Chương 5

- --•---

Kể từ khi Tiếu Nhiên biết mình mặc chiếc quần chữ 丁 trong truyền thuyết, cậu vẫn luôn cảm thấy kỳ kỳ.

Hở ra là cảm thấy dây quần bị kẹt, một hồi thì thấy dây quần lỏng lẻo nên ngứa đến hoảng, một hồi lại cảm thấy trống rỗng, không có cảm giác an toàn chút nào cả.

Vì thế, cứ mang vẻ mặt khổ sở bất an cọ tới cọ lui, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ xem nên tạo độ tồn tại như thế nào ở trước mặt nam chủ.

Không biết vì sao, Thẩm Thành Hãn đã rời khỏi buổi tiệc trước rồi, đồng nghĩa với việc cậu phải nhanh chóng lên kế hoạch cho cuộc gặp mặt tiếp theo.

Một mặt, cậu phải tìm đủ loại cơ hội tiếp cận nam chủ, kéo gần quan hệ, sau đó canh chuẩn thời cơ nói ra lời thoại kia.

Mặt khác, cậu lại phải tránh tiếp xúc thân thể với nam chủ.

Thật là khổ mà!

Dáng vẻ cậu xoắn cái mông vểnh gợi cảm đã lọt vào mắt Triệu Văn Đông, đương nhiên điều này sẽ biến thành ý tứ khác.

Triệu Văn Đông vui vẻ nhìn nhóc yêu tinh hao hết tâm tư câu dẫn hắn, vừa thưởng thức còn vừa uống một ngụm rượu trợ hứng.

Xem tận hứng rồi mới cong khóe môi, liếc cậu một cái, cố ý trêu cậu: "Em sao vậy, cứ cọ tới cọ lui."

Tiếu Nhiên nhíu mày, thành thật trả lời: "Không có gì, chỉ là (‿|‿) hơi ngứa."

Hầu kết Triệu Văn Đông hơi chuyển động lên xuống, vật nhỏ mà đã khıêυ khí©h rồi thì đúng là không có giới hạn mà.

Sau đó lại nghĩ đến chuyện ở nhà vệ sinh, hắn mím môi: "Đó là vì họ Thẩm bỏ thuốc em, nhịn một chút, anh bảo Tiểu Vương đi mua thuốc."

Tiếu Nhiên:...Không có bỏ thuốc không có bỏ thuốc! Muốn cậu nói mấy lần thì mới tin đây? Sao người này cứ không chịu nghe lọt vậy!

Với lại, nếu thật sự uống nhầm thuốc kia, đây cũng không phải là tác dụng của nó nha.

Tiếu Nhiên đang định nói rõ ràng cho người anh em không có thường thức này biết, lại thấy Lưu Vũ cà lơ phất phơ đi tới, đặt mông ngồi ở đối diện: "Đông Tử, hôm đấu thầu khu đất nhớ kêu tôi đi với, ông già một hai phải bắt tôi đi, bảo tôi cố gắng đi theo cậu học hỏi, nếu không sẽ cắt tiền tiêu vặt năm nay của tôi."

Triệu Văn Đông gật đầu: "Được, đến lúc đó nhớ chia một nửa tiền tiêu vặt cho tôi."

Vẻ mặt Lưu Vũ đau khổ xin tha: "Ôi đậu má, anh Đông, anh của tôi ơi..."

Tiếu Nhiên vốn đang siêng năng cọ mông, nhưng khi nghe thấy lời này thì mắt nhanh chóng sáng lên, lập tức trở nên có hứng thú.

Đấu thầu, khu đất.

Hai từ khóa mấu chốt này xuất hiện, còn không phải là sân khấu tiếp theo của nam chủ sao!

Trong tiểu thuyết, nam chủ Thẩm Thành Hãn là con riêng của Thẩm gia, được người mẹ làm tiểu thư trong câu lạc bộ đêm nuôi nấng đến mười lăm tuổi mới được Thẩm gia nhận về, đứng vững gót chân ở Hải Thành.

Mà sau khi đấu thầu được miếng đất kia, lại càng lọt vào mắt xanh của lão gia tử nhà họ Thẩm, trở thành cánh tay trái đắc lực của ông ấy.

