Chương 7

- --•---

Sau khi thời gian trừng phạt kết thúc, Tiếu Nhiên lấy cớ chuồn vào nhà vệ sinh, vươn hai cánh tay, vòng thành một vòng tròn, dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải.

Là kích cỡ này!

Đợi chút nữa đấu giá kết thúc, thì sẽ đi mua thước dây, vậy là có thể đưa ra đáp án chính xác cho câu hỏi biếи ŧɦái này rồi, tránh nguy cơ bị đưa đi hoả táng.

Tiếu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt đầy sức sống.

Đúng như lời hệ thống 007 đã nói, di chứng của trừng phạt cấp B đã tăng lên so với trước kia, cho tới bây giờ thân thể cậu vẫn còn bủn rủn, cứ như tối qua đã nhún giường mấy tiếng đồng hồ vậy.

......

Thẩm Thành Hãn dựa vào nơi thoáng gió hút thuốc, lớp sương khói khiến khuôn mặt vốn lạnh nhạt tuấn tú của hắn trở nên nhu hòa vài phần.

Vẻ mặt hắn bình thường, xuyên qua khói thuốc màu xanh nhạt, hai mắt nhìn chằm chằm Tiếu Nhiên bước ra ngoài.

Da trắng nõn, đuôi lông mày hiện lên sự vui vẻ, đôi mắt trong trẻo, đuôi mắt lại hơi ửng đỏ, thêm vài phần đáng thương và quyến rũ.

Mặc áo sơ mi và quần tây bình thường, cũng không cố ý làm nổi bật dáng người.

Thẩm Thành Hãn giương mắt nhìn, ánh mắt thoáng đảo qua vòng eo của Tiếu Nhiên, dừng lại vài giây ở trên mông.

Ngón tay kẹp điếu thuốc hơi nóng, nhưng vì đuôi thuốc màu đỏ, nên cũng không rõ ràng.

Khi đến gần, vị ngọt như có như không, xen lẫn với mùi khói thuốc, tiến vào xoang mũi.

Thẩm Thành Hãn thuận tay gạc tàn thuốc đã cháy hơn phân nửa vào thùng rác, dùng ngón cái và ngón trỏ nghiền đầu thuốc, đốm lửa tắt đi.

Hắn đứng thẳng dậy, vẻ ngoài tây trang, nhưng miệng lại nói ra lời tàn nhẫn: "Lần tới nếu còn như vậy, sẽ tiện thể thanh toán luôn những chuyện trước kia với cậu."

Đôi mắt Tiếu Nhiên lại sáng lên, bắt được trọng điểm: "Có nghĩa là hôm nay bỏ qua phải không?"

A a a! Chuyện vui ngoài ý muốn!

Cậu còn cho rằng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, những việc trước đó mình làm đều vô ích, còn đang nghĩ cách sửa chữa đây này.

Nào biết quanh co lòng vòng, thì ra Ngạo Thiên không định so đo với cậu.

Cảm động.jpg

"Tạm thời." Thẩm Thành Hãn chẳng buồn nhìn cậu: "Cậu còn dám phát bệnh, đừng trách tôi đòi cả vốn lẫn lời."

Tiếu Nhiên bỗng lanh trí nói: "Thẩm thiếu anh thật thông minh! Sao liếc mắt một cái là biết tôi bị bệnh vậy?"

"Tôi bị bệnh." Tiếu Nhiên thở dài, "Là căn bệnh nếu bị anh chạm vào thì sẽ trở nên không còn là chính mình."

Thẩm Thành Hãn: "......"

Hắn đã hết chỗ để nói lâu rồi, ngược lại bị tức cười, cong khóe môi: "Tổng kết lại là bệnh này của cậu chỉ nhằm vào tôi đúng không?"

Tinh thần Tiếu Nhiên tỉnh táo, lải nha lải nhải ở bên tai hằn: "Không sai, bệnh này của tôi miễn dịch với người bình thường, gặp được thần tiên thì mới bị, nếu không sao tôi lại kêu anh là nam thần chớ!"

"Nam thần, anh hạ phàm rất vất vả đúng không..."

"Giá trị nhan sắc của tiên nam mấy anh đều như vậy sao?"

"Khí chất này tôi cũng phải chịu phục, tuyệt đối là khí chất thần tiên! Ngay cả trong biển người mênh mông cũng lộ ra tiên khí!"

"Đôi tay này là đôi tay thần tiên gì đây, sờ một cái là chân tôi lập tức nhũn ra..."

"......"

