Chương 21.Lời Trần Nghiên nói Tư Ngữ tựa hồ vừa nghe đã hiểu, nhưng nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vừa rồi người ngoài phòng vũ đạo xác thật là Lục Tịch cùng Trần Nghiên, Lục Tịch đi xem bọn họ, nhìn thấy nàng cùng một đám Tiểu thịt tươi thân thiết nóng bỏng sau đó vừa ghen vừa giận dỗi rời đi? ? ?
! ! !
Chẳng lẽ là bởi vì lúc buổi sáng nàng “Câu dẫn” ra lửa tình? ? ?
Tư Ngữ cơ hồ kích động đến mức nhảy dựng lên, nắm tay Trần Nghiên, trịnh trọng mà nói: “Cô rất có nhãn lực, tôi thật sự rất muốn cho cô thêm tiền lương, đáng tiếc tôi không phải là lão bản của cô. Hôm nào nhất định sẽ mời cô đi ăn cơm.”
Trong lúc Trần Nghiên còn đang khó hiểu, Tư Ngữ gập ngón tay gõ cửa ba lần, dồn dập lại nhẹ nhàng, mỗi một giây đều muốn huýt sáo vài cái, đại biểu tâm tình giờ phút này của nàng.
Nàng gấp không chờ nổi muốn nhìn xem Lục Tịch lúc ghen có bộ dáng gì!
“Mời vào.” —— Thanh âm truyền ra ngoài lại lạnh như băng không có nửa phần ấm áp.
Trần Nghiên không quên lại lần nữa nhắc nhở nàng: “Cẩn thận một chút.”
Còn không phải là ăn dấm sao, có đáng sợ đến thế không?
Tư Ngữ cảm kích cười với Trần Nghiên, đẩy cửa ra, lắc lắc vòng eo thon nhỏ đi vào.
Cửa mở ra rồi lại khép lại, ngắn ngủn một giây đồng hồ, nàng đã thay Lục Tịch nghĩ kỹ các loại câu mở đầu.
—— “Không chơi đùa với Tiểu thịt tươi của cô đi, lên đây làm cái gì?”
—— “Xem cô cùng nhóm Tiểu thịt tươi chơi đùa vui vẻ chưa kìa, như thế nào, cũng đã có tuổi rồi mà muốn trâu già gặm cỏ non?”
—— “Cô cùng tôi còn chưa có ly hôn, lại có thể dám qua mặt tôi ôm ôm ấp ấp nhiều Tiểu thịt tươi như vậy, người phụ nữ kia, tôi cảnh cáo cô, cô đây là đang chơi với lửa!”
—— “Cô là của tôi, không cho phép cô đi nhìn người đàn ông khác!”
Nghĩ đến cái cuối cùng, da gà của Tư Ngữ rớt đầy đất, bả vai nàng run run, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi vào trong.
Đến đây đi, để ghen tuông tới càng mãnh liệt thêm chút đi!
Hai chân dẫm lên tấm thảm lông dê mềm xốp không có phát ra một chút thanh âm nào, không hề kinh động đến người đang bận rộn trước máy tính.
Tư Ngữ giương mắt nhìn, nhìn thấy cửa sổ sát đất thật lớn. Ánh mặt trời bị cửa kính pha lê thật dày lọc ra độ ấm dư thừa cùng độ sáng, một mảnh sáng sủa quang minh, ngoài cửa sổ là kiến trúc đô thị cao ngất.
Tầm mắt đuổi theo tia sáng mặt trời, dừng ở trên người người nào đó đang nghiêm túc làm việc.
Thần sắc Lục Tịch đạm mạc ngồi trên ghế, một đôi tay thon dài đẹp đẽ gõ trên bàn phím làm cho tất cả phụ nữ trên thế giới này nhìn mà hâm mộ ghen ghét, hàng mi cong dài giống như quạt lông hơi rung rung một chút, chuyên chú nhìn máy tính, tựa như một người máy không có cảm tình chỉ biết làm việc.
Những câu nói mở đầu trong dự đoán không có xuất hiện, đừng nói là chất vấn, Lục Tịch thậm chí còn không nhìn nàng!
Chẳng lẽ là ẩn nhẫn không phát tác?
Lấy tính cách của Lục Tịch, xác thật không giống như là người sẽ nói những lời thoại đó, cô hẳn là thuộc về loại người muộn tao*.
(*) Muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.Tư Ngữ lặng lẽ đến gần vài bước, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Khuôn mặt vẫn lãnh đạm không biểu tình, trước sau như một cao lãnh mặt than, nơi nào kỳ quái? Nơi nào âm trầm? ? ?
Tư Ngữ chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết một người đang ghen sẽ không có khả năng thong dong bình tĩnh như vậy.
Nàng có cảm giác chính mình bị lừa.
