Chương 19

Trạm văn trợn mắt, đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm của người trước mặt. Trạm Văn không hiểu, Cố Thanh hà bình thường không quan tâm bất cứ chuyện gì tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao lại trở nên đáng sợ như vậy...

"Vẫn không nói sao."

Cố Thanh hà liếc nhìn vẻ mặt đầy đau đớn của Trạm Văn, cô ấn đầu gối vào đôi chân cong cong của đối phương, nhặt con dao vừa rơi trên mặt đất, thản nhiên đặt nó bên tai đối phương. Cảm giác kim loại lạnh lẽo kí©h thí©ɧ vành tai của Trạm Văn, khiến Trạm văn càng thêm sợ hãi.

Cô nhặt cuốn sách sau đó nheo mắt, mạnh mẽ nhét thẳng vào mồm đối phương, không dày cũng không mỏng, vừa đủ để chặn họng đối phương.

Như này thì sẽ không phát ra bất kỳ lời than khóc nào.

Trong phút chốc, khi mọi người vẫn kinh ngạc nhìn vào màn này, Cố Thanh Hà đã nhặt cây bút trên bàn, kéo tay đối phương, đâm mạnh một phát mà không chút do dự.

Sự tàn khốc chỉ kéo dài trong vài giây.

"A...a.aaaaa"

Tiếc nức nở cầu xin dừng lại, thay vào đó là cảm giác đau đớn của ngòi bút xuyên qua lòng bàn tay, truyền đến toàn thân. Tay chân Trạm Văn co giật kịch liệt, máu chảy xuống mặt bàn, đầu Trạm Văn vẫn bị Cố Thanh Hà vặn lại, không nhúc nhích nổi, liều mạng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Cố Thanh Hà, miệng cũng như sắp trào máu, chỉ có thể thở ra kèm theo tiếng kêu thảm thiết.

"Cố Thanh Hà, cậu điên rồi, cậu bị điên rồi!!"

Lệ Nghiêu nhìn cảnh tượng đẫm máu khủng bố thình lình xảy ra, không khỏi hét lên.

"Điên rồi, điên thật rồi! Tôi... tôi đi gọi giáo viên, tôi đi ngay." Lệ Nghiêu hoảng sợ lùi lại, gần như bò đến cửa phòng học, run rẩy mở cửa phòng học.

Cửa vừa được mở thì có một con dao bay thẳng ra. Cô lạnh lùng nhìn Lệ Nghiêu, dùng ngón tay ra hiệu im lặng.

Suỵt.

Nụ cười ở trên môi, cô hỏi: "Con dao này là của Trạm Văn, có muốn tôi tặng cho cậu không?"

Lệ Nghiêu liều mạng lắc đầu, sợ hãi cuộn tròn trên mặt đất.

Cố Thanh Hà không xem cái tên lớp trưởng bất tài vô dụng này nữa. Cô xoay người, cúi xuống nhìn vào mặt mày đầy nước mắt kia, đem cuốn sách rút ra, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"

Trạm Văn kinh hãi nhìn người trước mặt, người này giống như ác ma đến từ địa ngục hơn là một con người. Vẻ mặt của đối phương như muốn gϊếŧ chết mình, nổi sợ mãnh liệt khiến thân thể Trạm Văn cứng đờ, cơ bắp trên cơ thể cũng không cử động nổi. Đây là lần đầu tiên Trạm Văn sợ hãi một người đến vậy.

"Có muốn xem tay của cậu một chút không?"

Cố Thanh Hà hỏi, sau đó hảo tâm nâng cánh tay trái đang run rẩy của Trạm Văn lên để đối phương có thể nhìn thấy.

Trạm Văn trợn mắt, nhìn cây bút cắm thẳng vào lòng bàn tay của mình, máu theo cánh tay mà chảy xuôi về mặt.

"A...á..huhuhu."

Một tiếng rêи ɾỉ đau đớn phát ra từ miệng Trạm Văn.

"Vậy thì xin lỗi đi." Giọng Cố Thanh Hà khá bình tĩnh.

"Ừ... tôi xin lỗi." Giọng Trạm Văn run rẩy, cổ họng sắp chảy máu.

"Không phải với tôi, với cậu ấy."

