Cố Thanh Hà búng ngón tay ý muốn đối phương buông tay ra.
Ngôn Trăn nheo mắt nhưng vẫn giữ chặt tay cô, thậm chí đan tay mình vào tay cô, ái muội mà liếc nhìn cô. Sau đó như chưa có chuyện gì xảy ra mà cười cùng ba mẹ Cố.
"Dì, tay nghề của dì thật tốt, cháu gấp chờ không nổi."
Miệng Ngôn Trăn khen, tay thì vẫn nắm chặt Cố Thanh Hà.
"Vậy là tốt rồi, tối qua dì hỏi Thanh Hà nhà chúng ta xem con thích ăn gì, con bé bảo con thích tôm hùm đất cùng sườn xào chua ngọt, sau đó dì lại làm thêm hai ba món rau, con nếm thử đi. Cứ tự nhiên dùng tay bóc tôm, lát nữa rửa là được." Cố mama gắp tôm hùm đất bỏ vào bát Ngôn Trăn, bà sợ nàng xấu hổ nên chủ động gắp cho đối phương.
(Buông ra) Cố Thanh Hà nhìn nàng.
(Vậy thì hứa với tôi là đừng tức giận nhé)
Ngôn Trăn nhìn cô mỉm cười.
"Thanh Hà, sao con ngơ ngác thế? Sao con không cầm đũa? Con thấy mẹ con nấu không ngon à?" Cố mama ngồi đối diện con gái, con mình không cho mình mặt mũi mà buông đũa, ánh mắt lập tức gϊếŧ người tại đây.
Cố Thanh Hà hít sâu một hơi, cô thật ra có thể dễ dàng thoát khỏi xiềng xích của Ngôn Trăn, nhưng cô lại không làm vậy được, dù sao cũng không thể lật bàn.
(Tôi không giận, buông tay đi) Cuối cùng, Cố Thanh Hà lựa chọn đầu hàng.
Lúc này Ngôn Trăn mới hài lòng buông tay đối phương ra, dùng đôi mắt hoa đào nhìn thoáng qua Cố Thanh Hà đang khó chịu.
"Chú dì cũng ăn đi ạ." Ngôn Trăn hơi xấu hổ, nhìn ba mẹ Cố động đũa thì mới bắt đầu bóc vỏ tôm hùm.
Cố baba rất vui vẻ nha, còn tự mình uống rượu, rót một ly nhỏ.
Ngôn Trăn bóc tôm, lén lút liếc nhìn người bên cạnh, người kia lúc nào cũng "ăn không nói", nguyên tắc cơ bản, văn nhã, an tĩnh.
"Tiểu Hà, con cũng nên ăn thử món tôm hùm mẹ làm, cái này là chú Ngôn đặc biệt để lại, rất tươi." Cố mama vừa nói vừa nhìn con gái với vẻ mong đợi.
Nhưng Cố Thanh Hà chỉ ngẩng đầu nhìn con tôm hùm đầy đặn trên đĩa, lắc đầu nói: "Con ăn món khác."
"Haiz, con gái cái gì cũng tốt nhưng lại kén ăn, không ăn cái này không ăn cái kia." Cố mama nói xong thì không quản Cố Thanh Hà nữa, chỉ nhiệt tình gắp đồ ăn cho Ngôn Trăn. Một lúc sau, đồ ăn trong chén Ngôn Trăn chất thành ngọn núi nhỏ.
Ngôn Trăn né một chút, "Ôi! Dì, con ăn hết cái này lại ăn tiếp, dì cũng ăn đi ạ." Cố mama quá nhiệt tình, bất quá tay nghề thì không nói đi. Kỳ thật nàng muốn phản bác Cố Thanh Hà không kén ăn, nhưng mắc chứng sạch sẽ nên không tự mình bóc vỏ tôm, để giảm bớt phiền toái không cần thiết, Cố học bá sẽ lựa chọn không ăn.
"Tiểu Ngôn và Thanh Hà mới học chung lớp năm nay sao?" Mẹ Cố hỏi.
Ngôn Trăn gật đầu, "Dạ, đúng vậy, con là bạn cùng bàn của cậu ấy. Cậu ấy luôn chiếu cố con, hơn nữa thân thủ còn rất tốt. Nghe bảo là chú dạy cậu ấy, thật quá lợi hại!"