Tiếu Nhiên đang lo không biết nên xuống tay từ đâu, nghe Lưu Vũ nói vậy, bèn nhanh chóng giơ tay: "Anh Văn Đông, tôi cũng muốn đi."

Triệu Văn Đông bất đắc dĩ cười hỏi: "Em đi làm gì?"

Tiếu Nhiên có một vẻ ngoài tốt đẹp, còn về mặt khác... Xấu tính độc miệng, không có chí tiến thủ, cả ngày ăn nhậu chơi bời, đúng là không có ưu điểm gì đáng nói.

Còn về đấu thầu gì đó, cậu lại càng dốt đặc cán mai, bình thường nghe thấy đều phải ngủ gà ngủ gật.

Sao lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này?

Trong lúc nhất thời Tiếu Nhiên cũng không tìm được lý do thích hợp, đành ba phải cái nào cũng được: "Không phải anh muốn đi sao, tôi cũng muốn đi theo chơi."

Rõ ràng Triệu Văn Đông bị những lời này của cậu lấy lòng, trên mặt như cười như không mà trêu cậu: "Anh đi thì em cũng đi à?"

Tiếu Nhiên cười gượng, quyết định dùng lý do của Lưu Vũ: "Anh Văn Đông lợi hại như vậy, tôi cũng muốn đi theo anh học hỏi một chút."

Triệu Văn Đông vẫn mỉm cười, liếc cậu.

Sao cái miệng nhỏ lại ngọt như vậy?

Chuyện hắn lợi hại thì đúng là thật, nhưng mà học tập sao... Quỷ mới tin.

Hơn phân nửa là tên nhóc này lại thẹn thùng rồi.

Triệu Văn Đông nghiêng người, tới gần Tiếu Nhiên, hô hấp nhẹ nhàng hỏi một câu đầy thâm ý: "Còn có cái lợi hại hơn, muốn học không?"

Lưu Vũ: "......" Tự nhiên anh Đông lại bật mode đen tối là sao?

Tiếu Nhiên hoàn toàn không nghe hiểu ẩn ý của hắn, còn tưởng rằng người anh em này đang khoác lác.

Mắt cậu trợn trắng, khó chịu gãi vành tai bị thổi ngứa, hai mắt lấp lánh thuận miệng nịnh nọt nói: "Woa, muốn muốn muốn!"

Nịnh nọt, là nghề của cậu.

Triệu Văn Đông thấy cậu thật đáng yêu, độ cong nơi khóe miệng càng rõ hơn, nhịn không được, vươn tay xoa đầu cậu: "Ngoan lắm."

Tiếu Nhiên cắn răng: Ha hả, dám xoa đầu ba ba à!

Cậu mở ra hình thức giả cười, vói hai tay qua, đè đầu Triệu Văn Đông bắt đầu điên cuồng chà đạp thằng cháu trai này.

Lưu Vũ như bị nhét một mồm cơm chó: "......"

Mịa, ai nói anh Đông bị cắm sừng!

Rõ ràng show ân ái show đến nỗi sắp mù mắt chó của hắn luôn rồi được chưa!

Nhưng mà phải công nhận, nhóc yêu tinh Tiếu Nhiên này cũng thật khiến người ta mắt thèm mà, dáng vẻ xoắn mông này, chậc chậc...

Lòng đang hân hoan, lại thấy có một tầm mắt lạnh buốt dán chặt vào người.

Lưu Vũ quay đầu thì thấy ánh mắt cảnh cáo của Triệu Văn Đông, thuận tiện kéo người bên cạnh lại gần, sau đó mượn cơ hội lấy rượu, nửa người trên lặng lẽ nghiêng về phía trước.

Cứ như vậy, hoàn toàn chặn mất tầm mắt của hắn.

Lưu Vũ: "......"

Mịa, tình huống gì đây, nhìn một cái cũng không cho?

Thật quá đáng!

Sao trước kia không thấy che chở như vậy chứ!

......

Sau khi về nhà dựa theo chỉ dẫn của hệ thống 007, cũng đã sắp 11 giờ.

