- --•---
Vào ngày đấu giá, Triệu Văn Đông ăn mặc nhân mô cẩu dạng.
Sáng sớm đã chạy xe đến biệt thự, tự mình tới cửa đón Tiếu Nhiên.
Nói chuyện nho nhã lễ độ, ngay cả thái độ cư xử với thím Lưu cũng phong độ nhẹ nhàng, không có chỗ nào để bắt bẻ.
Thím Lưu âm thầm đánh giá người trẻ tuổi trước mắt này, cũng không có biểu hiện gì, chờ khi xoay người sang chỗ khác, Tiếu Nhiên mới thấy trong hốc mắt bà tràn đầy vẻ tám chuyện.
Thím Lưu kéo tay cậu, nháy mắt nói: "Thiếu gia, cậu rất có mắt nhìn! Triệu công tử thật là tuấn tú lịch sự!"
Tiếu Nhiên không quá hiểu ý của bà, còn tưởng rằng bà đang khen cậu có mắt chọn bạn, bèn lập tức tán đồng: "Anh ấy đẹp trai, con người cũng không tệ, mà đối xử với con cũng khá tốt."
Thím Lưu vui mừng cười hớn hở: "Đúng đúng đúng, thiếu gia trưởng thành rồi. Hai người ở bên nhau thì phải như vậy, cậu đối xử tốt với cậu ấy cậu ấy cũng đối xử tốt với cậu, như vậy mới có thể thiên trường địa cửu."
Tiếu Nhiên: "......"
Thiên trường địa cửu? Cái gì thiên trường địa cửu?
Mới đầu Tiếu Nhiên cảm thấy câu này có hơi không ổn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại.
Hưmmmmm, có lẽ là tình bạn thiên trường địa cửu... Đi.
Ổn luôn!
Tiếu Nhiên không nghĩ nhiều, bèn gật đầu một cách qua loa, lấy hai cái bánh trứng chảy đưa cho Triệu Văn Đông: "Ăn đi, bánh trứng chảy anh thích nhất đó."
Triệu Văn Đông hơi giật mình, qua một lúc, mới khẽ cười: "Em vẫn còn nhớ sao?"
Tiếu Nhiên: "Hả?"
Cậu chỉ nói bừa mà thôi...
Thấy trên bàn vẫn còn hai cái bánh trứng chảy, nên mới thuận miệng nói, vậy mà cũng trúng?
Haizz, nếu nam chủ cũng dễ lừa như vậy thì tốt rồi.
.....
Buổi đấu giá được tổ chức tại phòng tiệc của một khách sạn cao cấp cách tòa thị chính không xa, lúc Tiếu Nhiên theo Triệu Văn Đông tới đó, Lưu Vũ đã đứng ở cửa nhìn xung quanh, tóc vuốt ngược không chút cẩu thả.
Thấy xe tới thì nhanh chóng chào đón: "Anh Đông, hai người đến rồi, tiểu tử họ Thẩm kia cũng tới, mới vừa vào không bao lâu."
Triệu Văn Đông sửng sốt: "Thẩm Thành Hãn? Đi với ai vậy?"
Bộ dáng Lưu Vũ như nhìn thấy quỷ: "Chỉ có mình hắn."
Triệu Văn Đông nheo mắt: "Được lắm, đúng là không nhìn ra mà."
Vài mảnh đất trong cuộc đấu giá lần này đều rất có tiềm lực, mấy gia tộc làm ăn ở Hải Thành nghe tin là lập tức hành động, đương nhiên loại đầu sỏ bất động sản như Thẩm gia cũng sẽ không bỏ lỡ.
Thẩm gia cành lá tươi tốt, con cái ba nhà đều bừng bừng tham vọng không thể khinh thường, nhưng không ai nghĩ rằng lúc này lão gia tử nhà họ Thẩm lại giao chuyện đấu giá quan trọng như vậy cho Thẩm Thành Hãn — Một đứa con riêng mới nhận tổ quy tông vào năm 15 tuổi, giao cho hắn toàn quyền phụ trách.
Cũng không biết là bị rót bùa mê thuốc lú gì nữa.