Bên tai Thẩm Thành Hãn vẫn là những lời khoa trương bậy bạ, bla bla hết chỗ nói của nhóc biếи ŧɦái này, vang dội trên hành lang trống trải, cứ như là vây quanh 360 độ.

Bị hắn sờ mà mềm chân...

Cái này là lời gì đây! Giống như hắn làm gì cậu vậy!

Vành tai hơi tê dại, nóng hừng hực.

Thẩm Thành Hãn không chịu nổi nữa, "Câm miệng."

Sợ Tiếu Nhiên lại tiếp tục nói ra lời biếи ŧɦái gì nữa, vì thế hung hăng trừng cậu: "Mẹ nó cậu mà nói thêm một chữ, tôi lập tức sờ cậu!"

Nói xong, Thẩm Thành Hãn hối hận.

Mịa kiếp!

Bị nhóc biếи ŧɦái mang lệch hướng rồi!

Là hắn đã bị chọc cho tức điên, nên mới có thể nói ra lời ngu xuẩn đó.

Nghe như hắn muốn sờ biếи ŧɦái này lắm vậy.

Đang hối hận, thì thấy Tiếu Nhiên hoảng sợ nhìn hắn.

Sau đó nhanh chóng ngậm miệng, thuận tiện quyết đoán cách xa hắn, dáng vẻ như thể sợ bị sờ vậy.

Thẩm Thành Hãn:...Đậu má.

Người mới vừa dính lấy hắn không buông tay là ai???

Thẩm Thành Hãn mím môi mỏng.

Buồn đầu, sải bước đi ở phía trước, như thể thi đi bộ với ai vậy.

Chân Tiếu Nhiên hơi ngắn, đi trong chốc lát lại chạy lon ton theo sau, để đuổi kịp bước chân hắn, nhưng thân thể vẫn cứ mềm, không được bao lâu là mệt đến thở hổn hển.

Nhưng cậu sợ bị sờ, chỉ dám phát ra tiếng thở dốc, không dám nói nữa...

Hai người trầm mặc đi được một đoạn.

Không có tiếng nói ríu rít, hành lang trống vắng đặc biệt an tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng hơi thở dồn dập, gấp gáp của Tiếu Nhiên.

Thẩm Thành Hãn hít sâu một hơi, lòng càng phiền loạn, chỉ đành đơn giản dời tầm mắt, nhìn trời nhìn đất nhìn ngoài cửa sổ, chỉ là không nhìn Tiếu Nhiên.

Nhưng đóng được mắt lại không đóng được lỗ tai, càng không đóng được mũi.

Tiếng thở dốc khiến người mặt đỏ tai hồng, cùng với vị ngọt nhè nhẹ tiến vào xoang mũi.

Hương vị này, hắn đã ngửi qua vài lần, là một mùi hương ngọt ngào khó có được không bị hắn chán ghét.

Thẩm Thành Hãn thở hắt ra một hơi, nhíu mày: "Cậu dùng nước hoa gì vậy?"

Tiếu Nhiên: "Hả??"

Thẩm Thành Hãn: "Sao lại ngọt như thế."

Tiếu Nhiên mảnh mai thở dốc: "Tôi, tôi không có dùng nước hoa."

Một thằng con trai, phun nước hoa gì chớ!

Cậu không có dẹo vậy đâu, cùng lắm thì chỉ mặc quần chữ 丁 mà thôi.

Thẩm Thành Hãn nghe âm thanh này, không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, trừng cậu: "Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"

Tiếu Nhiên tiếp tục thở dốc: "Hả...? A... Tôi, tôi đang nói chuyện đàng hoàng mà!"

Thẩm Thành Hãn: "......"

Những lời này ở bên tai hắn, vị ngọt lại càng rõ ràng.

Hắn bước càng nhanh: "Thôi, cậu vẫn nên ngậm miệng đi."

Tiếu Nhiên: "QAQ"

Thẩm Thành Hãn không nói thêm câu nào, sờ tìm điếu thuốc, muốn xua đi vị ngọt trong xoang mũi, khi đặt bên miệng thì trầm ngâm một lúc, rồi lại thả trở về.

......

......

Triệu Văn Đông tức giận.

Trưng một khuôn mặt đen, Tiếu Nhiên chào hỏi hắn cũng không thèm để ý.

Tiếu Nhiên ngơ ngơ, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra với người anh em này, ánh mắt mờ mịt chuyển qua Lưu Vũ.

Lưu Vũ bội phục chết mất thôi.

Trước công chúng, thản nhiên bò tường lại còn tỏ vẻ ngây thơ như vậy, tố chất tâm lý thật good.