“Khụ ——” Hoàn toàn bị làm lơ Tư Ngữ ho một cái, nhắc nhở người nào đó nhìn mình.
Lông mi của Lục Tịch khẽ nhúc nhích, xốc mí mắt lên lười nhác nhìn nàng một cái, thanh âm nghe không ra cảm xúc mà nói: “Chuyện gì?”
Còn chuyện gì, cô không nên hỏi chuyện tôi cùng Tiểu thịt tươi sao? ? ?
Cô không chủ động hỏi, Tư Ngữ tự mình hỏi: “Vừa rồi cô đi đến phòng vũ đạo?”
“Ừ.”
“Nhìn tôi?”
“Ừ.”
“Hay nhìn Tiểu thịt tươi?”
“Ừ.” Lục Tịch nhìn qua vẫn rất vững vàng, không có biểu hiện ra bất luận một tia khó chịu cùng không kiên nhẫn nào.
Tư Ngữ không tin, tâm tư xoay chuyển, bụm mặt ra vẻ si mê mà nói: “Bọn họ hảo soái a, nhỏ nhất mới mười bảy tuổi! Tràn đầy tinh lực sức sống thanh xuân, một người lại một người gọi tôi là Tiểu tỷ tỷ gọi đến mức chân tôi cũng phải mềm, trời a bọn họ như thế nào đáng yêu như vậy! Đây là Tiểu chó săn trong truyền thuyết sao, theo chân bọn họ đi yêu đương nhất định rất không tồi!”
“Nói xong chưa?” Lục Tịch khinh thường nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
Tư Ngữ bị nghẹn, những lời nói đã chuẩn bị tốt càng nghẹn lại trong cổ họng.
Nàng nói nhiều như vậy mà Lục Tịch vẫn thờ ơ, trên mặt nhìn không ra một chút sơ hở nào!
Căn bản là không có ghen sao? !
Tư Ngữ nháy mắt cảm thấy mình nhìn không thấu, biểu tình thu lại, cộc cằn nói: “Xong rồi.”
Khóe miệng Lục Tịch giật giật, không nóng không lạnh mà nói: “Nếu coi trọng Tiểu thịt tươi nào có thể nói thẳng, tôi thành toàn cho cô.”
Tư Ngữ có chút theo không kịp suy nghĩ của cô: “Thành toàn như thế nào?”
Ngón tay Lục Tịch gõ vài cái ở trên bàn phím, di nhẹ con chuột, sau khi gửi tài liệu đi mới khép lại máy tính, nhìn nàng, biểu tình nghiêm túc mà nói: “Ngày mai cô cùng tôi đi Cục Dân Chính lãnh giấy ly hôn, muốn mấy Tiểu thịt tươi thì tùy cô.”
Thần kinh Tư Ngữ nhảy dựng, nào còn quản cô ăn hay không ăn giấm, lời lẽ chính đáng mà nói: “Tiểu thịt tươi chỉ là lớn lên đẹp và trẻ tuổi chứ không xài được, tôi vẫn còn thích ngự tỷ thành thục ổn trọng có sự nghiệp thành công, thí dụ như cô.”
Thật xin lỗi Tiểu thịt tươi, tỷ tỷ cũng là vì bảo mệnh nên không thể không vứt bỏ tiết tháo.
Lục Tịch cười nhạo một tiếng.
Tư Ngữ chân chó chạy đến sau lưng cô, tươi cười nịnh nọt mà nói: “Bận rộn một ngày nhất định rất mệt mỏi đi, muốn tôi xoa bóp vai cho cô không?”
Nàng cũng mặc kệ Lục Tịch có nguyện ý hay không, vén tay áo lên làm.
Bả vai Lục Tịch vừa mỏng lại vừa gầy, khung xương khá nhỏ rất dễ nắm giữ, Tư Ngữ đặt tay lên xoa bóp.
“A ——” Lục Tịch cảm giác xương cốt đều phải bị nàng bóp nát, quay đầu không tiếng động trừng nàng.
“Tôi còn chưa có dùng sức.” Biểu tình Tư Ngữ vô tội, “Thủ pháp này của tôi là học theo người mát xa mỗi ngày tới làm cho bà nội, rất chuyên nghiệp. Anh ta nói đau là chứng minh đã làm việc vất vả nên mới sinh bệnh nghiêm trọng. Tôi nói này Lục tổng, biết công việc của cô bận rộn, nhưng cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi a, không nên ngồi suốt, thỉnh thoảng nên đi duỗi duỗi người nhảy nhảy ở quảng trường gì đó.”
Khi nói chuyện Tư Ngữ lại ở trên vai cô nhéo vài cái, lực đạo không khác lắm với vừa rồi, đau đớn càng thêm rõ ràng. Lục Tịch thiếu chút nữa không nhịn được hô lên, lại trừng nàng.