Quả nhiên đã vào rồi, ba người nhìn thấy Thẩm Thành Hãn tây trang giày da ngồi ở hàng thứ hai bên trái, vẻ mặt thanh thản bắt chéo chân, đưa mắt nhìn qua ba người bọn họ, sau đó bình tĩnh dời mắt.
Triệu Văn Đông hơi cử động khóe môi, nhấc chân bước vào trong, nhưng đi được vài bước thì dừng lại.
Xoay người nhìn về phía Tiếu Nhiên vẫn còn sững sờ: "Tiểu Nhiên, đi thôi."
Tiếu Nhiên ngây ngốc "À" một tiếng, sau đó đi theo một cách máy móc, nhưng trong lòng lại điên cuồng gõ đầy bình luận —
ĐM ĐM ĐM a a a!!
Vừa rồi, lúc đối diện thoáng qua với nam chủ, trong đầu Tiếu Nhiên vang lên một tiếng ting, ngay sau đó là âm thanh của hệ thống Tiểu Thất.
Hệ thống 007: [Ký chủ thân mến, bên này kiểm tra đo lường thấy nam chủ lại xuất hiện, vì đảm bảo cốt truyện tiến triển thành công, xin hãy nhanh chóng nói ra lời thoại chính xác.]
[Lời thoại của cậu là "Nè, hung dữ như vậy làm gì? Nhìn đến nỗi khiến tôi sợ wá à! Lặp lại lần nữa thì sao? Anh, Thẩm Thành Hãn, chính là bị gái điếm nuôi!".]
[Bên này kiến nghị cậu nội trong hai giờ phải hoàn thành, nếu không, sẽ chịu trừng phạt cấp B nha ~~]
Tiếu Nhiên: "............."
Rít gào xong, đầu óc cậu nhanh chóng xoay chuyển.
Thôi, ít nhất vẫn còn hai tiếng không phải sao?
Trong hai tiếng này, cậu sẽ không bị trừng phạt, vậy có nghĩa là cậu phải tận dụng khoảng thời gian bảo hộ tay mới này thật tốt mới được.
Tiếu Nhiên nhìn chằm chằm vị trí bên cạnh Thẩm Ngạo Thiên, chuyên tâm bước nhanh chạy chậm tiến qua.
Giây tiếp theo, vốn dĩ Tiếu Nhiên đang ngây ngốc đi theo Triệu Văn Đông, lại như lên dây cót, hai mắt tỏa sáng chạy như bay qua chỗ họ Thẩm.
Ngay sau đó Tiểu Nhiên sửa sang lại góc áo, nhấc mông, vô cùng tự nhiên ngồi ở bên cạnh họ Thẩm, khi quay đầu lại còn không quên nở nụ cười ngọt ngào với mình: "Anh Văn Đông, bên này nà."
Cậu vươn cánh tay trắng nõn, phất nhẹ vài cái, vẻ mặt bình thường: "Lại đây, thất thần làm gì!"
Triệu Văn Đông: "......"
Lưu Vũ: "......"
Tiếu Nhiên đón hai pháo hôi xong, nhanh chóng thu hồi tâm tư tranh thủ thời gian đi tăng độ hảo cảm.
Cậu hơi nghiêng đầu, làm bộ như mới vừa phát hiện Thẩm Thành Hãn, bèn cảm khái trong sự kinh ngạc hòa lẫn vui vẻ: "Ồ, Thẩm thiếu cũng ngồi đây à! Anh nói xem sao vận khí của tôi lại tốt đến thế!"
Thẩm Thành Hãn banh mặt, nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi lại mỉm cười lạnh lẽo: "Vậy sao? Nhưng cảm giác của tôi lại trái ngược với cậu."
Oke! Có đáp lại!
Tiếu Nhiên không ngừng cố gắng: "Thẩm thiếu anh thật quá mức mà!"
Triệu Văn Đông và Lưu Vũ mới vừa lại đây, nghe được những lời này của Tiếu Nhiên, bèn nhanh chóng làm chỗ dựa cho cậu: "Sao hắn lại quá mức? Đừng sợ, em cứ nói đi."
Tiếu Nhiên im lặng một lúc: "Quá mức... Đẹp trai?"
Triệu Văn Đông, Lưu Vũ: "???"
"Quá mức ưu tú."
Triệu Văn Đông, Lưu Vũ: "???"
