Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Tìm Thế Thân

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyện Thẩm Tiều là bạn trai cũ của anh, Chu Cố không định giấu Khúc Ngộ Huyền. Một người đã 30 tuổi như anh, khi gặp Khúc Ngộ Huyền đã 25, có bạn trai cũ chẳng phải là chuyện rất bình thường sao, có gì đâu mà giấu? Dù sao bạn trai cũ của anh cũng nhiều, thiếu Thẩm Tiều cũng không sao.

Nhưng khi Thẩm Tiều nói "Bạn học cấp ba", anh lại ngại không nhắc tới đề tài "bạn trai cũ", nếu không lại giống như anh chưa buông bỏ được vậy. Nếu Khúc Ngộ Huyền hiểu lầm gì đó, thì ngay cả quỳ trên ván giặt đồ anh cũng chẳng dỗ được.

Không hiểu sao hôm nay Khúc Ngộ Huyền dường như vô tư, chẳng nhận ra không khí ngượng ngập mà vẫn nhiệt tình mời hai người vào bàn.

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên rất nhanh.

Vừa nhìn thấy các món ăn, Chu Cố sững lại – ớt xanh xào cay, cải thìa tóp mỡ, đậu đũa rán, bông cải xanh hấp muối…

12 món toàn là màu xanh, mà lại đều là những món anh không thích.

Chu Cố nghĩ, có lẽ mặt anh giờ cũng chẳng khác gì màu sắc của các món ăn trên bàn.

Anh không ngốc, hiểu ra ngay tức khắc.

Giới thiệu bạn bè để anh làm quen ư? Đây rõ ràng là Hồng Môn Yến. Chuyện "gặp bạn cũ", rồi cái màn "ngọt ngào hôn nhau" này, đều là để cho Thẩm Tiều xem.

Rõ ràng là Khúc Ngộ Huyền không biết từ đâu biết được chuyện Thẩm Tiều là bạn trai cũ của anh, nên cố ý đến để công khai chủ quyền.

Chu Cố anh chỉ là một công cụ hình người thôi! Đã vậy còn không có nổi một bữa ngon lành!

【Cố Cố tủi thân.jpg】

Nhưng mà, ngay lúc tủi thân đến cực điểm, Chu Cố nào ngờ phía trước vẫn còn chuyện đáng tủi thân hơn đang chờ anh.

Tất cả chỉ vì một câu nói của Thẩm Tiều: “Tiểu Huyền, Chu Cố không thích ăn mấy món này.”

Chu Cố: “……” Đúng là trời muốn hại ta.

Quả nhiên, Khúc Ngộ Huyền tỏ vẻ tủi thân, giọng nũng nịu hỏi: “Anh Cố, anh không thích sao?”

Chu Cố: “……” Em không biết là anh có thích hay không sao?

Nhưng lời đó có thể nói ra sao?

Chu Cố không muốn phải quỳ trên ván giặt đồ, vì vậy anh đành nặn ra một nụ cười: “Không đâu, anh thích.”

Chu Cố quay sang Thẩm Tiều, nói: “Khẩu vị mỗi người đều có thể thay đổi, trước đây không thích món gì, giờ cũng có thể thích rồi.”

Nghe vậy, Thẩm Tiều cúi mắt xuống, ngón tay vô thức siết chặt đôi đũa – những lời này nghe như ám chỉ gì đó, thật sự khó mà nuốt trôi.

Tâm trạng của Khúc Ngộ Huyền dường như vui lên chút ít, cậu cười, gắp thêm cho Chu Cố một miếng cải thìa: “Em thấy anh Cố rất thích ăn, em nấu món gì, anh cũng ăn hết.”

Chu Cố: “……” Nếu anh nhớ không lầm thì có vẻ như anh mới là người luôn nấu cơm cho em thì có.

Có lẽ do phúc lợi ăn mãi đồ ở nhà, đồ ăn do Khúc Ngộ Huyền nấu luôn thiếu muối hoặc có quá nhiều muối, mà đồ như vậy Chu Cố không quen ăn, cũng không tốt cho sức khỏe.

Ban đầu, mỗi lần Khúc Ngộ Huyền nấu, Chu Cố chỉ ăn tượng trưng một miếng rồi để xuống. Nhưng sau này khi hai người thân thiết hơn, sống cùng nhau, anh không thể qua loa nữa, vì muốn giữ gìn cho cái dạ dày của mình, Chu Cố đã tự xắn tay áo vào bếp.

Nhưng Khúc Ngộ Huyền nói gì cũng đúng, Chu Cố đành nghiến răng nói: “Đúng vậy, Kiều Kiều nấu ăn ngon lắm.”

Chu Cố âm thầm nuốt miếng cải thìa không hề dễ nuốt.

Phi, khó ăn.

Thẩm Tiều đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thoáng chút lạ lẫm mà Chu Cố không hiểu: “Chu Cố, sao anh lại gọi Tiểu Huyền là ‘Kiều Kiều’? Trùng hợp thật, Tiểu Huyền lại cùng tên với tôi sao? Tôi suýt nữa tưởng anh gọi tôi đấy.”

Sắc mặt của Khúc Ngộ Huyền lập tức tối sầm lại. Cậu quay đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Chu Cố, dường như nếu Chu Cố không đưa ra được lời giải thích hợp lý, cậu sẽ cho anh một trận.

Còn Chu Cố…

Chu Cố thật sự bàng hoàng – anh cảm giác như Thẩm Tiều muốn dồn anh đến chết thật rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »