- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
- Chương 1
Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 1
Hôm nay,bệnh viện xuất hiện một đại nhân vật
Đến nỗi vì cái gì muốn nói nàng là đại nhân vật,là bởi vì không biết ai để lộ,làm cho người muốn nhìn thấy nàng đã đem bệnh viện vây đến chặt cứng bên trong,ra vào không được.Cuối cùng phải làm người phụ trách bệnh viện tự mình ra mặt phủ định tin giả hơn nữa cảnh sát cũng đã xuất hiện mới dần sơ tán được đám đông cuồng nhiệt,nhưng vẫn có một bộ phận truyền thông ngồi xổm trước một góc nào đó ở bệnh viện,tùy thời bắt lấy tin tức đầu tiên.
"Cố bác sĩ,mau tiến vào".
Đáp lời thanh âm.Đẩy cửa bước vào là một vị ăn mặc áo blouse trắng cao gầy trẻ tuổi nữ tử,mang theo mắt kính,biểu tình đạm mạc nhìn không ra cảm xúc.Cùng nam bác sĩ sớm đã đứng bên cạnh mặt đỏ thở hổn hển hoàn toàn là hai thái cực khác nhau
Nữ bác sĩ liếc liếc mắt qua bên cạnh Hà chủ nhiệm,sau đó nhìn về phía viện trưởng," Uông viện trưởng,ngài tìm ta có việc gì?"
"Ngươi mới vừa xuống tay phẫu thuật có lẽ còn không biết,hôm nay bệnh viện tới một vị......Đại minh tinh,vừa mới nhận được thông báo nói là đóng phim thời điểm bị phỏng cách tay".
Nữ bác sĩ nhíu nhíu mày,cũng không có bởi vì thân phận đối phương mà kinh ngạc,mà là thấy kỳ quái nếu bị phỏng nghiêm trọng yêu cầu trị liệu thì cũng không nên tìm nàng
"Đương nhiên....đương nhiên là không quan trọng" Uông viện trưởng nhìn ra đối phương nghi hoặc,thanh am dừng một chút,tiếp tục nói:"Mà là đối phương thân phận hơi đặc thù chút,yêu cầu bác sĩ chuyên nghiệp đi".
Nữ bác sĩ nhìn thoáng qua Hà Phong đứng bên cạnh viện trưởng vẻ mặt nghẹn khí,có điểm nghi hoặc nói:"Luận chuyên nghiệp,Hà bác sĩ là chủ nhiệm khoa bỏng."
Này cũng không phải vấn đề chuyên hay không chuyên.Chủ yếu là bệnh viện chúng ta hiện tại nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy.Hà chủ nhiệm khẩn trương liền dễ dàng nói vấp,đi nói có điểm không ổn."
"Uông viện trưởng,ngài lời này nói" bị viện trưởng trực tiếp phê bình Hà chủ nhiệm có điểm tức giận,nhưng vẫn bị ánh mắt của viện trưởng cấp đổ trở về,"Hảo đi,ta thừa nhận Cố bác sĩ gặp nguy so với ta sẽ không loạn."
Uông viện trưởng cười hiền lành bổ sung một câu:"Đối phương sợ là cố kị,chỉ rõ muốn nữ bác sĩ nhìn xem" Cũng thuận đường cấp Hà Phong bậc thang
Cố Thanh Hà minh bạch,Hà chủ nhiệm là bởi vì Mao Toại đề cử mình mà không được nên mới kích động như thế.Nàng tuy có học qua,nhưng rốt cuộc cũng không phải bác sĩ khoa phỏng chuyên nghiệp.Uông viện trưởng thực sự cân nhắc chính mình.Nàng cũng không nguyện xuất đầu lộ diện,nàng bận tâm Uông viện trưởng cùng chính mình lão sư là bạn cũ liền không có bác bỏ đối phương mặt mũi," Uông viện trưởng,ta chỉ phụ trách thế đối phương trị liệu."