Chuyện đầu tiên Tiếu Nhiên làm khi về đến nhà chính là, cởϊ qυầи!

Vừa cởϊ qυầи tây ra, thiếu chút nữa cậu đã trực tiếp ngất xỉu.

Cậu nhìn chằm chằm vào gương, nhìn chiếc quần ren còn ít vải hơn cả trong tưởng tượng, nội tâm càng thêm xấu hổ.

Tiếu Nhiên sống hơn hai mươi năm, thiệt sự chưa bao giờ thấy trường hợp hoành tráng như vậy.

Cậu mắng hai tiếng đờ mờ đờ mờ, nhanh chóng cởi thứ này ra, trực tiếp ném vào thùng rác.

Thống khoái đi tắm rửa một hồi, lại dựa theo chỉ dẫn của 007, tìm thấy ngăn tủ đặt qυầи ɭóŧ, chuẩn bị đổi cái khác bình thường một chút.

Nào biết vừa mở ngăn tủ ra cậu đã choáng váng.

Bên trong đặt chỉnh tề đủ loại qυầи ɭóŧ, toàn bộ đều là... Quần chữ 丁!

Đủ loại màu sắc, đủ loại chất liệu.

Thậm chí còn có một cái là...

Tiếu Nhiên bị chấn kinh rồi, vươn một ngón tay, run rẩy câu lấy cái thứ màu hồng phấn bán trong suốt kia: "Đây là cái gì vậy?"

Hệ thống 007 tri kỷ giải đáp nan đề: [Ký chủ thân mến, đây là chiếc quần trong mà nguyên chủ thích nhất đó ~]

Tay Tiếu Nhiên run lên, miếng lụa màu hồng phấn rơi nhẹ xuống giường.

Cậu hít sâu mấy hơi, đen mặt hốt cái đống này lên, ném mạnh xuống thảm.

Rồi sau đó cầm quần tây mặc vào.

Hệ thống 007: [Thân mến, cậu muốn làm gì vậy!]

Tiếu Nhiên cắn răng: "Mua qυầи ɭóŧ! Loại bình thường!"

Hệ thống 007: [Thân mến, không thể nha ~ Theo điều 16 khoản 3 của bộ luật bộ quản lý thế giới, cậu không thể thay đổi thói quen sinh hoạt vốn có của nguyên chủ trong quá trình thể nghiệm nhân vật, nếu không sẽ mở ra trừng phạt cấp B trước tiên đó.]

Tiếu Nhiên: "........."

Exm??

Có nghĩa là nửa đời sau cậu phải mặc cái thứ này??

Cậu thà bắt chước siêu nhân mặc qυầи ɭóŧ ở ngoài, cũng không muốn mặc cái này!!

Bây giờ cậu sắp hỏng mất rồi, ngơ ngác nằm ngay đơ trên giường: "Mẹ nó tôi không mặc! Mấy người cứ trực tiếp đưa tôi vào lò thiêu đi."

Hệ thống 007: [Được thôi, phục vụ hỏa táng đếm ngược—]

Lời còn chưa nói xong, Tiếu Nhiên đã sợ tới mức nhanh chóng piu một cái, bắn người ngồi dậy, vô cùng tích mệnh mà ôm lấy đầu chó: "Đừng đừng đừng, đại ca, có chuyện gì cũng phải từ từ nói."

Tiếu Nhiên đúng là rất tích mệnh, mấy người bạn cùng phòng thời đại học của cậu không phải mỗi ngày chơi game thì là thức khuya đọc tiểu thuyết, đôi khi còn thức cả đêm, đúng là tự thả bay bản thân mà.

Chỉ có một mình cậu ngủ sớm dậy sớm, cố định một ngày ba bữa cơm, ăn nhiều trái cây uống nhiều nước, không chạm vào thuốc lá và rượu, còn nuôi ra thói quen tốt là mỗi ngày ngâm chân dưỡng sinh.

Mấy người còn lại sôi nổi phun tào cậu sống như một cán bộ già, đương nhiên, cuối cùng đúng là cậu đã ăn cơm nhà nước.