Nếu không phải biết rõ Tiếu Nhiên yêu Triệu Văn Đông sâu đậm, hắn còn nghĩ rằng nhóc yêu tinh này muốn trả thù, mỗi lần đều khiến anh Đông bồi hồi qua lại giữa việc xanh hay không xanh, thủ đoạn này đúng là không ai bằng.

Bên cạnh có người kêu hắn, hắn ném cho Tiếu Nhiên một ánh mắt tự cầu phúc, rồi quay đầu vội vàng đi mất.

Trên bàn đặt một xấp tài liệu chứa thông tin về các khu đất, không ai để ý đến cậu, Tiếu Nhiên cũng không ngại, vô tư nhún vai, tự lật đống tài liệu xem để gϊếŧ thời gian.

Thông tin cụ thể về 12 khu đất đều có trong tài liệu, Tiếu Nhiên vừa lật vừa nhớ lại cốt truyện, vậy mà cũng nhớ được một ít chi tiết hữu dụng.

Trong số những khu đất này, không được mọi người xem trọng nhất chính là khu đất phía bắc đường Nhân Đông đã bị Thẩm Thành Hãn đấu giá mất rồi, bởi vì tính chất của đất là dùng cho công nghiệp, không thể chuyển đổi để xây dựng nhà ở, vì vậy giá trị thấp hơn nhiều so với giá đấu giá, cũng không thể kiếm lời.

Về cơ bản ai ra tay người đó là kẻ ngốc.

Nhưng Tiếu Nhiên lại biết, Thẩm Ngạo Thiên đã nhiều lần trao đổi với một đại lão, trải sẵn đường, chỉ chờ mua vào với giá thấp, trước tiên chuyển thành đất thương nghiệp mà dùng, sau đó lại chuyển thành đất nhà ở, kiếm một mớ lời lớn.

......

Trái ngược với miếng đất phía bắc đường Nhân Đông bị ghẻ lạnh chính là miếng đất đối diện với trung tâm thương mại, nó được đa số người xem trọng, rất nhiều người là vì nó mà đến.

Lần đấu giá kế tiếp, đúng là miếng đất này.

Rõ ràng Triệu Văn Đông đã nghiêm túc hơn, mục tiêu thứ nhất của hắn chính là miếng đất này.

Vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, lật xem tư liệu với vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói gì đó với Lưu Vũ.

Tiếu Nhiên lại bắt đầu sầu muộn, ước chừng là muốn thể hiện ra vẻ tài giỏi của nam chủ, trong nguyên tác có nói sau này giá trị của miếng đất đó không đáp ứng được kỳ vọng của mọi người, ngược lại trở thành một cuộc mua bán lỗ vốn.

Thấy mọi người thảo luận xôn xao, dưới sự chờ mong của mọi người bên đấu giá đưa ra giá khởi điểm.

Giá cả vừa ra, sắc mặt vài đại lão đều hơi thả lỏng, hiển nhiên là nằm trong tính toán của bọn họ, thậm chí còn thấp hơn không ít.

Triệu Văn Đông cũng nhẹ nhàng thở ra, sau khi một người đàn ông trung niên giơ bảng đấu giá, hắn cũng giơ tấm bảng trong tay.

Người bên cạnh đến gần hắn, nhỏ giọng nói: "Anh Văn Đông, đừng mua miếng đất này."

Triệu Văn Đông này vẫn còn đang giận đây, trưng khuôn mặt lạnh không thèm để ý đến cậu.

Tiếu Nhiên có hơi gấp.

Triệu Văn Đông đối xử với cậu khá tốt, sao cậu có thể trơ mắt nhìn người anh em này đi vào hố lửa được.

Đang nghĩ ngợi nên khuyên hắn thế nào đây, người đàn ông bên tay trái ung dung giơ bảng.

Thẩm Thành Hãn cũng muốn mua?

Ngạo Thiên là... Cố ý? Cố ý nâng giá?

Nhưng trong nguyên tác không có cảnh này nha!

Hố ai đây?

Tiếu Nhiên ngơ người, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Thành Hãn, dáng vẻ hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, không nhìn ra cảm xúc.

Triệu Văn Đông cũng nhìn về phía Thẩm Thành Hãn, mặt căng ra, mang theo ý đồ phân cao, mặt vô biểu tình tiếp tục giơ bảng.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của hắn, Thẩm Thành Hãn hơi nghiêng đầu.

Ánh mắt hai người đυ.ng thoáng qua giữa không trung.

Tiếu Nhiên kẹp giữa hai người:...Không khí hơi kỳ.

