Chương 46

Ngôn Trăn cười khổ, cũng không biết rằng họ đã đến nơi.

"Tỉnh, tỉnh, tỉnh."

Cố Thanh Hà không có né ra, chỉ cởi mũ bảo hiểm, nhẹ nhàng chạm vào Ngôn Trăn đang dựa mình.

Ngôn Trăn vội thẳng người: "Tới rồi sao?"

"Ừm." Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, gật đầu.

"Ôi... Xin lỗi, tự nhiên ngủ quên." Ngôn Trăn vừa nói vừa cởi mũ xuống, hơi khó cởi.

"Cẩn thận." Cố Thanh Hà giúp nàng cởi mũ bảo hiểm, sợ tóc nàng vướng vào trong.

Ngôn Trăn thẹn thùng cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn qua nhà hàng. Nàng thích chỗ này, yên tĩnh, trang nhã, rất thích hợp để hẹn hò.

"Đứng đó làm gì, muốn tôi mời mới vào à?" Ngôn Trăn đẩy Cố Thanh Hà vào.

Cố Thanh Hà vẫn bất động, cô bảo Ngôn Trăn đi trước còn cô thì đi khoá xe. Thấy đối phương cứ muốn nói lại thôi, Ngôn Trăn đành bảo chỗ ngồi ở cửa sổ phía tây rồi nàng bước vào trong trước.

Sau khi Ngôn Trăn đi, Cố Thanh Hà cũng lấy túi quà được gói cẩn thận ra, cô nhìn chằm chằm vào nó, suy nghĩ không biết phải nói như nào.

"Bạn ơi, bạn của bạn hình như gọi bạn qua bên kia."

Một người phục vụ đi ra truyền lời giúp Ngôn Trăn.

Cố Thanh Hà đành khoá xe rồi bước vào trong.

Nhà hàng sang trọng, trang nhã, chỗ ngồi cũng cách xa nhau, tạo thành không gian riêng tư, vì thế Cố Thanh Hà cũng cảm thấy thoải mái. Đằng xa, cô có thể thấy Ngôn Trăn ngồi bên cửa sổ, vẫy vẫy tay với mình.

Hôm nay Ngôn Trăn rất đẹp, giống như bước từ trong tranh ra.

"Cậu đi khoá xe mà sao lâu thế? "

Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn thật sâu, chú ý đến từng cái cau mày, từng nụ cười của đối phương. Môi nàng như quả anh đào sáng bóng. Cố Thanh Hà hít sâu, đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết cầm chặt món quà trên tay nhưng lại có chút do dự.

"Tiểu Cố, cậu nghe tôi nói không, tôi nói cậu biết, hôm nay là..."

"Ngôn Trăn!"

Cố Thanh Hà cao giọng cắt ngang Ngôn Trăn, nàng hoang mang nhìn cô, trong trí nhớ của bản thân, hình như chưa bao giờ Cố Thanh Hà đánh gãy lời nàng như thế.

Cố Thanh Hà cúi đầu, giống như khẩn trương cũng giống như chuẩn bị làm gì đó. Sau đó, cô ngập ngừng lấy ra chiếc túi rồi đặt lên bàn.

Cô khẽ cau mày, tay chân chả biết đặt chỗ nào, cố gắng chớp chớp mắt. Cuối cùng, cô nhìn thẳng vào Ngôn Trăn, lấy hết can đảm: "Sinh nhật vui vẻ!"

Ngôn Trăn ngạc nhiên, nàng không biết phải làm sao. Ai có nghĩ cái người chất phác này lại biết sinh nhật mình đâu? Rồi ai ngờ cái người này còn chuẩn bị quà cho nàng như thế?

"Cái này...?"

"Ngôn Trăn, sinh nhật vui vẻ." Cố Thanh Hà lặp lại, cô khẩn trương ngước lên nhìn nàng.

"Tặng tôi sao?"

Cố Thanh Hà gật đầu, dùng bàn tay đang không tự chủ được mở túi ra, rõ ràng chỉ là thắt nơ nhưng cố mở như nào cũng không được.

Ngôn Trăn mím môi mỉm cười, nhìn bộ dạng lo lắng của đối phương. Nàng ngạc nhiên muốn chết, không nào kìm lại được sự phấn khích trong lòng.

"Mấy tuần trước tôi thấy cái này. Tôi ngại không dám hỏi cậu thích gì, không biết cậu thích không..." Cố Thanh Hà cẩn thận nói, song cũng đưa hộp quà cho Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn cầm quà thì thấy mũi chua xót, cố nén nước mắt, chậm rãi mở hộp quà. Hoá ra là một cái lắc, chiếc lắc rất tinh xảo, nàng lướt qua cái logo trên đó, cái này thực sự rất đắt.

"Cái này đắt quá..." Ngôn Trăn nhìn cái lắc tay sáng lấp lánh, kìm lòng không đậu mà sờ sờ, thực sự rất đẹp nhưng giá cũng thực sự rất cao.

