Ngôn Trăn đã thay đổi.
Đây là việc mà dì Dung và chú Trần cùng đồng ý.
Kể từ khi trở về từ nhà bạn cùng lớp trong dịp quốc khánh, con bé này đã không còn là đứa trẻ lười biếng, nghịch ngợm như xưa.
"Tiểu Trăn học cả ngày, liệu như vậy có bị điên không?" Chú Trần lo lắng hỏi.
"Ông thì biết cái gì? Trăn Trăn hiện tại rất hiểu chuyện, trở về học nghiêm túc, nhưng hình như gầy đi, không biết có đủ dinh dưỡng không. Lần sau tôi lại làm mấy món ngon bồi dưỡng cho con bé." Dì Dung nhìn mà đau lòng.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ đi nhà bạn học hôm lễ Quốc khánh thì Ngôn Trăn lúc nào cũng bế quan toả cảng, đóng cửa học bài, chỉ có lúc ăn cơm mới chịu ra. Dì Dung thỉnh thoảng liếc nhìn thì thấy một đống sách chất chồng lên nhau, đèn lúc nào cũng sáng đến nửa đêm. Bà cũng kể cho ông chủ mình nghe về tình huống lúc này.
"Sao dì lại nói với ba con?" Ngôn Trăn ngồi ăn, có chút khó chịu vì dì Dung đem chuyện này của nàng nói với ba.
"Ba con cũng lo lắng cho con, ông ấy sợ con học mệt. Ăn thêm đi, ăn cái này này, cái này nữa." Dì Dung vừa nói vừa đẩy đồ ăn cho Ngôn Trăn.
Con biết, Ngôn Trăn tự nhẩm trong lòng.
Càng gần thời gian thi, nàng càng lo lắng, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt chỉ còn một ngày là đến kỳ thi thử. Ngôn Trăn cũng không để ý đến việc ăn uống, chẳng thèm ăn gì. Trong lúc này, nàng chỉ lo đến việc học, trước khi vào giờ học hoặc sau khi tan lớp, nếu không hiểu gì sẽ hỏi Cố Thanh Hà, nhờ cô giải thích. Cũng chẳng quan tâm đến mấy ánh mắt nghi hoặc của người khác, chỉ cần nàng muốn tiến bộ thì sẽ làm được.
"Con ăn xong rồi." Ngôn Trăn nói, sau đó buông bát đũa xuống rồi đi lên lầu.
"Tiểu Trăn, còn đã ăn được bao nhiêu đâu... Ôi đứa trẻ này, sao lại học hành vất vả như vậy." Dì Dung bất lực, thở dài nhìn mấy món Ngôn Trăn không thèm động đũa.
Trong căn phòng phía đông trên lầu hai, có một cây đàn piano trắng, được mua cách đây vài năm. Ba nàng bảo mẹ nàng đàn rất hay, cô bé Ngôn Trăn nghĩ rằng mình đàn được thì mẹ sẽ trở về. Lúc đó nàng rất tập trung vào việc luyện đàn.
Ngôn Trăn mở cửa bước vào phòng. Mỗi ngày dì Dung đều dọn dẹp nhà cửa nên mọi thứ rất sạch sẽ. Nàng mở nắp đàn, dùng đầu ngón tay vuốt ve những phím đàn. Hai năm rồi, nàng vẫn không đánh đàn, thậm chỉ còn muốn đập vỡ cây đàn.
Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, âm thanh hay không cần chỉnh. Nàng hít một hơi, nhìn cây đàn đã cho nàng hi vọng rồi lại huỷ hoại mọi ý chí của nàng. Trong trí nhớ của nàng, nàng chưa bao giờ đàn cho người khác nghe.
"Cố Thanh Hà, tôi muốn đàn lại. Cậu có sẵn lòng trở thành người đầu tiên nghe tôi đàn hay không?" Ngôn Trăn gọi cho Cố Thanh Hà, nội tâm lo lắng.
"Được."
Âm thanh đầu bên kia không có một chút do dự, vẫn lạnh lùng nhưng ôn nhu.