"Đó là đương nhiên"
Rời đi phòng viện trưởng,Cố bác sĩ cùng Hà chủ nhiệm sóng vai đi,tuy rằng Hà chủ nhiệm đã 50 tuổi,nhưng hắn vẫn có một viên xích tử chi tâm*,nguyên bản hắn đối với giới giải trí thị thị phi phi không hứng thú,nhưng lại bị khuê nữ nhà mình mang đi đến rạp chiếu phim nhìn xem hài kịch điện ảnh đệ nhất phòng vé | Nhóm hàng xóm không giống nhau |, mà trùng hợp người tới bệnh viện lần này là người đóng vai nữ chính bên trong,là thần tượng của nữ nhi,nói thế nào hắn cũng nghĩ chính mắt trông thấy a.
"Cố bác sĩ,ngươi biết lần này tới minh tinh là ai sao "
Cố Thanh Hà lắc lắc đầu,nàng bước chân đi có chút dồn dập,một là nàng không nghĩ cùng Hà chủ nhiệm đi cùng nhau,hai là nàng chỉ nghĩ đem cái người minh tinh kia trị liệu cho tốt sau đó liền trở về nghỉ ngơi,phải biết rằng nàng đã liên tục giải phẫu ba ngày,thân thể dù tốt đến mấy vẫn không tránh được mệt mỏi,nàng vừa đi vừa mang khẩu trang lên,đây là thói quen của nàng,nhưng phàm là xử lý vết thương cho người khác đều sẽ mang lên,thời điểm nàng vẫn còn là một bác sĩ thực tập có giúp một hài tử băng bó vết thương,bởi vì biểu tình quá nghiêm túc trực tiếp đem đối phương dọa tới phát khóc không ngừng.
"Ngươi một chút đều không có hứng thú sao,nàng chính là ảnh hậu đặc biệt nổi."
"Hà chủ nhiệm ",Cố Thanh Hà ở cửa cầu thang dừng lại bước chân,đánh gãy đối phương lời nói,"Ta hiện tại muốn đi lầu sáu nhìn người bệnh,nếu không có việc gì khác ta liền đi trước".Lễ phép mà cùng Hà chủ nhiệm gật đầu,liền lên lầu.
Hà Phong còn tưởng tiếp tục nói,nhưng xem đối phương vẻ mặt đạm nhạt bộ dáng chỉ có thể đem lời nói đến bên miệng nuốt đi xuống lại,hắn rất tò mò người này đối với chuyện gì mới có một tia cảm xúc dao động.Nói,bệnh viện có thực nhiều người trẻ tuổi sùng bái đứa nhỏ này,nghĩ lại cũng phải,tuổi còn trẻ lại là học sinh của Cao Bác Vũ,phát biểu hơn hai mươi này SCI,quả thực là thiên chi kiêu tử*,về sau khẳng định là một chuyên gia của khoa tâm ngoại,hắn cũng có thể lý giải vì sao Uông viện trưởng làm đối phương ra mặt tiếp nhận chuyện này,.Nhưng chính là đứa nhỏ này,làm người có chút lạnh nhạt,Hà Phong lắc đầu,xem ra muốn nhờ cậy quen hệ để xin một chữ ký cũng chưa chắc được.
Lầu sáu cùng lầu bảy đều là phòng VIP,đường đi cũng không có người nào.Cố Thanh Hà nhớ rõ viện trưởng nói đối phương ở phòng 603,nàng vừa đến cửa cầu thang vốn định đi thẳng lên,nhưng lại thấy ở lối đi nhỏ cuối cửa sổ bên cạnh đang đứng một người,người kia dáng người tinh tế,cúi đầu,làn da trắng nõn,mang kính râm,cả người lười biếng dựa bên cạnh cửa sổ.Dù chưa đến tháng 12 trời đông giá rét,nhưng nay đã là cuối thu đầu mùa đông,chỉ là ăn mặc váy dài màu đen bó sát người thêm một cái áo khoác mỏng,xem đối phương ăn mặc trang phục,Cố Thanh Hà cũng đoán được thân phận đối phương.
