Nam sinh đã bị ngu người.
Hắn không biết mình đã đυ.ng vào người không thể đυ.ng.
Đúng vậy, tụi này thường xuyên va chạm, trêu ghẹo bạn học trên đường này, bởi vì Nam Bình là trường tốt, nữ sinh ở đây cũng xinh đẹp hơn. Mấy tên này thường tốc váy người khác, không thì bỡn cợt, tóm lại vẫn luôn như vậy, không ai dám làm gì nên càng ngày càng gan.
Ngôn Trăn hơi lo lắng trong lòng, nàng ôm cặp sách Cố Thanh Hà, muốn đến nhìn thử.
Cố Thanh Hà lạnh giọng ra lệnh: "Đừng tới đây."
Ngôn Trăn nghe thấy giọng điệu lãnh khốc của đối phương thì lập tức dừng lại, không dám bước thêm nữa.
"Tôi, tôi không mắng cô..." Âm thanh nam sinh bắt đầu run rẩy, bị cô kéo lê đến bãi cỏ, tránh xa đường lớn. Nơi này ít người qua lại, hoàn cảnh này làm hắn khá sợ hãi, người anh em kia của hắn vẫn ôm đầu ngồi xổm bên đường. Chết tiệt, nếu biết có kết quả này thì hắn đã bỏ của chạy lấy người trước.
"Trường trung học Thành Trung cơ sở bốn."
Cố Thanh Hà nhìn bảng tên bên hông của đồng phục tên kia, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười âm trầm, "Nghe nói học sinh ở đó rất ngầu, xem ra cậu cũng vậy."
"Biết rồi thì đừng có ở đây kiếm chuyện với tôi. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng!" Nam sinh nghe được lời của đối phương thì hiện lên một tia hài lòng trong mắt. Giọng nói cũng kiêu ngạo rất nhiều, hắn nghĩ đối phương sẽ thấy khó mà lùi, đồng thời cũng lén cầm một cục gạch trong đống cỏ khô, hắn không thể để một học sinh nữ như này làm xấu mặt.
Cố Thanh Hà không chạm vào người hắn mà cúi đầu nhìn, lạnh lùng ra lệnh: "Xin lỗi cậu ấy, tôi sẽ để cậu đi." Cô không muốn đánh người trên đường, mặc dù không có ai xung quanh nhưng vô thức cô nghĩ đến Ngôn Trăn đang đứng đó nhìn mình.
Cô đang nén giận, cho đối phương cơ hội.
"Mẹ nó, đùa tao chắc!" Nam sinh bật cười, hắn không tin một cô gái thì làm nên trò trống gì? Chỉ là sức lực mạnh hơn chút mà thôi, chịu nổi một cục đá sao? Hắn cầm hòn đá cỡ nắm tay rồi đập mạnh vào vai Cố Thanh Hà.
Rõ ràng, hành vi liều lĩnh khiến hắn nếm thêm đau khổ, đòn tấn công đầy sơ hở đã bị Cố Thanh Hà tóm lấy. Cô thúc đầu gối vào bụng hắn, hòn đá trên tay cũng cầm không nổi mà rớt xuống, lăn tới chân Cố Thanh Hà.
"Tao đánh chết mày, mày nghĩ mày là ai..." Nam sinh đau đớn ôm bụng quỳ xuống đất, một cú thúc gối vừa rồi khiến đầu óc quay cuồng, khiến hắn muốn nôn mửa
"Tôi đã cho cậu cơ hội." Cố Thanh Hà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đối phương, khí lạnh mà cô toả ra muốn đông cứng tên kia. "Nếu không muốn xin lỗi thì cũng không cần ép buộc."
Cô nhặt một hòn đá cỡ vừa, cạy miệng đối phương, nhẹ nhàng nhét vào.
"Mài răng rồi rửa lưỡi đi."
Giọng nói cô thật nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại đáng sợ. Cô giữ chặt mồm tên kia, bắt hắn nhai, mặc dù tên đó khóc thút thít nhưng người trên đầu vẫn thờ ơ, ngay sau đó cô liền nghe thấy tiếng nghiến răng khoan khoái.