Đại lão ở chung quanh quay đầu, mọi người cùng nhìn về phía Thẩm Thành Hãn.
Cũng không có gì, chỉ muốn nhìn xem người quá mức ưu tú trông như thế nào mà thôi.
Thẩm Thành Hãn: "......"
Hắn không nên xem nhẹ trình độ da mặt dày của người này!
Mặt của Triệu công tử lập tức đen lại không ít.
Lưu Vũ cũng bị sét đánh.
Một lúc sau, hắn lặng lẽ quay đầu, cẩn thận nhìn Triệu Văn Đông, đột nhiên cảm thấy vấn đề có xanh hay không, thì vẫn phải thảo luận thêm.
......
Buổi đấu giá đất đúng 10 giờ bắt đầu, không khí trong hội trường cũng lập tức trở nên nghiêm túc.
Tiếu Nhiên biết đây là chuyện quan trọng, bèn nhanh chóng ngồi đàng hoàng, không dám làm bừa nữa.
Tổng cộng có 12 miếng đất được bán ra trong buổi đấu giá lần này, hiện tại đã tiến vào giai đoạn đấu giá, miếng đất đầu tiên có rất nhiều người cạnh tranh, mọi người đều hăng hái giơ bảng, cuối cùng thành giao với một cái giá xa xỉ.
Trận chiến mở màn thắng lợi khiến cho hội đấu giá lần này có một khởi đầu tốt, những mảnh đất tiếp theo cũng nhanh chóng được bán ra.
Nhưng mà, tới mảnh đất phía bắc đường Nhân Đông thì lại khiến cả hội trường rơi vào tình trạng xấu hổ, chẳng có ai giơ bảng.
Hội trường im ắng, thỉnh thoảng có tiếng thì thầm rất nhỏ, nhưng vẫn không ai giơ bảng.
Nếu không có ai đấu giá, vậy miếng đất này sẽ được bán trực tiếp.
Vào lúc này, người đàn ông bên trái Tiếu Nhiên bình tĩnh giơ bảng.
Có đủ loại ánh mắt nhìn sang, đa số là cười nhạo, đồng tình, hoặc là vui sướиɠ khi người gặp họa, giống hệt như nguyên tác đã miêu tả.
Trong lúc tạm nghỉ, thậm chí có vài người ỷ vào bối phận cao, mà trắng trợn châm chọc mỉa mai:
"Thằng nhóc nhà họ Thẩm mua miếng đất Nhân Đông kia thật kìa, chậc chậc."
"Vẫn còn nhỏ mà, ai chẳng biết miếng đất Nhân Đông kia là đất công nghiệp, căn bản không thể thay đổi thành đất nhà ở, đây đã định là một cuộc mua bán lỗ vốn! Tôi thấy không chừng cậu ta còn nghĩ rằng mình nhặt được món hời lớn, thật là buồn cười."
"Lần này Thẩm lão gia tử đúng là ngựa già sẩy chân mà, sao lại giao cuộc mua bán lớn như vậy cho đứa con riêng không rõ lai lịch của nhà thứ hai chứ! Đúng là già hồ đồ rồi mà!"
"......"
Thẩm Thành Hãn vừa lúc cầm ly sâm banh, đi ngang qua, những lời này cũng rơi hết vào tai hắn.
Vẻ mặt hắn vẫn bình thường, ánh mắt quét qua một lượt, nhớ kỹ mấy lão già này, sau đó mặt không đổi sắc đi ngang qua những người đó, bước chân cũng chẳng hề loạn.
Khi quay lưng lại, vẻ hung ác ẩn nhẫn chợt lóe qua.
Tốt lắm, những người này hắn đều nhớ kỹ, tương lai còn dài.
Phía sau vẫn có người chán ghét lão gia tử mà tiếp tục trào phúng: "Không phải nói chứ, nếu cứ như vậy sớm muộn gì nhà họ Thẩm cũng xong đời, đáng tiếc gia nghiệp lớn như vậy mà..."
Lời khó nghe mới nói một nửa, đã bị một âm thanh ngoan ngoãn đánh gãy: "Chào các chú."
Ánh mắt Thẩm Thành Hãn khựng lại, hắn quay đầu.