Cố ba ba nghe vậy thì vui ra mặt, dù sao cũng hiếm khi nghe được lời khen của bạn con gái, khiêm tốn xua xua tay, nói: "Chuyện cũng lâu rồi, lúc đó chú mở võ quán, có rất nhiều người là chú dạy. Trong nhà lại có một đứa con gái nhỏ, tính cách như này đây. Chú và dì sợ nó bị bắt nạt ở trường nên cũng cho con bé đi học từ nhỏ, ai ngờ con bé lại rất có thiên phú. Đúng vậy, haha."
"Có sao? Phần lớn là chú ba của Tiểu Hà dạy thôi." Cố mama không cho ông mặt mũi mà phản bác.
Sau khi Cố baba uống rượu, ông bắt đầu nói chuyện mà không bận tâm gì cả. Ông ấy không biết rằng trái tim Cố Thanh Hà khi nghe thấy đã đập thình thịch, tại sao chủ đề lại là về gia đình.
Cố Thanh Hà gắp một miếng rau xanh cho vào bát của cha cô. Ông đang kinh ngạc mà tưởng con gái yêu baba của mình như vậy, nhưng ngẩng đầu thì nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng đầy uy hϊếp.
Sau khi hai cha con giao lưu trên không, cha cô quyết định ngưng nói.
"Ngôn Trăn này, thật ra việc học tập từ nhỏ đến lớn của Thanh Hà đã không cần chúng ta bận tâm. Nhưng vì con bé không thích nói nhiều, nhưng không sao, có Tiểu Ngôn ở đây, chú dì thật sự rất vui vẻ." Cố mama nói xong thì lại gắp tôm hùm vào bát Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn mỉm cười tiếp lời: "Thật ra con thấy tính cách Cố Thanh Hà rất tốt, tinh tế, ôn nhu, tuy nói ít nhưng làm nhiều, là người rất đáng tin cậy."
Cố Thanh Hà nghe xong, quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Ngôn Trăn, tình cờ nhìn bắt gặp ý cười nhẹ nhàng trong mắt đối phương.
"Tôi bóc cho cậu, dì bảo cậu ăn thử. Tôi ăn rồi, ngon lắm, không ăn cậu sẽ hối hận!" Ngôn Trăn đẩy một cái đĩa về phía Cố Thanh Hà, trên đó là thịt tôm hùm mà Ngôn Trăn đã bóc vỏ.
Cố Thanh Hà cúi đầu lẩm bẩm nói: "Tôi không có bảo cậu bóc ra."
"Cậu phiền quá. Bóc cũng bóc rồi, nhanh ăn đi." Ngôn Trăn híp mắt, đẩy đĩa qua, trừng mắt nhìn đối phương ăn.
Ba mẹ Cố Thanh Hà nhìn cảnh này sợ ngây người, con gái họ lại ngoan ngoãn ăn đồ ăn do Ngôn Trăn đưa, nếu như ngày thường có bóc ra, đút vào mồm thì Cố Thanh hà cũng cứng đầu từ chối.
"Ba Thanh Hà, nhìn đi. Con gái, đừng tưởng rằng con nhỏ hơn Tiểu Ngôn thì bảo người ta phải bóc cho con. Muốn ăn thì tự mình làm đi." Lão mẹ chịu hết nổi, lẩm bẩm.
Nghe Cố mama nói, Ngôn Trăn có chút kinh ngạc: "Cậu nhỏ hơn tôi sao?"
Cố Thanh Hà ăn thịt tôm, trầm mặc không nói.
"Hả? Tiểu Hà không nói cho con biết sao?" Bố Cố đầy ý vị nhìn con gái.
Cố Thanh Hà ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cha mình, giải thích: "Tôi nhảy lớp."
"Cậu không nói cho tôi biết, à, tôi 7 tuổi học lớp một, bây giờ...17 tuổi, vậy cậu 16 tuổi?" Ngôn Trăn đoán.
Mẹ Cố: "Con bé 14 tuổi."
"14!?" Ngôn Trăn rống lên.
Cố Thanh Hà bình tĩnh gật đầu.