"Bệnh viện cấm hút thuốc".
Người kia thình lình nghe được âm thanh,động tác rõ ràng dừng lại một chút,mới vừa lấy ra điếu thuốc lại vội vàng thả lại vào hộp,nàng có điểm xấu hổ cười nói:"Xin lỗi xin lỗi,đột nhiên....quên mất".
Cố Thanh Hà nhìn một loạt động tác của đối phương,cũng không có nói cái gì,mà là nhẹ nhàng giương mắt nhìn cánh tay ửng đỏ của đối phương,liền dẫn người này vào phòng y tế.Nữ tử mang kính râm đi theo vị bác sĩ tiến vào phòng liền có thể ngửi thấy một cổ mùi vị nước sát trùng dày đặc,nàng không khỏi nhíu mày,chọn một cái ghế dựa ngồi xuống.
"Bác sĩ,ta vốn tưởng rằng bên này tạm thời không có ai".Mang kính râm nữ tử tay hơi giơ lên trán,một bên vừa quan sát,vị nữ bác sĩ này đưa lưng về phía mình chuẩn bị làm trị liệu.
"Cánh tay",Cố Thanh Hà xoay người,làm đối phương nhẹ nhàng nâng cánh tay lên.
Nữ tử cần phải như cũ,nâng lên cánh tay,tiếp xúc nói:"Ngươi có thể đem cảnh tượng vừa nãy quên đi".Nàng không hi vọng vị bác sĩ này đem hành vi ý đồ muốn hút thuốc của nàng nói ra bên ngoài,rốt cuộc nàng vẫn là người của công chúng.
Cố Thanh Hà không có trả lời,mà là mang lên bao tay y tế,nhẹ nhàng mà đem tay trái của đối phương nâng lên,ánh đèn chiếu vào,diện tích bị phỏng không lớn,nổi lên vài cái tiểu chấm nhỏ mang bọt nước.Dùng đồ giảm nhiệt khi bị phỏng mấy ngày thì tốt rồi,chỉ là trong thời gian ngắn sẽ còn sưng đỏ.
Nữ tử nhìn cái này nữ bác sĩ nhẹ nhàng dùng tâm bông chấm vào Povidone – iodine thoa lên vết thương,sau đó dùng thuốc mỡ thoa lên,nói thật động tác của đối phương vừa ôn nhu lại nhẹ nhàng,nhưng miệng vết thương vẫn là rất đau rét.
"Đợi lát nữa liền không đau".
Bên tai truyền tới tiếng an ủi của vị bác sĩ này,thanh âm này tuy rằng không có cảm tình,nhưng vẫn cho người ta có cảm giác an toàn.Nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương giấu sau gọng kính,tức là đối phương đeo khẩu trang.Nhưng cặp mắt kia cũng đủ làm người ta tưởng tượng ra dung mạo của vị bác sĩ này.
Vị bệnh nhân này từ lúc bước vào phòng đều mang kính râm,nhưng Cố Thanh Hà vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt người này trước sau đều nhìn chằm chằm nàng,trên dưới đánh giá,tuy là sớm đã quen với loại này ánh mắt,nhưng nàng vẫn là có điểm không được tự nhiên.Ở dùng băng gạt băng bó,Cố Thanh Hà giương mắt nhìn chăm chú đối phương nói:"Ta sẽ không nói ra ngoài".
Nghe được đối phương nói những lời này,nữ tử đảo lại cảm thấy chính mình keo kiệt,từ lúc đối phương dẫn mình vào phòng kia một khắc nàng liền biết trợ lý thỉnh viện trưởng cho nàng tìm vị bác sĩ không giống người thường này,tựa hồ cũng không có đối với chuyện nàng là minh tinh hay ảnh hậu mà có bất luận cảm xúc đặc biệt gì,ngươi như vậy như thế nào sẽ đi nơi nơi nói bậy,người như vậy,trong trí nhớ của nàng cũng từng đã có một người như thế.