Tiếu Nhiên đứng giữa mấy ông già đang lải nhải, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mang theo nụ cười mỉm: "Các chú có biết vì sao ông nội của Tiểu Minh lại sống đến 103 tuổi không?"
Đám pháo hôi già ngơ mặt, còn vô cùng tò mò hỏi: "Vì sao?"
Nụ cười mỉm của Tiếu Nhiên vẫn không đổi: "Bởi vì ông ấy không lo chuyện bao đồng, cũng không nói xấu sau lưng người khác."
Đám pháo hôi già: "......"
Tiếu Nhiên: "Thẩm gia khá tốt, thân thể lão gia tử khỏe mạnh, ít nhất chỉ số thông minh cao hơn so với các vị đang ngồi đây, con riêng cũng chẳng ăn gạo nhà mấy vị, dù đất có cằn cỗi hơn nữa thì nam thần nhà tôi cũng có thể làm nó nở hoa, các vị còn câu hỏi nào nữa không?"
Thẩm Thành Hãn cầm ly sâm banh đứng tại chỗ, trong mắt là bóng dáng thon gầy của Tiếu Nhiên, lưng thẳng tắp, làn da như phát ra ánh sáng trắng nõn ấm áp.
Hắn nhìn vài giây, ngửa đầu, một hơi uống cạn ly sâm banh.
Tuy rượu lạnh lẽo, nhưng cổ họng lại nóng bỏng.
Sau khi Tiếu Nhiên bình tĩnh nói xong những lời này, bèn trộm liếc qua chỗ nam chủ, trong lòng lại thở ra một hơi thật dài: Ngạo Thiên à, ba ba đã cố gắng hết sức!
Cậu chỉ biết vỗ rắm cầu vồng, chứ không biết cãi nhau. Hai đoạn trên đã là phát huy tối đa rồi, còn là thành quả của việc làm nháp khá lâu...
Quả thực là dùng hết sở học cả đời!
Nếu mấy người này còn dám phản bác... Vậy cậu cũng bó tay.
Đang lúc nghĩ ngợi, lại thấy một pháo hôi già mặt ngơ ngác hơi cử động môi.
Lòng Tiếu Nhiên khẩn trương.
Đúng thật là pháo hôi già mặt ngơ ngác đã đưa ra một câu hỏi kém thông minh: "Nam... Nam thần? Là ai vậy?"
Hả???
Câu này cậu biết!
Đây là đề rắm cầu vồng mà cậu am hiểu nhất!
Tiếu Nhiên bắt đầu màn trình diễn của mình: "Anh ấy là điện anh ấy là ánh sáng, anh ấy là thần thoại duy nhất của tôi, anh ấy là mặt trời ban ngày, là trăng sáng ban đêm..."
Cậu trộm luyện tập vài lần ở trong lòng, sau đó chậm rãi quay đầu, xuyên qua đám pháo hôi già lặng lẽ nhìn về phía Thẩm Thành Hãn, hơi mỉm cười: "Anh ấy chính là, Thẩm —"
Lời còn chưa nói xong, cổ tay đã bị nắm lấy.
Rốt cuộc Thẩm Thành Hãn không nhịn nổi nữa, trước lúc cậu nói ra tên mình, quyết đoán đen mặt kéo người đi.
Bằng không, cái mặt già này của hắn cũng chẳng biết đặt ở đâu.
Sau đó...
Đã bị người quấn lấy...
"Chu choa mạ ơi, nam thần, anh đỏ mặt sao?"
"Nam thần, anh chính là good nhất, cứ mặc kệ mấy trái chanh thành tinh đỏ mắt kia đi!"
"Nam thần, có thể thêm WeChat được không?"
Thẩm Thành Hãn liếc cậu một cái, không nói gì.
Tiếu Nhiên lập tức ngồi thẳng, vỗ ngực đảm bảo: "Đừng lo, tôi không phải đa cấp, cũng không phải cuồng spam, sẽ không tùy tiện kéo anh vào group đâu, càng sẽ không tìm anh đòi lì xì mỗi ngày..."
Sau khi nói bla bla một hơi, rồi lấy điện thoại ra, rất tri kỷ hỏi, "Anh quét tôi hay là tôi quét anh?"
Thẩm Thành Hãn: "......"
Cuối cùng vẫn không chịu nổi cậu năn nỉ ỉ ôi, đành phải thêm WeChat.
