có thể mượn đề tài, làm mọi người biết Tư Ngữ kỳ thật là một người không dễ ở chung, từ đó làm mọi người chán ghét Tư Ngữ!

Đáng tiếc bàn tính như ý của cô gọi lộn số.

Tư Ngữ nhặt kịch bản lên, phủi tro bụi trên kịch bản, rất dứt khoát mà nói: “Được.”

Tươi cười Lương Dư Phỉ cứng lại.

Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Tư Ngữ chưa bao giờ đem tình cảm riêng vào trong công việc, nàng thoải mái hào phóng đồng ý với Lương Dư Phỉ.

Những người khác còn chưa có ăn xong, cằm Tư Ngữ chỉ chỉ vào địa phương nào đó râm mát, nói: “Bên này có chút đông, qua bên kia đi.”

Lương Dư Phỉ lòng mang quỷ, chờ đi xa, bảo đảm người khác không nghe được các nàng nói chuyện, nói: “Hôm nay là Lễ Tình Nhân, Lục Tịch như thế nào không để người khác đưa hoa cho chị a?”

Tư Ngữ đang xem kịch bản, ngước mắt, cười như không cười mà nhìn cô: “Cũng đều là vợ vợ bao năm rồi đưa hoa cái gì, tôi là người tương đối yêu tiền, cô ấy liền một lần tặng cho tôi 52 vạn luôn, biết có ý tứ gì rồi chứ? À, chỉ là bao lì xì nhỏ mà thôi, cô cũng không cần phải đỏ mắt.”

Khóe miệng Lương Dư Phỉ hung hăng giật giật, nói: “Chị như thế nào không bảo chị ấy chuyển cho 520 vạn!”

Tư Ngữ trợn trắng mắt, nói: “Phải có độ hạn chế a cô đồ ngu ngốc.”

“Chị!” Lương Dư Phỉ bị nàng chọc một kích đã quên che dấu, dù sao những người khác cũng không nghe được, thẹn quá thành giận nói: “Đừng kể nữa, chị cùng Lục Tịch chỉ là hợp đồng kết hôn, chị ấy căn bản không thích chị! Một ngày nào đó chị ấy sẽ cùng chị ly hôn, chị đừng mơ tưởng trói chặt chị ấy, chị ấy căn bản không thuộc về chị!”

Tư Ngữ nheo mắt liếc nhìn cô, không nhanh không chậm mà nói: “Cô ấy không thuộc về tôi, chẳng lẽ thuộc về cô?”

Chị ấy vốn dĩ chính là của tôi, chỉ là một nữ phụ ác độc mà cũng mơ tưởng đoạt với mình! Đáy lòng Lương Dư Phỉ điên cuồng kêu gào, hò hét.

Tư Ngữ nhìn khuôn mặt thanh thuần vô hại của cô trở nên vặn vẹo, âm u cười một tiếng, vào lúc cô không kịp phản ứng, dùng tay chế trụ bả vai cô đẩy cô đến trên thân cây.

“Chị muốn làm gì?” Lương Dư Phỉ hoa dung thất sắc, theo bản năng muốn đẩy nàng ra, nhưng mà hai cánh tay tinh tế của Tư Ngữ lại giống như là sắt đá không đẩy nổi!

“Sợ tôi đánh cô?” Tư Ngữ mắt lạnh nhìn cô giãy giụa vô dụng.

Trên trán Lương Dư Phỉ toát ra một tầng mồ hôi, nóng lạnh đan xen.

Nghĩ đến thiết lập của Tư Ngữ là nữ phụ ác độc nhiều lần dự mưu muốn gϊếŧ chết nữ chính, Lương Dư Phỉ thật sự sợ hãi, trong lòng hoảng loạn, ánh mắt ngó lung tung, ngó đến đám người đang nghỉ ngơi ở khu dùng cơm, mới tìm về một chút tự tin, run giọng nói: “Nhiều người nhìn như vậy, tôi cũng không tin chị dám!”

Tư Ngữ xác thật không dám, cho nên chỉ là muốn dọa dọa cô.

