Chương 17.Những người quen gặp mặt sau một khoảng thời gian đều là nói “Đã lâu không thấy, ai nha, cô lại xinh đẹp hơn một chút rồi, tôi rất nhớ cô a, moah moah ôm một cái đi” như vậy, cái gì kêu hóa thành tro cũng nhận ra được?
Người không biết còn tưởng rằng các nàng là kẻ thù, mà không phải là bạn ngồi cùng bàn.
Người phụ nữ này hoặc là EQ thấp, hoặc chính là cố ý.
Tư Ngữ nhìn kỹ ngũ quan còn tính là xinh đẹp của người này bị lớp trang điểm dày nặng che khuất, xác định chưa từng nhìn thấy qua, hỏi Tiểu B: “Cô ta là ai?”
Tiểu B: "Cô ta kêu là Lâm Sảng, là bạn học sơ trung của cô, các cô đã là bạn ngồi cùng bàn được hai năm. Có một lần so sắc đẹp xem ai bình hoa hơn, cô so với cô ấy nhiều hơn mười phiếu thắng lợi."
Những nhân vật từng có giao thoa với nữ phụ, Tiểu B bên này đều có tư liệu thuyết minh đơn giản.
Nghe xong cái đoạn giới thiệu nhân vật này, Tư Ngữ ở trong lòng trợn trắng mắt.
Sơ trung thì bình cái gì hoa, khẳng định là quá nhàn rỗi đi.
Mà từ sơ trung đến bây giờ đã là hơn mười năm, Lâm Sảng như thế nào có thể tại trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhận ra nữ phụ?
Tư Ngữ làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hóa ra là cô a! Cô nếu như không trang điểm đậm như vậy nói không chừng tôi nhìn một cái liền nhận ra.”
Vì hôm nay đi phỏng vấn, Lâm Sảng đã rất tỉ mỉ trang điểm, cô đối với trang dung của mình thập phần vừa lòng, lại bị Tư Ngữ nói là trang điểm quá đậm. Phát hiện những người khác thần sắc khác nhau nhìn các nàng, Lâm Sảng xấu hổ cười, hạ giọng nói: “Cô thật ra không thay đổi một chút nào, vẫn xinh đẹp. . . . . Như xưa.”
Tư Ngữ nghe ra cô nói xinh đẹp không phải là thật lòng, vì thế cũng không so đo trả lời: “Cảm ơn.”
Lâm Sảng kéo ghế dựa tới đây, dựa gần nàng ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: “Cô cũng tới phỏng vấn sao?”
Tư Ngữ bày ra nụ cười nghề nghiệp, nói: “Đúng vậy, nghe nói bọn họ tuyển diễn viên, tôi đến xem.”
Ánh mắt Lâm Sảng lại càn rỡ quét từ trên xuống dưới nàng một lần, không phải rất tin tưởng mà nói: “Lên cao trung cô liền chuyển trường, mấy năm nay chúng tôi cũng không có tin tức của cô, thật không nghĩ tới cô cũng vào giới giải trí. Nhưng tôi từ trước tới nay chưa thấy qua cô a.”
“Tôi còn chưa có vào giới giải trí đâu.” Tư Ngữ nói thẳng: “Tôi là người mới.”
Lâm Sảng sửng sốt, nói: “Cô chưa từng đóng phim qua?”
“Không có.”
“Vậy cô đã học biểu diễn chưa?”
“Không có.” Tư Ngữ trợn mắt nói dối.
Cũng không tính là nói dối, nữ phụ vốn dĩ chính là người mới chưa được học qua lớp dạy biểu diễn nào.
Lâm Sảng kinh ngạc không thôi, nói: “Vậy cô. . . . Là như thế nào được mời tới đây tham gia phỏng vấn?”
Trước lúc Tư Ngữ chưa tới, Lâm Sảng đại khái hiểu biết được tình huống của mười người trong phòng này, có hai nữ diễn viên cô có quen biết, tuy rằng đều là mười tám tuyến*, nhưng cũng đóng không ít phim. Còn lại tình huống của tám người kia không khác lắm, đều thuộc về cái loại ở trong giới giải trí giãy giụa được hai ba năm “Lão nhân”.
(*) Mười tám tuyến: Chỉ diễn viên không nổi tiếng.Lâm Sảng xuất thân chính quy, tính toán đâu ra đấy xuất đạo được 5 năm, vẫn luôn không nổi, kỹ thuật diễn rất vững chắc. Sau khi giải ước với công ty cũ, cô một lòng muốn tiến vào Quang Ảnh, nộp sơ yếu lý lịch ba lần mới nhận được thư mời phỏng vấn.
Quang Ảnh Giải Trí là công ty thực lực mạnh nhất cả nước, tài nguyên nhiều nhất trong giới giải trí, trình độ cạnh tranh kịch liệt có thể nghĩ ra.