Người đối diện mặt mày hớn hở, vùi đầu nhanh chóng chọt chọt màn hình điện thoại.
Ngay sau đó, điện thoại Thẩm Thành Hãn vang lên.
Trong WeChat, có một tin nhắn lặng lẽ xuất hiện.
[Chào anh Thẩm Thành Hãn, chính thức giới thiệu, tôi là Tiếu Nhiên.]
Ngón cái của bàn tay phải vô thức lướt qua mỗi một chữ, rồi dừng lại bên hông điện thoại, ấn xuống.
Khi màn hình tối sầm, hắn ngước mắt, đột ngột đối diện với một đôi mắt đen láy sáng như sao trời, khóe mắt mang theo ý cười, có ánh sáng nhạt nhỏ vụn vụt qua.
Thẩm Thành Hãn dời mắt, đứng dậy: "Đi thôi, nửa trận sau sắp bắt đầu rồi."
Tiếu Nhiên muốn đi chung... Nhưng mẹ nó chân cậu quá ngắn so với nam chủ!
Vì điều kiện phần cứng không cho phép nên không đuổi kịp, đành phải chạy lon ton theo sau: "Đã nói rồi mà, hai ta cũng coi như không đánh không quen biết, hiện tại chính thức kết bạn, chuyện trước kia xóa bỏ hết toàn bộ nha!"
Thẩm Thành Hãn không lên tiếng, vẫn cứ sải bước.
Tiếu Nhiên nhảy lên: "Này, nam thần? Thẩm thiếu? Anh Hãn? Ớ, không để ý tới tôi thật sao??"
Lại tiếp tục nhảy: "Đại lão, được không? Được không?"
Thẩm Thành Hãn bị cậu làm phiền, đột ngột dừng bước.
Tiếu Nhiên không chú ý, đập thẳng cằm vào vai hắn, đau đến nỗi cậu hít hà một tiếng, nghẹn ra một giọt nước mắt sinh lý.
Ngậm ở hốc mắt, muốn rớt cũng không xong.
Thẩm Thành Hãn rũ mắt nhìn cậu chằm chằm: "Xóa bỏ toàn bộ à?"
Hơi dừng lại, khóe mắt hiện ra chút ý cười, "Xem biểu hiện của cậu vậy."
Vừa dứt lời, Tiếu Nhiên còn chưa kịp vui vẻ, trong đầu lại vang lên một tiếng ting.
Hệ thống 007: [Ký chủ thân mến, bởi vì cậu không thể hoàn thành lời thoại trong thời gian quy định, nên bên này của bọn tôi cung cấp phục vụ trừng phạt cấp B.]
[Trừng phạt cấp B: Vốn có trừng phạt cấp A nên thời gian sẽ kéo dài 30 giây, tăng cường di chứng trừng phạt, mặt khác, trừng phạt phụ là một câu hỏi trắc nghiệm ngẫu nhiên, hy vọng nội trong hai giờ cậu sẽ đưa ra đáp án chính xác.]
[Xin hỏi vòng ngực của nam chủ Thẩm Thành Hãn là bao nhiêu?
A.39 tấc Anh
B.41 tấc Anh
C.43 tấc Anh.]
Tiếu Nhiên:??? Cái gì nữa đây nà??
Hệ thống 007: [Nếu thân mến trả lời chính xác, sẽ được một phần quà rất tuyệt, nếu trả lời sai, trực tiếp chịu trừng phạt cấp D nha ~]
Trừng phạt cấp D: Tử vong.
Không, cậu muốn sống đến trăm tuổi!
Tiếu Nhiên xác lập mục tiêu, nhanh chóng hỏi: "Thẩm thiếu, vòng ngực của anh là bao nhiêu vậy?"
Thẩm Thành Hãn tức giận hừ lạnh: "Không muốn chân nữa hả?"
Sau khi dứt lời, bèn trưng khuôn mặt lạnh bước nhanh về phía trước.
Tiếu Nhiên: Cái miệng hồ lô này, xem ra là không hỏi được rồi, chỉ có thể dùng cách...
Tiếu Nhiên siết nắm tay, hô to một tiếng: "Thẩm thiếu!"
Thẩm Thành Hãn nhíu mày xoay người, một vật thể lóe qua, "Bùm" một tiếng nhào vào lòng ngực hắn.