Nhưng chỉ dọa vẫn cảm thấy không đã ghiền, không đủ để thư giải hai cỗ cảm xúc mâu thuẫn trong lòng nàng.

Thân thể Tư Ngữ khuynh về phía trước, dán sát vào lỗ tai cô nói: “Cô còn không phải là thích Lục Tịch?”

Ánh mắt Lương Dư Phỉ lập loè đến lợi hại, ậm ừ nói: “Chị. . . . Chị đừng nói bậy.”

“Như thế nào lại sống chết không thừa nhận? Cô bảo Lục Vi xúi giục Lục Tịch ly hôn cùng tôi, cô muốn kết hôn cùng với Lục Tịch, những cái này tôi đã sớm biết.” Nhìn thấy cô khẩn trương đến mức thân thể căng cứng, tươi cười của Tư Ngữ mang theo ý xấu, vươn ngón tay ra, nâng cằm cô lên, dáng vẻ lưu manh mà nói: “Tôi đột nhiên phát hiện ra cô lớn lên còn rất xinh đẹp.”

Lương Dư Phỉ muốn đẩy tay nàng ra, Tư Ngữ lại hung hăng bóp chặt cằm cô.

Lương Dư Phỉ ăn đau, “A” một tiếng, lo lắng người phụ nữ ác độc này tùy thời móc ra một con dao đâm vào mặt cô, gấp gáp đến độ thanh âm cất cao: “Chị lại không buông tay thì tôi sẽ kêu người!”

“Suỵt ——” Thân thể Tư Ngữ khuynh về phía trước, nhẹ giọng: “Đừng nói nữa, để tôi nhìn xem.”

“. . . .”

Sau khi quan sát vài giây, Tư Ngữ vừa lòng mà cười rộ lên, nói: “Xác thật xinh đẹp, nhìn mà tôi cũng động tâm.”

Động tâm???!!!

Đồng tử Lương Dư Phỉ khẽ phóng to.

“Nếu tôi dứt khoát ly hôn cùng với Lục Tịch, tôi bao dưỡng cô thì thế nào?” Tư Ngữ nói tiếp: “Trong Quang Ảnh tôi có 15% cổ phần, trong thẻ còn có tài sản trăm triệu, cô muốn đóng phim tôi sẽ cho cô tài nguyên, không có tài nguyên tôi làm người đầu tư cho cô đóng phim. Tài sản của Lục Tịch không khác lắm so với tôi, cũng lớn lên so với tôi đẹp hơn một tí xíu, đẹp thành như vậy cũng vô dụng, lạnh như băng còn thật sự không thú vị, còn không bằng ở cùng tôi.”

Lương Dư Phỉ ngây người, mất thời gian rất lâu mới tiêu hóa xong ý tứ của Tư Ngữ trong câu vừa rồi, lúng ta lúng túng nói: “Chị muốn bao dưỡng tôi?”

Tư Ngữ vứt mị nhãn, ở bên tai cô thổi khí, dụ hoặc nói: “Không sai, tôi bao dưỡng cô. Cô làʍ t̠ìиɦ nhân cho tôi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cô muốn cái gì tôi cũng đều có thể cho cô, suy xét một chút chứ?”

Lương Dư Phỉ không tự giác mà nuốt một ngụm nước miếng.

Nếu không phải đã xem qua tiểu thuyết, biết Tư Ngữ là người phụ nữ ác độc hỏng từ cốt đến da, hận không thể nghiền xương nữ chính thành tro, Lương Dư Phỉ thật sẽ bị lừa.

Người phụ nữ này không chỉ có ác độc, còn bị bệnh tâm thần!

Lương Dư Phỉ dùng hết sức lực đẩy nàng ra, một khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chị đừng tưởng bở!”

Tư Ngữ ôm cánh tay lạnh lùng cười, nhất châm kiến huyết* mà nói: “Cô vừa rồi do dự, cô dám nói cô không động tâm?”

(*) Nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu.

“. . . .” Bị nàng chọc trúng tim đen, trên mặt Lương Dư Phỉ hiện lên vẻ quẫn bách, trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lúc Lục Tịch đi vào trong phim trường, vừa vặn nhìn thấy Tư Ngữ đè Lương Dư Phỉ ở trên thân cây, thân thể hai người dán sát vào nhau, như là đang nói chuyện gì tư mật.