Tư Ngữ chớp chớp mắt, ngữ khí chân thành: “Chờ một lát nữa sẽ thoải mái, nhẫn nhịn chút đi.”
Lục Tịch: “. . . .”
Cũng không biết có phải là do tác dụng của tâm lý hay không, sau khi chịu đau, vai và cổ của cô hình như không căng cứng như lúc trước.
Thân thể Lục Tịch chậm rãi thả lỏng lại, nhìn chằm chằm bóng dáng nàng phản chiếu trên màn hình máy tính, nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tư Ngữ mới nhớ mục đích của chuyến đi này, nói: “Bà nội bảo chúng ta trở về ăn cơm.”
Lục Tịch quét mắt nhìn thời gian ở góc bên phải dưới cùng của máy tính, “Ừ” một tiếng.
“Leng keng ——”
Điện thoại đặt ở trên bàn vang lên, Lục Tịch cầm lấy, mở khóa.
Tư Ngữ theo bản năng quay đầu đi, lại không cẩn thận nhìn thấy cô click mở giao diện của WeChat, ngón tay ấn nhẹ, tựa hồ là đang trả lời tin nhắn của người nọ, ma xui quỷ khiến mà nói: “Vốn dĩ tôi không muốn đi lên, nhưng mà cô đem tất cả phương thức liên hệ của tôi đều kéo vào sổ đen, tôi không biết nói cho cô như thế nào.”
Động tác gõ chữ của Lục Tịch dừng lại.
Nếu không phải nàng nhắc nhở, Lục Tịch cũng không nhớ rõ việc mình đã từng kéo nàng vào sổ đen.
Còn về phần vì sao kéo vào sổ đen, còn không phải là do Tư Ngữ.
Lần đó Tư Ngữ nhẹ nhàng dùng lưỡi dao cắt ở trên cổ tay một chút, rồi rưới sốt cà chua lên chụp ảnh gửi cho cô. Lục Tịch lúc ấy đang ăn cơm cùng với mấy người đầu tư, nhìn thấy ảnh chụp tưởng nàng đang tự sát, nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc gấp gáp lái xe trở về, kết quả phát hiện bị chơi, dưới sự tức giận đem WeChat của nàng cùng số điện thoại tất cả đều kéo vào sổ đen, suốt một khoảng thời gian không có về căn nhà kia.
Chuyện đã qua hơn một tháng.
Một tháng trước, Lục Tịch nhìn thấy gương mặt của Tư Ngữ liền sinh ra cảm giác chán ghét, một giây cũng chỉ nghĩ muốn ly hôn với nàng.
Nhưng mà hiện tại, Tư Ngữ đang giúp cô mát xa, bàn tay dán lên làn da của cô, cô lại có thể không cảm thấy phản cảm.
Lục Tịch không hiểu được vì sao lại biến thành như vậy, thật giống như lúc nãy cô cũng không hiểu được vì sao khi nhìn thấy Tư Ngữ cùng nhóm Tiểu thịt tươi không có cố kỵ mà sờ tới sờ lui, tâm tình đột nhiên lại rất bực bội.
Cho nên cô không có đi vào chào hỏi liền rời đi.
Bận rộn làm việc rất mau làm cô bình tĩnh trở lại.
Tư Ngữ không rõ ràng lắm giờ phút này cô suy nghĩ cái gì, thấy cô trầm mặc, tưởng mình nói sai, làm cô nhớ tới lúc trước nữ phụ làm những cái chuyện không cao hứng, vội chuyển đề tài: “Có phải rất nhanh sẽ tan tầm không? Tôi kỳ thật khá tò mò, sau khi cô tan tầm có đi đánh mạt chược không?”
Dòng suy nghĩ của Lục Tịch đang bay xa thì bị những lời này của nàng kéo về, dùng ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ nhìn nàng, nói: “Cô đã thấy lão bản của công ty nào tan tầm đi đánh mạt chược chưa?”
Tư Ngữ ha hả cười gượng hai tiếng, cuối cùng chuyển sang đề tài khác.
Cũng tự trách đầu óc mình quá vẩn vơ, cái hay không nói, nói cái dở.
Tư Ngữ lắc lắc tay có chút mỏi, ra vẻ thoải mái mà cười cười, nói: “Vậy không quấy rầy cô nữa, cô làm việc đi.”
Áo sơ mi của Lục Tịch bị nhàu, Tư Ngữ giúp cô sửa sang lại.
Chú ý tới dây áσ ɭóŧ màu đen bên trong giống như bị lệch, không biết có phải là do vừa nãy xoa bóp nên bị lệch hay không. Nhìn qua có chút khó chịu, Tư Ngữ không chút suy nghĩ, cách một lớp vải, ngón tay nhẹ nhàng kéo dây áo ngực, chỉnh lại, vừa lòng cười.
Lại không nghĩ tới lúc buông tay lại “Bang” lên một tiếng vang nhỏ.