...
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà đi ra từ bụi cỏ, vẻ mặt như thường ngày, không có sự thay đổi nào, nhưng lại khiến người ta rùng mình.
Nàng cúi đầu, nhìn thấy tay Cố Thanh Hà có chút bẩn, lấy khăn giấy từ trong túi ra rồi lau tay cho cô.
"Cái gì, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ngôn Trăn lo lắng hỏi, đồng thời buộc lại mái tóc buông xõa của Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà để đối phương buộc mình thành đuôi ngựa, trầm giọng nói: "Rụng ba cái răng."
"Ai???" Ngôn Trăn hoảng sợ.
Cố Thanh Hà mang cặp sách lên lưng, liếc nhìn Ngôn Trăn, ý bảo đối phương về nhà.
"Sao cậu lại không chịu nói gì, tôi vướng bận không chịu nổi."
Cố Thanh Hà khẽ cau mày, cô không hiểu lời Ngôn Trăn, nàng không chịu nổi, vướng bận cái tên kia sao? "Tôi suýt bị tên kia đập đá vào đầu."
"Cái gì, tên khốn đó dám đánh cậu? Này biết trước thì tôi đã cãi cậu qua đập hắn phụ rồi..." Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà, kiểm tra xem cô có bị thương không.
Cố Thanh Hà nghe xong, khoé miệng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng khá vui vẻ. Cô nhẹ nhàng nhìn Ngôn Trăn rồi nói: "Không trúng nên hắn chỉ rụng ba cái răng." Đương nhiên, cô sẽ không nói là mình làm.
"Đáng đời, mấy cái thứ gì đâu không." Ngôn Trăn cho rằng tên kia bị va chạm nên gãy răng, nàng cho rằng Cố Thanh Hà hiền như vậy, khẳng định là muốn liều mạng. "Đi thôi, đáng đời, như vậy thì mới có thể nhớ lâu!"
Cố Thanh Hà cúi đầu, nghĩ tới dâu tây có chút thất vọng, đêm qua cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, cũng rất tận tâm để trình bày.
"Sao vậy?" Ngôn Trăn nhìn thấy Cố Thanh Hà đang cúi đầu suy nghĩ cái gì.
"Dâu tây." Cố Thanh Hà trả lời, ánh mắt u ám.
Ngôn Trăn cười, vỗ vỗ cô, nàng nhặt hộp dâu dưới đất lên, đang nghĩ mai mốt lại dùng lại. "Lần sau tôi đem cho cậu ăn, tôi lấy cái hộp này nhé."
Cố Thanh Hà nhìn đối phương đôi mắt sáng ngời, có chút lơ đãng, yên lặng gật đầu.
***
Ngôn Trăn về đến nhà thì thấy giày ba mình ở cửa.
"Tiểu Trăn về rồi, rửa tay rồi ăn cơm đi." Dì Dung từ trong bếp đi ra, bước tới cầm cặp sách, bảo nàng đi dùng bữa.
Ngô Trăn nhìn bàn ăn thịnh soạn, biết chắc chắn không phải nấu cho mình nàng. "Ông ấy về rồi sao?" Ngôn Trăn vừa thay giày vừa hỏi dì Dung.
Dì Dung không được tự nhiên lắm, gật đầu, vỗ vỗ vai nàng rồi bảo nàng nhanh ngồi ăn cơm.
Tâm trạng Ngôn Trăn chạm đáy. Nàng còn đang nghĩ cách để chạy thì đã nghe người ngồi trên bàn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng, chậm rãi nói: "Ngồi xuống ăn đi." Không phải hỏi ý kiến mà là đưa ra mệnh lệnh.
Ngôn Trăn bĩu môi, rửa tay rồi ngồi một bên.
Trên bàn có cơm ngon nhưng Ngôn Trăn lại như nhai sáp, đã lâu rồi nàng không có thói quen ăn tối cùng ba.