Hứng lấy áp lực không rõ nguyên do, cậu cảm thấy đứng ngồi không yên, vô thức cử động hai chân một cách không được tự nhiên, nhưng suýt chút nữa thì đυ.ng phải đầu gối Thẩm Ngạo Thiên.

Sợ tới mức khiến cậu nhanh chóng dịch qua hướng Triệu Văn Đông.

Thẩm Thành Hãn nhướng mày, nhếch khóe môi.

Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, sao Tiếu Nhiên lại cảm thấy độ cong nơi khóe môi của hắn có hơi lạnh lẽo.

Thẩm Thành Hãn chậm rãi giơ bảng, tiếp tục tăng giá.

Tiếu Nhiên: Hả???

Trong kịch bản không có viết đoạn này à nha!

...Cậu ngơ người, nhìn bộ dáng này của Triệu Văn Đông, là chuẩn bị liều mạng đúng không.

Mắt thấy giá cả ngày càng lên cao, đã sắp vượt qua dự tính của Triệu Văn Đông, nhưng lúc này đầu óc hắn nóng lên, giống như thứ đang giành không phải là một miếng đất mà là thứ khác.

Hắn cắn chặt răng, đang chuẩn bị giơ bảng, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm giác ấm nóng.

Cúi đầu nhìn, là một cánh tay trắng như tuyết, trắng lóe cả mắt hắn.

Bàn tay cũng trắng nõn tinh tế, móng tay chỉnh tề.

Ngón tay mềm mại nắm lấy lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay đè bảng giá, âm thanh cũng mềm nhũn: "Anh Văn Đông..."

Trái tim Triệu Văn Đông đột nhiên buông lỏng, nắm ngược lấy tay cậu.

Còn vươn ngón cái, vuốt ve lòng bàn tay của nhóc yêu tinh vài cái.

Tiếu Nhiên vốn chỉ định ngăn Triệu Văn Đông giơ bảng, nhưng hiện tại vẫn mẹ nó còn ở hậu kỳ trừng phạt, ngón tay cũng chẳng có chút sức lực, sợ không đè được bảng giá, cậu nhanh chóng kề sát vào Triệu Văn Đông, thấp giọng gọi tên hắn.

Sau đó, rốt cuộc người anh em này cũng chịu để ý đến cậu.

...Còn rất hảo hữu nắm lấy tay cậu.

Tiếu Nhiên cũng không cam lòng yếu thế nắm lấy hắn, nhanh chóng cường điệu: "Tôi thấy miếng đất kia không ổn, chi bằng vẫn thôi đi, đừng mua nữa."

Cậu tiếp tục nói bừa, "Hình như tôi nghe nói phong thủy của miếng đất kia không được tốt cho lắm."

Triệu Văn Đông cũng chẳng để tâm đến những lời nói trẻ con này, nhưng vừa định mở miệng thì lại nghe thấy âm thanh mềm nhũn của Tiếu Nhiên.

"Đổi miếng đất khác được không? Được không? Được không?"

Nhóc yêu tinh ngọt mềm câu nhân, ai mà chịu cho được?

Triệu Văn Đông bị cậu mê mẫn choáng váng rồi, chỉ lo thưởng thức ngón tay non mịn, trong lúc nhất thời quên mất phải giơ bảng...

Lưu Vũ ngồi bên cạnh nhìn hai người mùi mẫn nắm tay nhau, đã sắp gấp đến nỗi phát điên rồi!

Đại ca à, đây là lúc chơi tay sao!

Hiện tại đang đấu giá mà! Hạng mục lớn tới mấy trăm triệu lận đó!

Ông già nhà hắn còn kêu hắn đi theo Triệu Văn Đông học tập... Học cái gì chứ?

Học cách chơi tay nhóc yêu tinh sao??

Lưu Vũ đỡ trán.

Hắn vốn tưởng rằng xong rồi, miếng đất hoàng kim này chắc chắn sẽ bị Thẩm gia thu mua, nhưng kỳ lạ là lúc sau Thẩm Thành Hãn lại ngồi im, không giơ bảng nữa.

Cuối cùng, cái bánh ngon này bị một người đàn ông trung niên mua được.

Tiếu Nhiên duỗi dài cổ giương mắt nhìn.

Í, người này chẳng phải là pháo hôi già mắng Thẩm Ngạo Thiên là con riêng sao!

Cậu nhìn sắc mặt Thẩm Ngạo Thiên vẫn lạnh nhạt, đột nhiên rùng mình.

Cũng may bản thân đưa ra lựa chọn sáng suốt là làm nhóc mê đệ của hắn!

Nếu không chết thế nào cũng chẳng biết!!