Lâm Sảng đợi mãi mới có cơ hội này, cô tuyệt đối không tin tưởng Tư Ngữ một người cái gì cũng không biết cũng có thể tới đây tham gia phỏng vấn.
Chẳng lẽ là do liên quan đến đơn vị?
Nhưng làm gì có đơn vị nào liên quan đến phỏng vấn.
Lâm Sảng càng nghĩ càng khó hiểu.
Tư Ngữ xinh đẹp cười, không da không mặt mũi mà nói: “Khả năng là vị soái ca nào đó lúc tuyển chọn sơ yếu lý lịch bị hoa dung nguyệt mạo của tôi chinh phục đi.”
Lâm Sảng: “. . . . . . . . . .”
Lời này thật sự khiến người khác giận sôi, Lâm Sảng không khỏi nhớ tới sơ trung năm ấy bị Tư Ngữ đè ép mười phiếu đoạt được danh hiệu, cùng với chuyện cũ người cô yêu thầm bởi vì thích Tư Ngữ mà cự tuyệt cô, lén lút suy nghĩ: Chờ lát nữa xem cô còn đắc ý như thế nào.
Lớn lên xinh đẹp thì như thế nào, Quang Ảnh chưa bao giờ nuôi bình hoa.
Đối phương trang điểm quá đậm, làm Tư Ngữ nhìn không ra trong lòng của Lâm Sảng đang nghĩ cái gì, nàng không muốn cùng người này giả vờ giao hảo, cúi đầu nhìn nhìn điện thoại, nói: “Tôi đi toilet.”
“Tôi đi cùng cô.” Lâm Sảng nói.
Tư Ngữ hỏi nhân viên công tác vị trí của toilet, đối phương nói cho nàng biết WC nữ của tầng này đang tu sửa, bảo các nàng đi đến tầng mười. Tầng mười là nơi mở họp, người ra vào tương đối ít hơn.
Các nàng đi chờ thang máy.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có mấy người phụ nữ đang đứng, tất cả đều thuộc loại xinh đẹp tinh anh giỏi giang.
Tư Ngữ theo bản năng muốn đi vào, khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng cao gầy thì bỗng dừng lại.
Lúc đi trên đường, Tư Ngữ đã suy nghĩ có thể đυ.ng phải Lục Tịch hay không, nếu thật sự đυ.ng phải có nên chào hỏi hay không. Nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, Lục Tịch liền xuất hiện, bên người còn có trợ lý Trần Nghiên.
Lục Tịch hiển nhiên không nghĩ tới ở chỗ này gặp được nàng, đôi mắt thanh lãnh hiện lên một mạt dị sắc.
Tư Ngữ định thần, bình thản ung dung đi vào trong.
Lâm Sảng theo sau tiến vào.
Vách thang máy sáng đến độ có thể soi được bóng người hắt ra khuôn mặt của mỗi người, Tư Ngữ đứng ở phía trước, ánh mắt không thể tránh né va phải Lục Tịch, nàng làm bộ không để ý liếc nhìn sang một bên.
Lỗ thông gió phun ra từng đợt khí lạnh, ở trong một mảnh yên tĩnh, một thanh âm réo rắt nói: “Cô tới đây làm cái gì?”
“Lục tổng, ngài đang nói chuyện với tôi sao?” Trần Nghiên hỏi.
Lục Tịch thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cái ót của Tư Ngữ.
Tư Ngữ nhìn chung quanh, ánh mắt lại một lần nữa va vào đôi mắt của Lục Tịch, mới ý thức được cô đang hỏi mình, ở dưới cái nhìn chăm chú của hai người khác, thanh thanh giọng nói, trả lời: “Tới phỏng vấn a.”
“Chức vị gì?”
Ban đầu Tư Ngữ tính toán chờ phỏng vấn xong ra kết quả rồi mới nói cho người trong nhà, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Lục Tịch đυ.ng phải, đành phải ăn ngay nói thật: “Diễn viên.”
Lục Tịch ngưng mi, giống như là nghe không hiểu lặp lại câu vừa nãy: “Diễn viên?”
Tư Ngữ nhẹ nhàng “A” một tiếng.
“Đinh ——”
Thang máy tới tầng mười.
Địa điểm đến của Lục Tịch cùng Trần Nghiên cũng là tầng mười, chẳng qua các cô là đi xuống dưới mở họp.
Nhìn phương hướng bóng dáng Tư Ngữ đi đến toilet, Lục Tịch như suy tư điều gì.
Trần Nghiên không quen biết Tư Ngữ, cô đi theo Lục Tịch mấy năm, biết rõ Lục Tịch là người lãnh đạm. Vừa rồi trong thang máy Lục Tịch cư nhiên chủ động hỏi chuyện, tuy rằng ngữ khí vẫn lạnh như băng, lại lộ ra một cỗ không hiểu sao quen thuộc. Cô nhịn không được hỏi: “Lục tổng, ngài quen biết người kia?”