"Ngươi đôi mắt thật giống nàng."
Thình lình nói ra một câu,khiến cho Cố Thanh Hà cảm thấy khó hiểu,nhưng động tác trên tay nàng vẫn không ngừng mà đem miếng gạc băng cuối cùng dán sát lại
Nữ tử môi đỏ hé mở,tựa như lẩm bẩm tự nói,"Giống một vị bạn cũ,nhưng cũng không nhớ rõ bao lâu rồi chưa gặp mặt".Nói mặt sau thanh âm rất nhỏ,cũng chỉ có bản thân nàng mới nghe thấy,nàng ho khan hai tiếng,hai ngày nay thanh âm khàn đến lợi hại,có lẽ là bởi vì phong hàn vừa đến,lại liên tiếp quay chụp cảnh khóc diễn,giọng nói đều nghẹn ngào.Nàng thở dài,cúi đầu nhìn thủ pháp băng bó cực hảo.Phỏng chừng qua mấy ngày liền trở lại lành lặn.
"Cảm ơn ngươi bác sĩ,điểm này tiểu vết thương lại phiền toái ngươi" Nữ tử nói xong đứng lên,nàng biết rõ đây là tiểu thương,cũng muốn nhân cơ hội ở một địa phương không bị một đội paparazzi quấy rầy,rằng đây áp lực quá lớn,nhu cầu cấp bách là tìm một địa phương an tĩnh.
Cố Thanh Hà chỉ hơi gật đầu,nàng không quá tiếp thu lòng biết ơn của người khác. "Hai người sau liền có thể không cần băng gạc,thuốc mở cần phải bôi,thẳng tới hết sưng."
"Ok,ta sẽ nhớ kỹ" Nữ tử thanh âm vui sướиɠ,khóe miệng gợi lên một độ cung đặc biệt đẹp
Này nụ cười làm Cố Thanh Hà nhất thời hoảng hốt,nàng còn không kịp suy nghĩ lại,suy nghĩ liền bị một nam nhân chạy hổn hển tới đánh tan.
"Lão đại,không được rồi,công ty biết ngươi bị phỏng muốn ta lập tức nói ngươi vị trí". Nam nhân rõ ràng có điểm hoảng loạn,thấy bên người Ngôn Trăn còn có một cái bác sĩ,lại thấy cách tay đối phương bị quấn băng gạc,chỉ có thể hạ giọng:"Trăn tỷ,làm sao bây giờ,ta nghe ngươi nói là tiểu thương,nhưng xem ngươi băng bó như thế này,chẳng lẽ thực nghiêm trọng".
"Nhát cấy tiểu quái",Ngôn Trăn cười cười,nhìn bộ dạng tiểu trợ lí hoảng sợ,lại có điểm tức cười:"Ngày thường xem ngươi cơ trí đâu,còn không nhìn rõ,quấn như vậy để tránh việc nhiễm trùng".
"Đều do ta,nếu lúc ấy ta cầm cái ly ấy liền sẽ không như vậy ".Tiểu trợ lí cơ hồ sắp khóc ra tới,hắn sợ Ngôn Trăn vì chuyện này sẽ chịu ảnh hưởng.
Ngôn Trăn bất đắc dĩ,duỗi tay hạ xuống đầu đối phương, ý bảo chuyện này hoàn toàn không trách hắn,lại nói nàng cũng không nghĩ bị người ngoài biết quá nhiều,tuy rằng trước mắt vị bác sĩ này không giống người sẽ nói bậy.
"Chuyện gì vẫn là chờ trở về lại nói,hơn nữa vị bác sĩ này kỹ thuật thật hảo,hơn hai ba ngày liền có thể khôi phục" Ngôn Trăn vừa nói vừa nhìn vị bác sĩ đứng bên cạnh,nhẹ nhàng cười:"Huống chi ta cùng vị bác sĩ này chi gian có tiểu bí mật,nàng còn hứa giúp ta giữ kín,về sau nếu có việc,còn phải đến tìm vị bác sĩ này xem bệnh".