Ngôn Trăn mỉm cười, đặt điện thoại lên nhạc phổ, đàn lại bản nhạc theo trí nhớ. Khi đàn, nàng cực kỳ tập trung, ngón tay khéo léo di chuyển, những đầu ngón tay nhanh nhẹn biến thành những nốt nhạc đầy sức sống. Toàn bộ cây đàn như phấn khởi vươn lên, tiếng đàn vang cao như có thể chạm thẳng vào trái tim đối phương, khơi dậy sự cộng hưởng mạnh mẽ.
Bài nhạc kết thúc, Ngôn Trăn trầm mặc mấy giây, như vẫn chưa bình tĩnh lại được. Chỉ có Chúa mới biết tại sao nàng vẫn có thể đánh được toàn bộ bài Rhapsody sau hai năm không chạm vào đàn.
"Kết thúc rồi, vị khán giả duy nhất của tôi." Ngôn Trăn nhấc điện thoại lên rồi cười nói.
"Bản hùng ca Croatia"
"Đúng vậy, có chút chuyển thể nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem là thế." Ngôn Trăn mỉm cười, không ngờ Cố Thanh Hà cũng biết bài này, không hổ là cô, Cô Hà.
"Tôi rất vinh hạnh được nghe." Giọng nói bên đầu bên kia dịu dàng đến ngạc nhiên.
Ngôn Trăn không ngờ Cố Thanh Hà cũng hề, Ngôn Trăn thấp giọng nói: "Cậu biết mà, sắp đến kỳ thi thử, nếu bảo không căng thẳng thì là nói dối."
"Đừng căng thẳng, bình thường đi." Cố Thanh Hà nói, trên thực tế, nếu Ngôn Trăn không vào top 100 thì cô cũng sẽ đồng ý với điều kiện của nàng.
"Cậu đừng nói, mấy ngày nay tôi căng thẳng vô cùng, chi khi nghe giọng cậu, tôi mới có thể thư giãn, đây chính là ma thuật của tình yêu trong tiểu thuyết à?" Nói đến đây, Ngôn Trăn thấy sai sai nên nhanh chóng bổ sung thêm: "Tình yêu của sự hữu nghị."
Nàng cũng không hiểu, nhưng bây giờ nàng cần nghe giọng Cố Thanh Hà mới có thể giảm được căng thẳng.
Cố Thanh Hà cụp mắt, nghe mấy lời trêu chọc độc lạ của Ngôn Trăn, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thỏ con mà nàng đã vẽ.
"Cậu có biết dạo này tôi vất vả thế nào không? Ngày nào cũng học đến khuya, sợ không chịu nổi nên đi pha cà phê uống. Trước đây tôi không thích cà phê, đắng quá đắng, bây giờ thì chắc quen, nhưng phải thêm hẳn ba viên đường khiết. Dì Dung nấu nhiều đồ ăn ngon lắm nhưng tôi cũng ăn không vô. Quả nhiên, người ta bảo trà không nhớ, cơm không nghĩ, đó, là tôi đó." Ngôn Trăn giơ điện thoại di động, than khổ với Cố Thanh Hà. "Này, cậu làm gì vậy, sao không trả lời tôi?"
"Đọc tin nhắn." Cố Thanh Hà nói
Ngôn Trăn cúi đầu nhìn điện thoại, đối phương gửi cho nàng một bức ảnh, nàng ngạc nhiên phóng to, đó chính là con thỏ được vẽ bằng bút chì, phía trước còn có nhiều dâu tây nhỏ... Con thỏ còn đang ăn no rồi ợ.
"Cậu vẽ sao?" Ngôn Trăn cười hỏi
"Mới vẽ."
Ngôn Trăn cười rạng rỡ, nàng khó có thể tin với khả năng hội hoạ kém cỏi của Cố Thanh Hà có thể vẽ được cái này. "Ý cậu là, nếu tôi thi tốt thì cậu sẽ mua thật nhiều dâu tây để thưởng cho tôi?"