"Thích không?" Cố Thanh Hà mong đợi nhìn nàng.

Sao mà Ngôn Trăn lại không thích cho được, cho dù không có quà đi chăng nữa, chỉ cần Cố Thanh Hà nói một câu "Sinh nhật vui vẻ!" thì nàng cũng muốn ghi âm để nghe đi nghe lại.

"Thích, rất rất rất rất rất rất...rất thích." Ngôn Trăn nói lời từ tận đáy lòng, nhưng nàng vẫn thấy lo lo: "Này đắt lắm phải không?". Nàng cảm thấy nhà Cố Thanh Hà cũng sẽ không cho cô chi nhiều như thế để mua mấy cái đồ đắt tiền như vậy. Ngôn Tình Trọng Sinh

"Thích là được rồi, không cần lo lắng nó bao nhiêu đâu. Thật ra thì hai tuần nay tôi đi làm gia sư, cũng kiếm được ít tiền, cộng thêm tiền học bổng nên cũng vừa đủ."

"Vậy mấy nay cậu về sớm là để đi dạy kèm kiếm tiền mua quà cho tôi?"

"Ừm."

Cố Thanh Hà cụp mắt, cô cũng không phát hiện sự thay đổi trên mặt Ngôn Trăn.

"Cố Thanh Hà."

Vì cố gắng kìm lại xúc động mà giọng Ngôn Trăn trở nên khàn khàn.

Lúc Cố Thanh Hà ngẩng đầu, nàng nhịn không được đưa tay sờ mặt đối phương, nhìn Cố Thanh Hà bằng đôi mắt cực kỳ dịu dàng, vẫn không kìm chế được tuyến lệ mà trào nước mắt, "Cậu... cậu sao đối xử tốt với tôi như vậy?"

Nước mắt Ngôn Trăn cứ rơi lã chã, Cố Thanh Hà vội lấy khăn giấy lau đi.

"Cậu đi dạy thêm cũng không nói với tôi. Sao mà thế được, tôi phải làm sao bây giờ..." Ngôn Trăn vừa khóc vừa than, lớp trang điểm cũng vì nước mắt mà nhoà đi chút ít, nhưng may là Cố Thanh Hà ngồi đó nhẹ nhàng lau.

"Cậu thích là được rồi, tôi không muốn làm cậu khóc, nếu biết trước như này thì đã không nói rồi." Cố Thanh Hà vừa hoảng vừa lo, có bao giờ đi an ủi người khác đâu nên chả biết phải làm sao, chỉ có thể dỗ Ngôn Trăn như thế này.

Ít nhất, cô cảm thấy đáng vì Ngôn Trăn thích món quà của mình.

"Cố Thanh Hà, tôi sẽ luôn luôn mang cái lắc này trên tay, cậu tin không?" Ngôn Trăn để Cố Thanh Hà lau nước mắt, lấy cái lắc tay ra thề với Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn mà mắc cười, cô biết đôi khi Ngôn Trăn cố chấp, đành phải gật đầu làm tin.

Ngôn Trăn ngồi cạnh Cố Thanh Hà, đưa chiếc vòng tay ra, rưng rưng nước mắt: "Cậu đeo cho tôi đi, cả đời tôi cũng không bao giờ cởi ra."

"Được." Dù Ngôn Trăn có nói gì thì cô vẫn sẽ tin tưởng tuyệt đối, huống chi cái lời này còn... lừa tình như vậy.

Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà đeo lắc tay cho mình mà có chút mê mẩn. Cố Thanh Hà giống những mỹ nhân thời xưa, dù không trang điểm, dù thế nào đi thì cô cũng rất xinh đẹp, nàng thật muốn giữ lấy làm của riêng.

"Tiểu Cố, hôm nay là sinh nhật tôi, người ta nói sinh nhật muốn gì cũng đều được, dù là nó có quá đáng như nào, có đúng không?" Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà đặt tay nàng lên bàn, chiếc vòng tay lấp lánh, tinh xảo vô cùng phù hợp với tay Ngôn Trăn, những ngôi sao đính kim cương dường như càng thêm toả sáng.

"Rất đẹp."

"Cậu còn có mong muốn gì khác sao?"

Ngôn Trăn nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Hà, dù không đủ can đảm nhưng nàng cũng không chịu cam lòng.

Ngôn Trăn hít một hơi sâu, chạm tay lên má đối phương, nàng thì thầm vào tai Cố Thanh Hà: "Hãy tha thứ cho tôi."

Cố Thanh Hà còn hoang mang thì Ngôn Trăn đã nhắm mắt, cực kỳ trân trọng đặt nụ hôn lên trán cô.

Nụ hôn rất nhẹ, nhẹ như những sợi lông vũ vuốt ve trên trán, tuy mềm mại nhưng lại làm người mê mẩn.