Tiểu bí mật,trợ lý Đàm Hằng vẻ mặt khó hiểu nhìn hai người trước mặt,hắn tuy tò mò nhưng cũng không có can đảm lắm miệng hỏi.
"Bệnh viện cũng không phải hảo địa phương,nếu không còn việc gì ta rời đi trước".Cố Thanh Hà lãnh đạm mà đáp lại đối phương,liền xoay người rời đi.
Đàm Hằng có điểm ngốc lăng mà nhìn theo nóng dáng vị bác sĩ kia,tổng cảm thấy chủ tử củng vị bác sĩ này có chút việc:"Trăn tỷ,các ngươi đây là..... tình huống gì?Còn có các ngươi chi gian bí mật a",Nói thật hắn biết là lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con mèo nhưng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.
Ngôn Trăn nhẹ thở một hơi,tháo xuống kính râm,hướng mắt về phía trợ lí:"Đàm Hằng,ta hỏi ngươi,năm nay nữ minh tinh nhân khí cao nhất là ai".
Cái này đề tài không phải chuyển quá nhanh đi?,Đàm Hằng sửng sốt vài giây,chạy nhanh trả lời,:"Trăn tỷ ngươi a",ai cũng biết Ngôn Trăn là nữ minh tinh có nhân khí cao nhất hiện nay,không chỉ như thế nàng còn được tạp chí thời trang | DM | bầu thành "Để cho người nhất vãn vạn năm phương đông mỹ nhân".
"Năm nay giải thưởng Kim Kê nữ viên thực lực nhất là ai",Ngôn Trăn nhướng mày tiếp tục hỏi.
"Lão đại,hà tất biết rõ còn cố hỏi,không phải cũng là ngươi sao,làm sau vậy?". Đàm Hằng một bên trả lời một bên nhìn về phía cánh tay đã được băng bó của Ngôn Trăn,băng bó cũng khá tốt đi,chẳng lẽ bị phỏng rồi còn bị đυ.ng vào đầu.
Ngôn Trăn đẩy đẩy đối phương,ngay sau đó có chút buồn bực mà lắc đầu:" Đúng vậy,mặc dù ta chán ghét chiếm cứ hot search đề tài cá nhân,nhưng ta vốn dĩ nhân khí cũng thực cao,nhưng vì cái gì bác sĩ này đối với ta thực lãnh đạm,là không biết ta thật hay vốn dĩ nàng không thích ta?"
"Không có khả năng,lão đại độ nổi tiếng cơ hồ phủ sóng toàn thế giới,như thế nào sẽ có người không biết,trừ phi người nọ ở tận núi sâu,nếu nói không thích ngươi,ta nhìn cũng không giống vậy, phỏng chừng tính cách của người nọ là như thế", Đàm Hằng bộ dáng tiểu cẩu ở phía sau phụ họa.
Đương nhiên Ngôn Trăn thích nhất tiểu trợ lí đúng lúc mà thổi phồng, này đối với nàng là một loại hưởng thụ.
Cũng không đến mức phủ sóng toàn bộ thế giới,nhưng ít nhất các đại thương hiệu trên thế giới cơ hồ đều có thân ảnh của nàng,chính là vị bác sĩ này đối với mình thực lãnh đạm,càng không giống những người khác biết thân phận của chính mình mà cố tình đi tiếp cận.Trong trí nhớ nàng cũng từng có một người tính cách như vậy,nghĩ đến đây,Ngôn Trăn chua xót mà bật cười lắc đầu.