Ngôn Trăn có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của Cố Thanh Hà, "Nếu cậu không trả lời thì chính là đồng ý. Vậy thì tôi sẽ chăm chỉ học tập." Nói xong, nàng lén lút lưu ảnh lại. Bức tranh này cũng là bức tranh hiếm hoi của Cố học bá, phải cất cho kỹ để sau này còn dùng nó để trêu cô.
***
Càng quan tâm đến chuyện gì thì chuyện đó càng xảy ra nhanh.
Lúc này Ngôn Trăn đang ngồi trong phòng thi, chờ giáo viên phát đề. Tuân theo lời Cố Thanh Hà "thư giãn, bình thường đi", nhưng nàng không có bình thường được, hai tay đang run rẩy kịch liệt.
Cố Thanh Hà, cậu nhất định phải phù hộ cho tôi. Ngôn Trăn lẩm bẩm, mở đề và bắt đầu làm bài.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, càng làm thì nàng phát hiện càng thuận tay. Những kiến thức Cố Thanh Hà giảng hầu như là rất sát với đề, mặc dù một số câu không biết nhưng nàng sẽ không ngồi đó suy nghĩ nhiều về nó như trước mà bỏ qua để làm theo câu tiếp theo. Hai người thi khác phòng, phòng Cố Thanh Hà ở tầng sáu còn nàng ở tầng hai, sau giờ thi có thể nghỉ giải lao mười lăm phút để tiếp tục thi Ngữ Văn.
Sau khi Ngôn Trăn nộp bài, nàng nhanh chóng bay ra ngoài hành lang để giải tỏa căng thẳng.
Cố Thanh Hà cất bút viết rồi cũng đi ra phòng học hít thở không khí, mấy câu toán ở cuối là những câu tương tự cô đã giải cho Ngôn Trăn ở nhà, không biết Ngôn Trăn có làm được không. Cô đứng lên lầu cúi đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trên tầng hai, quả nhiên, Ngôn Trăn đang chán nản dán mình vào lan can, xoa xoa cái đầu của nàng.
Cố Thanh Hà nhìn đến xuất thần, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều.
"Cậu nhìn cái gì mà nghiêm túc thế?"
Lúc này Cố Thanh Hà mới quay người lại, người đang nói chính là Liêu Dĩnh.
Liêu Dĩnh chung phòng với cô nên chạm mặt cũng bình thường. Cố Thanh Hà im lặng, không nói, Liêu Dĩnh cũng quen với sự lạnh lùng của Cố Thanh Hà. Mấy ngày nay Liêu Dĩnh vẫn nằm ở nhà nghỉ bệnh, cũng không kiêng kị sự việc lần trước của Trạm Văn mà sợ đối phương. Liêu Dĩnh hơi cúi đầu, nhìn theo góc Cố Thanh Hà vừa nhìn, vừa vặn thấy được người kia.
"Không ngờ hai người quan hệ tốt như vậy." Nói xong lời này, trong mắt Liêu Dĩnh cũng hiện lên một tia cô đơn.
Cố Thanh Hà nhìn đối phương, không biết người này muốn bày tỏ chuyện gì.
"Học chung lớp lâu như thế cũng chưa bao giờ thấy cậu cười, vì cậu ấy sao?"
Người mà Liêu Dĩnh nhắc chính là Ngôn Trăn, Cố Thanh Hà biết. "Cậu muốn nói gì?" Cố Thanh Hà hỏi.
Liêu Dĩnh nhìn đối phương, do dự một chút, sau đó nói: "Lần trước xảy ra chuyện, chúng ta có thể bỏ qua hiềm khích trước đây có được không?"
Cố Thanh Hà cau mày nhìn Liêu Dĩnh, cô vừa định mở miệng thì bị một tiếng gọi ngọt ngào nhưng thê lương đánh nát!
"Này, Cố Thanh Hà, Cố nhãi con ~~~"
Cố Thanh Hà nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức quay đầu nhìn xuống. Ngôn Trăn đang cười ngốc nghếch ở tầng hai, vẫy tay chào cô, hét lớn đến mức thu hút đến sự chú ý của mọi người.