Cậu làm như vậy là vì để mình có thể sống lâu thêm mấy năm, tốt nhất là sống đến trăm tuổi, sao nỡ chết vào lúc này được.

Không phải chỉ là một cái qυầи ɭóŧ thôi sao, có gì để rối rắm.

Tiếu Nhiên chọn tới chọn lui trong đống quần, chọn ra một cái được làm bằng vải bông thuần chất, móc lấy hai cái dây lưng mỏng ở hai đầu, mặc vào một cách sống không còn gì luyến tiếc.

Sau đó nhảy lên giường, trùm kín người... Một tư thế bịt tai trộm chuông tiêu chuẩn.

Qua hai phút, đột nhiên cậu ngồi dậy: "Trong nhà có thau ngâm chân không? Hôm nay mình vẫn chưa ngâm chân nữa!"

Hệ thống 007: [......]

......

Nhà họ Tiếu tổng cộng có năm người, Tiếu Nhiên là con trai út, trên cậu còn có một anh trai và một chị gái, nhưng mà trước mắt bọn họ đều đang xử lý công chuyện ở nước ngoài, qua một khoảng thời gian nữa mới trở về.

Trong nhà cũng chỉ có thím Lưu là người nhìn Tiếu Nhiên lớn lên từ nhỏ, chăm lo cuộc sống hằng ngày cho cậu.

Buổi sáng Tiếu Nhiên rời giường thì thấy một bàn đầy bữa sáng, món ăn phong phú, đầy đủ dinh dưỡng, cuối cùng cũng đi ra khỏi bóng ma bị bắt mặc qυầи ɭóŧ chữ 丁 cả đời.

Này thì có gì đâu chứ, mặc là được, dù sao cũng mặc ở bên trong, làm gì có ai nhìn thấy?

Hơn nữa, ai mà chẳng có một ít đam mê nho nhỏ?

Nếu nguyên chủ thích mặc, mà cậu lại dùng thân thể của người ta, chẳng lẽ ngay cả một chút đam mê này cũng không tôn trọng sao!

Cậu không phải là loại người như vậy!

Sau khi tiếp thu giả thiết này, Tiếu Nhiên bắt đầu vui vẻ ăn bữa sáng.

Bánh bao thịt kiểu Quảng, ngon!

Bánh sầu riêng, ngon ngon!

Cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, ngon ngon ngon!

Không thể không nói, tài nấu nướng của thím Lưu thật sự rất tuyệt, gốc của bà là ở Quảng Châu, đủ loại bữa sáng kiểu Quảng làm dễ như trở bàn tay.

Tiếu Nhiên tuân theo nguyên tắc dưỡng sinh, bữa sáng nhất định phải ăn cho no, vì thế một bữa cơm này cậu ăn tràn đầy hạnh phúc, thật không nỡ buông đũa.

Thím Lưu nhìn mà cảm động đến chảy nước mắt: "Thiếu gia hôm nay cậu giỏi quá!"

Tiếu Nhiên có hơi mê mang:???

Này thì có gì là giỏi? Mình còn có thể ăn nhiều hơn nữa!

Đang ăn, thím Lưu nhô đầu ra từ trong cửa phòng ngủ ở trên lầu, trong tay cầm lấy mấy thứ cay mắt kia: "Thiếu gia, mấy cái qυầи ɭóŧ này cậu đều muốn bỏ hết sao?"

Tay Tiếu Nhiên run lên, chiếc đũa thiếu chút nữa đã chọc vào trong mũi: "Khụ khụ khụ..."

Thím Lưu lầm bầm lầu bầu: "Cũng phải, đống quần này cũng đến lúc phải đổi rồi."

"Khoản quần vải chiffon họa tiết da báo mà lần trước cậu nói đã mua giúp cậu rồi, buổi chiều sẽ đưa đến cho cậu." Thím Lưu từ ái nhìn cậu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin, "Kiểu dáng lần này chắc chắn cậu sẽ rất vừa lòng!"

Tiếu Nhiên:...Bây giờ chọn đi hỏa táng vẫn kịp chứ? Xin hỏi là đi theo lưu trình hay là trực tiếp vào lò thiêu?