"Cậu học lớp một lúc 4 tuổi sao? Như vậy quá sớm..." Ngôn Trăn không thể tin được mà nhìn Cố Thanh Hà, này cũng không có khả năng đi??
"Không không không, Tiểu Hà cũng giống con, chỉ là nhảy 3 lớp mà thôi." Cố mama giải thích.
"Nhảy một hơi 3 lớp..." Ngôn Trăn há to mồm nhìn Cố Thanh Hà, tên này căn bản không phải người. "Cậu nhảy một lúc 3 lớp? Thật quá thần kỳ đi, còn lợi hại như vậy!"
Cố Thanh Hà nghiêng đầu, rất nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang khen tôi à?"
"Tất nhiên, không thể tin nổi. Không chừng chẳng ai biết được chuyện này, Vãn Vãn cũng chưa bao giờ nói với tôi..."
Cố Thanh Hà liếc nhìn nàng, lại hơi bất mãn: "Không phải chuyện gì cậu ấy cũng biết."
"Cậu còn lừa cả tôi, tôi không vui." Ngôn Trăn tức giận nhéo tay Cố Thanh Hà.
Cố mama nhìn hai đứa trẻ trước mặt, nghĩ rằng sự hoạt bát của Ngôn Trăn có thể thay đổi con gái mình. Trong lòng bà rất vui vẻ, vội vàng mời mọi người dùng bữa, để đồ ăn không bị nguội.
"À, đúng rồi, đúng rồi." Cố mama vừa ăn được nửa thì hoảng loạn đi vào phòng bếp, "Ôi, ba Thanh Hà, sao anh không nhắc em còn canh chân giò!"
Cố baba nghe xong thì sáng mắt lên. Ông lập tức đặt đũa, nhất quyết muốn đích thân phục vụ hai tiểu gia hoả. Ngay sau đó, một nồi canh chân giò lớn được bưng lên, mùi thơm tràn ngập, kí©h thí©ɧ vị giác của mọi người.
"Thật thơm quá!" Ngôn Trăn kìm lòng không đậu mà cảm thán.
Cố mama kiêu ngạo múc cho mỗi người một bát, để Ngôn Trăn nếm thử.
Ngôn Trăn ngượng ngùng dùng thìa nhấp một ngụm canh: "Ngon quá." Thật sự rất ngon, béo nhưng không ngậy.
"Trước kia Thanh Hà nhà dì rất thích món này, nhưng mấy năm gần đây con bé không ăn nhiều nữa. Dân gian nói ăn chân giò rất tốt cho nữ giới, collagen tự nhiên, không chỉ cải thiện sức khoẻ mà còn đẹp da, còn làm cho ngực lớn nữa!" Cố mama cười khanh khách nói, không chút e dè.
Mẹ Cố nói xong, ánh mắt rơi vào ngực Ngôn Trăn, nũng nịu nói: "Nhìn Tiểu Ngôn phát triển như nào đi. Tiểu Hà, con không thể kén ăn nữa rồi."
Ngôn Trăn nghe xong thì đỏ mặt, nhân tiện cũng liếc nhìn ngực Cố Thanh Hà.
Cảm giác...cũng được mà?
"Dì ơi, cậu ấy vẫn đang lớn, dì đừng nói thế."
Ngôn Trăn nói xong, nghịch ngợm nháy mắt với Cố Thanh Hà - trên mặt tràn ngập mây mù.
"Ngôn Trăn, nếu con thích thì lần sau dì nấu nhiều hơn, dì có thể bỏ vào hộp để con mang về." Mẹ Cố rất nhiệt tình, Ngôn Trăn muốn lịch sự từ chối nhưng không cưỡng lại nổi, nàng ăn rất nhiều.
Sau khi ăn xong, Ngôn Trăn chu đáo giúp dọn bát đĩa, nhưng Cố Thanh Hà không để nàng làm. Nàng đành buồn bã đứng sang một bên, mở to đôi mắt nhìn bạn học Tiểu Cố đang cần mẫn.
"Cậu lại đây làm gì?" Cố Thanh Hà không quay đầu lại, tập trung sắp xếp ghế ngồi.