Cố nhãi con???
Cố Thanh Hà bất lực, đưa ngón trỏ lên miệng, ý bảo Ngôn Trăn ngậm mồm lại. Ngôn Trăn hiểu, dùng ngôn ngữ hình thể nói với đối phương: Tôi - làm - bài - không - có - sai.
Cố Thanh Hà gật đầu, nhưng cô không biết vẻ mặt mình rất dịu dàng. Ngôn Trăn mỉm cười với cô, để lộ hai lúm đồng tiền rồi bay về phòng thi.
Có vẻ nàng làm bài rất tốt.
Sau đó Cố Thanh Hà lùi lại một bước, nghiêng đầu nhìn Liêu Dĩnh đang định nói gì đó, hỏi: "Cậu nói Ngôn Trăn?"
Liêu Dĩnh nghe xong, hơi cúi đầu, cười khổ nói: "Được rồi, chúc cậu thi tốt."
"Cám ơn." Cố Thanh Hà lịch sự đáp lại, trở về chỗ ngồi. Cô nhớ đến nụ cười ngốc nghếch của Ngôn Trăn, bất đắc dĩ lắc đầu, hi vọng nàng có thể được như ý nguyện.
Một ngày thi thử cuối cùng cũng xong, gần như vào đúng lúc tiếng chuông vang lên, nó giải phóng hết mọi sự căng thẳng của học sinh, tất nhiên có người buồn thì cũng có người vui. Kỳ thi thử này có ý nghĩa rất lớn, những học sinh xuất sắc như Cố Thanh Hà sẽ được đưa kết quả vào hồ sơ dự tuyển của các trường danh tiếng. Nó càng quan trọng hơn với Ngôn Trăn, nàng đã dốc hết sức lực cho kỳ thi này.
"Cho qua, cho qua, xin cho qua..." Ngôn Trăn chạy ra khỏi lớp, leo ngược lên tầng sáu, nàng đã dùng hết sức cha mẹ đẻ ra để gượng chạy ngược dòng người. Lúc Cố Thanh Hà đang dọn dẹp cặp sách thì Ngôn Trăn đã đứng ngoài cửa sổ gõ gõ, lúc này Cố Thanh Hà mới chú ý đến nàng.
(Sao chậm thế?) Ngôn Trăn ở ngoài cửa sổ hỏi.
Cố Thanh Hà nhìn thoáng qua Ngôn Trăn đang nôn nóng chờ mình, cô bước nhanh khỏi phòng thi, cũng không quên chào giám thị một tiếng.
"Cậu biết giáo viên đó sao?" Ngôn Trăn hỏi Cố Thanh Hà.
"Trương lão sư, chủ nhiệm hội học sinh cấp 3, luôn được xếp vào phòng thi tốt nhất."
Ngôn Trăn mờ mịt gật đầu, nàng còn không biết rõ hết ai là giáo viên, nhưng cao thủ như Cố Thanh Hà chắc chắn sẽ được giáo viên nhớ thương: "Cậu luôn thi trong phòng đầu tiên à?"
"Ừ."
Ngôn Trăn cảm thấy mình vớ vẩn, nàng ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: "Cậu nghĩ khi nào thì tôi mới theo kịp để ngồi thi chung phòng với cậu."
Cố Thanh Hà nhìn nàng, như đang suy nghĩ, nhưng cũng sợ làm nàng tổn thương.
Ngôn Trăn xua tay, nhanh chóng bảo Cố Thanh Hà kéo khoé miệng, miễn cho cô lại độc miệng, cay nghiệt. Một phòng thi chỉ có 35 người, nàng phải lọt vào top 35 mới có tư cách ngồi chung với Cố Thanh Hà, cái này thật sự là muốn mạng già của nàng.
"Chắc cả đời này tôi cũng không theo kịp cậu, khó quá khó." Ngôn Trăn câu được câu không mà nói, một trước một sau đi trên sân trường.
"Này." Cố Thanh Hà gọi.