"Con có thích nghi với trường học không?" Ba Ngôn Trăn hỏi, nhìn về người luôn cúi đầu - Ngôn Trăn.
"Ừm."
"Nghe nói con dạo này tập trung học tập, đó là chuyện tốt." Đối phương thẳng thắn nói, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: " Mong con học tốt tiếng Anh, ba muốn đưa con đi nước ngoài để nghiên cứu sâu hơn."
Ngôn Trăn bật khỏi ghế, nói: "Con đã nói con muốn vào trường nào là quyết định của con, sao ba lại muốn chen vào chuyện này?"
Cha Ngôn Trăn cau mày, đặt đũa xuống rồi nhìn con mình: "Con muốn gì cũng được." Ông chỉ muốn đường đi của Ngôn Trăn suôn sẻ.
Ngôn Trăn mím chặt môi, nàng chỉ không hiểu tại sao gia đình người khác lại ấm áp hạnh phúc như vậy, nhưng mình và cha lại luôn phải ăn miếng trả miếng.
"Vậy sau ngần ấy thời gian, ba có biết con thích ăn loại trái cây nào nhất không?" Ngôn Trăn nhướng mày nhìn cha mình.
Ông cau mày, im lặng.
Ngôn Trăn cười khổ, làm sao ông biết được: "Ba chỉ quan tâm công việc, nhà máy thôi, có bao giờ hỏi con cần gì, muốn gì? Hiện tại con cũng học tập nghiêm túc, chẳng vì ai cả, vì chính mình thôi. Trước kia con học là bởi vì ba bảo mẹ sẽ quay lại, nhưng chuyện gì đã xảy ra..."
Ngôn Trăn nói xong thì có chút hối hận, lão ba ba cố gắng vất vả để về nhà nhưng nàng lại ngồi đây cãi nhau với ông. Thôi được, là do nàng không quen với thái độ của ba mình, lúc nào cũng như này là tốt cho con.
Ba Ngôn ngước mắt, nhìn Ngôn Trăn ngồi bất động, chỉ có thể hạ giọng đổi chủ đề: "Đồ ăn sắp nguội rồi, nhanh ăn đi."
"Hôm nay ăn nhiều dâu quá nên con không đói." Ngôn Trăn thản nhiên nói, giọng điệu không vui, mặc dù nàng chưa ăn gì.
"Con thích dâu, ba nhớ rồi."
Giọng nói của Ngôn baba cũng nhẹ nhàng, ông không muốn làm cho mối quan hệ giữa mình và con gái trở nên tồi tệ hơn. Cứ như vậy, hai cha con lúng túng ở bàn ăn im lặng một lúc, Ngôn Trăn cũng hết chịu nổi nữa.
"Hôm nay con thi thử."
"Thi tốt không?"
"Cũng được."
"Con muốn quà gì?"
Ngôn Trăn ngước mắt nhìn ba mình, miễn cưỡng nói: "Quà... mai sau ba ăn với con một bữa tôm hùm đất."
Ngôn baba ngồi trên ghế nghe vậy kinh ngạc nhướng mày, ông uống ngụm nước, khẽ mỉm cười rồi im lặng gật đầu.
"Con cũng có bạn, thành tích cậu ấy tốt lắm, sau này con muốn học đại học chung với cậu ấy." Ngôn Trăn mân mê bộ đồ ăn, chậm rãi bày tỏ thái độ.
Ngôn baba nhìn nàng, xem như ngầm đồng ý: "Vậy tốt, về sau cùng bạn bè học hỏi thêm."
Trước chín giờ, Ngôn Trăn lên lầu, nghe thấy trợ lý Hà ở phòng khách báo cáo công việc với ba, sau đó là tiếng ô tô, không biết lão ba ba lại đi công tác ở đâu...Ngôn Trăn nhìn cái xe lao đi mà bất lực thở dài, bây giờ nàng cùng đứa trẻ bị bỏ ở nhà một mình chẳng có gì khác nhau.
Ngôn Trăn cầm điện thoại, ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời đêm, lại là một đêm không sao.
[Cậu có nhìn thấy ngôi sao nào không?]