Tinh không vạn lí, mặt trời chiều ngả về tây.

Lục Tịch ngừng ở dưới một tàng cây, trên đỉnh đầu toàn là cành lá sum xuê.

Tiền Lỗi là người đầu tiên phát hiện ra Lục Tịch, vỗ vỗ cọng cỏ trên mông bước nhanh tới, kinh ngạc nói: “Lục tổng, ngài tới thăm đoàn phim sao?”

Ánh mắt Lục Tịch chuyển dời từ hai thân hình đang dán sát đến mức quá mức ái muội kia, nhìn Tiền Lỗi, nhàn nhạt nói: “Tới đây nhìn xem.”

Lục Tịch một Đại mỹ nữ tuyệt thế như vậy, là tổng tài Quang Ảnh, lại là người đầu tư, đến đây liền khiến mọi người xôn xao, một đám người ân cần mà vây quanh.

Lục Tịch nhất thời không thích ứng được, xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Mọi người bận chuyện của mọi người đi, đừng chậm trễ việc quay phim, không cần phải qua chỗ tôi.”

Tiền Lỗi đã nói chuyện cùng cô vài lần, biết cô không thích khách sáo, nói: “Chúng tôi chuẩn bị quay phim, ngài có thể ngồi ở bên cạnh tôi xem.”

Lục Tịch hơi hơi gật đầu, theo bản năng đi đến chỗ của Tư Ngữ.

Tiền Lỗi cũng nhìn hướng bên kia, cất cao giọng hô: “Tư Ngữ, Dư Phỉ, mau tới đây!”

Tư Ngữ đến gần mới nhìn thấy Lục Tịch, ngẩn người, bất động thanh sắc quay đầu đi.

Lục Tịch thấy nàng cố ý vòng qua mình rời đi, môi giật giật, lại kìm lại.

Lương Dư Phỉ còn đang đắm chìm trong giận dữ và xấu hổ khi bị Tư Ngữ trêu đùa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Tư Ngữ, ở trong lòng yên lặng đem nàng lăng trì mấy trăm lần, đột nhiên không kịp phòng bị đυ.ng phải Lục Tịch, tim cô đập chậm nửa nhịp, kinh hô lên tiếng: “Lục Tịch!”

Lục Tịch mặt không biểu tình nhìn cô, gật gật đầu.

Lương Dư Phỉ phát hiện cô không có sửa đúng xưng hô của mình, trong lòng mừng như điên, còn muốn cùng cô nhiều lời thêm vài câu.

“Dư Phỉ mau tới đây a, tôi nói cho các cô mấy điều cần chú ý.” Tiền Lỗi kêu cô đi qua.

Lương Dư Phỉ đành phải áp xuống cảm xúc nhộn nhạo nơi đáy lòng, tươi cười điềm mỹ mà vẫy vẫy tay với cô, nhảy nhót đi đến khu quay phim.

Lục Tịch rốt cuộc vẫn tới!

Có Lục Tịch ở bên cạnh nhìn, lại là cùng Tư Ngữ phối hợp diễn, Lương Dư Phỉ không dám lơi lỏng. Cô hoàn toàn chuyên chú, lúc đạo diễn kêu bắt đầu, cô đem chính mình hoàn toàn dung nhập vào trong nhân vật.

Diễn nhiều cảnh diễn như vậy, Lương Dư Phỉ chưa từng có nghiêm túc đóng phim như thế này. Cô cứ việc tự nhiên thu phóng kỹ thuật diễn của nguyên nữ chính, nhưng cô chính là muốn biểu diễn cho tốt, cô muốn cho Lục Tịch nhìn thấy trên người cô có bao nhiêu hào quang!

Hôm nay không chỉ là ngày Thất Tịch, còn là ngày mà

Lương Dư Phỉ tâm tâm niệm niệm chờ đợi đã lâu.

Trong tiểu thuyết, Lục Tịch hôm nay cũng tới thăm đoàn phim, sau đó cứu nữ chính suýt chút nữa bị máy móc rơi phải, đối với nữ chính chung tình, tuyến tình cảm của hai người từ một khắc kia bắt đầu!