Cố Thanh Hà dùng sức quay mặt đối phương sang trái, để Trạm Văn có thể nhìn rõ mình cần phải xin lỗi ai. Mặt Trạm Văn không còn một giọt máu, hai mắt muốn rớt ra, tay trái vẫn rỉ máu, toàn thân đau như sắp chết. Trạm Văn hé đôi môi khô khốc, nói hết câu này đến câu khác, "Đúng vậy, không như vậy nữa.."

Ngôn Trăn khoanh tay đứng trong góc, không dám bước lên. Nàng nhìn gương mặt đang vặn vẹo dữ tợn của Trạm Văn, không nỡ nhìn thẳng, dạ dày cũng quặng lên.

"Cố Thanh Hà..."

Nàng lẩm bẩm, gọi tên người kia.

Cố Thanh Hà nghe xong cũng không nhìn nàng mà nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Cô buông Trạm Văn ra, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, Trạm Văn đau đớn quỳ trên mặt đất, nôn khan.

Cố Thanh Hà đẩy chiếc ghế rơi trên mặt đất sang một bên, đi về phía Liêu Dĩnh, người đã đứng đó rất lâu.

Cô giơ tay lên, Liêu Dĩnh theo bản năng run rẩy lùi lại một bước, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi khó che giấu. Nhưng Cố Thanh Hà chỉ vỗ nhẹ vai Liêu Dĩnh, nhẹ giọng nói: "Mau đưa bạn của cậu đến bệnh viện, nếu không tay sẽ trở nên vô dụng."

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Liêu Dĩnh, Cố Thanh Hà đưa cây lau nhà cho Lệ Nghiêu đang ôm đầu ngồi xổm trên đất, nói rất chậm rãi, thậm chí còn mang theo một nụ cười khiến Lệ Nghiêu dựng tóc gáy.

"Xử lý tốt một chút, cảm ơn lớp trưởng."

Nói xong, cô xé một trang trong cuốn sách, lau vết máu trên tay rồi ném vào thùng rác. Cô đi về phía Ngôn Trăn đang kẹt trong góc tường, cô không nói gì, cũng tránh đi ánh mắt mà chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy đối phương, đi ra khỏi phòng học.

Suốt chặng đường, họ không nói chuyện. Ngôn Trăn luôn cúi đầu, không dám nhìn cô cho đến khi vào phòng y tế.

Ngôn Trăn được đỡ ngồi lên giường. Cố Thanh Hà nhìn quanh, cửa phòng bác sĩ hé mở nhưng bác sĩ lại không có ở đó.

"Đợi tôi một lát."

Cố Thanh Hà đành phải tự mình đi tìm bông băng y tế, lấy một lọ cồn đi rồi đi đến chỗ Ngôn Trăn. Cô cẩn thận dùng gắp y tế đã tiệt trùng xoắn một miếng bông gòn tẩm cồn, rồi nhẹ nhàng lau lên cánh tay bầm tím của Ngôn Trăn.

"A..."

Ngôn Trăn đau đớn hít một hơi.

"Thực xin lỗi." Cố Thanh Hà xin lỗi, động tác nhẹ đi rất nhiều, tiếp tục khử trùng cho đối phương.

Ngôn Trăn cố nén đau, ngước mắt nhìn Cố Thanh Hà, nghĩ đến kính của đối phương bị ném xuống đất, nàng cảm thấy rất áy náy. Nhưng nàng vẫn lo, "Tay của Trạm Văn có xảy ra chuyện gì không...?" Nàng rất sợ Trạm Văn xảy ra chuyện gì, càng sợ Cố Thanh Hà gặp rắc rối.

Cố Thanh Hà ngước mắt nhìn cô, rất bình tĩnh nói: "Tôi đã tránh mạch máu lớn trên tay cậu ấy, tay cậu ấy sẽ không bị phế."

Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà trở lại với vẻ thờ ơ thường ngày, khuôn mặt trắng nõn không có biểu cảm. Nàng không tin được người tức giận vừa rồi là Cố Thanh Hà, nàng cũng tò mò sao vì Cố Thanh Hà biết mấy thứ này.

