Nhưng cũng chính vì lý do đó mà trong lòng Chu Cố, Thẩm Tiều lại để lại ấn tượng một người có cốt cách kiên cường, trong sáng và ngay thẳng—người có bạn trai là phú nhị đại, nói bỏ là bỏ, rõ ràng là một người độc lập tự chủ, chỉ dựa vào chính mình. Một người như vậy, làm sao lại đi theo con đường hèn hạ?
Thế nhưng, Thẩm Tiều kiêu ngạo như vậy không nên nói ra những lời như thế.
Cái gì gọi là "Tôi suýt tưởng cậu đang gọi tôi"? Trước mặt bạn trai của người khác lại nói như vậy sao? Lời nói châm chọc ly gián lộ liễu như vậy, nghĩ hắn không hiểu chắc?
Chu Cố thậm chí có một phỏng đoán không hay: Có khi nào Khúc Ngộ Huyền biết mối quan hệ giữa Chu Cố và Thẩm Tiều là do Thẩm Tiều tiết lộ?
Nếu không thì bạn trai cũ bảy năm trước, ai lại rảnh rỗi mà đi kể với Khúc Ngộ Huyền? Nếu Khúc Ngộ Huyền không biết sự tồn tại của Thẩm Tiều, làm sao lại ghen tuông mù quáng, lôi cả chuyện cũ ra rồi gây chuyện như vậy?
Kiều Kiều nhà cậu vốn dĩ rất hiểu lễ nghĩa, chắc chắn là có người trước đó đã xúi bẩy cậu ấy.
Chu Cố không muốn nghĩ Thẩm Tiều lại bỉ ổi đến thế, nhưng hành động vừa rồi của Thẩm Tiều khiến Chu Cố không thể tự dối lòng rằng cậu ấy chỉ vô ý—Thẩm Tiều đâu phải ngốc. Ngược lại, Thẩm Tiều EQ cao bao nhiêu, Chu Cố đã biết rõ từ mười mấy năm trước.
Trước đây, hắn còn cho rằng Khúc Ngộ Huyền chỉ là chuyện bé xé ra to, vì chút chuyện gió thổi cỏ lay mà cư xử khó coi. Nhưng giờ đây xem ra, rất có thể có người đã dùng "sự thật" để nói với Kiều Kiều nhà hắn rằng đây không chỉ là chuyện vặt vãnh.
Khúc Ngộ Huyền phản ứng mạnh mẽ, làm loạn lên như vậy, không chừng đã nhận phải tín hiệu sai lầm, khiến cậu ấy nghĩ rằng giữa Chu Cố và Thẩm Tiều vẫn còn tình cảm chưa dứt.
Chu Cố chợt nghĩ, ngay trước mặt hắn mà Thẩm Tiều đã dám không kiêng nể gì như vậy, thì sau lưng không biết đã khiến Khúc Ngộ Huyền chịu bao nhiêu ấm ức. Kiều Kiều sao lại đơn thuần như vậy, tin vào lời nói của người đó, còn xem người đó là bạn.
Kiều Kiều chắc chắn đã chịu nhiều ấm ức rồi, có nên mua một miếng bánh kem để dỗ dành cậu ấy không nhỉ? Dâu tây mousse cũng không tồi, Kiều Kiều thích nhất là ăn món đó. Nhưng nghĩ lại, Chu Cố lại từ bỏ ý định này. Kiều Kiều nhà hắn dễ béo, ăn xong lại phải chạy bộ, lãng phí thêm vài giờ đồng hồ.
Chu Cố im lặng hơi lâu, đến mức sắc mặt của Khúc Ngộ Huyền ngày càng khó coi: “Cố ca, em với Thẩm ca có tên giống nhau thật sao?”
Giọng Khúc Ngộ Huyền trầm đến mức như sắp tích nước, giống núi lửa sắp phun trào, chỉ thiếu một cái lỗ để phát tiết, là có thể phun trào ra dòng dung nham nóng rực.
—đến giọng nói cũng chìm xuống, Chu Cố nghĩ, khả năng hắn phải quỳ trên ván giặt đồ rồi.
Biết nói thế nào đây?
Tên “Kiều Kiều” cũng không phải hắn đặt, dĩ nhiên chẳng liên quan gì đến Thẩm Tiều, nhưng… có lẽ không ai nghĩ như thế, dù thực sự đây chỉ là ngẫu nhiên.
Một khi đã như vậy, thì chỉ còn cách thành thật: “Đúng là vậy.”
Nhìn thấy sắc mặt Khúc Ngộ Huyền thay đổi ngay tức khắc, Chu Cố dùng giọng điệu hết sức cầu sinh tiếp lời: “Thật ra Kiều Kiều, là viện trưởng Nguyễn đặt cho cậu.”
Cha mẹ Khúc Ngộ Huyền qua đời vì tai nạn xe cộ khi cậu mới bảy tuổi, Khúc Ngộ Huyền không có người thân trực hệ, nên được đưa vào trại trẻ mồ côi.
Viện trưởng trại trẻ cảm thấy tên Khúc Ngộ Huyền quá văn nghệ, không phù hợp khi giao tiếp kết bạn. Nhưng vì tên là do cha mẹ đặt, cha mẹ đã mất nên không thể tùy tiện đổi tên. Thế là viện trưởng đặt thêm cho cậu ấy một nhũ danh, gọi là “Kiều Kiều”.
Cho nên, việc Khúc Ngộ Huyền và Thẩm Tiều đυ.ng tên, có lẽ nên hỏi viện trưởng Nguyễn đã nằm dưới mộ từ lâu, chẳng liên quan gì đến Chu Cố hắn cả. Hắn chỉ là một đứa trẻ ngoan vô tội thôi mà.