Tư Ngữ ngẩn ra.
Sống lưng Lục Tịch cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, biểu tình như gặp quỷ nhìn nàng.
Tư Ngữ tức khắc xấu hổ không thôi, lại không muốn bị cô hiểu lầm là mình đang đùa giỡn, buông tay, vẻ mặt vô hại cười cười mà nói: “Đây kỳ thật chỉ là một trò chơi nhỏ.”
Lục Tịch mím môi, tuy rằng không có lên tiếng, nhưng cặp mắt kia phảng phất như đang nói: Tôi muốn nhìn xem cô giải thích như thế nào.
Tư Ngữ căng da đầu nói: “Chỉ là kéo dây áo ngực thôi mà. Thời điểm lên cao trung, tôi cùng bạn ngồi cùng bàn thường xuyên chơi đùa dây áo ngực của đối phương, cô cùng bạn ngồi cùng bàn của cô chưa từng chơi đùa như vậy sao?”
Ánh mắt Lục Tịch khó lường mà nhìn nàng vài giây, tựa hồ là đang phán đoán những lời này của nàng là thật hay giả, thật lâu sau, môi mỏng hé mở, châm chọc mà nói: “Tôi không có bạn ngồi cùng bàn biếи ŧɦái như vậy.”
Tư Ngữ: “. . . .”
Vì không để Lục lão phu nhân chờ lâu, Lục Tịch lúc 5 giờ rưỡi đã kêu Trần Nghiên tiến vào, phân rõ công việc một chút, Tư Ngữ ngồi đối diện ở một bên nhàm chán chơi điện thoại nói: “Đi thôi, về nhà.”
Về nhà?
Nghe thấy cái từ khiến người khác mơ màng này, đang sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc của Lục Tịch, Trần Nghiên bỗng chốc ngẩng đầu, ý vị thâm trường mà nhìn về phía Tư Ngữ.
Tư Ngữ cảm giác được đối phương nhìn trộm, không có phản ứng gì.
Tới bãi đỗ xe ngầm, nhìn nhìn trái phải không có người, Tư Ngữ nói: “Trợ lý kia của cô nhìn qua rất khôn khéo.”
Lục Tịch hết sức chuyên chú đi đường, giày cao gót có tiết tấu dẫm lên trên sàn nhà, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Cô ấy là sinh viên tốt nghiệp trường cao học danh giá của thành phố M.”
Có thể làm trợ lý cho tổng tài công ty giải trí lớn nhất cả nước, dùng đầu ngón chân cũng biết năng lực không đơn giản. Tư Ngữ không phải tò mò bằng cấp của Trần Nghiên, chỉ là cảm thấy Trần Nghiên sắp đoán ra quan hệ của nàng và Lục Tịch.
Tư Ngữ tự mình lái xe tới đây, lúc mở cửa xe, thình lình nghe được Lục Tịch hỏi: “Giải quyết mọi chuyện sao rồi?”
“Ân?” Tư Ngữ không hiểu ra sao.
Ánh mắt Lục Tịch lóe một chút, nói: “Cô không phải nói là trên mạng có người bôi xấu cô sao.”
Tư Ngữ lúc này mới phản ứng lại là cô đang hỏi chuyện này, nói: “Đã giải quyết không khác lắm.”
“Không khác lắm?”
“Đã làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm đoạt vai diễn, bất quá vẫn có người nghi ngờ tôi là bình hoa không có kỹ thuật diễn, không sao cả, mặc kệ bọn họ nói như thế nào.”
Lục Tịch bình tĩnh nhìn nàng, từ trên mặt nàng nhìn không ra một chút mất mát hay khổ sở, nghĩ nàng thật sự không thèm để ý, liền không hề hỏi tiếp.
Tư Ngữ ngăn trở bước đi của cô, mở to mắt nhìn cô, nói: “Cô là đang quan tâm tôi sao?”
Trời còn chưa tối lắm, trong bãi đỗ xe đã mở đèn, ánh đèn chiếu vào đôi mắt nàng, trong mắt mang theo ý cười cực kỳ sáng rực.
Lục Tịch chuyển dời tầm mắt, ngữ khí lại khôi phục đạm mạc: “Bà nội dặn dò tôi không được cho phép người khác khi dễ cô, tôi sợ bà biết được thì lo lắng.”
Nói xong mắt nhìn thẳng về vị trí chiếc xe chuyên dụng của tổng tài.
Lục lão phu nhân không chơi Weibo, căn bản không biết chuyện trên mạng bôi xấu Tư Ngữ, vừa thấy mặt liền sờ mặt nàng, nói: “Lại gầy. Có phải vì giảm béo mà không ăn cơm đầy đủ hay không?”
Tư Ngữ cười hì hì nói: “Bà nội, con lập tức phải vào tổ đóng phim, béo không đóng phim được.”