Ngôn Trăn gửi tin nhắn, Cố Thanh Hà trả lời ba chữ: [Không nhìn rõ]
Ngôn Trăn nhìn chằm chằm vào câu trả lời chiết tiện này, vừa giận vừa khó chịu, gia hỏa này mang kính mà không nhìn rõ sao?! Làm như vậy cho có lệ....
[Are you kidding me? You just don"t want to talk to me [angry.jpg]]
(Đùa chắc, cậu không muốn nói chuyện với tôi)
Kết quả Cố Thanh Hà tàn nhẫn trả lời đúng một chữ
[en]
Này, mẹ nó là từ ghép?
Ngôn Trăn càng nghĩ thì lòng càng đau, hôm nay nàng là đứa bé cô đơn, không ai quan tâm đến nàng.
Ngôn Trăn tựa đầu vào bệ cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm. Nghĩ nghĩ, nàng bấm số điện thoại Cố Thanh Hà, muốn tâm sự chuyện đời, kết quả không có ai bắt máy.
Cố Thanh Hà, như nào không nghe điện thoại... Tôi sẽ tức giận nếu cậu không để ý đến tôi, Cố Thanh Hà...
Ngôn Trăn nghĩ thầm, thi thoảng lại nhấc điện thoại lên, màn hình sáng rồi lại tắt, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Cho đến khi điện thoại nàng lại vang lên.
Ngôn Trăn bắt máy mà không chút do dự, đầu bên kia là tiếng thở hổn hển của Cố Thanh Hà.
"Cố nhãi con, sao lại gọi cho tôi? Tôi đợi cậu mười lăm phút rồi..." Ngôn Trăn không biết giọng nói của mình có chút uỷ khuất.
"Khụ khụ khụ."
Cố Thanh Hà đang ho khan bên đầu bên kia, Ngôn Trăn lập tức lo lắng, hỏi: "Cậu sao vậy?"
"Không sao" Giọng nói của cô hơi khàn, sau đó có tiếng mở cửa, lúc này Ngôn Trăn mới hiểu tình huống gì đã xảy ra.
"Cậu vừa tắm à?""
"Ừ." Cố Thanh Hà đặt điện thoại lên bồn rửa, ấn loa ngoài, sương mù trong phòng tắm quá dày đặc, tóc cô vẫn còn ướt, nước vẫn nhỏ giọt.
Ngôn Trăn cảm thấy hơi áy náy, trong lòng xúc động nên không nghĩ đến tình huống của đối phương, có lẽ Cố Thanh Hà vừa tắm xong nên gọi lại.
Ngôn Trăn đột nhiên cảm thấy bản thân lại bất giác ỷ lại vào Cố Thanh Hà, gặp chuyện thì liền sẽ nghĩ đến cô...
"Nói." Cố Thanh Hà mở miệng.
Cố Thanh Hà ở đầu bên kia điện thoại có lẽ đang lau tóc, Ngôn Trăn nghe thấy tiếng xào xạc. Có lẽ vì mới tắm nên giọng nói trầm, khàn hơn bình thường, thậm chỉ nàng còn thấy một sự vi diệu trong cảm giác.
Ngôn Trăn giơ điện thoại lên, không biết phải làm sao, đỏ bừng mặt mà giải thích: "Hôm nay bố tôi về, sau đó có một ít chuyện không vui xảy ra, nhưng không sao đi, chỉ cảm thấy trong lòng hơi không vui."
Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng thở dài yếu ớt, Ngôn trăn lập tức nói tiếp: "Tôi không biết cậu đang tắm, nếu không sẽ không làm phiền cậu. Xin lỗi."
"Cậu nhìn lên xem." Cố Thanh Hà nói.
Ngôn Trăn ngoan ngoãn ngẩng đầu, nhìn thấy bầu trời tối đen đã nhuộm đầy sao, nàng che miệng cười khúc khích: "Cách an ủi của cậu là đặc biệt nhất."