"Lão đại đi nhanh đi,đừng cười nữa", Đàm Hằng cũng không để ý,chạy nhanh đem áo khoác đưa đối phương cẩn thận phủ thêm.Thừa dịp lúc này ít người,Ngôn Trăn cũng không mang kính râm,chuẩn bị trực tiếp xuống thang máy liền vào xe đã được bảo tiêu chuẩn bị ở cửa sau."Ta nghĩ,như vậy cũng hảo,thuyết minh vị bác sĩ này thực chuyên nghiệp,đây là bác sĩ do Uông viện trưởng chính tay đề cử cho ngươi trị liệu"
"Tuổi còn trẻ như thế đã được Uông Tùng viện trưởng đề cử,kia không đơn giản,biết nàng tên gọi là gì sao?".Ngôn Trăn câu được cáu không hỏi,giày cao gót đạp lên gạch ở bệnh viện phá lệ rung động,khiến cho nàng chỉ có thể thả chậm bước chân.
Đàm Hằng lắc đầu đầu,nói:"Bởi vì sự tình đột nhiên,ta chỉ nhờ lão cửu cửu an bài một vị bác sĩ tin được,chỉ là nghe nói đối phương phi thường lợi hại,hình như là tốt nghiệp ở Bắc Đại y học,mặt khác cũng không rõ ràng lắm,yêu cầu giúp ngươi hỏi một chút sao".
Kia thật đúng là lợi hại.Ngôn Trăn quay đầu lại nhìn,vị bác sĩ kia sớm đã không thấy thân ảnh.Nàng tháo xuống mũ có điểm chắn tầm mắt,mái tóc được búi lên trút dần xuống dưới,nàng sữa sữa tóc sau đó đưa mũ cho Đàm Hằng,trả lời lại:" Không cần,dù sao về sau cũng không có bất luận cái gì giao tiếp,ngươi thật là cho rằng,ta sẽ đến bệnh viện tìm nàng nha".Nàng nâng lên tay,nhìn thủ pháp băng bó tốt,không biết công ty bên kia nhìn đến vết thương có thể hay không tức đến khạc ra máu.
"Đúng rồi,ta cái kia lắc tay sữa được rồi sao",Ngôn Trăn hỏi như vậy,ngữ khí có điểm nôn nóng.
Trợ lí lập tức từ trong bao lấy ra túi đựng mỹ trang,đưa cho Ngôn Trăn," Sửa được rồi,tìm được một sư phụ già sửa chữa tốt nhất làm cho,sư phụ già còn nói lắc tay này qua thời gian lâu sẽ lại bị đứt,đã đem khóa cố định lại".
"Vậy là tốt,vất vả ngươi rồi".Ngôn Trăn thật cẩn thận mà lấy ra lắc tay thoạt nhìn niên đại đã lâu,ánh mắt ôn nhu mà nhìn,sau đó đeo lên cổ tay.
Mà bên này,Cố Thanh Hà cũng không biết chính mình vô cớ bị công kích một đợt,mà là như thường lệ đem dụng cụ thu thập tốt liền đi xuống lầu,nàng vừa đến cửa phòng mình,đã bị rất nhiều đồng nghiệp quay quanh lại,đại gia muốn hỏi lại không dám hỏi,chỉ có thể đứng xúm xít ở cửa chờ nàng.
"Cố bác sĩ,nghe nói.... Viện trưởng làm ngài đi,là thật vậy chăng?"
"Ân"
Trong đó có một cái bác sĩ kích động vạn phần,nàng xem như là hậu bối của Cố Thanh Hà, nàng lập tức tiến lên suy nghĩ để biết được nhiều tin tức,ai mà không nghĩ thấy Ngôn Trăn nữ thần trong truyền thuyết a:"Nói,nàng là thực sự bị phỏng sao,nghiêm trọng sao?,là đóng phim bị thương,hay vẫn là ác ý của người khác".