Lục lão phu nhân không cho là đúng: “Kiều Kiều nhà chúng ta mặc kệ như thế nào cũng đẹp.”
Lục Vi đang chơi game ở một bên cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí mà nói: “Lớn lên đẹp thì có ích lợi gì, không có kỹ thuật diễn đến lúc đó còn không phải làm cho người khác chê cười.”
Thanh âm kia rất nhỏ, biến mất ở trong tiếng trò chơi ồn ào, Lục lão phu nhân đã nghễnh ngãng nên không nghe thấy, Tư Ngữ lại nghe thấy rõ ràng chính xác.
Tư Ngữ xoay người nói với cô: “Cô xuất đạo mấy năm nay nhất định rất vất vả đi.”
Lục Vi vội vàng ngẩng đầu lên: “Có ý tứ gì?”
Tư Ngữ câu môi cười, nói: “Rốt cuộc cô không có kỹ thuật diễn lớn lên còn khó coi, người chê cười cô khẳng định có rất nhiều.”
Lục Vi hậu tri hậu giác nhận ra mình lại bị nàng mắng quanh co, đang há mồm muốn đáp trả, lại bị Tư Ngữ nói một câu đánh trở về.
“Cô sắp chết.” Tư Ngữ nhìn chằm chằm giao diện trò chơi trên điện thoại của cô, nói.
Lục Vi cúi đầu nhìn, thanh máu trên đỉnh đầu điên cuồng rớt, nào còn có tâm tình cãi nhau cùng nàng, hai tay rối loạn ở trên màn hình nhấn tới nhấn đi.
Tư Ngữ cùng Lục Vi luôn luôn không ưa nhau, gặp mặt tất sẽ sinh chuyện. Bất quá đại đa số thời điểm đều là do Lục Vi một người sao chăng, chỉ cần cô không nói gì quá phận, Tư Ngữ cũng lười phản ứng lại cô.
Lục Vi nhằm vào nàng như vậy, đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì Lương Dư Phỉ. Tư Ngữ hoàn toàn có thể lý giải, rốt cuộc hai người kia là khuê mật tốt.
Nghiêm túc mà nói, Tư Ngữ kỳ thật cũng không chán ghét Lục Vi, chỉ là cảm thấy lập trường hai người bất đồng, mới có thể sinh ra mâu thuẫn.
Nhưng chuyện Lục Vi chán ghét nàng lại rất rõ ràng.
Sau khi ăn xong, Tư Ngữ cùng Lục Tịch đẩy xe lăn của Lục lão phu nhân đi trong viện giải sầu.
Thời tiết nóng muỗi cũng nhiều, Tư Ngữ chạy về lấy dầu thơm, không khéo lại nghe được Lục Vi đang nói chuyện cùng Lương Dư Phỉ.
Trong phòng khách chỉ có một người Lục Vi, chơi trò chơi quá mệt mỏi, cô xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên sô pha, click mở lại đoạn voice của Lương Dư Phỉ: “Chị cậu vẫn không muốn ly hôn cùng chị ta sao?”
Lục Vi mở âm thanh rất to, những lời này rơi vào trong lỗ tai của Tư Ngữ.
Tư Ngữ đang định đi lại thu chân trở về, nghe thấy Lục Vi giống như làm ăn trộm nói với người bên kia: “Chị của mình giống như bị trúng tà, vừa rồi mình đi hỏi chị ấy khi nào mới bằng lòng cùng Tư Ngữ ly hôn. Cậu biết chị ấy nói như thế nào không? Chị ấy lại có thể nói Tư Ngữ kỳ thật cũng không xấu xa, còn bảo mình về sau không cần đối nghịch với chị ta!”
Tư Ngữ ngoài cửa nghe lén mà ngẩn người.
Lục Tịch thật sự là nói như vậy?
Không kịp vui sướиɠ, lại nghe thấy Lục Vi nói: “Mình biết cậu thích chị của mình, mình cũng rất muốn giúp cậu, muốn cậu làm chị dâu của mình, nhưng hiện tại vấn đề là, chị ấy căn bản không muốn ly hôn! Cũng không biết Tư Ngữ đồ ác phụ kia rót cái canh ** gì cho chị ấy, thật sự tức chết mình!”
Chị dâu của mình cái quái gì chứ.
Tư Ngữ mắt trợn trắng, lắc lư đi vào.
Lục Vi không chú ý nàng đi vào, cho đến khi bả vai bị vỗ một cái, phát hiện là nàng, sợ tới mức làm rơi điện thoại, lắp bắp nói: “Chị chị chị nghe lén tôi cùng người khác nói chuyện phiếm! Nhân phẩm của chị đâu!”
Tư Ngữ một chút cũng không cảm thấy mình không có đạo đức, ôm cánh tay dù bận vẫn ung dung nhìn cô, nói: “Phòng khách là nơi công cộng, không muốn người khác nghe thấy thì về phòng của mình đi.”