Cố Thanh Hà dùng khăn khô lau tóc, nhìn bầu trời đêm qua cửa sổ, bình tĩnh hỏi: "Nghĩ ra điều kiện chưa?"
Ngôn Trăn ôm đầu, Cố Thanh Hà không nhắc còn khoẻ, nhắc đến thì nàng lại nghĩ ngày mai sẽ có kết quả thi. Vất vả lâu như vậy, ngày mai sẽ là thời khắc chứng minh nàng có học tốt hay không. "Cậu cảm thấy tôi lọt top 100 không?" Ngôn Trăn trầm giọng hỏi.
"Tôi hy vọng." Cố Thanh Hà nói.
"Trời ạ, cậu nói vậy tôi càng lo thêm, tôi sợ tối nay không ngủ được!" Ngôn Trăn nhẹ giọng nói, nghĩ nghĩ, thôi thì cũng đã cố hết sức, chuyện tiếp theo phải phụ thuộc vào số phận.
"Cậu không biết đâu, bài văn này là tôi viết từng nét một, nét chữ cực kỳ gọn gàng, mong giáo viên có thể hiểu mà cho tôi thêm chút điểm..."
Ngôn Trăn mở bức tranh con thỏ ăn dâu mà Cố Thanh Hà đã vẽ trước đó cho mình ra, không khỏi cười khúc khích, "Cố Thanh Hà, cậu nói là cậu tự học vẽ à?"
Cố Thanh Hà im lặng nghe rồi thành thật trả lời: "Cậu tự mình tìm hiểu đi." Sau đó, cô cất máy sấy tóc, chuẩn bị để tóc khô tự nhiên, cô không muốn tiếng ồn ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của hai người.
"Vậy sau này cậu có thể học theo tôi. Tôi vẽ tranh khá tốt."
"Tính phí theo giờ, cộng thêm giảm giá 20%." Cố Thanh Hà tiếp lời.
Ngôn Trăn cười khúc khích. "Cậu cướp hết thoại của tôi rồi. Không gặp nhau mấy ngày, Cố nhãi con lại hề hơn."
Cố Thanh Hà hừ lạnh, không đồng ý cũng không phản đối.
Cứ như vậy, hai người câu có câu không nói chuyện, đương nhiên là Ngôn Trăn vẫn nói nhiều, Cố Thanh Hà thì im lặng lắng nghe, như thể họ đã quen với cách sống chung này từ lâu, không ai cảm thấy khó chịu.
Chiều hôm sau, tiết thể dục thứ ba.
Ngôn Trăn tranh thủ lúc giải lao vội vàng đến khu dạy học, từ xa đã nhìn thấy đám học sinh đông đúc vây quanh. Kết quả kỳ thi thử trung học sẽ được công bố vào chiều hôm sau, top 100 sẽ được dán trên cửa sổ tầng hai như một lời động viên.
Ngôn Trăn nhìn đám đông khổng lồ, nàng vừa tan học đã lao ra mà còn có người còn lo lắng hơn mình. Ngôn Trăn đứng phía sau nhảy lên, nhưng nam sinh cao lớn đã chặn nàng lại.
"Chết tiệt, Cố Thanh Hà lớp 1 lại đứng nhất, người này sao có thể lợi hại như vậy!"
"Ai nói không phải như vậy? Lần nào thi cũng đứng nhất, không cho lớp 2 chúng ta một con đường sống, lớp trưởng chúng ta chỉ xếp hạng 2."
...
Ngôn Trăn đứng phía sau, nghe người khác trò chuyện mà hết sức tự hào. Quả nhiên, Cố nhãi con vẫn đứng thứ nhất.
"Xin nhường đường, xin nhường đường, cảm ơn..."
Ngôn Trăn vừa nói, vừa cực khổ chen lên, cuối cùng cũng vượt qua mọi khó khăn, chui đầu vào để đến được bảng thông báo phía trước.
Nàng lập tức ngước mắt, nhìn con số 100 trong bảng, vừa mừng vừa vui nhưng cũng cũng lo lắng, bắt đầu tìm kiếm trong danh sách top 100.