Trong tầm nhìn ngoại vi, một bàn tay tùy ý đặt lên tay vịn, ngón tay thon dài có lực gõ nhẹ theo tiết tấu, vẻ mặt bình tĩnh.

Khi gõ đến lần thứ ba, điện thoại Tiếu Nhiên truyền đến tiếng thông báo WeChat: [Không tệ, cũng xem như thông minh.]

......

Triệu Văn Đông cũng không phải không thu hoạch được gì, lúc sau đã đấu giá được lựa chọn thứ hai.

Sau khi kết thúc, hắn lên xe, tâm tình tốt điều khiển vô lăng, nghiêng đầu nhìn Tiếu Nhiên đang thắt dây an toàn.

"Em cố ý phải không?" Hắn mở miệng.

Triệu Văn Đông cũng không ngốc, lúc này đã nghĩ ra được.

Họ Thẩm đang hố hắn!

Vốn dĩ giá cả cũng đã vượt qua dự định của hắn, nếu tiếp tục đấu giá thì lợi nhuận sẽ phải hạ thấp, không chắc có thể thông qua được chỗ lão gia tử.

Nếu lúc ấy Tiếu Nhiên không ngăn hắn, không chừng đã bị họ Thẩm bẫy rồi.

Hắn vỗ nhẹ đầu Tiếu Nhiên: "Lanh trí lắm! Nhưng mà lần sau đừng dùng kế này."

Không chịu được.

Tiếu Nhiên mờ mịt: "Hả? Kế gì?"

Triệu Văn Đông cười khẽ, mỹ nhân kế, còn có thể là kế gì?

Chỉ có điều gần đây tên nhóc này rất dễ thẹn thùng, cuối cùng cũng không chọc thủng cậu, chỉ liếc cậu một cái đầy ẩn ý, cười nói: "Trong lòng em hiểu là được."

Tiếu Nhiên:???

Triệu Văn Đông suy nghĩ, cảm thấy bị cậu dùng mĩ nhân kế cũng không tệ, bèn nói: "Muốn dùng cũng được, nhưng chỉ được dùng với một mình anh."

Tiếu Nhiên:?????

Dùng kế gì á?

Sao cậu không hiểu chữ nào hết vậy?

Cậu nhìn Triệu Văn Đông mỉm cười ôn nhu, trong lòng vô cùng ngơ ngác.

Đang định hỏi, lại phát hiện Triệu Văn Đông lái xe về nhà cậu, bèn nhanh chóng nói: "Anh Văn Đông, chạy đến siêu thị gần đây đi, tôi muốn mua một thứ... Có thể chạy nhanh một chút được không, tôi hơi gấp."

Mua được thước dây rồi, Tiếu Nhiên bày ra tư thế ôm Thẩm Thành Hãn lúc trước: "Anh Văn Đông, lại đây lại đây, đo giúp tôi với, đo vòng tròn này nè."

"Đúng đúng đúng, là như vậy, đo chính xác chút nha!"

Triệu Văn Đông cầm thước dây, từng chút một đo từ bên trong cánh tay của Tiếu Nhiên, ngón tay theo thước dây di chuyển đến trước ngực cậu, cách áo sơ mi mềm mại, chạm qua làn da cậu.

Độ ấm giữa hai người nhanh chóng tăng lên, hơi thở mờ ám triền miên.

Triệu Văn Đông vui vẻ, hầu kết lên xuống thầm mắng một tiếng.

Đệt, nhóc yêu tinh này cố ý phải không?

Đúng là ngày càng biết câu dẫn người ta mà!

Giọng hắn hơi khàn, trêu cậu: "Đo cái này làm gì?"

Ngón tay chạm vào làn da, lướt qua áo sơ mi.

Không khí tốt đến kỳ lạ.

Rất thích hợp để... Hôn môi.

Triệu Văn Đông không kiềm được cúi người, kề sát vào Tiếu Nhiên.

Nghiêng đầu, chóp mũi cách cậu năm cm thì dừng lại.

Hô hấp giữa hai người bắt đầu quấn quanh.

Sau đó, Tiếu Nhiên mở miệng: "Kích thước vòng ngực của Thẩm Thành Hãn, tôi đo thử xem là bao nhiêu tấc Anh."

Giọng nói vui vẻ, "Quào, 41 tấc Anh nha! Woa ~ Thật tiêu chuẩn!"

Cậu cầm lấy thước dây từ tay Triệu Văn Đông, nhanh chóng cuốn lại, rồi xoay người... Đi mất.

Mặt Triệu Văn Đông lập tức đen thành đáy nồi:...Tê liệt!