"Cậu chắc không? Lỡ như họ kể cho cả trường nghe mọi chuyện vừa xảy ra thì sao? Lỡ như họ còn gọi cảnh sát thì sao? Tôi không dám nghĩ đến tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì..." Ngôn Trăn cau mày, nói không sợ mới là giả.

Cố Thanh Hà chỉ là cầm lấy cánh tay đối phương nhẹ nhàng lau, cô biết Ngôn Trăn lo lắng điều gì, "Bọn họ sẽ không gọi cảnh sát, gọi cảnh sát cũng không có tác dụng gì, chuyện cũ sẽ bị bại lộ."

"Ý cậu là bạn học bị bọn họ làm cho phát điên có đúng không?" Ngôn Trăn cần một câu trả lời trấn an, nàng cũng không hiểu tại sao Cố Thanh Hà lại dán băng lên cánh tay mình.

Cố Thanh Hà không trả lời mà dùng giọng điệu của người ngoài cuộc giải thích: "Bị ức hϊếp là chúng ta, cậu ấy là người mang dao đến, còn cây bút là do chúng ta tự vệ."

Ngôn Trăn không nói gì, mặc dù lo lắng nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Cố Thanh Hà, theo bản năng, nàng cảm thấy Cố Thanh Hà nói gì cũng đúng.

Ngôn Trăn vẫn lo lắng, cảnh tượng đẫm máu vẫn trong đầu nàng. Trạm Văn cao to bị Cố Thanh Hà ấn xuống mặt bàn như một con rối. Sắc mặt vặn vẹo cắt không ra máu, trong bàn tay còn có một cây bút cắm vào...

"Sợ sao?"

Một câu hỏi nhẹ nhàng, dò hỏi, đưa Ngôn Trăn thoát khỏi dòng suy nghĩ. Nàng hoảng hốt định thần, lại bắt gặp ánh mắt Cố Thanh Hà. Trong ánh mắt buồn bã u sầu của đối phương hiện lên một tia lo lắng, dường như nếu nàng trả lời "sợ" thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cố Thanh hà có lẽ sẽ khóc tới.

Cô vẫn là cô, không có gì thay đổi.

Ngôn Trăn cười cười, lắc đầu nói: "Tôi chỉ bị việc lúc nãy dọa sợ, còn chưa bình tĩnh được."

"Thực xin lỗi." Cố Thanh Hà cúi đầu, giống như một đứa bé làm sai chuyện.

"Hôm nay cậu nói nhiều lời xin lỗi thế? May là có cậu nếu không tôi cũng không biết sẽ bị làm gì nữa." Đoán chừng nàng sẽ bị cắt trụi tóc mất. Nghĩ tới đây, Ngôn Trăn lạnh cả sống lưng. Nàng chậm rãi nắm lấy tay đối phương, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cậu đã xuất hiện đúng lúc, nhưng lúc đó cậu thật sự rất khác." Cô hoàn toàn khác với Cố Thanh Hà luôn nhẫn nhịn và tự chủ. Nàng không biết phải dùng từ gì để diễn tả nữa.

Ánh mắt Cố Thanh Hà chớp động, cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang bị thương của Ngôn Trăn. Động tác cực kỳ nhẹ, xử lý vết thương cẩn thận đến mức Ngôn Trăn không phát hiện ra chỗ đó bị thương.

"Bởi vì bọn họ tổn thương cậu."

"Cho nên vì thế mà cậu kích động?"

"Ừm."

Ngôn Trăn nhìn vào cái người không biết nói chuyện trước mặt mình, đột nhiên nàng phát hiện không biết phải nói gì với người này. Trong lòng nàng tràn ngập sự ấm áp không giải thích được, sao lại có người tốt như vậy chứ? Đôi mắt nàng có chút ẩm ướt, im lặng nhìn chằm chằm Cố Thanh Hà.

"Vậy sau này cậu không được làm mấy chuyện như này nữa, vì ai cũng không được." Nàng lo lắng Cố Thanh Hà sẽ vì người khác mà chịu tổn thương.

Cố Thanh Hà rũ mắt xuống, cẩn thận kiểm tra xem còn có vết thương nào khác không, nhẹ nhàng hạ cánh tay bị thương của Ngôn Trăn xuống.

"Tôi không có bạn, chỉ có cậu.""