"Tôi đang đợi cậu, Cố nhãi con." Ngôn Trăn mỉm cười đáp lại, nàng đang suy nghĩ tại sao tâm trạng Cố Thanh Hà không thích hợp sau khi ăn xong, nhưng vừa rồi thì đã có manh mối.
Cố nhãi con? Cái tên kỳ lạ gì đây?
Cố Thanh Hà nheo mắt nhìn nàng, ra hiệu cho nàng đi vào phòng tắm. Ngôn Trăn tất nhiên hiểu, nàng đi theo đối phương, Cố Thanh Hà lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng mới toanh, dùng nước ấm ngâm bàn chải rồi bôi kem đánh răng lên. Cố Thanh Hà chuẩn bị lấy thêm một cốc mới, thì Ngôn Trăn lại tay nhanh mắt lẹ mà cầm trở về.
"Không cần phiền như vậy, tôi dùng chung cốc với cậu là được, không cần tốn cái cốc khác." Ngôn Trăn mỉm cười, đặt chiếc cốc mới lên kệ.
Cố Thanh Hà nghe xong lại hỏi: "Ở nhà cậu ấy cậu cũng dùng chung cốc như này à?"
"Ai?" Ngôn Trăn cắn môi, nhịn cười, giả vờ như không biết.
"Lục Vãn Vãn." Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Thanh Hà càng thêm nghiêm túc.
"Ồ~" Ngôn Trăn ngập ngừng, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Nhà cậu ấy thường có khách nên có nhiều cốc dùng một lần. Lần nào đến tôi cũng dùng cái đó."
Ngôn Trăn nhận thấy vẻ mặt của Cố Thanh Hà có vẻ dịu đi, liền nói thêm: "Tôi cũng chưa từng dùng chung cốc với ai."
"Vậy sao lại muốn dùng chung với tôi."Cố Thanh Hà hỏi.
"Tôi lớn hơn cậu ba tuổi, nhường tôi một chút đi."
Ngôn Trăn cực kỳ không biết liêm sỉ.
"Cố nhãi con, cậu không kén chọn như vậy đi."
"Đừng để tôi nghe cái xưng hô này lần thứ hai, dùng nhanh đi." Cố Thanh Hà đưa chiếc cốc vào tay cho Ngôn Trăn với vẻ mặt ghét bỏ.
"Rõ ràng là nhỏ hơn người ta ba tuổi..." Ngôn Trăn thấp giọng lẩm bẩm, sau đó nở nụ cười đắc ý: "Cảm ơn ha."
Mỗi lần nhìn thấy Ngôn Trăn cười với mình, Cố Thanh Hà lại phát hiện cô không thể từ chối nàng, ngay cả giọng nói của nàng cũng khiến cô dần đắm chìm trong đó, thật là làm người buồn bực.
Cứ như vậy, hai người lần lượt đánh răng. Dưới ánh mắt ám chỉ của Ngôn Trăn, Cố Thanh Hà cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ, dẫn nàng vào phòng ngủ nhìn xem.
Ngôn Trăn đứng bên bàn học của Cố Thanh Hà đưa mắt nhìn những tờ giấy trên bàn. Chữ viết của Cố Thanh Hà luôn xinh đẹp, đẹp đến mức Ngôn Trăn cố gắng cũng không bắt chước được. "Ghen tị với cậu thật, có một đôi tay xinh đẹp thì thôi, lại còn viết chữ đẹp như vậy."
Cố Thanh Hà đứng sang một bên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Ngôn Trăn. Cô không biết đáp lại lời khen ngợi của Ngôn Trăn như nào, xem như là khen đi, cô nghĩ vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ.
"Không giống tôi, viết rồi cũng không dám nhìn kỹ." Ngôn Trăn xấu hổ, nói thật, chữ viết của nàng so với Cô Thanh Hà thật sự là thảm không nỡ nhìn.
"Chữ viết giống người." Đối phương thản nhiên nói.
Ngôn Trăn lập tức quay đầu trừng mắt nhìn đối phương: "So về võ mồm thì tôi tốt hơn cậu gấp ngàn lần."
Lông mày Cố Thanh Hà giật giật, đây là loại kiêu ngạo gì vậy? Cô thua.