“Nơi này là nhà tôi, tôi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, không cần chị một người ngoài ở đây khoa tay múa chân đâu!” Tuy nói như vậy, tay Lục Vi vẫn nhặt điện thoại lên chuẩn bị đi về phòng.
Tư Ngữ duỗi tay ngăn cô lại.
“Làm gì?” Lục Vi dùng lỗ mũi nhìn nàng, “Muốn đánh nhau có phải không?”
Đầu óc của vị Nhị tiểu thư Lục gia này có hố sao?
Trong tiểu thuyết Lục Vi tuy rằng là khuê mật của nữ chính, nhưng cảm giác tồn tại so với nữ phụ ác độc còn thấp hơn, tác giả miêu tả Lục Vi không nhiều lắm, lúc Tư Ngữ xem chỉ biết cô cùng nữ chính có quan hệ rất tốt, là người rất trượng nghĩa, ấn tượng đối với Lục Vi cũng không tệ lắm, không nghĩ tới chân chính tiếp xúc mới phát hiện đây là nhị thế tổ có đầu óc thiếu gân!
Thôi vậy, cùng một người không có đầu óc không có gì để so đo.
“Lời nói vừa rồi của cô tôi đã nghe thấy.”
“Nghe được thì thế nào?” Lục Vi cứng đầu nói, không chút che dấu nào mà nói tiếp: “Tôi chính là chán ghét chị, mỗi ngày đều ngóng trông chị của tôi ly hôn với chị! Chờ các chị ly hôn, tôi sẽ mua mười vạn pháo phát sáng lên tầng cao nhất của Quang Ảnh bắn!”
Tư Ngữ bị cơn tức của cô chọc cười: “Ngóng trông chị của cô ly hôn với tôi, sau đó tác hợp Lương Dư Phỉ cùng chị cô ở bên nhau?”
“Không sai!” Lục Vi nói: “Dư Phỉ tuy rằng không có bối cảnh gia thế gì, nhưng cậu ấy đơn thuần thiện lương lại nỗ lực, cậu ấy như vậy mới xứng đôi với chị của tôi, còn chị không xứng!”
Tư Ngữ đột nhiên cảm thấy, Lục Vi và Lương Dư Phỉ mới là chân ái. Tác giả lúc trước như thế nào không suy xét để hai người này làm CP?
Nàng không tức không bực, thong thả ung dung mà nói: “Nếu Lương Dư Phỉ thật sự đơn thuần thiện lương giống như cô nói, tôi cũng tán đồng cách nói của cô, cô ta xác thật rất xứng đôi với chị của cô.”
Lục Vi cười lạnh nói: “Nếu đã biết vậy thì chị nhanh chóng ly hôn với chị tôi đi a!”
“Tôi nói là nếu.”
“Có ý tứ gì?”
Tư Ngữ không có nói cho cô biết Lương Dư Phỉ đã không còn là Lương Dư Phỉ trước kia, có nói người này cũng nghe không hiểu, vỗ vỗ bả vai cô, thấm thía mà nói: “Em gái ngốc, không cần quá tin tưởng vào khuê mật tốt của cô, cô ta thật ra không đơn thuần như cô tưởng tượng đâu, đừng đến lúc bị người ta bán cũng không biết.”
Lục Vi ghét bỏ tránh đi sự đυ.ng chạm của nàng, mặt lộ vẻ hung ác nói: “Chị đừng hòng châm ngòi ly gián quan hệ của tôi cùng Dư Phỉ!”
Tư Ngữ không còn gì để nói, nhún nhún vai rời đi.
Buổi tối các nàng ở lại biệt thự Lục gia.
Sáng sớm Lục Tịch đã đi làm.
Tư Ngữ ăn cơm trưa, chờ sau khi Lục lão phu nhân ngủ rồi mới chậm rì rì lái xe đi đến công ty, tiếp tục tập nhảy với mấy người kia.
Trần Nghiên cảm giác được tâm tình của Lục tổng hôm nay đã tốt hơn, tuy rằng vẫn không thích cười, nhưng cũng không âm trầm giống như ngày hôm qua từ phòng vũ đạo phòng trở về. Lấy hợp đồng cho cô ký, cô rất thống khoái mà ký, mà không giống như buổi chiều ngày hôm qua, nhìn cũng không thèm nhìn lạnh như băng nói: “Để đấy.”
Trần Nghiên đặt cốc cà phê nóng hổi ở chỗ mà tay cô có thể với đến.
Lục Tịch bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, nói: “Cà phê hôm nay không tồi.”
Khóe môi Trần Nghiên giật giật, nói: “Vẫn là loại mà ngài ngày thường uống.” Trước đây cũng không nghe ngài khen a.