Còn vươn hai tay, vòng chặt lấy... Ngực hắn.
Thân thể Tiếu Nhiên lập tức mềm hơn phân nửa, dùng hết một chút sức lực cuối cùng, mềm mại treo ở trên người Thẩm Thành Hãn.
Thân thể trong lòng ngực vừa thơm vừa mềm, ánh mắt quyến rũ, nhếch miệng nhỏ như tỏa hương lan.
Thân thể Thẩm Thành Hãn cứng đờ, cúi đầu.
Vị ngọt quen thuộc dễ ngửi chui vào xoang mũi hắn, nhân tiện lướt qua khoang miệng, dường như đầu lưỡi cũng nếm được chút ít ngọt ngào.
Thẩm Thành Hãn ồ một tiếng không rõ, mang theo giọng nam trầm thấp cọ qua vành tai Tiếu Nhiên, khiến làn da cậu tê dại một trận.
Cậu không khống chế được mà thấp giọng thở gấp, nhịn không được: "Ưm ~"
Tiếu Nhiên lại sống không còn gì luyến tiếc: Đệt mợ nó a a a!
Giọng Thẩm Thành Hãn truyền đến từ đỉnh đầu, khí nóng lướt qua da đầu, cuộn theo sợi tóc.
Có hơi khàn: "Đây là biểu hiện của cậu?"
......
Ngày càng có nhiều ánh mắt ngó qua, Tiếu Nhiên dùng sức cắn đầu lưỡi, đứt quãng nói: "Thẩm thiếu, đỡ, đỡ tôi đến, chỗ không có ai..."
Thẩm Thành Hãn cắn chặt răng, tức giận đến nỗi quai hàm căng lên.
Hắn xoay người, chuẩn bị dứt khoát bỏ đi, giống như hai lần trước.
Trong lòng Tiếu Nhiên lộp bộp, xong rồi xong rồi, lúc này lại phải mất mặt nữa rồi!
Trước công chúng, nằm sấp không đứng dậy nổi... Chắc chắn sẽ bị vây xem, có lẽ mấy pháo hôi già vừa mới bị cậu phản dame cũng sẽ chạy tới, nhân cơ hội đá cậu mấy cái!
Nghĩ đến giây phút bi thảm kế tiếp, Tiếu Nhiên đau đớn nhắm mắt lại, bắt đầu đoán xem mình sẽ ngã xuống trong tư thế nào.
Nhưng mà, cảnh trượt chân ngã xuống đất cũng không xảy ra.
Bị một cái ôm rắn chắc bao lấy, chống đỡ thân thể mềm mại của cậu, bên tai là âm thanh ẩn nhẫn của người nọ.
"Cậu hơi dùng sức một chút, được không?"
"Ưʍ... Không, không được..."
"Fuck, đừng lên tiếng."
"Ô ô..."
Vì dẫn thêm một người, nên Thẩm Thành Hãn bước đi có hơi khó khăn.
Hắn trầm ngâm vài giây, một tay đỡ eo Tiếu Nhiên, một tay lướt qua mông cậu, rồi kìm lại
Cảm xúc đáng kinh ngạc khiến mày hắn khẽ giật.
......
Triệu Văn Đông chưa mua được miếng đất mình nhìn trúng, tranh thủ lúc tạm nghỉ đi mở hội nghị video, mới vừa tắt điện thoại thì thấy Lưu Vũ chạy tới: "Đông Tử, có chuyện lớn rồi, cậu mau đi xem đi!"
"Chuyện gì?"
Lưu Vũ thở hổn hển: "Tiếu Nhiên, Tiếu Nhiên và Thẩm..."
Triệu Văn Đông không đợi hắn nói hết, nhanh chóng chạy đến chỗ nghỉ ngơi, mới vừa chạy đến, bước chân đột nhiên dừng lại.
Đập vào mắt, là cảnh Thẩm Thành Hãn ôm Tiếu Nhiên, tay đặt ở chỗ không nên đặt.
Hai người kề sát bên nhau, tư thế cực kỳ mờ ám biến mất ở ngã rẽ...
Lưu Vũ: "......" Quả là ánh sáng xanh lục như hợp kim nhôm titan 24K.