Lương Dư Phỉ từ ban ngày mong đến khi chạng vạng, cho rằng Lục Tịch sẽ không tới, kết quả Lục Tịch quả nhiên lại xuất hiện theo hướng của cốt truyện tiểu thuyết như vậy!

Cơ hội của cô rốt cuộc cũng tới!!!

Cảnh quay này của Tư Ngữ cùng với Lương Dư Phỉ có mâu thuẫn xung đột rất kịch liệt, lời thoại hai người có rất nhiều, vì để đạt tới hiệu quả thị giác tốt hơn, Tiền Lỗi yêu cầu các nàng đi phối hợp diễn trước.

Cảnh diễn này rất không dễ dàng, Tiền Lỗi cho rằng phải quay hơn mười lần, không nghĩ tới hai nữ diễn viên hôm nay đều rất xuất sắc, quay bốn lần đã đạt tới hiệu quả hắn muốn. Hắn kích động đứng lên nói: “Rất tốt! Diễn viên nghỉ ngơi mười phút, chuẩn bị chuyển cảnh.”

Nói xong, Tiền Lỗi quay đầu nói với Lục Tịch: “Lục tổng, chờ lát nữa quay chụp xong, tôi sẽ đi chỉ đạo bọn họ tháo máy móc.”

“Cứ làm đi.” Lục Tịch đứng lên, ở trong đám người bắt giữ bóng dáng của Tư Ngữ, bước chân đi đến.

“Lục Tịch.” Lương Dư Phỉ chặn đường đi của Lục Tịch, hơi rũ đầu, vẻ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng mà nói: “Em muốn cùng chị nói nói mấy câu, chúng ta qua bên kia có được không?”

Ánh mắt Lục Tịch trước sau đuổi theo bóng dáng Tư Ngữ, nói: “Xin lỗi, tôi còn có việc.”

“Ai, Lục Tịch ——”

Lục Tịch đến nhìn cũng chưa nhìn cô.

“Tư Ngữ.”

Thanh âm thanh lãnh quen thuộc từ sau người truyền đến, sống lưng Tư Ngữ cứng đờ, chậm rãi xoay người: “Chào Lục tổng.”

“. . . . Tôi có lời muốn nói cùng cô, chúng ta qua bên kia đi.” Lục Tịch chỉ vào nơi vừa rồi Lương Dư Phỉ nói, bên kia không có người, rất thích hợp để nói chuyện.

Tư Ngữ chần chờ một chút, nhoẻn miệng cười, nói: “Được a.”

Hai người đi đến nơi đó.

Chung quanh không còn cãi cọ ầm ĩ, ở một chỗ yên lặng đến mức phảng phất có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Nhiệt khí len lỏi vào giữa thân thể hai người, không khí có chút nặng nề.

Tư Ngữ cho rằng Lục Tịch đã sớm trở về, không nghĩ tới cô còn sẽ đến phim trường.

Trong điện thoại hai người không có khắc khẩu, nhưng nói chuyện cũng không tính là vui vẻ. Trong lòng Tư Ngữ có cỗ kỳ quái nói không nên lời, tránh đi ánh mắt của Lục Tịch, nhìn nơi khác: “Muốn nói cái gì?”

Lục Tịch rũ mắt nhìn nàng, nói: “Thật xin lỗi.”

Tư Ngữ cho rằng nghe lầm, tiến gần đến cô hơn, há mồm đang muốn nói chuyện, chợt nhìn thấy một đồ vật thẳng tắp hướng tới cái ót của cô, sắc mặt đại biến.

“Cẩn thận!”

Tư Ngữ nhào qua chỗ cô.

“Đông ——” Trọng vật thẳng tắp nện vào nàng.

Trước mắt Tư Ngữ tối sầm.

Trước một giây té xỉu, Tư Ngữ chỉ kịp hỏi Tiểu B trong đầu: “Tôi anh hùng cứu mỹ nhân như thế, cậu nói xem cô ấy từ nay về sau có thể khăng khăng một mực yêu tôi hay không?”