"Ngươi lời này hỏi,khẳng định là không nghiêm trọng,nếu nghiêm trọng thì làm gì làm đại thần khoa tâm ngoại của chúng ta đi đâu".Không đợi Cố Thanh Hà phản ứng lại,một vị bác sĩ khác hơi lớn tuổi đã nhanh chóng tiếp lời,sau đó có điểm bát quái mà tiến đến bên cạnh Cố Thanh Hà:"Còn có a,chính là nàng cùng Lộ Minh chính là như vậy chăng,lộ minh có tới không?"
Lộ Minh lại là ai?,Cố Thanh Hà nghe bác sĩ cùng phòng Liên Châu Pháo nói vấn đề dường như không hiểu ra sao,chỉ có thể lắc đầu,nói:"Không rõ ràng lắm".
"Cho nên,ngài chỉ giúp Ngôn Trăn xử lý một chút miệng vết thương,mặc khác các gì cũng chưa nghe chưa nhìn đến sao?".
"Ai nha,tiểu Vương ngươi không biết Cố bác sĩ chưa bao giờ chú ý đến những vấn đề đó sao,gì minh tinh nàng đều....".
Cố Thanh Hà bật dậy đứng lên,động tác quá lớn đem bác sĩ vừa mới nói chuyện dọa nhảy dựng,nàng có chút không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Vương bác sĩ,thanh âm có chút phát run hỏi:""Ngươi vừa mới nói....nàng kêu...kêu là Ngôn Trăn".
Vương bác sĩ bị ánh mắt của Cố Thanh Hà kinh sợ,đồng nghiệp lâu như vậy chưa bao giờ gặp qua đối phương loại này biểu tình,nàng chạy nhanh trả lời:" A đúng vậy,nàng kêu Ngôn Trăn,năm nay còn bắt được giải nữ diễn viên......" Nàng lời nói còn chưa nói xong,liền thấy Cố Thanh Hà chạy khỏi phòng,kêu đều không kịp,hắc,tình huống gì đây.
Qua không đến một phút đồng hồ,Cố Thanh Hà liền chạy tới lầu sáu,nàng dọc đường đi chạy,cơ hồ là dùng nhanh nhất tốc độ,thiếu chút nữa đυ.ng vào người.Nàng lòng bàn tay cái trán đều tuông hồ hôi,nguyên bản da mặt trắng nõn giờ lại có chút tái nhợt,nàng thở hổn hển có cảm giác tim đập đến sắp nhảy ra ngoài,nàng cơ hồ không nghĩ ngợi ở lúc cửa thang máy sắp đóng lại nháy mắt,lập tức đưa tay chặn cửa thang máy lại.
Trong thang máy,Ngôn Trăn bị đối tượng đột ngột xuất hiện dọa đến phát ngốc.Vốn tưởng rằng là fans cuồng nhiệt từ nơi náo tới, vừa muốn đẩy ra,ở trong nháy mắt đối phương cởi khẩu trang xuống,Ngôn Trăn kinh ngạc mà mở to hai mắt.
"Y....bác sĩ xin hỏi ngươi có chuyện gì sau"
Trợ lý Đàm Hằng bị cái này thình lình xảy ra dọa cho nhảy dựng.Hắn nhanh chóng đứng chắn trước mặt Ngôn Trăn.
Chỉ thấy Cố Thanh Hà hít sâu một hơi,đen nhánh đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngôn Trăn,nàng cất bước về phía trước,đẩy ra Đàm Hằng đang che phía trước,không có một giây chần chờ,Cố Thanh Hà gắt gao mà ôm lấy náng.
"Ta tưởng ngươi,Ngôn Trăn". Cố Thanh Hà thanh âm rất thấp,cơ hồ là từ cổ họng vọng lên.Tên này,là nàng từng ở ngày ngày đêm đêm mặc niệm hàng vạn lần hai chữ.
Nữ nhân bị ôm lấy trầm mặc thật lâu,đỏ hốc mắt.
"Đã lâu không thấy,Thanh Hà".
"Đã..mười một năm".
———————————
* *Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.(ở đây có thể hiểu đơn giản là nói bà Cố là con cưng của Trời thui).
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
- Chương 1