"Hả?" Ngôn Trăn quay lại.
Cố Thanh Hà từ trong cặp lấy ra một hộp dâu tây đã được rửa sạch cẩn thận, đưa cho Ngôn Trăn: "Cho cậu."
Ngôn Trăn sửng sốt: "Cho tôi?"
"Ừm."
Ngôn Trăn nghe xong thì tràn ngập vui sướиɠ, nàng tươi cười thẹn thùng, ngại ngùng nhận lấy: "Cậu lại nhớ rõ!" Ý là kể từ hôm nàng bảo thi xong cô sẽ cho mình dâu tây, nàng chỉ nói chơi thôi, nhưng không ngờ Cố Thanh Hà lại nhớ rõ mà làm thật.
Cố Thanh Hà nhớ kỹ từng lời Ngôn Trăn.
"Ăn chung đi, tôi không thể ăn một mình được, nếu không có người chảy nước miếng." Ngôn Trăn nhặt một quả dâu, nhét vào mồm người đang cố giữ khoảng cách với nàng.
"Cậu ăn đi."
"Không cần, tôi đút cho cậu." Ngôn Trăn cười, nhét một quả vô miệng đối phương, dỗ dành cô: "Há miệng ra, nếu không tay tôi cứ giơ như vậy thì tê quá."
Cố Thanh Hà miễn cưỡng mở miệng, lỗ tai đỏ bừng.
Nhìn Cố Thanh Hà nuốt dâu tây, Ngôn Trăn cũng muốn ăn, ai ngờ vừa định bỏ vào họng thì đột nhiên bị người phía sau đẩy tới, làm nàng ngã sấp mặt về phía trước do quán tính.
May mắn thay, Cố Thanh Hà đã nhanh chóng đỡ eo nàng, cứu nàng khỏi bị ngã xuống đất. Nàng loạng choạng bước về phía trước mấy bước, đáng tiếc, hộp dâu tây không qua khỏi, rơi hết xuống mặt đất.
Ngôn Trăn nhìn thấy cảnh này thì đau lòng phát khóc, nàng muốn xem cái tên khốn mù mắt nào đã đẩy mình.
Nàng nhìn thấy hai nam sinh đang mang cặp cười hì hì chạy đến chỗ mình, giẫm nát hết dâu trên mặt đất, sau đó lè lưỡi ngạo mạn với Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà.
Ngôn Trăn không thể tin nhìn hai thằng trước mặt, thật vô học! Tay Ngôn Trăn run lên vì tức giận, đang muốn mắng người thì đã bị người đối diện mắng trước, lời lẽ còn cực kỳ khó nghe.
Sau khi mắng xong, hắn ta còn thờ ơ mà đá vào hộp dâu rồi xoay người bỏ chạy.
"Còn dám chạy?" Ngôn Trăn chuẩn bị xoắn tay áo mà đi tìm cha mẹ hai đứa nó lý luận.
Kết quả, nam sinh đang chạy ở phía trước đã bị hộp dâu đập vào đầu, đau đớn ngồi sụp xuống. Nam sinh còn lại nhìn thấy thì lập tức lại kiểm tra xem chuyện gì xảy ra.
Cố Thanh Hà đưa cặp sách cho Ngôn Trăn cầm, sau đó đi tới, bẻ bẻ tay, cô lặng lẽ đứng phía sau hai nam sinh. Khi nam sinh nhìn cô, cô nở một nụ cười thân thiện, nhưng ánh mắt lại khác - sắc sảo, độc ác. Cô túm nam sinh đang chửi thề, nắm đầu đối phương, kéo vào bụi cỏ bên đường. Đối phương té ngã, lăn bò khi bị cô kéo như vậy, cổ chân còn bị đá vụn xăm vào dấu ra máu.
"Sussss, đau quá, chết tiệt–" Nam sinh đau đến trợn mắt, không ngừng gào rống.
Cố Thanh Hà cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn đối phương, trong mắt hiện lên sự hung ác "Đồ phế vật, đang mắng ai?"