Ngôn Trăn quay người nhìn xung quanh, phòng của Cố Thanh Hà không lớn, nhưng ngăn nắp gọn gàng, giường gỗ sạch sẽ, một giá sách lớn, trên đó đặt rất nhiều sách.
"Giấy chứng nhận và giấy khen của cậu đâu?" Ngôn Trăn hỏi, nhìn một lúc mà không thấy mấy cái đó trên tường, trên tủ. Theo logic, Cố Thanh Hà hẳn phải có rất nhiều giấy khen.
Cố Thanh Hà cau mày, cô không thích để chúng ở đó, "Để dưới gầm giường."
"Tôi nói này, cậu quá khiêm tốn."
Ngôn Trăn nhún vai, đi đến kệ sách, nhìn từng quyển sách được sắp xếp chỉnh tề.
"[The Metamorphosis (hoá thân) của Kafka], còn có [Tiếng chim hót trong bụi mận gai], nhìn sách như vậy, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau đầu. Hàng này là gì vậy?" Ngôn Trăn vừa nói, vừa cầm một quyển sách từ hàng thứ hai lên. Nhìn tựa đề một chút, Cố Thanh Hà toàn đọc mấy cái khó hiểu.
"Thomas vi phân và tích phân?" Ngôn Trăn lật vài trang của quyển sách dày được đánh dấu bằng bút, toàn là tiếng Anh. Nàng nghi ngờ nhìn về phía Cố Thanh Hà, "Cậu...cậu hiểu được hết?"
"Ừ." Cố Thanh Hà nhẹ nhàng trả lời.
Ngôn Trăn há miệng thở dốc, không biết nói gì, nàng chột dạ đặt sách xuống, nhìn lướt qua một lược, gần như toàn là toán cao cấp chỉ có thể học ở trường đại học, chẳng hạn như "Lý thuyết hàm số phức", "Biến số", "Giải tích hình học"...Chỉ nhìn sơ qua cũng khiến nàng đau đầu dữ dội.
"Ôi, chóng mặt quá." Ngôn Trăn lẩm bẩm, ôm đầu nhìn một đống sách rắc rối.
"Đã đến giờ học rồi." Cố Thanh Hà nhắc nhở cô.
Lúc này, Cố mama gõ cửa, Cố Thanh Hà đi mở, bà đưa một đĩa dâu tây cho cô.
"Đưa cho Tiểu Ngôn, con bé thích dâu."
"Cậu ấy phải học." Cố Thanh Hà liếc nhìn mẹ, lạnh lùng đóng cửa lại. Cô cầm đĩa trái cây liếc nhìn cái bụng phẳng lì của Ngôn Trăn, không thể coi thường sức ăn của bà nội nhỏ này.
Ngôn Trăn nhìn chằm chằm dâu tây trong tay Cố Thanh Hà, nuốt nước miếng.
"Học xong thì mới được ăn." Cố Thanh Hà khàn giọng nói, sau đó cô cầm dâu cắn, nhìn Ngôn Trăn bằng ánh mắt khıêυ khí©h, ý bảo nàng nên biết khó mà lui, nhanh đi làm bài tập.
Làm người tức giận....
Ngôn Trăn nheo mắt nhìn thái độ kiêu ngạo nhưng ưu nhã của đối phương: "Cậu biết không, hôm nay tôi là khách, có chú dì làm chỗ dựa, cậu không cho tôi, tôi càng muốn ăn." Ngôn Trăn đứng dậy, vừa nói, vừa đi từ từ về phía Cố Thanh Hà.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, họ tưởng mình đã phải lòng đối phương rồi. Đáng tiếc, điều đó không bao giờ xảy ra.
Cố Thanh Hà vốn tưởng Ngôn Trăn muốn đoạt cả đĩa dâu tây trên tay cô, nhưng Ngôn Trăn lại...
Nàng nghiêng người, nắm cổ tay Cố Thanh Hà, cắn nửa quả dâu đỏ tươi còn lại, sau đó dùng lưỡi nhẹ liếʍ khoé miệng, nhìn cô mỉm cười.
"Cảm ơn đã chiêu đãi."
Cố Thanh Hà - ngay cả núi sập thì cũng không biến sắc, bây giờ đã có một vết nứt trên khuôn mặt bình tĩnh.
"Không biết xấu hổ!"