Lục Tịch nhìn chằm chằm cốc cà phê mùi hương nồng đậm, không thấy có gì khác nhau, lẩm bẩm: “Phải không?”
Trần Nghiên phân loại văn kiện giúp cô, nói: “Lục tổng, hôm nay còn đi đến phòng vũ đạo không?”
Luyện tập rất vất vả, áp lực cạnh tranh cũng rất kịch liệt, ngày hôm qua Lục Tịch vốn là muốn đi cổ vũ cho mấy người đó, không nghĩ tới Tư Ngữ cũng có mặt, nên chưa tiến vào.
Hôm nay. . . .
Lục Tịch nhìn nhìn văn kiện chồng chất như núi, nói: “Cô thay tôi đi đi.”
“Vâng.”
Trần Nghiên trợ giúp tổng tài giải quyết mọi chuyện cũng nhiều, cô đi không đến mười phút đã
trở lại, đơn giản thông báo tình hình cho Lục Tịch.
Quản lý nghệ sĩ kia không muốn Lục Tịch nhọc lòng, nghe cô nói xong, xua xua tay nói: “Đi đi.”
Trần Nghiên muốn nói lại thôi.
“Còn có chuyện gì?”
“Lục tổng, tôi vừa rồi đi xuống không thấy Tư Ngữ, bọn họ nói lúc cô ấy tập nhảy thì bị thương phải đưa vào bệnh viện.”
Ngón tay Lục Tịch gõ xuống bàn phím thật mạnh, phát ra “Tháp” một tiếng vang dội.
Yên lặng hai giây, hỏi: “Nghiêm trọng không?”
“Không biết.”
Lục Tịch cầm lấy điện thoại, click mở danh bạ, không tìm được tên Tư Ngữ, mới nhớ tới lúc trước đã kéo vào sổ đen. Cô ở trong sổ đen tìm được một dãy số duy nhất, nghĩ hẳn là Tư Ngữ, trực tiếp gọi đi.
“Thật xin lỗi, dãy số ngài gọi đã đóng máy, xin gọi lại sau. . . .”
Không gọi được.
Mình cũng bị kéo vào sổ đen? ? ? Lục Tịch nhíu mày.
Trần Nghiên thấy thế, vội nói: “Nghe nói là Chu Kỳ đưa cô ấy đi bệnh viện, để tôi gọi cho Chu Kỳ.”
Nhìn thấy cuộc gọi đến đề tên của Trần Nghiên mà Chu Kỳ ngẩn người.
Vị trợ lý của tổng tài này là một người rất bận rộn, chức vị tuy rằng chỉ là một trợ lý, nhưng địa vị ở công ty không khác với phó quản lý là bao. Chu Kỳ làm người đại diện của nghệ sĩ, cùng với trợ lý của tổng tài không có giao thoa gì, cho nên khi nhìn thấy cái tên này, cô nghĩ đến khả năng là có liên quan đến Tư Ngữ, ấn nút nghe điện.
“Trợ lý Trần?”
Trần Nghiên đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi nghe nói Tư Ngữ bị thương, tình hình thế nào?”
Quả nhiên là tới hỏi thăm tin tức của Tư Ngữ.
Chu Kỳ quay đầu nhìn nhìn Tư Ngữ nằm ở phía sau, rõ ràng rất thống khổ lại sống chết cắn răng không rên một tiếng, thở dài một hơi, nói: “Lúc tập nhảy có xảy ra vấn đề, đã đi bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ nói không có thương tổn đến gân cốt, nhưng mà phải nghỉ ngơi mấy ngày.”
“Không có việc gì là tốt rồi.”
Bởi vì mở loa ngoài, lời nói của Chu Kỳ Lục Tịch cũng nghe được. Trần Nghiên nhấn nút kết thúc trò chuyện, lúc ngẩng đầu, tựa hồ nhìn thấy Lục Tịch nhẹ nhàng thở ra.
Chu Kỳ dựa theo hướng dẫn đưa Tư Ngữ về nhà, xe ngừng ở trước một khu biệt thự, cô không quá xác định mà hỏi: “Cô ở nơi này?”
Tư Ngữ vận sức dùng nửa người trên nhìn ra bên ngoài, hơi thở mong manh mà nói: “Chính là nơi này.”
Chu Kỳ hít hà một hơi, nói: “Có siêu xe, ở nhà biệt thự, nhà cô có tiền như vậy a!”
Tư Ngữ hiện tại không rảnh giải thích với cô, cau mày, gian nan nói: “Tôi muốn đi WC.”
Chu Kỳ vội mở cửa xe đỡ nàng ra ngoài.
. . . . . . .
Hôm nay có nhiều việc phải xử lý, 7 giờ Lục Tịch mới làm xong, về đến nhà đã là 8 giờ.
Đèn phòng khách mở lên, lại không thấy bóng người. Phòng nào đó trên lầu hai ẩn ẩn lộ ra ánh sáng.