"Hạng 100, Lư Miểu, 99 Cao Hàm,..." Ngôn Trăn cắn môi, có chút sợ hãi, không dám xem tiếp. Nàng nhớ lúc trước Cao Hàm top 80, bây giờ lại tuột hạng.
Chúa ơi, Ngôn Trăn đã tự giác làm bài thi này rất tốt, nàng quá sợ hãi...
"Xem ra bị vả mặt." Nhìn đến hạng 90 còn không thấy, Ngôn Trăn bỏ cuộc, nghĩ rằng mình không thể nào nằm trong top 90. Tâm tình thất vọng đến cực hạn, Ngôn Trăn cúi đầu, bị đám người vây quanh chen lấn. Quả nhiên, cảm giác bị vả mặt thật sự không dễ chịu.
"Trương Mục Dã, cậu được hạng mấy?"
"Ôi 88, chúng ta cách nhau một bạn haha."
"Ừm, hình như cậu ấy là học sinh lớp 1 tên Ngôn Trăn, nhưng tôi chưa bao giờ gặp qua."
Ngôn Trăn nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, lập tức quay đầu lại, hưng phấn hỏi cậu bạn học cao lớn: "Bạn học... cậu nói hạng 89 là ai?"
Trương Mục Dã kỳ quái nhìn bạn nữ trước mặt, đối phương kích động mà nắm tay mình, đây là lần đầu tiên được một bạn nữ chủ động nắm tay, còn là một bạn học xinh đẹp như vậy, không khỏi khiến Trương Mục Dã choáng ngợp.
"Ừm hạng 89 là Ngôn Trăn, lớp 1."
"Thật sao!?" Ngôn Trăn tin không nổi, nàng lập tức buông tay đối phương ra, chạy nhanh về phía bảng thông báo.
"Trương Mục Dã, cậu biết cậu ấy sao?" Người anh em ở một bên buồn cười vỗ vỗ thiếu niên đang ngơ ngác.
Trương Mục Dã nhìn bóng lưng cô gái, mỉm cười lắc đầu.
Ngôn Trăn cuối cùng lại chen vào bảng thông báo, kích động nhìn những con số.
Hạng 89, Ngôn Trăn lớp 1 năm 2
Ngôn Trăn đọc đi đọc lại nhiều lần, không thể tin được, muốn kiểm tra kỹ hai chữ quen thuộc có thêm một nét hay bớt nét nào không. Không hơn, không kém, đó đích thị là tên của nàng.
Nàng vui mừng đến mức muốn lập tức báo tin này cho Cố Thanh Hà, thậm chí còn nghĩ xem làm như nào để cho chấn động với Cố Thanh Hà. Nàng có thể giả bộ như mình không làm được sau đó lại cho đối phương bất ngờ.
Khi bước ra khỏi đám đông, nàng nhìn thấy Cố Thanh Hà đứng đó không xa nhìn về phía mình.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, một chiếc băng đô màu đỏ trên giữa trán, thật bắt mắt. Cô mặc quần áo thể thao màu xanh, trên tay cầm chai nước khoáng, ánh nắng chiếu vào người khiến cô nhìn cực kỳ chói mắt.
Sao mà có thể mặc bộ đồng phục thể thao đẹp như thế được?
Băng đô là nàng chọn cho Cố Thanh Hà, nàng cảm thấy cái này rất hợp.
Ngôn Trăn nhìn khuôn mặt trắng nõn được mặt trời chiếu rọi của Cố Thanh Hà, nàng không khỏi vui mừng chạy đến chỗ cô. Trên trán vẫn còn mồ hôi lấm tấm, khoé miệng nhếch lên lộ ra nụ cười như tan chảy: "Cố Thanh Hà, cậu biết không, cậu đứng hạng nhất!!!"
"Tôi biết......"
Cố Thanh Hà dịu dàng nhìn nàng, nhưng cô còn chưa nói gì thì Ngôn Trăn đột nhiên hưng phấn ôm lấy cô, hôn thật mạnh lên mặt cô, "Tôi thứ 89!!"