Lúc Ngôn Trăn buông cô ra, nàng rũ mắt xuống, tim nàng đập thình thịch thình thịch, nàng nghĩ mình mới làm một chuyện chấn động, có lẽ nó sẽ châm ngòi kết thúc mối quan hệ của nàng. Nhưng nàng làm vì bản năng, không thể nào khống chế được việc muốn hôn cô dù chỉ là được chạm lên trán.

Ai lại kiềm chế được khi thích một người? Ngôn Trăn biết mình thua, nàng hoàn toàn chìm đắm. Nàng nghĩ đến kết quả tệ nhất, kết quả mà Cố Thanh Hà sẽ không để ý đến nàng nữa, nếu thực sự như thế thì đó sẽ là vực sâu của ác mộng.

Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà đang ngồi đó to mắt hoang mang, lai lập tức nghĩ ra một câu.

"Nụ hôn của tình bạn!"

Sau đó lại cười gượng, dùng ngón tay bóp bóp mặt Cố Thanh Hà, lại tinh nghịch nhấn mạnh thêm một lần: "Vì tình bạn chúng ta, tôi, Ngôn Trăn, sẵn sàng hôn một cái để chứng minh."

Cố Thanh Hà nghe thì nội tâm mừng như điên bị dập tắt không còn một miếng gì. Cô hơi nghiêng nghiêng đầu, mắt cô hiện lên sự mờ mịt, đương nhiên, cô không muốn Ngôn Trăn để ý đến sự khác thường của mình.

Vừa nãy Ngôn Trăn hôn lên trán, lòng cô vui đến chịu không nổi, nhưng giờ nghĩ lại thì thấy tức cười.

"Cậu giận sao?" Ngôn Trăn cẩn thận hỏi.

Cố Thanh Hà giật giật khoé miệng, cố nặn ra một nụ cười: "Không có."

"À, vậy tốt rồi."

Ngôn Trăn nói, khoảng cách giữa nàng và Cố Thanh Hà gần quá, nàng sợ cô không thoải mái. Ngôn Trăn định tri kỷ bước qua đối diện ngồi nhưng bị cô ngăn lại.

"Cứ ngồi đây đi."

"Vậy cậu có cảm thấy tôi dựa quá gần không?" Ngôn Trăn nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, đối phương cực kỳ lãnh đạm, rất ghét bị người khác đυ.ng vô.

"Cũng có."

"Hả?" Ngôn Trăn tròn mắt.

"Nhưng quen rồi."

Nói xong, Cố Thanh Hà dịu dàng nhìn Ngôn Trăn, ánh mắt dịu dàng đó đến bản thân cô cũng chẳng nhận ra. Cô quen với việc đối phương luôn sát vào mình, cô quen với việc nàng luôn ngồi bên cạnh mà thủ thỉ, mà thói quen cũng là thứ dày vò con người ta nhất.

Lời của Cố Thanh Hà vang vọng bên tai, Ngôn Trăn sợ, sợ hãi khi nhìn thấy đôi mắt hiếm có cảm xúc của đối phương. Nàng lại sợ, sợ mình lầm rằng người ta cũng thích mình, sợ người ta phát hiện nàng có tình cảm khác với cái tình cảm tên là bạn tốt.

Cô sẽ cảm thấy nàng ghê tởm đi?

Không, Cố Thanh Hà dịu dàng như thế, có lẽ cô chỉ dần dần giữ khoảng cách với nàng mà thôi.

"Cố Thanh Hà, nếu như..."

Ngôn Trăn liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, đây cũng là hành động mỗi khi Ngôn Trăn có gì đó khẩn trương.

Nếu nàng nói nàng động tâm, nàng thích cô, không phải là một người bạn mà là người ngày đêm nhớ thương. Nàng muốn ôm cô, muốn hôn lên môi cô, muốn làm mọi thứ từ những chuyện nhỏ nhất với cô. Nàng muốn trong mắt cô có nàng, chỉ có nàng, có thể không?

Ngôn Trăn nhìn vào đôi mắt của Cố Thanh Hà rồi lại rũ mi.

Hoá ra khi thích ai đó, trái tim sẽ thấy chua chát. Mong người ta biết lại mong người ta không biết.

"Nếu tỏ tình vào ngày tuyết đầu mùa, tôi nghe bảo nó sẽ trở thành hiện thực, cùng người đó mãi mãi bên nhau. Tôi thấy phim Hàn nói vậy, còn rất linh nghiệm nữa." Ngôn Trăn chuyển chủ đề, nhìn ra cửa sổ thở dài: "Năm nay không biết khi nào tuyết sẽ rơi, mỗi năm vào thời điểm này đã có tuyết rồi."

Cố Thanh Hà yên lặng nghe Ngôn Trăn thì thầm, thổ lộ vào ngày tuyết đầu mùa...? Thực sự được sao? Nhưng có lẽ chỉ dành cho những người khác, còn cô...

Không có tư cách.

Đôi mắt sâu thẳm của Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn, nếu có thể, cô sẽ đem tình cảm không thể chạm được này chôn sâu sáu thước, cả đời không để Ngôn Trăn nhận ra, chỉ mong nàng một đời tốt đẹp.