Cho đến khi nàng đi vào trong toilet, Lục Tịch mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lại khôi phục vẻ thanh lãnh vô tình như cũ, hỏi một đằng trả lời một nẻo mà nói: “Mọi người đã đến đông đủ chưa?”
Trần Nghiên ý thức được cô không muốn nói, thu hồi tâm tư bát quái, nghiêm mặt nói: “Đều đã đến đông đủ.”
“Đi thôi.”
Lâm Sảng điên rồi.
“A a a a má ơi!”
Màng tai Tư Ngữ bị thanh âm như cá heo của cô chấn động đến phát đau, thân thể bị cô lay lay, thanh âm cô như mới ăn thuốc kí©h thí©ɧ mà nói: “Vừa rồi người kia chính là tổng tài Quang Ảnh Lục Tịch! Ngoài đời thật so với trên ảnh chụp còn đẹp hơn! Trên thế giới vì sao lại có một người tuyệt mỹ như vậy a!”
Còn có thể là vì sao, là do miêu tả của tác giả.
Tư Ngữ bị cô lay đến mức muốn hôn mê, đẩy cô ra, giả bộ si mê nói: “Đúng vậy đúng vậy rất tuyệt mỹ a, vừa rồi thiếu chút nữa bị sắc đẹp của cô ấy làm cho hôn mê, có thể cùng cô ấy đứng chung trong thang máy thật là phúc ba đời mới có.”
“. . . .” Lâm Sảng chậm rãi bình tĩnh lại, nói: “Cũng không cần phải nói khoa trương như vậy chứ.”
Tư Ngữ vẫy vẫy tay chuẩn bị vào buồng vệ sinh.
Lâm Sảng giữ chặt nàng: “Cô cùng Lục tổng nhận thức nhau?”
Tâm tư của Tư Ngữ xoay chuyển, nói: “Không quen biết.”
“Vậy cô ấy vì sao hỏi chuyện với cô.”
Tư Ngữ nháy mắt với cô một cái, chỉ vào gương mặt tươi cười nói: “Bởi vì tôi lớn lên đẹp a.”
Lâm Sảng: “. . . . . . . .”
Lâm Sảng thật là cạn lời đến cực điểm, đã gặp qua người tự luyến, nhưng chưa từng thấy qua người giống như Tư Ngữ không biết xấu hổ như vậy.
Tư Ngữ không rảnh quan tâm cô nghĩ như thế nào, ngồi ở trên bồn cầu thở ngắn than dài.
Làm một nữ phụ không có mặt mũi, đến chuyện kinh bạo như nàng đã cùng tổng tài Quang Ảnh kết hôn được hai năm mà người ngoài cũng không có một ai biết.
Thảm là thật thảm, bất quá Tư Ngữ cảm thấy may mắn khi tác giả an bài như vậy, giảm bớt không ít phiền toái cho nàng.
Phỏng vấn bắt đầu vào lúc 9 giờ rưỡi, còn có nửa giờ để chuẩn bị.
Lần này đến phỏng vấn tổng cộng có mười ba người, chia tổ hợp hai hai, dựa vào phương thức rút thăm sẽ rút ra kịch bản cùng cộng sự. Cứ như thế tất sẽ thừa ra một người.
Tư Ngữ chính là người bị thừa ra kia.
Nhân viên công tác đưa cho nàng một tờ giấy A4, trên mặt giấy là nội dung nàng phải biểu diễn. Tư Ngữ nhìn lướt qua, trầm mặc.
Nàng vào vai một quả phụ có lão công vừa mới chết, cộng sự diễn với nàng vào vai “Người chết”, không có lời kịch, tùy tiện tìm một người nằm trên mặt đất là được.
Những người đã có cộng sự đi tập luyện, Tư Ngữ chỉ có thể yên lặng ngồi một mình xem lời kịch.
Trình tự phỏng vấn cũng phải rút thăm, chỉ có Tư Ngữ không cần, nàng bị an bài ở cuối cùng.
Lâm Sảng cùng cộng sự bốc được số hai.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Lâm Sảng trở lại phòng nghỉ, trên mặt đều là sự bi thảm.
Tư Ngữ không hỏi cô phỏng vấn như thế nào, cúi đầu xem kịch bản.
Lâm Sảng thấy nàng giả bộ nghiêm túc, trong lòng mắng chửi: Lúc đi học cũng không thấy cô chăm chỉ như vậy. Nghiêm túc nữa cũng vô dụng, không biết diễn còn không phải sẽ bị đào thải.
“Người cuối cùng, Tư Ngữ.”