Lục Tịch lập tức lên trên lầu hai, ngừng ở trước phòng Tư Ngữ, nghe thấy bên trong có tiếng người đang nói chuyện. Cô dừng một chút, gõ cửa.
“Hẳn là Lục Tịch tiểu thư.” Triệu a di chạy tới mở cửa, không chút ngoài ý muốn nào nhìn thấy người gõ cửa chính là Lục Tịch, “Đã trở về rồi a, có muốn ăn cơm không?”
Lục Tịch chưa kịp ăn cơm chiều, nhưng cũng không đói bụng, lắc đầu, chú ý tới trên tay bà đang cầm một cái chai màu nâu, bên trong không biết có thứ gì, mùi hương hơi gay mũi, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Nước thuốc.” Triệu a di nói: “Tư tiểu thư hôm nay nhảy đến mức đau eo, bảo tôi giúp cô ấy xoa thuốc. Nếu cô đã trở về, cô tới giúp cô ấy xoa đi, tôi đi xuống hâm nóng đồ ăn cho cô.”
Triệu a di nói xong đưa thuốc cho cô, ném xuống một câu “Tăm bông ở trên giường”, liền rời đi.
Lục Tịch: “. . . .”
Lục Tịch nhìn đồ vật trong tay mà phát ngốc.
“A di?” Thanh âm của Tư Ngữ từ bên trong truyền ra.
Lục Tịch định thần, cầm thuốc đi vào.
Chỉ thấy Tư Ngữ mềm mại nằm lên trên giường, áo ngủ bị kéo lên, cơ hồ lộ ra toàn bộ tấm lưng.
Trắng đến chói mắt.
Lục Tịch hơi do dự.
Trong phòng mở điều hòa khiến phía sau lưng có chút lạnh, Tư Ngữ gọi không có ai trả lời, nàng lại không dám lộn xộn, quay đầu nhìn thấy Lục Tịch đứng thẳng tắp ở phía đuôi giường, trong lòng hơi hoảng hốt.
Ánh mắt Lục Tịch hơi trầm xuống, trấn định nói: “A di đi xuống rồi.”
“. . . . Nga.”
Lục Tịch chậm rãi đi tới, cầm lấy tăm bông trên giường, lấy ra một cái tăm bông dính nước thuốc, nhìn làn da trắng muốt tinh tế của nàng, không biết nên xuống tay như thế nào.
“Xoa nơi nào?”
Tư Ngữ không nghĩ tới Lục Tịch lại có thể nguyện ý giúp nàng xoa thuốc, trừ bỏ ngoài ý muốn, còn có chút thẹn thùng, rốt cuộc nàng hiện tại không có mặc áo trong. . . .
Nhưng mà quá đau, nàng nhịn không được, dùng ngón tay chỉ chỉ chỗ nóng rát trên eo.
Nước thuốc đột nhiên không kịp phòng bị chạm vào làn da, nàng kêu “A” một tiếng, cắn chăn rầm rì nói: “Cô nhẹ chút a!”
Động tác Lục Tịch dừng lại, nói: “Tôi căn bản không dùng lực.”
Nói xong lại phát hiện ra lời này có chút quen thuộc, giống như lúc Tư Ngữ xoa bóp vai giúp cô cũng nói như vậy.
Lục Tịch hơi hoảng hốt một chút, dùng tăm bông dính nước thuốc ở trên làn da tinh tế của nàng nhẹ nhàng xoa một cái, động tác không tự giác nhẹ hơn rất nhiều.
Tư Ngữ lại “A” một tiếng.
Tay Lục Tịch run lên.
Tư Ngữ quay đầu nhìn cô, sương mù mênh mông trong đôi mắt giống như là đã khóc, vô cùng đáng thương mà nói: “Đau. . . . .”
Lục Tịch nhướng mày: “Còn muốn xoa thuốc nữa không?”
Tư Ngữ bĩu môi, thành thật gật đầu.
“. . . . . Chuyển qua chỗ khác đi.”
Quay đầu như vậy cũng hơi mỏi cổ, Tư Ngữ gối đầu lên trên gối, lại nghe thấy cô nói: “Không được kêu tiếp.”
Tư Ngữ không phục mà nói: “Tôi đau thật!”
“. . . . Vậy cũng không thể kêu như vậy.”
Tư Ngữ nghĩ trăm lần cũng không ra, lại quay đầu nhìn cô: “Vì sao?”
Biểu tình trên mặt băng sơn vạn năm của Lục Tịch lộ ra một tia làm người khác khó mà nắm bắt được, chợt lóe mà qua, nhìn đôi mắt ươn ướt của nàng, nói: “Nghe giống như là rên lúc lên giường.”
“. . . .”
“Kêu nhỏ chút, a di sẽ hiểu lầm.”