Đợi được một giờ rốt cuộc cũng đến lượt của mình, Tư Ngữ xoa xoa mông, bước chân vững vàng đi vào phòng phỏng vấn.
Người phỏng vấn tổng cộng có bốn người, một người là quản lý nghệ sĩ, ba người khác là người đại diện thâm niên của Quang Ảnh.
Tư Ngữ khom lưng 90 độ, tự giới thiệu trước.
Bốn người phỏng vấn đều bị vẻ ngoài xuất chúng của nàng cùng khí chất kinh diễm làm cho choáng ngợp, nhìn nhau.
Quản lý nhìn nhìn sơ yếu lý lịch trước mặt, nói: “Tư Ngữ, kinh nghiệm đóng phim bằng không. Chúng tôi đã xem đoạn video kia của cô, diễn vô cùng nhẹ nhàng, rất sinh động, kỹ thuật diễn rất thuần thục, thật sự không giống như là người mới chưa từng học diễn phim không biết đóng phim.”
Khi nộp sơ yếu lý lịch, Tư Ngữ ghi lại một đoạn video, là một cuộc độc thoại của manh nữ. Đây là nhân vật nàng đã từng diễn trong một bộ phim điện ảnh, bằng vào nhân vật này nàng đạt được giải thưởng “Vai nữ phụ xuất sắc nhất”.
Nàng lại cúi mình chào hỏi, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Cảm ơn quản lý Hứa có khẳng định đối với tôi.”
“Mười ba người này, tình huống của cô đặc thù nhất, cho nên chúng tôi mới lựa chọn phân cô ra một mình, muốn nhìn cô biểu diễn một đoạn tại đây.” Quản lý nói.
Video có thể điều chỉnh, quay chụp lại rồi chọn ra video hoàn mỹ nhất, trình độ chân thật không tiện phán đoán. Ngẫu hứng biểu diễn vừa xem là hiểu ngay.
Là không tin nàng, lo lắng kỹ thuật diễn chân thật của nàng không ổn, ảnh hưởng tới sự phát huy của những người đi phỏng vấn khác, mới không an bài cộng sự cho nàng sao?
Tư Ngữ cười cười nói: “Đã hiểu. Tôi đã chuẩn bị tốt.”
“Vậy bắt đầu đi, để nhân viên công tác giúp cô. . . .”
“Thịch thịch thịch ——”
Lời của quản lý còn chưa nói xong, đã bị tiếng đập cửa đánh gãy.
Nhân viên công tác vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người đến, hắn hít vào một hơi, kinh hô: “Lục tổng, ngài như thế nào tới đây!”
Bốn người đang ngồi phỏng vấn động tác nhất trí đứng lên, nhìn về phía cửa, thấy rõ người đến, một đám kêu “Lục tổng”.
Tư Ngữ xoay người nhìn thấy người đến là Lục Tịch, trong lòng lộp bộp nhảy dựng.
Lục Tịch như thế nào lại đến nơi này?
Lục Tịch như không chút để ý nào liếc mắt nhìn nàng một cái, tầm mắt lướt qua nàng, nhìn về phía bốn người phỏng vấn ở phía sau cung cung kính kính, ngữ khí đạm mạc: “Nghe nói có nghệ sĩ tới phỏng vấn, tôi đến xem.”
Quản lý lập tức nhường vị trí của mình ra, ý bảo cô ngồi xuống.
Lục Tịch xua xua tay nói: “Tôi chỉ là tùy tiện đến đây xem.”
Nhân viên công tác lập tức đưa thêm ghế dựa vào cho cô.
Trần Nghiên giống như bảo tiêu mặt không biểu tình đứng ở phía sau Lục Tịch.
Chân dài của Lục Tịch giao điệp vào nhau, ngồi rất tùy ý, chơi đùa với lọn tóc, nói: “Không cần phải chú ý tới tôi, mọi người tiếp tục đi.”
Tổng tài đột nhiên xuất hiện, bốn người phỏng vấn đều có chút câu nệ, quản lý kéo kéo cà vạt, tâm tình nặng nề, nói với Tư Ngữ đang phát ngốc: “Có thể bắt đầu được rồi.”
Nói xong, nhân viên công tác thẳng tắp nằm trên mặt đất.
Lục Tịch khó hiểu hỏi: “Làm gì vậy?”
Nhân viên công tác: “Lục tổng, cô ấy không có cộng sự, tôi hỗ trợ diễn vai thi thể.”
Ánh mắt Lục Tịch rất có hứng thú rơi xuống trên mặt Tư Ngữ: “Vậy còn cô?”
Tư Ngữ đứng thẳng lưng, trịnh trọng mà nói: “Báo cáo Lục tổng, tôi diễn vai quả phụ.”
Lục Tịch: “. . . . .”
Đây là đang nguyền rủa cô chết sao? ? ?